Skip to main content

Trang chủ Sốc! Con gái nuôi nhà quyền thế lại là con ruột của nhà giàu số một Chương 13: Lệnh triệu tập của tòa án sẽ đến trong vài ngày tới

Chương 13: Lệnh triệu tập của tòa án sẽ đến trong vài ngày tới

5:27 sáng – 04/08/2025

Sau khi quay xong cảnh lớp học, nhiếp ảnh gia thông báo kết thúc công việc.
Tiêu Thi Hoè bị nhiếp ảnh gia gọi đi bàn bạc công việc chỉnh sửa hậu kỳ, Thẩm Chiêu Huỳnh ở bên đợi một lúc, thấy nhiếp ảnh gia xoay người đi chỉnh lại thiết bị, đi đến bên cạnh Tiêu Thi Hoè, nhỏ giọng nói: “Đàn chị, ghi chép…”
Tiêu Thi Hoè cười vui vẻ: “Yên tâm, chị không quên đâu, chờ in ra sẽ đưa đến tận lớp cho em.”
“Làm phiền chị rồi.” Thẩm Chiêu Huỳnh nói lời cảm ơn.
Cô nhẹ nhàng gật đầu với Tiêu Thi Hòe, đi ra khỏi phòng quay.
Trở lại lớp học, giờ đọc sách buổi sáng vừa kết thúc, lớp A1 lại ồn ào như thường.
Không khí nơi này thật sự vô cùng ung dung, Thẩm Chiêu Huỳnh nghĩ rằng buổi quay phim vừa kết thúc, các bạn học ở lớp chọn sẽ tiến vào trạng thái học tập như trong máy quay, cho nên tan học cũng không đứng lên nói chuyện phiếm.
Nghĩ xong, Thẩm Chiêu Huỳnh mở sách vở ra, quyết định củng cố lại một lần những gì mà mình đã ôn tập lúc trước.
Thái độ của cô có vẻ không hợp với lớp học nơi mọi người đều đang tán gẫu hoặc chơi điện thoại, nhưng mà Tiêu Dung Dung đang bận lấy lòng Triệu An An, cho dù là cảm thấy thấy ngứa mắt cũng không đến quấy rầy cô nữa.
Triệu An An chơi điện thoại, trong lòng Tiêu Dung Dung có phần lo lắng, giật giật tay áo của cô ta: “An An, tôi muốn đi vệ sinh, đi chung với tôi không?”
Triệu An An không phân biết tức giận hay gì đứng lên, đi ra ngoài cùng với cô ta.
“Vừa rồi tôi thật sự không cố ý.” Tiêu Dung Dung vừa ra phòng học không kịp chờ đợi đã lên tiếng bào chữa cho mình: “Gia đình Thẩm Chiêu Huỳnh bộ dạng nhỏ nhen như vậy, căn bản không ngờ được người của hội học sinh sẽ chọn cô ta.”
So với lúc trước ở trong phòng học, vẻ mặt của Tiêu Dung Dung khi một mình đối mặt với Triệu An An càng thêm lấy lòng hơn.
Triệu An An cũng không còn giữ nụ cười trong phòng học như cũ nữa, xị mặt xuống, không nói lời nào.
Tiêu Dung Dung lại nắm lấy tay của cô ta lắc lắc: “Tha thứ cho tôi, được không?”
“Thật mất mặt.” Triệu An An hất tay của cô ta ra: “Tại sao mỗi lần cậu nói chuyện đều bất cẩn như thế, chỉ biết làm ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi là giỏi thôi.”
Tiêu Dung Dung cắn môi, có phần khổ sở nhìn tay mình, nhưng cô ta lại nhanh chân đuổi kịp Triệu An An, cầu xin tha thứ một lần nữa: “Tôi thật sự sai rồi An An, về sau tôi cam đoan sẽ không nói lung tung ở lớp học.”
Cô ta duỗi ra ba ngón tay, làm một động tác xin thề.
Mắt Triệu An An liếc qua, tức giận nói: “Được rồi được rồi, biết cậu không cố ý, lần sau nói chuyện có đầu óc lên.”
Lần này Tiêu Dung Dung mới thở phào nhẹ nhõm, nhướng mày nói: “Còn không phải do Tiêu Thi Hòe, trước đấy đàn anh Lục rõ ràng nói đã chọn cậu.”
“Ai bảo anh ta chỉ là phó hội trưởng.” Triệu An An hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Dung Dung thấy trong vẻ mặt của Triệu An An có sự ghét bỏ khó mà che giấu, dừng một lúc, nhưng cô ta cũng đã quen với cảm giác tự cho mình là giỏi nhất của Triệu An An, không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Ngược lại lập tức hùa theo lời đầu tiên của cô ta, cùng mắng: “Đúng thế, trọng lượng còn không bằng lời nói của một học sinh lớp chọn, xấu hổ muốn chết!”
Mắng anh ta xong, hai người lại gần gũi kéo tay nhau đi tới phòng vệ sinh.
Tiết đọc sách buổi sáng gần như không có người đi vệ sinh, hai người nói đến nói đi cũng không kiêng nể gì cả.
Vừa hay Thẩm Tây Từ đang đi đổi phòng học sau tiết học đầu tiên đụng phải bọn họ ở trước cửa phòng vệ sinh, hai người có vẻ nhận ra anh, trong nháy mắt đã ngậm miệng lại.
Nhưng âm thanh trong phòng vệ sinh không nhỏ, cuộc nói chuyện sau đó vẫn lọt vào lỗ tai Thẩm Tây Từ.
“Nhưng mà thật sự là không ngờ đến, thế mà cách ăn mặc Thẩm Chiêu Huỳnh, vẫn mặc quần áo lúc mua ở nhà tôi, buồn cười thật.”
“Nghe nói nhà của Thẩm Tây Từ rất có tiền, sẽ không phải là người làm nên chuyện lớn thật chứ?”
“Làm sao có thể, họ Thẩm đều là nhà giàu nhất à?” Thẩm Tây Từ nghe thấy tiếng cười mỉa được truyền đến từ trong phòng vệ sinh truyền: “Ba tôi nói người trong nhà anh ta hình như có người làm luật sư, còn không phải kiếm cơm ở dưới tay chúng ta chắc?”
Thẩm Tây Từ cảm thấy có phần buồn cười rồi nhíu mày, lại nhìn về phía Thẩm Chiêu Huỳnh đang ở trong phòng học múa bút thành văn.
Cô đã đeo lại kính một lần nữa, không khí xung quanh của cô hoàn toàn khác với không khí thoải mái của những người khác trong lớp.
Thế nhưng, rốt cuộc là vì sao, người này sống túng thiếu được như thế vậy?
Từ đáy lòng Thẩm Tây Từ đặt ra câu hỏi.
Cùng chị em tốt đi vào nhà vệ sinh, ở cùng một chỗ nói xấu người mình ghét, càng có vẻ giống chuyện mà người ở cái tuổi này làm hơn.
Thẩm Chiêu Huỳnh làm xong bài thi, cảm giác lo lắng trong lòng cũng không buông xuống.
Cô so đáp án một lần, phát hiện có một chỗ sai, buồn bực thử lại phép tính một lần nữa.
Bạn cùng bàn Đỗ Lan Huyên nhìn chằm chằm cô từ dưới lên, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Cậu bị cái gì kích thích đấy?”
Thẩm Chiêu Huỳnh cũng không ngẩng đầu lên: “Tiến độ của lớp chọn so với lớp chúng ta nhanh hơn nhiều.”
“À…” Đỗ Lan Huyên như có điều suy nghĩ lên tiếng, nhưng cô ấy lại hỏi: “Sao cậu lại so với những người ở lớp chọn?”
Thẩm Chiêu Huỳnh giật mình, ngẩng đầu.
Đỗ Lan Huyên đỡ cằm, hơi nghi ngờ nói: “Với thành tích như bây giờ của cậu, không bàn đến Thanh Hoa – Bắc Đại, cho dù là 985 (*) cũng chắc chắn không thành vấn đề, tại sao phải cố gắng như vậy?”
(*) Dự án 985 hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới”.
“…” Thẩm Chiêu Huỳnh không trả lời được.
Cô như này không tốt chỗ nào sao?
Nhìn ra sự nghi ngờ của cô, Đỗ Lan Huyên giải thích nói: “À, tớ không bảo cậu như này không tốt, chỉ là cảm thấy tò mò một người có tính tự giác như cậu đang suy nghĩ gì mà thôi. Không sao đâu, không cần để ý tớ.”
Cô ấy quay đầu lại.
Thẩm Chiêu Huỳnh lại rơi vào trong thắc mắc, cô muốn cố gắng thi đậu trường đại học tốt nhất, đây là mục tiêu lâu dài của cô.
Đối với những người khác mà nói, chẳng lẽ mục tiêu như này vô cùng kỳ lạ ư?
Suy nghĩ một lúc, Thẩm Chiêu Huỳnh quay đầu trả lời: “Tớ đang nghĩ, chỉ có cố gắng hết sức bây giờ thì về sau mới có càng nhiều lựa chọn.”
Đỗ Lan Huyên nghe vậy dừng lại một lúc, giống như có ý kiến khác, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ: “Rất tốt, cố lên.”
Thẩm Chiêu Huỳnh nhẹ nhàng gật đầu, một lần nữa tập trung ánh mắt về trên câu hỏi bị sai.
Đợi đến nghỉ trưa, Tiêu Thi Hòe vội vã đi tới cầm một xấp tài liệu thật dày đưa cho Thẩm Chiêu Huỳnh.
“Chị chỉ cho một mình em, không cho phép truyền ra ngoài.” Cô ấy cười nói.
Thẩm Chiêu Huỳnh gật đầu, cô biết ghi chép đối với học sinh giỏi mà nói rất quan trọng: “Yên tâm, cảm ơn đàn chị Tiêu.”
Tiêu Thi Hoè lại hăng hái rời đi.
Thẩm Chiêu Huỳnh ôm cái túi, quay về vị trí ngồi, cất ghi chép vào trong cặp.
Nếu nó đối với Tiêu Thi Hòe quan trọng như vậy, ghi chép này vẫn nên mang về nhà rồi xem mới tốt.
Cô vừa ngồi xuống, bỗng nhiên thấy bạn nữ luôn luôn chơi với Triệu An An đi tới.
Hình như tên là Đồng Sở, Thẩm Chiêu Huỳnh chưa từng nói chuyện với cô ta bao giờ, nhưng ánh mắt của đối phương lại mang theo vài phần mong đợi không giải thích được.
“Bạn… Thẩm Chiêu Huỳnh.” Đồng Sở hơi lo lắng cúi đầu nhìn cô: “Ghi chép của đàn chị Tiêu, có thể cho tôi mượn nhìn thử không?”
Danh tiếng của Tiêu Thi Hoè đúng thật không hề tầm thường chút nào, vậy mà khiến cho bạn của Triệu An An vì ghi chép của chị ấy đến nói chuyện với mình.
Nhưng đã đồng ý với Tiêu Thi Hòe, Thẩm Chiêu Huỳnh không có ý định làm trái với lời hứa.
“Thật xin lỗi.” Thẩm Chiêu Huỳnh lắc đầu: “Đàn chị Tiêu bảo tôi không được đưa ra ngoài.”
“Ra là vậy.” Đồng Sở lộ ra vẻ đáng tiếc nhìn cặp của Thẩm Chiêu Huỳnh, lại hỏi: “Vậy cậu đã kết bạn WeChat với chị ấy chưa?”
Cái này có hơi lạ.
Thẩm Chiêu Huỳnh chớp mắt: “Chưa.”
Biểu cảm của Đồng Sở càng thêm đáng tiếc, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Còn tưởng rằng có thể xem vòng bạn bè của đàn chị.”
Cô ta nói xong lập tức nhận ra được có gì không ổn, vội vàng giải thích: “Không có gì, tôi chỉ hỏi một ít. Tôi chỉ rất ngưỡng mộ đàn chị thôi, ha ha ha.”
Đồng Sở cười ha hả rời đi, trên đường trở về còn như đang thất vọng đập một phát vào đầu mình.
Thẩm Chiêu Huỳnh không có ý định tìm hiểu phần kỳ lạ này đến cùng, cô đang kiềm chế sự tò mò của mình đối với ghi chép của Tiêu Thi Hòe.
Nhưng không thể lật ra, lớp học có nhiều người như thế, bị nhìn lén cũng không tốt lắm.
Bởi vì nó rất quan trọng với Tiêu Thi Hòe, cô quyết định lúc đi ăn cơm trưa cũng mang theo ghi chép.
Thẩm Tây Từ thấy cô đi vào nhà ăn cũng đeo cặp sách, vẻ mặt có phần khó tin, nhưng mà anh cũng không nói gì.
Lúc trước hai người bọn họ đều ăn cơm trưa do Bách Thanh Vận chuẩn bị, sau khi đổi qua dì giúp việc, Bách Thanh Vận cũng cảm thấy vào buổi trưa ăn đồ mới mẻ sẽ tốt hơn, nên để hai người tự đi đến nhà ăn.
Số lần Thẩm Chiêu Huỳnh đến nhà ăn không nhiều, nhưng cũng biết giá cả nơi này không hề giống nhà ăn khác trong trường học.
Sau khi từ chối Thẩm Tây Từ mời khách, vừa gọi hai món ăn Thẩm Chiêu Huỳnh đã cảm thấy lòng đau như cắt.
“Một món mặn một món chay thế mà cũng hơn ba mươi.” Thẩm Chiêu Huỳnh nắm lấy đĩa thức ăn cảm giác có hơi không đáng cho lắm.
Cô cầm lấy một bát canh bên cạnh, hung hăng đặt ở trên bàn ăn, dáng vẻ ăn uống như đang chịu thiệt thòi.
Thẩm Tây Từ cũng cầm một bát lên, theo bước chân của Thẩm Chiêu Huỳnh.
“Sao em lại chê đắt.” Anh hơi không hiểu: “Ba mẹ cho em tiền, em dùng đi.”
Tay Thẩm Chiêu Huỳnh đang gắp thức ăn dừng lại, lại không giải thích mà tiếp tục ăn cơm.
Cô thực sự rất ngại khi cứ tiêu tiền của Bách Thanh Vận và Thẩm Yến Vĩnh như vậy, nhưng mà nếu nói thẳng ra thì lại có vẻ rất xa lạ.
“Dùng đi.” Thẩm Tây Từ lại khuyến khích một lần nữa: “Em không dùng thì anh dùng tiền của ba mẹ cũng sẽ xấu hổ.”
Thẩm Chiêu Huỳnh không bị mắc lừa: “Ba mẹ đã nói với em tiền anh dùng là của ba mẹ ruột của anh…”
Cô không nói thêm gì nữa.
“Di sản.” Thẩm Tây Từ hoàn toàn không để ý: “Nhưng em tiết kiệm như thế cũng tạo thành cho anh một áp lực nhất định.”
Thẩm Chiêu Huỳnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào trong đĩa ăn gồm bốn món ăn mặn của anh.
Thẩm Tây Từ: …
“Anh đây là còn đang trưởng thành.” Thẩm Tây Từ tự giác được lần này mình dạy dỗ cũng thất bại, đành nhỏ giọng tìm đường cứu chữa cho chính mình.
Thẩm Chiêu Huỳnh hơi mỉm cười, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Nhưng chờ sau khi ăn xong, cô chuyển hướng màn hình điện thoại di động đưa cho Thẩm Tây Từ: “Thật ra em tiết kiệm, là bởi vì một trăm vạn này em muốn dùng để làm phí luật sư.”
Giao diện bên trên điện thoại di động của cô là lịch sử nhắn tin nói chuyện phiếm với một luật sư.
Nhà họ Triệu còn chưa khởi kiện, nhưng Thẩm Chiêu Huỳnh đã sớm công tác làm chuẩn bị.
“Trường hợp xấu nhất, thua kiện, em để năm trăm vạn bồi thường, một trăm vạn khả năng còn chưa đủ làm phí ba lần cho luật sư.”
Thẩm Tây Từ bừng tỉnh hiểu ra.
Anh chưa từng nghe Thẩm Chiêu Huỳnh và Bách Thanh Vận nói về chuyện nuôi dưỡng, hoá ra là định tự mình đi giải quyết.
Anh hơi do dự: “Thật ra chuyện này giao cho ba mẹ thì tốt hơn? Bọn họ biết đội ngũ luật sư rất giỏi, có thể đưa tổn thất xuống đến nhỏ nhất.”
Thẩm Chiêu Huỳnh tắt màn hình điện thoại di động: “Dù sao cũng là chuyện của em và nhà họ Triệu, vẫn nên để chính em giải quyết thì tốt hơn.”
Thật ra cô cũng nghĩ đến việc nhờ ba mẹ, nhưng dù sao đó cũng là vấn đề tiền phí nuôi dưỡng con.
Ba mẹ ruột và ba mẹ nuôi kiện nhau yêu cầu giảm phí nuôi dưỡng con xuống, thực sự không dễ nghe.
Nhưng cái kiện cáo này nhất định phải kiện, Thẩm Chiêu Huỳnh không muốn mình uổng phí để nhà họ Triệu chiếm lợi.
Cho nên chỉ có thể hoàn toàn để tự mình ra mặt.
Cơm nước xong xuôi, hai người trở về phòng học của riêng mình.
Thẩm Chiêu Huỳnh đoán rằng, lệnh triệu tập của toà án mấy ngày nữa sẽ đến.
Bởi vì cô đã tìm thấy ba mẹ ruột, mắt thấy cô đã thật sự sắp thoát khỏi sự khống chế của mình.
Nhà họ Triệu nhất định sẽ nghĩ biện pháp dây dưa kiện cáo này một đoạn thời gian.
Quả nhiên, vừa tan học, đã có điện thoại thông báo với cô lệnh hầu tòa đã chuẩn bị đưa ra, hỏi khi nào cô có thể ký nhận trực tiếp.
Thẩm Chiêu Huỳnh nói buổi chiều cuối tuần, khoảng thời gian này tỉ lệ Bách Thanh Vận và Thẩm Yến Vĩnh không ở nhà khá lớn.
Nhưng đến cuối tuần, Bách Thanh Vận và Thẩm Yến Vĩnh lại hoàn toàn không hề có ý muốn rời đi.
Ngược lại hai người còn tràn đầy phấn khởi thay một thân đồ thể thao, nói với Thẩm Chiêu Huỳnh: “Đi, hôm nay chúng ta đi leo núi!”