Skip to main content

Trang chủ Sốc! Con gái nuôi nhà quyền thế lại là con ruột của nhà giàu số một Chương 12: Thẩm Chiêu Huỳnh âm thầm thán phục, trong tình huống này, nếu đổi lại là cô, cô sẽ không nhịn được đi nhìn xem mình trong màn ảnh trông như thế nào

Chương 12: Thẩm Chiêu Huỳnh âm thầm thán phục, trong tình huống này, nếu đổi lại là cô, cô sẽ không nhịn được đi nhìn xem mình trong màn ảnh trông như thế nào

5:27 sáng – 04/08/2025

Tiêu Dung Dung kêu lên một tiếng chói tai, thu hút rất nhiều ánh mắt.
Đồng Sở đứng bên cạnh cô ta liếc mắt nhìn Thẩm Chiêu Huỳnh, lạnh nhạt nói: “Kia không phải là Triệu… Thẩm Chiêu Huỳnh sao.”
Không biết Tiêu Dung Dung đã đấu tranh tâm lý như thế nào, cô ta im lặng vài giây rồi bỗng dưng thốt ra một câu: “Vẫn là An An đẹp hơn, khí chất của một đại tiểu thư không phải ai cũng có thể so sánh.”
Rồi mới đi về chỗ.
Cô ta đi rồi, Triệu An An ở phía sau mặt đỏ đến mức nhìn thấy máu.
Sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Cậu nói bừa cái gì…”
Nhưng những người khác cũng nương theo lời Tiêu Dung Dung nói mà bắt đầu thảo luận.
“Nếu xét vẻ bề ngoài thì dáng người và ngũ quan Triệu Cố đúng là có chút xinh đẹp, nhưng mỹ nhân nằm trong cốt cách, vẫn là kém Triệu An An một chút.”
“Chắc chắn là thế rồi, Triệu An An chính là dùng tiền dưỡng thành khí chất từ nhỏ, sao có thể giống nhau?”
“Theo tớ Thẩm Chiêu Huỳnh chỉ là trình độ hot girl mạng, có gì hay mà thảo luận, hot girl lớp bên cạnh còn đẹp hơn cậu ấy.”
Mọi người vây quanh Triệu An An mồm năm miệng mười nói lên, sắc mặt của Triệu An An dần dần nguôi ngoai, mở miệng ngắt lời nói: “Đừng nói nữa, mọi người đều là bạn học, đừng so sánh như vậy.”
“Đúng vậy.” Tiêu Dung Dung giống như đã quên chính cô ta là người khơi mào đề tài này, hát đệm nói: “An An của chúng ta được công nhận là hot girl của trường, còn sắp sửa đi quay phim tuyên truyền, khác biệt hoàn toàn so với người bình thường, hiểu không?”
Triệu An An thẹn thùng mà ngắt lời cô ta: “Còn chưa có quyết định đâu, sao cậu lại nói ra ngoài thế này?”
“Không phải là cậu thì còn ai được nữa chứ?” Lúc Tiêu Dung Dung nói lời này còn cố ý liếc mắt qua hướng Thẩm Chiêu Huỳnh.
Triệu An An thấy cô ta càng nói càng lớn cũng hơi sợ lôi kéo người khác ghen ghét mình, âm thầm lôi kéo tay cô ta lại: “Ở trường có nhiều người xinh đẹp hơn tôi lắm, cậu đừng nói gì nữa.”
Lời này của cô ta giống như có ma thuật vậy, vừa mới nói xong bỗng nhiên có hai người đi vào lớp học.
Người đi đầu nhìn có chút quen mắt, Thẩm Chiêu Huỳnh nhớ rõ cô ấy học lớp 12, hình như là người của hội học sinh.
Cô ấy vừa bước vào cửa, quay đầu hỏi người phía sau: “Ai là Triệu An An?”
Không đợi người nọ trả lời, tự bản thân nhìn một vòng quanh lớp, bỗng nhiên, ánh mắt dừng trên người Thẩm Chiêu Huỳnh.
Cô ấy vọt lên vài bước, mặt mày hớn hở mà giữ chặt ống tay Thẩm Chiêu Huỳnh: “Em chính là Triệu An An đúng không, đi, trường học có bộ hình tuyên truyền muốn tìm em chụp.”
Thẩm Chiêu Huỳnh xua xua tay: “Không phải em, người chị tìm ở bên kia.”
Lúc này đàn anh phía sau mới có cơ hội lên tiếng, xoay người đàn chị lại: “Kia mới là Triệu An An.”
Triệu An An đang cắn môi, vẻ mặt xấu hổ nhìn qua đây.
Nghe vậy đứng lên, chào hỏi đàn chị: “Chào chị Tiêu Thi Hòe.”
“Ồ…” Lúc này Tiêu Thi Hòe mới phát hiện ra mình nhận sai người, quay đầu nhìn Triệu An An rồi lại nhìn về phía Triệu Cố, hơi do dự mà dùng bút chống cằm.
Sau khi hạ quyết tâm thì cô ấy xoay người nhìn Thẩm Chiêu Huỳnh nói: “Không sao, chính là em.”
Tính cách cô ấy tựa như sấm rền gió cuốn, giữ chắc lấy Thẩm Chiêu Huỳnh muốn kéo rời đi, không ngờ lại nhận được một sự phản kháng.
“Em không đi.” Thẩm Chiêu Huỳnh dùng tay giữ chặt bàn học: “Thật sự không đi.”
Quay chụp tuyên truyền cái gì, vừa nghe là biết lãng phí thời gian, làm công mà không được trả tiền.
Tiêu Thi Hòe quay sang Thẩm Chiêu Huỳnh, kiên nhẫn giải thích nói: “Chỉ là giúp trường quay chụp mấy tấm hình tuyên truyền, nhanh lắm, sau giờ tự đọc buổi sáng là chụp xong rồi.”
“Nhưng cũng…” Thẩm Chiêu Huỳnh định nói là phiền phức, nhưng lại cảm thấy hơi xúc phạm người ta quá.
Lúc này người đàn anh nhỏ giọng nhắc nhở Tiêu Thi Hòe: “Không đi thì thôi, dù sao người mà anh Lục đề cử là Triệu An An, Triệu An An đi không phải là được rồi sao.”
“Có thể tìm người tốt nhất vậy sao phải tìm người đứng hai chứ.” Tiêu Thi Hòe nhíu mày thật chặt, cô ấy quay đầu trùng hợp đối mắt với Triệu An An, vội vàng cười cười với cô ta rồi lại thấp giọng nói: “Rõ ràng em ấy phù hợp với yêu cầu hơn.”
“Hoàn thành công việc trước đi, cầu xin chị luôn đó.” Đàn anh gần như đau khổ cầu xin.
Tiêu Thi Hòe vẻ mắt bất đắc dĩ: “Được rồi, được rồi, last offer, bạn học Thẩm. Chụp hình tuyên truyển đổi lấy một phần bản sao ghi chép của chị, tất cả các môn, bao gồm cả hội thi toàn quốc nha.”
Đàn anh ánh mắt chợt lóe lên: “Ngay cả tớ cậu cũng không chịu cho!”
“Tự bản thân cậu không học à?” Tiêu Thi Hòe trừng mắt liếc cậu ta một cái, lại lần nữa nhìn về phía Thẩm Chiêu Huỳnh: “Thế nào, bạn học, có hứng thú không?”
Khóe miệng Thẩm Chiêu Huỳnh hơi nhúc nhích, nhưng không nói chuyện.
Tiêu Thi Hòe, người chuẩn bị từ chức Chủ nhiệm Hội học sinh, học sinh đứng đầu lớp chọn khối 12.
Ghi chép của cô ấy…
Thẩm Chiêu Huỳnh thật sự muốn.
“Chỉ một tiết tự đọc buổi sáng thôi a?” Thẩm Chiêu Huỳnh hoài nghi mà nhìn về phía cô ấy.
Tiêu Thi Hòe nhếch môi: “Thật sự, lâu hơn còn không đủ tiền thuê thợ chụp, đi nhanh đi.”
Cô ấy kéo tay Thẩm Chiêu Huỳnh chạy ra cửa.
Trong phòng học, không khí bỗng chốc đóng băng.
Tiêu Dung Dung nhìn thấy bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía mình, cô ta thật sự muốn vả miệng mình hai cái, vội vàng nói: “Người lớp chọn đúng là không biết nhìn hàng!”
Nhìn sắc mặt của Triệu An An, cô ta tiếp tục bồi vào: “Lớp chọn kia đều là mấy người nghèo cần giúp đỡ, ánh mắt họ thích nhìn mấy cái kiểu mộc mạc, giản dị, coi trọng Thẩm Chiêu Huỳnh cũng không có gì lạ.”
“Đúng đúng đúng.”
“Không có gì lạ!”
Những người xung quanh sôi nổi hưởng ứng.
“Thẩm mỹ mỗi người đều là ý kiến chủ quan.” Triệu An An cười cười, ngồi xuống lấy sách như không có chuyện gì.
Nhưng trong lòng cô ta ngoài sự kinh ngạc ra thì cô ta còn cảm thấy không công bằng.
So về thành tích, Thẩm Chiêu Huỳnh giỏi hơn, cô ta nhận.
Nhưng bề ngoài?
Ngay cả Triệu An An đã nhìn rõ mặt Thẩm Chiêu Huỳnh, cũng không thấy cô có gì đẹp hơn mình.
Từ nhỏ đến lớn, người thân hay bạn bè gặp hai người cũng sẽ khen cô ta, Thẩm Chiêu Huỳnh cùng lắm là làm nền.
Xem ra ánh mắt mấy người lớp chọn đúng là có vấn đề.
Mọi người vội vàng an ủi cô ta.
Không ai chú ý tới, phía sau cô ta, lúc Đồng Sở nhìn thấy mọi người hạ bệ Tiêu Thi Hòe để lấy lòng Triệu An An nắm tay dần dần siết chặt.
Thẩm Chiêu Huỳnh đi theo Tiêu Thi Hòe chạy ra cổng trường, nhiếp ảnh gia đã đứng trước giá chụp.
Nhìn thấy Tiêu Thi Hòe kéo Thẩm Chiêu Huỳnh đi tới, ánh mắt nhiếp ảnh gia sáng ngời: “Đẹp thật.”
Cô ấy là nhiếp ảnh gia bên ngoài do trường thuê tới, ngày thường đa số là chụp ảnh quảng cáo nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Chiêu Huỳnh vẫn thấy kinh ngạc.
Không phải vẻ đẹp nhìn một lần là ấn tượng ngay của con lai châu Âu, mà là vẻ đẹp cổ điển lạnh lùng pha chút sắc sảo.
Lạnh lùng nhưng không mất đi vẻ tao nhã, nhìn học thức nhưng vẫn lanh lợi.
Dù cho ngũ quan xinh đẹp cũng không cảm thấy nghìn bài một điệu.
Chuyên viên trang điểm vội vội vàng vàng mà dẫn Thẩm Chiêu Huỳnh vào phòng trống để thay đồng phục áo sơ mi trắng, bắt đầu trang điểm, đánh má hồng.
Nhưng mọi thứ chỉ làm nhàn nhạt, cho dù là son môi cũng là dùng màu nhạt nhất tán ra, cũng hoàn toàn không dùng che khuyết điểm, thoạt nhìn chỉ làm cho cảm thấy tự nhiên tràn đầy sức sống.
Tóc cũng chỉ là dùng keo xịt vuốt ai bên về phía sau, những cái khác hoàn toàn không động vào.
Mọi thứ làm rất vội vàng, lúc Thẩm Chiêu Huỳnh bước ra cũng không kịp soi gương.
Khi cô bước ra, bên ngoài có thêm một nam sinh cũng trang điểm nhẹ nhàng.
Thẩm Chiêu Huỳnh cùng cậu liếc nhìn nhau một cái, cũng chưa nói gì đã dời ánh mắt.
“Ai da.” Nhiếp ảnh gia thấy thế sốt ruột nói: “Hai bạn học làm quen chút đi?”
“Thẩm Chiêu Huỳnh.” Thẩm Chiêu Huỳnh gật đầu nói
Bạn học nam cũng học theo cô gật đầu: “Khương Mộ Thư.”
Lúc này Thẩm Chiêu Huỳnh mới nhớ ra cậu ấy là người lần trước thi toán bằng điểm cô, hai người đều đạt điểm tối đa, học sinh lớp chuyên khối 11.
Không chỉ vậy, cậu ấy còn thường xuyên đứng đầu môn khoa học tự nhiên.
Lần này thi giữa kỳ, bởi vì thi tất cả các môn nên thứ tự mới tụt xuống, nhưng vẫn nằm trong Top 10.
Là người có thành tích khá giỏi.
Đối phương hình như cũng nhận ra cô là người đứng đầu kỳ thi giữa kỳ, ánh mắt nhìn lại đây cũng tương tự.
“Vậy là giới thiệu xong rồi?” Nhiếp ảnh gia kinh ngạc nói: “Được rồi, chúng ta vừa chụp vừa làm quen, trước tiên chụp từng người một đã.”
Nhiếp ảnh gia chỉ lên tầng cao nhất của tòa nhà chính: “Bạn học Khương, em cầm sách đi từ cây cột La Mã số III đi xuống dưới.”
Khương Mộ Thư chạy chậm đi lên, ôm sách trong ngực đi xuống dưới.
“Mở sách ra.” Nhiếp ảnh gia ở dưới hô lên.
Khương Mộ Thư lại mở sách ra.
“Ừ, cứ như vậy, cẩn thận bước hụt, 1, 2, 3 đi!”
Thẩm Chiêu Huỳnh đi đến bên cạnh nhiếp ảnh gia xem trộm, cô ấy cũng không để ý.
Trên màn ảnh, Khương Mộ Thư chỉ quay gần nửa người, theo bước chân cậu ấy đi xuống, trang sách đúng lúc này bị gió thổi tới, theo phản xạ ánh nắng quơ quơ đôi mắt cậu ấy.
Nhưng cậu ấy vẫn bình tĩnh, chỉ là nhẹ nhàng dùng ngón tay đè xuống trang sách, lật trở lại.
Ánh mặt trời sáng sớm đầu hạ, cột La Mã nhuộm một màu ấm áp, cái bóng lại hơi nhàn nhàn màu xanh.
Cái cằm trắng nõn thon gầy của Khương Mộ Thư hơi cúi xuống, lơ đãng nhìn bậc thang lại lơ đãng nhìn về camera.
“OK, cut!” Nhiếp ảnh gia hô lên: “Vất vả rồi.”
Cô ấy vừa nói xong, Khương Mộ Thư thong dong mà khép sách lại, tiếp tục đi xuống lầu đứng bên cạnh nhiếp ảnh gia, ánh mắt cũng không nhìn về máy ảnh một cái.
Thẩm Chiêu Huỳnh âm thầm thán phục, trong tình huống này, nếu đổi lại là cô, cô sẽ không nhịn được đi nhìn xem mình trong màn ảnh trông như thế nào.
Tiếp theo đến phiên Thẩm Chiêu Huỳnh, cảnh quay hơi khác Khương Mộ Thư, cảnh của cô quay ở cổng trường.
Nhiếp ảnh gia đứng ở bậc thang cao nhất, lắp xong giá ba chân, ra dấu OK với Thẩm Chiêu Huỳnh.
Tiếp theo Thẩm Chiêu Huỳnh làm theo chỉ đạo của cô ấy, chạy từ ngoài vào trong trường.
Lần này màn ảnh chuyển động rất nhanh, có lẽ vì đây là buổi quay hữu nghị nên nhiếp ảnh gia cũng không mang dụng cụ gì quý giá, chỉ có một cái giá ba chân, nên lần quay đầu tiên thất bại.
Chạy lại lần nữa, lần này, Thẩm Chiêu Huỳnh khống chế bước chân.
Giữa màn ảnh, bóng cây sau lưng Thẩm Chiêu Huỳnh như hóa thành một quầng sáng, cửa sắt màu đen của trường học chậm rãi khép lại.
“OK!”
Nhiếp ảnh gia hô lên, dọn giá ba chân chạy chậm: “Đi đi đi, dọn lẹ.”
Mấy người lại lần lượt đi quay giới thiệu sân thể dục cùng với trên cầu, lúc chụp sân thể dục, nhiếp ảnh gia bảo bọn họ quay một cảnh đuổi bắt.
Tiếp theo lại tới phòng học quay chụp, nhiếp ảnh gia lựa chọn lớp chọn khối 11.
Khương Mộ Thư vừa bước vào, phòng học ngay lập tức phát ra tiếng “wow”.
Mấy bạn học nam vỗ vai Khương Mộ Thư ồn ào nói: “Khương thần, đẹp trai quá nha!”
Khương Mộ Thư hơi nghiêng mặt đi, nhưng bọn họ vẫn không buông tha cơ hội này để trêu chọc, cho đến khi nhiếp ảnh gia nói cả lớp phải làm diễn viên quần chúng mới thôi.
Thẩm Chiêu Huỳnh lần đầu tiên đến lớp chọn, nhìn sơ thì thấy cũng không khác gì lớp thường.
Nhưng nhìn sách trên bàn là có thể nhận ra lớp chọn và lớp thường khác nhau, trên bàn sách chất thành đống cao, ngoài ra vở ghi và bài thi cũng ngập tràn.
Trên bảng đen cũng treo thẻ đếm ngược đến kỳ thi đại học.
Thẩm Chiêu Huỳnh và Khương Mộ Thư được sắp xếp đến một chỗ gần cửa sổ.
Hai người làm bộ viết bài, sau khi Thẩm Chiêu Huỳnh hỏi vị trí của mình thì mở một đề thi ra.
Ngay cả bài điền vào chỗ trống cũng viết đầy đủ quá trình giải, từng bước đều ghi rõ ràng.
Thẩm Chiêu Huỳnh hơi ngạc nhiên.
Cô không nghĩ đến lớp chọn nghiêm túc hơn lớp A1 nhiều như vậy, lớp A1 tuy học hành khắc khổ nhưng khi vừa mới ôn tập cũng đang trong trạng thái thả lỏng.
Nhưng lớp chọn không giống vậy, bọn họ là kiểu nếu bây giờ cho đi thi đại học thì thành tích của họ chắc chắn rất tốt.
Thẩm Chiêu Huỳnh có chút nghĩ mà sợ, tùy ý dùng bút chì viết công thức lên trên bài thi.
Cô vẫn đang quá an tâm, đến bây giờ còn chưa biết bản thân muốn học trường nào.