Skip to main content

Trang chủ Sốc! Con gái nuôi nhà quyền thế lại là con ruột của nhà giàu số một Chương 11: Có chút kỳ lạ nhưng ở trong lớp này cũng khá tốt

Chương 11: Có chút kỳ lạ nhưng ở trong lớp này cũng khá tốt

5:26 sáng – 04/08/2025

Cả hai được thả xuống trước cửa của trung tâm mua sắm lớn nhất ở thành phố Cận Giang.
Thẩm Chiêu Huỳnh ngẩng đầu nhìn bức tường làm bằng kính to lớn ở bên ngoài, cô có chút lo lắng quay đầu lại nhìn chiếc xe của Bách Thanh Vận và Thẩm Yến Vĩnh rời đi.
Cô đánh giá bản thân mình từ trên xuống dưới.
Những lời nói vừa rồi của Bách Thanh Vận đã khiến cho cô thả lỏng.
Có nên thay đổi kính mắt hay không, với cô mà nói thì thực sự việc không thay đổi kính càng thuận tiện hơn.
Nhưng nếu so sánh với tâm trạng của Bách Thanh Vận, một chút phiền phức này cũng không là gì.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó bước vào trung tâm mua sắm rồi quay đầu hỏi Thẩm Tây Từ: “Mua kính mắt ở đâu vậy anh?”
Thẩm Tây Từ mở miệng, nói một cách do dự: “… RB?”
Anh cũng không đeo kính, cửa hàng kính mắt mà anh ấn tượng cũng chỉ có thương hiệu nổi tiếng bán kính mắt này.
May mắn thay, Thẩm Chiêu Huỳnh cũng không hiểu biết, vì thế hai người đi đến tầng một và bắt đầu chọn gọng kính.
“Cái này hẳn là rất thích hợp với em.” Thẩm Tây Từ chỉ một cặp kính gọng tròn màu bạc ở trong tủ trưng bày, Thẩm Chiêu Huỳnh cầm lên đeo thử nhưng chẳng mấy chốc đã bị giá cả trên gọng kính làm cho sợ hãi.
Một gọng kính tựa như dây thép gai như thế này có giá đến bốn chữ số.
Trước đây, cô từng mua ở trên taobao, một gọng kính mấy chục nghìn và có một tròng kính còn tốt hơn, tổng cộng cũng không vượt quá năm trăm nghìn.
Nhưng chỉ riêng gọng kính này thôi đã có giá bốn chữ số, nếu tròng kính phù hợp với thói quen dùng siêu mỏng của cô.
Thẩm Chiêu Huỳnh nhanh chóng tính ra giá tiền, cô đặt gọng kính xuống.
Mặc dù cô có ý định để Bách Thanh Vận không còn phải lo lắng nhưng cũng không nhất thiết phải lãng phí số tiền này.
Thấy cô chê nó đắt tiền, Thẩm Tây Từ kéo ống tay áo của cô rồi đi sang một bên nói: “Thật ra kính mắt dùng rất lâu, nếu chia ra từng ngày thì cũng không có bao nhiêu, ba mẹ cũng cho em không ít tiền.”
“Em biết.” Thẩm Chiêu Huỳnh gỡ kính mắt xuống rồi nói: “Chỉ là em nghĩ, thật ra bình thường em cũng không cần phải đeo kính.”
Cô đặt kính qua một bên, để lộ độ dày của tròng kính: “Em chỉ bị cận thị 100 (*) độ, không ảnh hưởng đến bất cứ điều gì ở bên ngoài cả, chỉ cần đi học mang theo thì vấn đề nào cũng có thể giải quyết.”
(*) Tương đương với 1 độ ở Việt Nam.
So với cái này, Thẩm Chiêu Huỳnh còn có nhiều cái muốn chi tiêu hơn nhiều.
Cô đột nhiên nhận ra rằng, bị các bạn trong lớp chế giễu, có lẽ không hề liên quan gì đến mắt kính mà nó nằm ở vấn đề ăn mặc của riêng cô.
Dù sao mắt kính cũng chỉ là một sợi dây sắt mỏng, không phải ai cũng có thể nhìn thấy được.
Cái quan trọng hơn đó là cảm giác về ngoại hình tổng thể của cô.
Cô vén phần tóc chọc vào mắt mình sang một bên, Thẩm Chiêu Huỳnh nói với Thẩm Tây Từ: “Dẫn em đi cắt tóc đi.”
Thẩm Tây Từ: Đột nhiên vậy sao?
Nhưng nếu bản thân Thẩm Chiêu Huỳnh muốn thay đổi theo một chiều hướng tốt như thế này, đương nhiên anh phải nắm chắc cơ hội.
Thẩm Tây Từ quen thuộc đưa cô đến một cửa hàng trên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm.
Mặc dù anh vừa tới thành phố Cận Giang, anh đã biết những cửa hàng cắt tóc đẹp ở gần đây.
“Cắt một kiểu thích hợp với em, đừng để tóc dài che mắt như thế này là được ạ.” Thẩm Chiêu Huỳnh vén tóc, cô quyết định tin tưởng thợ cắt tóc mà Thẩm Tây Từ đã mạnh mẽ giới thiệu này.
Thợ cắt tóc đắm mình trong thế giới riêng của họ, cũng không nói gì nhiều nhưng tiếng ‘xẹt xẹt’ đã cắt phăng phần tóc mái làm cô khó chịu trong một thời gian dài.
Phần tóc mái dày được rẽ ngôi rồi cố định sang hai bên, phần đuôi tóc cũng được cắt thành nhiều lớp.
“Chờ phần tóc mái dài thêm một chút thì có thể sửa lại một lần nữa, bây giờ vẫn còn hơi nhiều.” Thợ cắt tóc trông có vẻ không được hài lòng lắm, giơ chiếc kéo lên so sánh ở trong gương, cuối cùng mới nói với Thẩm Chiêu Huỳnh.
Nhưng Thẩm Chiêu Huỳnh đã cảm thấy như thế này đã là tốt rồi.
Sau khi trả tiền xong, Thẩm Tây Từ cũng cảm thấy không tệ, thậm chí còn cảm thấy giống với kiểu tóc của Thẩm Chiêu Huỳnh ở tương lai.
Đúng vậy, kiểu tóc không có mái này như vậy đẹp hơn rất nhiều so với mái tóc mái dày che mất mặt của Thẩm Chiêu Huỳnh trước đây, chẳng trách cô vẫn để như thế đến năm hai mươi tám tuổi.
Nghĩ đến đó, Thẩm Chiêu Huỳnh nói với thợ cắt tóc cái gì đó, sau đó buộc tóc thành đuôi ngựa rồi nhìn trong gương gật đầu hài lòng.
“Nhìn được đấy.” Thợ cắt tóc ôm cánh tay đứng ở bên cạnh nhìn, trông có vẻ rất vênh váo: “Anh chỉ nghĩ em giống như một sinh viên nên anh đã thiết kế cho em một kiểu tóc khéo léo, khi buộc lên trông cũng rất đẹp đấy.”
Thẩm Tây Từ: …
Nó không chỉ đẹp thôi đâu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Chiêu Huỳnh sau khi buộc tóc lên, ánh mắt cô sáng ngời, có lẽ cô đã quyết định đây chính là kiểu tóc để đời của cô rồi.
Thẩm Chiêu Huỳnh nhìn lại gương vài lần, mọi người đều nói kiểu tóc rất quan trọng, lúc này cô mới nhận ra được điều đó.
Trước đây, cô chỉ cảm thấy cách ăn mặc của mình không được đẹp nhưng chỉ cần thay đổi kiểu tóc, khi nhìn chiếc áo thun trắng trong gương cũng giống như cố ý mua theo phong cách cổ điển.
Cô sờ sờ cằm mình.
Có vẻ như số tiền này vẫn để cho người khác kiếm được.
Sau khi cô suy nghĩ xong, cô nhìn về phía Thẩm Tây Từ, lén nói: “Cắt hết bao nhiêu tiền ạ, đăng ký thẻ có được giảm giá không anh?”
Nơi này cũng không gần nhà nhưng cũng may là giao thông ở đây thuận tiện.
Hơn nữa, cô biết rõ thực lực của các tiệm cắt tóc gần nhà, nếu không cô đã không chỉ cắt một vài lần mà chỉ dựa vào bàn tay mình.
“Có thẻ.” Thẩm Tây Từ cũng nhỏ giọng nói theo cô, anh lấy một tấm thẻ từ trong túi ra rồi đưa cho Thẩm Chiêu Huỳnh: “Lúc nãy anh đã xin chủ tiệm một tấm thẻ phụ, sau này nếu em muốn cắt tóc thì cứ trực tiếp đến đây.”
Thảo nào cô không thấy chào mời gì, thì ra đã là thành viên từ trước rồi.
Thẩm Chiêu Huỳnh bỗng nhiên hiểu ra.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng, Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, cô vươn tay rồi hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta về nhà bằng cách nào?”
Thẩm Tây Từ khiếp sợ dơ tay lên nhìn thời gian: “Bây giờ mới là ba giờ chiều, em không đi dạo mua chút quần áo sao?”
Thẩm Chiêu Huỳnh lắc đầu.
Hôm nay, cô hoàn toàn không có ý định đến trung tâm mua sắm để mua quần áo, mặc dù cô chưa bao giờ đến đây để tiêu tiền nhưng cũng đã nghe nói về giá cả ở trung tâm mua sắm này.
Ngay cả khi ba mẹ của cô nói đó là tiền trúng xổ số, cô cũng không thể dùng nó một cách bừa bãi được.
Hơn nữa, tôi cảm thấy mình đã thay đổi.
“Khoan đã…” Thẩm Tây Từ vẫn còn đấu tranh: “Ít nhất thì đi mua một cái cặp sách mới?”
Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Người có tiền như các anh cũng không biết mua đồ online sao, lúc nãy tôi đã mua xong rồi!”
Anh hoàn toàn không nghĩ đến việc không phải là cô không mua, mà là cô đã mua với hiệu suất quá cao, Thẩm Tây Từ nói một cách đầy yếu đuối: “Nhưng bây giờ em mới là người có tiền, anh chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu. Nếu là một người có tiền, tất cả đều đến chỗ này…”
Thẩm Chiêu Huỳnh dừng bước lại, Thẩm Tây Từ cảm thấy có hy vọng, anh vội vàng nhỏ giọng nói tiếp: “Đi dạo một chút đi, cũng không tốn tiền đâu.”
“Đúng là em muốn đi đến một cửa hàng.” Thẩm Chiêu Huỳnh gật đầu, ra vẻ cân nhắc.
Cô kéo Thẩm Tây Từ đi thẳng một đường đến tầng một, nơi đó có một trung tâm mua sắm đồ sinh hoạt.
Thẩm Chiêu Huỳnh lập tức đi đến khu vực nhà bếp, cô chọn lựa ở trước quầy một lúc, sau đó nhanh chóng đi trả tiền.
“Hả?” Thẩm Tây Từ nhìn một chiếc túi nhỏ đựng đồ trong tay cô một cách khó hiểu.
Thẩm Chiêu Huỳnh giải thích: “Chiếc găng tay trong lò nướng ở nhà không chống trơn, tay cầm nồi canh lại quá nhỏ, em thấy không an toàn.”
Cô giải thích những đồ vật ở trong túi, lúc trước cô nhìn thấy Bách Thanh Vận bưng nồi canh cho nên lo lắng. Cô lấy thêm bốn chiếc tạp dề cùng một kiểu dáng rồi không nói thêm gì nữa.
Một nửa nguyên nhân mua tạp dề mới là vì cô phát hiện ra tạp dề ở trong nhà vẫn hơi nhỏ so với hai người đàn ông ở trong nhà, ngoài ra Thẩm Chiêu Huỳnh cũng muốn tham gia vào quá trình nấu cơm.
Ở nhà họ Triệu nhiều năm như vậy rồi, cô không học được cái gì khác, chỉ có nấu nướng là coi như cũng không tệ. Hiếm khi cô hiểu biết một việc gì đó, cho nên không thể lãng phí được.
Đợi đến giờ cơm tối, Thẩm Chiêu Huỳnh lấy mấy chiếc tạp dề vừa mới mua ra, sau đó tham gia vào trận chiến ở trong phòng bếp.
Lúc này, Bách Thanh Vận mới giật mình phát hiện ra, trình độ nấu ăn của con gái mình không chỉ cao hơn mình một bậc, thậm chí còn vượt xa so với Thẩm Yến Vĩnh, người tự xưng là đầu bếp của gia đình.
Bà ấy vô cùng ngạc nhiên nhìn Thẩm Chiêu Huỳnh vui vẻ thái rau rồi bận rộn xào rau. Không lâu sau đó, bà ấy mới dần dần bình tĩnh lại.
Thẩm Chiêu Huỳnh hoàn toàn không hề phát hiện ra.
Cô đắm chìm trong cảm giác hài lòng của một bữa ăn hoàn hảo tối nay.
Trong bữa cơm, Bách Thanh Vận và Thẩm Yến Vĩnh hết lời khen ngợi tài nấu nướng của cô, sau đó ăn thêm một chén cơm nữa.
Sau đó, trong cuộc trò chuyện, hai người lại khen ngợi kiểu tóc mới của Thẩm Chiêu Huỳnh, các chủ đề khác cũng tương tự như thường lệ, có hứng thú gì mới không, Giáng Sinh và năm mới có muốn đi chơi chỗ nào không.
Cuộc trò chuyện diễn ra như bình thường.
Hoàn toàn không nhìn ra hai người có suy nghĩ gì khác.
Vì vậy đến ngày hôm sau, khi cô xuống cầu thang sớm để chuẩn bị cho một bữa ăn sáng đầy bất ngờ, Thẩm Chiêu Huỳnh thấy trong nhà bếp có hai người đang bận rộn, cô đã rất ngạc nhiên.
“Cô Thẩm.” Những người ở trong phòng bếp mở lời chào cô trước, trong đó có một người phụ nữ có vóc dáng cao tự giới thiệu: “Tôi họ Trần, cứ kêu tôi là dì Trần là được rồi. Còn vị này chính là dì Lý, chúng tôi phụ trách chế độ ăn uống của gia đình mình sau này.”
Bà ấy mang khẩu trang, chỉ có đôi mắt của bà ấy sẽ lộ ra một chút giản dị và ngại ngùng khi mỉm cười.
Động tác tay rất nhanh nhẹn, khi nói chuyện cũng không dừng lại.
Từ kiểu tóc gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn và cách trò chuyện, có thể nhìn ra được bà ấy cũng không phải là người giúp việc mới vào thành phố làm công việc này.
Dì Trần bưng cho Thẩm Chiêu Huỳnh một dĩa bí ngô và khoa tây tím đã hấp rồi nói: “Uống sữa vào lúc đói bụng sẽ không tốt cho dạ dày, cô Thẩm ăn lót dạ trước, đợi lát nữa sẽ cho cô ăn sáng.”
Thẩm Chiêu Huỳnh hoảng hốt cầm nĩa gắp một miếng rồi ăn.
Cô nuốt khoai lang tím xong, sau đó không nhịn được tò mò hỏi: “Mẹ cháu không nói với cháu có mời các dì đến.”
Dì Trần lập tức hiểu ra, bà ấy giải thích: “Trước đây, chúng tôi đã phụ trách chuyện ăn uống ở nhà họ Thẩm, lúc trước sếp Bách luôn nói muốn học nấu ăn để nấu cho cô ăn. Nhưng bà ấy nói tiến độ học tập của bà ấy và sếp Thẩm không đủ nhanh, sợ làm chậm quá trình dinh dưỡng của cô, cho nên mới để cho chúng tôi tới đây.”
“Như vậy à…” Thẩm Chiêu Huỳnh gật gật đầu.
Nhưng điều đó có thật sự đúng không?
Cô luôn cảm thấy rằng hai người giúp việc này đột nhiên tới đây, chuyện này có liên quan đến cô.
Có phải chuyện giỏi nấu nướng này đối với người giàu mà nói, nó thực sự rất thấp kém hay không?
Những chuyện ngày hôm qua đã cô làm, ngược lại đã khiến cho ba mẹ cảm thấy, con gái của bọn họ không nên làm điều đó?
Trong lúc Thẩm Chiêu Huỳnh đang miên man suy nghĩ, cô đã ăn xong hai phần đồ ăn lót dạ, dì Trần lại vội vàng tiến lên thay một đĩa thức ăn khác, lúc này còn bưng cả sữa ấm lên.
Thấy vậy, Thẩm Chiêu Huỳnh càng lúc càng cảm thấy có chút hối hận.
Cô thậm chí không làm những món ăn phương Tây mà nhà họ Thẩm thường ăn, mà là một món xào nhỏ trong một nhà hàng giá rẻ.
Thẩm Chiêu Huỳnh uống hai ngụm sữa, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, cô ngẩng đầu nhìn lên, sau đó nhanh chóng rời mắt đi.
Bách Thanh Vận đang đi trên cầu thang: ?
Không phải con gái bà ấy đã dần dần quen thuộc rồi sao? Tại sao lại bắt đầu trốn tránh ánh mắt của mình?
Bà ấy nhìn biểu hiện của Thẩm Chiêu Huỳnh, lại nhìn về hai người giúp việc đang nấu cơm, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ con gái vẫn không quen thấy trong nhà có người khác sao?
Nhưng không nên như thế này chứ, nhà họ Triệu nghe nói vẫn có người giúp việc cơ mà.
Bách Thanh Vận không thích suy đoán lung tung, bà ấy trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chiêu Huỳnh.
Bà ấy nhận lấy một phần cà phê rồi uống một ngụm cháo, khi thấy Thẩm Chiêu Huỳnh vẫn không nói gì như cũ, bà ấy mới nhỏ giọng nói: “Con không thích mẹ mời các dì tới sao?”
“Không phải, không phải đâu ạ.” Sợ một câu nói của mình sẽ làm mất công việc của người khác, Thẩm Chiêu Huỳnh lập tức lên tiếng giải thích.
Bách Thanh Vận lại hỏi tiếp: “Thế thì vì sao…?”
Bà ấy còn chưa nói xong, Thẩm Chiêu Huỳnh bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bà ấy, sau đó lại nhanh chóng rũ mắt xuống: “Có phải là con nấu cơm không tốt hay không ạ?”
Không phải là không ngon, mà là không tốt.
Bách Thanh Vận nghe rõ hai chữ này, bà ấy bỗng nhiên hiểu ra. Cơ thể của bà ấy nghiêng về phía trước một chút, cố ý ép con gái quay đầu nhìn bà ấy, sau đó mới nói: “Biết nấu cơm là ưu điểm của con, nếu như con thích, sau này khi nào con muốn nấu cơm vẫn có thể nấu.”
Thẩm Chiêu Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, Bách Thanh Vận tiếp tục nói: “Chỉ là ngày hôm qua, mẹ đột nhiên ý thức được, mặc dù cùng nhau nấu cơm rất ấm áp nhưng dù sao, mẹ và ba con cũng không hiểu biết nhiều lắm. Nếu cứ xuống bếp như vậy, liệu có thể sẽ làm cho con cảm thấy mình phải có trách nhiệm, cần tự mình nấu ăn hay không?”
Sau khi hỏi xong vấn đề này, Bách Thanh Vận không nói gì nữa, chỉ đợi Thẩm Chiêu Huỳnh trả lời.
“Có một chút.” Thẩm Chiêu Huỳnh cũng lập tức hiểu ra bản thân mình đã hiểu lầm, cô gãi gãi tóc rồi nói: “Tuy nhiên chỉ có một chút thôi, cảm giác nhiều hơn đó là cảm thấy nếu tay nghề của mình mà không để cho mọi người nếm thử, như vậy sẽ không hài lòng.”
Bách Thanh Vận nhẹ nhàng nở một nụ cười: “Vậy bây giờ, con đã tốt hơn chút nào chưa?”
Thẩm Chiêu Huỳnh gật đầu, nói: “Bây giờ tốt hơn nhiều rồi ạ.”
Không chỉ về mặt tâm trạng, mà còn vì ngày hôm qua cô đã nấu tất cả các món sở trường của mình.
Bách Thanh Vận thấy Thẩm Chiêu Huỳnh có vẻ đã khôi phục tâm trạng, trong lòng của bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước, có những cuộc trò chuyện mà chỉ bà ấy nói, còn Thẩm Chiêu Huỳnh sẽ lắng nghe.
Nhưng mà hôm nay, Thẩm Chiêu Huỳnh lại trực tiếp nói ra thắc mắc của mình.
Mặc dù chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản và trực tiếp như vậy nhưng cũng đủ khiến cho bà ấy giật mình, tuy nhiên nó thực sự có thể giải quyết được vấn đề.
Chỉ cần con bé có thể thường xuyên như thế này, bà ấy tin rằng Thẩm Chiêu Huỳnh càng ngày sẽ càng thoải mái, đối với gia đình này và bản thân mình càng lúc càng có cảm giác thân thuộc.
Sau khi bốn người ngồi vào chỗ, thức ăn được bưng lên, hai người dì mới rời khỏi phòng khách.
Bách Thanh Vận giải thích, hai người họ sống ở gần đây, họ sẽ cố gắng không làm việc khi các thành viên trong gia đình về nhà.
Đúng là Thẩm Chiêu Huỳnh cũng không quen với việc trong nhà có người xa lạ, khi cô nghe thấy vậy thì hoàn toàn bình tĩnh lại.
Hôm nay, cô buộc tóc đuôi ngựa, trước khi đi, Bách Thanh Vận đặc biệt đeo cho cô một chiếc nơ màu đen.
Đi đi lại lại, khi đến lớp, trong lớp học đã có hơn một nửa học sinh đến.
Hôm nay, Thẩm Chiêu Huỳnh không mang theo mắt kính.
Hôm qua, lúc cô đi tầng một mua đồ đã bị Thẩm Tây Từ mạnh mẽ kéo vào cửa hàng kính áp tròng bên cạnh để mua mấy cặp kính áp tròng, đúng lúc hôm nay cô có thể thử xem sao.
Cảm giác không có gì ở trên mũi thực sự quá thoải mái, trên đường đi Thẩm Tây Từ còn nói với cô có một loại kính OK, khi đeo vào ban đêm thì vào ban ngày thị lực sẽ rõ ràng. Anh nói sau kỳ nghỉ sẽ đưa cô đến bệnh viện.
Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy như vậy cũng được.
Cô vừa kiểm tra xem kính OK rốt cuộc là cái gì, vừa đi vào lớp học.
Những tiếng nói chuyện phiếm ồn ào bên tai đột nhiên nhỏ lại ngay lập tức, tuy nhiên Thẩm Chiêu Huỳnh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Cô ngồi vào chỗ ngồi, lúc này mới nhận ra khoảnh khắc yên tĩnh này là bởi vì chính mình.
Thậm chí, trong lớp học còn vang lên tiếng la hét.
“Mẹ nó!”
“Đó là Triệu Cố sao?”
“Không phải đã đổi tên thành Thẩm Chiêu Huỳnh rồi sao, Thẩm Chiêu Huỳnh là nữ thần, Triệu Cố là ai?”
“Ôi trời ơi, thì ra việc thần tượng trong phim thay đổi kiểu tóc thì như thể thay đổi thành người khác là sự thật…”
“Giúp tôi xem kiểu tóc nào phù hợp với tôi, nếu không tôi cũng đi đổi sang kiểu tóc giống cô ấy?”
Thẩm Chiêu Huỳnh khó hiểu ngẩng đầu lên, cô lại gợi lên những tiếng thì thầm khác.
“Triệu… này!” Một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đi tới, đưa cho cô một hộp sữa socola rồi nói: “Trước đây không biết cậu đẹp như vậy.”
“…” Thẩm Chiêu Huỳnh im lặng một lúc thật lâu, sau đó nói: “Cảm ơn cậu nhưng tớ không cần.”
Cô gái đó cũng không tức giận, mà ngồi xuống vị trí ở bên cạnh cô.
Lúc này, Thẩm Chiêu Huỳnh mới nhớ tới, cô ấy hình như là người bạn cùng bàn của mình, tên là Đỗ Lan Huyên, dường như sắp phải ra nước ngoài du học. Tuy nhiên, bởi vì đất nước cô ấy đi du học cũng xem xét kết quả thi đại học, cho nên cô ấy vẫn ở lại lớp A1, bình thường cũng không thấy bóng người, cũng không thường tham gia vào các cuộc trò chuyện trong lớp.
Nghĩ đến việc cô ấy và mình không có quan hệ gì, lời nói lúc nãy có lẽ cũng không có ác ý, Thẩm Chiêu Huỳnh lại giải thích một câu: “Buổi sáng tớ đã uống sữa rồi.”
“Thì ra là vậy.” Đỗ Lan Huyên chọc ống hút xuống: “Vậy thì tớ tự mình uống vậy.”
Cô ấy nhanh chóng uống hết một hộp sữa rồi ném nó vào trong thùng rác cách đó vài mét trong tư thế ném bóng rổ, sau đó giơ nắm đấm lên.
Có chút kỳ lạ.
Nhưng ở trong lớp này coi như cũng được.
Thẩm Chiêu Huỳnh quay đầu lại, cô lấy tất cả bài tập ngày hôm qua ra.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy một tiếng nói sắc bén của Tiêu Dung Dung vang lên ở cửa lớp: “Người đó là ai, sao lại ngồi ở chỗ của Triệu Cố?”