Skip to main content

Trang chủ Sốc! Con gái nuôi nhà quyền thế lại là con ruột của nhà giàu số một Chương 10: Cuối cùng cũng trở thành tên của cô

Chương 10: Cuối cùng cũng trở thành tên của cô

5:26 sáng – 04/08/2025

Sau khi quyết định cuộc so tài, cuộc sống sinh hoạt của Triệu Cố yên tĩnh trở lại.
Kỳ thi giữa kỳ vượt qua thuận lợi.
Bởi vì sắp đến kỳ thi toàn quốc, nên lần này sẽ kiểm tra tất cả các môn.
Triệu Cố không làm gián đoạn kế hoạch của mình, cứ ôn tập theo thói quen, đây còn là lần đầu tiên cô dốc toàn lực đi thi, vẫn có phần lo lắng thành tích sẽ không được như mong đợi.
Triệu An An so với trong tưởng tượng của cô thì mất bình tĩnh hơn nhiều.
Sau khi thi xong ngày đầu tiên thì có bạn học giúp chấm bài lộ ra điểm số vào hôm sau, cho đến điểm số của Triệu Cố được dự đoán là hỏng bét nhưng… Lại rất tốt.
Lúc thi một môn địa lý cuối cùng, vậy mà Triệu An An thông báo mình không khoẻ và về sớm.
Triệu Cố chỉ cho rằng cô ta sẽ không cam lòng so với thành tích kém của mình, sẽ ôn tập thật tốt, không ngờ đến cô ta sẽ bị dọa sợ mà chạy trốn.
Nhưng thiếu một môn cũng không phải là không có cách nào đưa ra thứ hạng gần đúng của hai người.
Triệu Cố lấy được vị trí đứng đầu lớp, mà cho dù tổng điểm của Triệu An An có thêm điểm tối đa môn địa lý, vẫn còn có một khoảng cách khá xa với điểm của cô.
Những lời đồn kia biến mất một cách tự nhiên, danh tiếng của Triệu An An ngược lại là không bị ảnh hưởng gì.
Không biết họ có tự mình thảo luận riêng hay không, chí ít ở ngoài mặt, những người khác trong lớp học vẫn đối xử với cô ta như lúc trước.
Mà vì Triệu An An lựa chọn bỏ chạy, cũng là một cách thức thể hiện mình giương cờ trắng nhận thua.
Triệu Cố cũng định là sẽ bỏ qua rồi.
Không ngờ khi điểm số được công bố Triệu An An lại nhìn chằm vào tấm bảng điểm bỗng nhiên khóc lớn.
Tiêu Dung Dung ở bên cạnh mạnh miệng an ủi cô ta: “Lần sau chúng ta chăm sóc sức khoẻ thật tốt, sẽ không thể chênh lệch so với cậu ấy đâu.”
Triệu An An ôm mặt, ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu, nhìn rất là đáng thương: “Hình như trước kia Triệu Cố đã thực sự nhường tôi điểm, quá đáng thương, tôi lại không hề biết.”
Hoá ra là cô ta ưu tiên bảo toàn mặt này.
Cứ như vậy, việc cô ta không thi một môn cuối cùng có thể giải thích là thật sự không khoẻ hoặc là nửa đường sợ hãi chạy trốn, hoặc là có áy náy đối với Triệu Cố.
“Thật đáng thương.” Đồng Sở ở một bên thuận miệng phụ họa, nghi ngờ với Triệu An An cũng bởi vì giọt nước mắt này mà bị đánh tan.
Quay đầu nhìn lại Triệu Cố đang ôn tập ở trên bàn học, Đồng Sở mấp máy môi, trong đầu của cô ta hiện ra rất nhiều chi tiết đã từng bị bỏ qua theo lời ăn năn của Triệu An An.
Chỉ là những người tự bảo vệ mình dưới tình huống như vậy, cần sự thương hại à?
“Đúng vậy.” Người đứng ngoài quan sát cũng gật đầu, thương hại mà nhìn Triệu Cố: “Chỉ có học tập là một cọng rơm cuối cùng của cậu ấy rồi, nếu tôi là cậu ấy cũng sẽ cố gắng học tập như vậy.”
Cô ta thu được một nhóm người tán đồng: “Đúng thật, một công chúa như An An, coi như không học tập thật tốt cũng sẽ có tương lai tươi sáng, nhưng nếu cậu ấy không học…”
Người kia thở dài, lắc đầu.
Hai mắt Triệu An An đẫm lệ mông lung nhìn về phía người kia: “Cậu đừng nói như vậy, mỗi người đều bình đẳng.”
Đúng là Triệu Cố đang làm bài thi, nhưng không có nghĩa là cô không nghe thấy những người đó.
Mặc kệ như thế nào, trong lòng cô vẫn rất tự hào vì đã hoàn toàn vượt qua Triệu An An và chứng tỏ bản thân.
Nhưng không biết vì sao, chủ đề bỗng nhiên thành sự thương hại của những người khác đối với mình.
Tại sao lại muốn thương hại cô?
Triệu Cố không hiểu, trong lòng cô có một sự tức giận không thể giải thích.
Nhưng những người này ngoài mặt đều là nói lời hay ý đẹp, làm sao mình có thể tức giận?
Triệu Cố dứt khoát giả vờ như không nghe thấy, tô tô vẽ vẽ lên tờ giấy để phát tiết.
Cho đến khi tan học, lớp học còn đắm chìm trong bầu không khí thương hại Triệu Cố.
Có người nhìn thấy kính của cô vẫn bị gãy như cũ, thử thăm dò: “Triệu Cố, tan học ba mẹ tôi muốn đưa tôi đi đổi kính, cậu muốn đi cùng không? Tôi có thể cho cậu một bộ.”
Tay phải Triệu Cố giấu ở sau nắm chặt lại thành quyền.
Bạn học nữ kia nhìn rất ngoan ngoãn, gần như không biết lời nói của mình sẽ khiến cho người trong cuộc tổn thương, dùng ánh mắt như nhìn con chó què chân đang đi dưới mưa nhìn về phía Triệu Cố.
Đối đầu với cái “ý tốt” này, Triệu Cố chỉ có thể mím môi nói: “Không cần.”
Bị từ chối vẫn như không thể đánh nát ý tốt của cô gái, cô ta lại hỏi: “Thật à? Không đắt lắm đâu, cậu không cần để ý đâu.”
Tay cầm bút của Triệu Cố trở nên trắng bệch.
Còn không bằng trở về vài ngày trước, không đề cập tới chuyện so tài.
Bị tung tin đồn, còn tốt hơn so với bị người ta thương hại.
Triệu Cố hít sâu một hơi, lại từ chối cô ta.
Tan học Thẩm Tây Từ tới đón Triệu Cố bỗng nhiên thò đầu vào từ cửa sổ, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Cậu là ai? Kính cận của em gái tôi sao lại cần cậu mua?”
Cô gái sợ hãi co rúm lại: “Tôi chỉ…”
“Có ý tốt, đúng không?” Thẩm Tây Từ nở nụ cười lạnh: “Kiềm chế lại lòng tốt thừa thãi của cậu đi.”
Thẩm Tây Từ đi vào lớp, cầm cặp sách của Triệu Cố lên: “Về nhà.”
Triệu Cố thuận thế đi theo Thẩm Tây Từ rời khỏi lớp.
Nói thật, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Không khí hôm nay thật sự làm cho cô rất ghét.
Thẩm Tây Từ đi ra khỏi khu dạy học được một nửa, nhìn về phía kính của Triệu Cố đang dùng dây kẽm cố định lại, vẫn là không nhịn được hỏi: “Sao em không để cho ba mẹ mua bộ kính mới.”
“Gọng kính này rất nhẹ, khi đeo sẽ không bị đau, tôi chọn rất lâu, vị trí đệm mũi cũng đã thay đổi.” Triệu Cố đẩy gọng kính.
Mũi cô rất nhỏ, bộ phận miếng đệm mũi là cô nhờ nhân viên cửa hàng điều chỉnh rất lâu, nếu mua mới chẳng phải là làm lại từ đầu một lần nữa à.
Thẩm Tây Từ nghĩ: “Được rồi.”
Chỉ cần Triệu Cố không cảm thấy có vấn đề, nhìn không đẹp thì có sao đâu?
Tính cách của Thẩm Tây Từ và Triệu Cố xem ra rất khác biệt với những người bên ngoài.
Cho dù địa vị bây giờ của Thẩm Tây Từ ở trong lớp như thế nào, thì vào lúc anh vừa tới cũng đã làm trường học nhấc lên một trận gợn sóng bởi vì ngoại hình của mình.
Tính cách cởi mở cũng rất dễ hòa đồng với người khác, so sánh với Triệu Cố luôn bị cho rằng là người hướng nội, còn thường xuyên khiến người ta cảm thấy u ám.
Nhưng hai người có một đặc điểm chung là hoàn toàn không quan tâm những người khác là nghĩ gì, chỉ để ý đến những gì mình quan tâm.
Người cởi mở có thể vì đồ vật mà mình quan tâm mà trực tiếp bỏ qua việc xã giao.
Người hướng nội dù là bị người khác chỉ vào món đồ cần bỏ mà họ cho là không phù hợp thì cũng không đồng ý vứt bỏ nó.
Thế là ở trong loại chủ đề này, hai người lập tức đạt thành ý kiến chung, không lại nói thêm về nó nữa.
Chỉ là tối đó, ở trên bàn cơm, sau khi Thẩm Tây Từ nhắc đến chuyện này, vẻ mặt dịu dàng thường ngày của Bách Thanh Vận trở nên nghiêm túc.
Mặc dù bà ấy điều chỉnh lại trạng thái rất nhanh, lấy vẻ mặt ân cần quan tâm một lần nữa tiếp tục chủ đề, nhưng không biết đêm đó đã nói gì với Thẩm Yến Vĩnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Triệu Cố bị kéo đi cục cảnh sát làm xong thủ tục thân phận.
Hoá ra bởi vì tên và hộ khẩu, học bạ đều bị khóa lại, thay đổi cần rất nhiều thủ tục, mọi người đều đồng ý có thể xử lí việc này sau khi thi đại học, dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng ngày này lại đến sớm.
Lần đầu tiên Triệu Cố biết tên mà ba mẹ đặt cho mình.
Thẩm Chiêu Huỳnh.
So với cái tên ban đầu mang theo sứ mệnh khó giải thích kia hoàn toàn khác biệt, cái tên Thẩm Chiêu Huỳnh này giống như ở trong đêm mất điện, có một ánh nến dịu dàng cháy lên.
Tên này so với cái tên Triệu Cố kia tốt hơn mười vạn lần, vốn dĩ là cái tên thuộc về cô.
Cuối cùng cũng trở thành tên của cô.
Thẩm Chiêu Huỳnh cầm thẻ căn cước, có phần vui vẻ vỗ vào ảnh chụp.
“Chiêu Chiêu.” Bách Thanh Vận nhẹ nhàng gọi cô, đến âm cuối lại cười: “Cuối cùng có thể gọi biệt danh này của con.”
Thẩm Chiêu Huỳnh thích ứng cực nhanh với tên mới này của mình, lặp đi lặp lại ở trong miệng đọc “Chiêu Chiêu” mấy lần, gật đầu nói: “Cảm ơn, con rất thích cái tên này.”
“Đứa nhỏ ngốc.” Thẩm Yến Vĩnh lắc đầu: “Nào có ai bởi vì loại chuyện này mà cảm ơn ba mẹ.”
Nhưng có thể làm cho cô thoát khỏi cái tên nguyền rủa kia, Thẩm Chiêu Huỳnh mang ý nghĩa rất lớn.
Cũng là ở giờ khắc này cô mới hiểu được, mình đã sớm muốn đổi tên, dù cho cuộc sống bởi vậy mà trở nên không tiện lợi cô cũng cam lòng.
Chứng nhận thân phận xong xuôi, vợ chồng nhà họ Thẩm đưa cô đi ngân hàng trước tiên.
Thẩm Chiêu Huỳnh cũng sớm có được thẻ ngân hàng của riêng mình.
“Cho con một trăm vạn trước.” Bách Thanh Vận xử lý xong việc, đưa thẻ trả lại cho Thẩm Chiêu Huỳnh.
Thẩm Chiêu Huỳnh mở to hai mắt, nghi ngờ khả năng nghe của mình.
Một trăm vạn?
“Không được không được không được.” Thẩm Chiêu Huỳnh lắc đầu liên tục: “Nhiều lắm, con dùng không hết đâu!”
Bách Thanh Vận không nghe cô từ chối: “Chiêu Chiêu, con đã mười tám tuổi, hẳn là nên có một khoản tiền có thể tự do quản lý, mà mẹ tin tưởng con sẽ sử dụng nó thật tốt, đúng không?”
“Vấn đề không phải dùng như thế nào…” Thẩm Chiêu Huỳnh yếu ớt phản bác, cô lén nhìn về phía Thẩm Yến Vĩnh, lông mày cau lại đẩy thẻ ra: “Không có việc gì, trước kia con đi làm thêm vẫn còn tiền đủ để sinh hoạt! Ba mẹ làm ăn cần dùng tiền, con không dùng đến.”
Bách Thanh Vận nghe vậy cảm thấy có phần buồn cười như liếc về phía Thẩm Yến Vĩnh: “Xem ra Chiêu Chiêu không để thực lực của mẹ và ba ở trong mắt rồi, đưa một trăm vạn cho con vẫn đủ dùng rồi.”
“…” Thẩm Chiêu Huỳnh nháy mắt mấy cái.
Thật ra đến nay cô còn không biết cụ thể ba mẹ làm nghề nghiệp gì, cô thử tìm kiếm tên họ ở trên mạng, nhưng không thu hoạch được gì, cảm giác… Có vẻ công việc không phải đặc biệt thành công.
“Yên tâm.” Thẩm Yến Vĩnh vỗ vỗ bộ ngực: “Cái một trăm vạn này…”
Ông ấy nghĩ: “Là mấy năm trước ba trúng xổ số, trúng rất nhiều, loại tiền này vẫn nên bỏ ra tiêu mới an tâm.”
Bách Thanh Vận ở một bên phối hợp gật đầu.
Bọn họ làm bất động sản lúc phòng ốc cất cánh, tiến quân vào khoa học kỹ thuật thì khoa học kỹ thuật phất lên, sao không thể tính là trúng xổ số cơ chứ?
Xổ số?
Thẩm Chiêu Huỳnh cũng đã từng gặp người họ hàng nào đó của nhà họ Triệu trúng mấy trăm vạn, loại tiền của bất chính này, như là điều kiêng kị của người làm ăn.
“Vậy thì con sẽ nhận.” Cô nhận thẻ, tính toán trong lòng, trước đó cô luôn tài trợ nhỏ cho quỹ từ thiện dành cho các cô gái còn có lỗ hổng rất lớn, vừa hay có thể quyên nhiều thêm một chút tích phúc cho ba mẹ.
Nếu lại có kiện cáo với nhà họ Triệu, còn phải mời luật sư, cũng có thể để lại một ít làm phí luật sư.
Cô nghĩ ra những tác dụng như thế, đoàn người rời khỏi ngân hàng rồi cũng đến trạm tiếp theo trong mục tiêu đặt ra.
Lúc này Bách Thanh Vận không xuống xe, chỉ mở cửa xe, ngẩng đầu dịu dàng nhìn về Thẩm Chiêu Huỳnh nói: “Con là một đứa trẻ thông minh không bị vẻ ngoài đánh lừa, nhưng mẹ lại chỉ không muốn con của mình bị người khác bắt nạt.”
Ánh mắt của bà ấy khiến Thẩm Chiêu Huỳnh bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn, lẳng lặng muốn nghe bà ấy tiếp tục nói gì.
“Mẹ có một hội nghị nhất định phải đi, đợi lát nữa con nhìn trúng cái gì thì để Tây Từ đi mua cho con.” Bách Thanh Vận hiếm khi vươn tay, xoa đầu Thẩm Chiêu Huỳnh.
Từ khi phát hiện Thẩm Chiêu Huỳnh có mâu thuẫn không muốn tiếp xúc thân thể, bà ấy đã rất lâu không làm một hành động thân mật nào như vậy.
“Nếu như thực sự không thích, Chiêu Chiêu hãy tìm một chỗ ngồi nhìn trang trí giết thời gian, không nhất thiết phải mua cái gì.”
Vuốt tóc trên trán của Thẩm Chiêu Huỳnh ra sau tai, Bách Thanh Vận nhỏ giọng dặn dò.
Thẩm Chiêu Huỳnh nhẹ nhàng gật đầu, cô đứng ở lối vào cửa hàng, chào tạm biệt ba mẹ.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến những ghi chú về con người trên sách.
Người là quần thể động vật.
Cô có thể tiếp tục không quan tâm thái độ của những người kia đối với mình, nhưng lại không thể không để ý đến cảm xúc của ba mẹ mình.
Coi như những cái kia là vật ngoài thân, đối với cô mà nói chẳng đáng là gì.
Nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận, bề ngoài là nhãn hiệu dễ đọc nhất của con người ở xã hội, người không đủ mạnh mẽ chỉ có thể tuân theo những quy luật này.