Nếu bản thân Thẩm Tây Từ đã không sao, thì Triệu Cố cảm thấy cô không cần phải lo lắng cho anh.
Nếu không thì chẳng phải là đã đánh giá thấp anh, lại đánh giá quá cao loại hề nhảy nhót Đàm Trúc Khánh kia sao?
Giống như khi Thẩm Tây Từ nghe tin Triệu An An học lớp 11A1, anh cũng chỉ nhíu mày, chứ không quá lo lắng về Triệu Cố.
Sau khi nói chuyện với Thẩm Tây Từ xong, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cốc Nhiễm Nhiễm nói giáo viên lớp 11A1 khá lo lắng và muốn cô đến trước khi chấm bài kiểm tra của cuộc thi.
Triệu Cố đeo balo lên lưng, nhét sách vở trên bàn vào ngăn kéo, úp ngược ghế lên bàn.
Hai tay cô chỉ vừa lúc có thể chạm tới hai bên bàn, để thuận tiện cho việc dùng lực, cô hơi khom người xuống.
Tuy nhiên, chưa kịp dùng sức thì chiếc bàn đã tự động chuyển động, khi cô nhìn lên mới phát hiện là Thẩm Tây Từ ở phía đối diện đang ôm chiếc bàn lên.
Triệu Cố vội vàng đỡ lấy: “Em có thể tự mình làm được.”
“Được thế nào?” Mặt Thẩm Tây Từ hơi đỏ lên, nhưng anh vẫn cố gắng nghiêng bàn về phía mình để đồ vật trên đó không bị rơi xuống: “Tốt xấu gì anh cũng coi như là anh trai của em.”
Anh loạng choạng đi qua hành lang, Triệu Cố nhịn không được nói: “Nếu không anh đặt xuống trước…”
Cô muốn nói rằng có thể nghỉ ngơi một rồi chuyển tiếp, cũng không cần phải vội vã như vậy.
Hình như Thẩm Tây Từ hiểu thành Triệu Cố bảo anh buông bàn cô ra, nên càng nện bước đi nhanh hơn.
Khoảng cách từ lớp 11A13 đến lớp 11A1 khá xa, không những phải đi bộ qua một hành lang dài mà còn phải leo lên một tầng cầu thang.
Khi đến cầu thang, cô thấy những đường gân trên mu bàn tay của Thẩm Tây Từ đang run lên.
Triệu Cố lại ngăn anh lại, thử nói: “Nếu không thì để em cầm ghế dựa nhé?”
Thẩm Tây Từ dừng bước, nhỏ giọng nói: “Được rồi.”
Anh đặt bàn xuống để Triệu Cố kéo ghế ra, sau đó Triệu Cố lại rất tự nhiên nhấc một bên bàn lên: “Lên lầu nguy hiểm lắm, chúng ta cùng nhau nâng đi.”
Lúc Thẩm Tây Từ đang muốn cứng rắn từ chối thì lại thấy Triệu Cố nhìn mình.
Thẩm Tây Từ nuốt những lời đã đến bên môi xuống, yên lặng nâng bên kia lên.
Chẳng lẽ Triệu Cố phát hiện ra anh đang gồng hết sức sao?
Thẩm Tây Từ ảo não sờ cánh tay mình, cơ bắp có vẻ hơi nhỏ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh lén lút dùng tay kia mở điện thoại và đặt mua một cái máy chơi điện tử về luyện tay.
Thẩm Tây Từ đặt bàn học xuống, rồi tiện tay lau bụi trên bàn cho cô.
Lúc này Triệu Cố mới nhìn thấy giữa lòng bàn tay Thẩm Tây Từ đỏ cả một mảng lớn, lúc anh đi còn lén lút xoa tay.
Bàn học thực sự được làm bằng kim loại, nhưng mà có nặng đến vậy sao?
Triệu Cố ước chừng trọng lượng, sau đó cong cánh tay lại, bắp tay phồng lên một chút theo cử động của cô.
Ý nghĩ muốn Thẩm Tây Từ rèn luyện thân thể chợt lóe lên trong đầu cô, Triệu Cố quyết định đặt balo xuống, thu dọn chỗ ngồi trước.
Dù sao lớp 11A1 cũng là lớp ưu tú, khi tan học thì hoàn toàn khác với tiếng ồn ào của lớp 11A13.
Hầu hết bọn họ đều tụ tập lại thành những nhóm nhỏ với nhau để thảo luận vấn đề hoặc im lặng đọc sách tại chỗ.
Bầu không khí có vẻ tốt hơn nhiều.
Triệu Cố thấy Triệu An An và bạn cùng bàn của cô ta đang thảo luận chuyện gì đó ở phía trước, trong lúc cô nhìn sang, ánh mắt của Triệu An An cũng vô tình quét qua.
Vẻ mặt cô ta cứng đờ trong nháy mắt, cô ta quay lại thấp giọng nói gì đó, bạn cùng bàn của cô ta cũng nhìn về phía Triệu Cố.
Sau đó, hai người nhìn nhau cười, như thể trông thấy một trò đáng cười nào đó.
Triệu Cố thu mắt về không rõ nguyên do.
Tiếp theo là tiết toán, đến lúc này, về cơ bản lớp 11 đã học xong các môn học mới, còn lại đều là ôn tập và thi thử đề thật.
Sau khi chấm xong bài thi sát đề thật như thường lệ, giáo viên xoay người viết câu hỏi mới lên bảng đen.
“Đây là câu hỏi lớn cuối cùng trong cuộc thi trường tuần trước, có hơi quá sức các em, nhưng ý tưởng giải đề rất đáng học hỏi.” Giáo viên dạy toán Diệp Thức gõ lên bảng đen và hỏi: “Có bao nhiêu bạn trong lớp tham gia cuộc thi?”
Hơn mười cánh tay dưới bục giảng giơ lên.
Triệu Cố nghĩ thầm không hổ là lớp 11A1, đến tỷ lệ tham gia loại thi đấu này cũng cao hơn, cô cũng giơ tay lên.
“Câu hỏi cuối cùng này làm đúng hoàn toàn thì sao?” Diệp Thức lại hỏi.
Những người khác lần lượt bỏ tay xuống, chỉ có mình Triệu Cố vẫn giữ nguyên.
“Rất tốt.” Diệp Thức hài lòng gật đầu, cô ta là người đầu tiên chủ động cho Triệu Cố chuyển lớp sớm, cô ta đau lòng cho một mầm non tốt như vậy lại lãng phí thời gian ở lớp 11A13 nên mới kiên quyết đòi hiệu trưởng phải chuyển lớp cho Triệu Cố sớm.
Dù sao ngay cả khi học lớp 11A13, con bé cũng chọn học Lý Hóa Sinh, Triệu Cố rõ ràng là muốn cố gắng.
Chỉ là nghe nói thành tích của con bé lúc trước không tốt lắm, vừa mới chuyển đến cũng không dễ thích ứng với bầu không khí của lớp học, rất khó có được sự tự tin.
Sau khi suy nghĩ, Diệp Thức gọi Triệu Cố lên bục giảng: “Em lên làm lại bài này một lần, tiện thể nói qua về ý tưởng giải đề của em.”
Triệu Cố tiến lên cầm lấy một viên phấn.
Dưới bục giảng có tiếng xì xào, đặc biệt là chỗ quanh Triệu An An, bạn học đều lặng lẽ chuyển lời cho cô ta.
Tiêu Dung Dung ngồi cùng bàn Triệu An An lại xoa tay chờ Triệu Cố bối rối.
“Thành tích của Triệu Cố không phải rất kém sao?” Đồng Sở ở hàng sau Triệu An An cũng có hơi khó hiểu.
Cô ta đã nghe Triệu An An kể về Triệu Cố từ khi cô ta mới vào trường, trong ấn tượng của cô ta, Triệu Cố là một kẻ không chỉ vô ơn bạc nghĩa mà còn rất u ám, là người gây rối trong hội trường hai ngày trước.
Bây giờ nhìn thấy Triệu Cố khoe khoang trong lớp mình, trong lòng cô ta khó tránh khỏi bất bình thay Triệu An An.
Nhưng Đồng Sở hoàn toàn không cho rằng một người như vậy lại có thể giải bài.
Nói theo lời Tiêu Dung Dung, Triệu Cố có thể dựa vào báo cáo dám chuyển thứ tự bài phát biểu của mình lên trên, ai biết trong cuộc thi toán học cô có dùng mánh khóe gì hay không.
Câu hỏi này yêu cầu đạo hàm của hàm tạo, vốn cực kỳ phức tạp về mặt tính toán và dễ mắc lỗi.
Chắc chắn cô không thể làm đúng được, Đồng Sở tức giận nghĩ, cô ta phải tìm cho ra vấn đề trong bài làm của cô.
Không ngờ Triệu Cố giơ tay vẽ một đường cong, trực tiếp dùng phương pháp kết hợp số và hình để diễn giải câu hỏi này một cách đơn giản, dễ hiểu.
Phương trình tiếp tuyến đầu tiên gần như giơ tay lên là viết xong, câu hỏi thứ hai cũng được xử lý rất nhanh.
Sau khi cô giải đề xong đặt phấn xuống, Đồng Sở còn chưa kịp tìm ra sai sót, khó khăn lắm mới theo kịp tiết tấu giải đề của cô.
Trên bục giảng, nhìn ánh mắt mong đợi của Diệp Thức, Triệu Cố suy nghĩ một hồi rồi nói: “Phương pháp này có nhiều đại lượng biến thiên, thích hợp dùng để giải hình số, sau khi di chuyển các đơn thức, hình vẽ sẽ đơn giản…”
Nói xong, cô lại nhìn Diệp Thức.
Diệp Thức gật đầu khẳng định, để Triệu Cố quay lại chỗ ngồi của mình rồi tiếp tục bài giảng: “Đúng vậy, nếu chúng ta sử dụng hàm tạo, chúng ta sẽ biến hình…”
“Tức là viết đúng rồi à?” Bạn cùng bàn của Triệu An An quay lại nhỏ giọng hỏi Đồng Sở.
Đồng Sở vẫn đang ngơ ngác kiểm tra lại phép tính, một lúc lâu sau mới do dự gật đầu.
Thấy thế, Tiêu Dung Dung lại khinh thường nói: “Câu này thì có gì khó, cô ta biết làm thì chó nhà tôi cũng biết làm.”
Điểm bị trừ duy nhất của Đồng Sở là ở bài này, nghe vậy trong lòng cô ta khó tránh khỏi có hơi khó chịu.
Tiêu Dung Dung vẫn đang tiếp tục oán giận: “Chỉ là may mắn thôi, còn kém xa An An của chúng ta.”
Triệu An An cau mày liếc nhìn cô ta, Tiêu Dung Dung lập tức hiểu ra, vỗ nhẹ vào miệng mình: “Úi úi úi, cô ta dựa vào cái gì mà so được với cậu.”
Chân chó.
Đồng Sở im lặng trợn mắt xem thường, quay lại nhìn bảng đen.
Nhưng cố tình khi Diệp Thức giảng bài còn giải thích ý tưởng giải đề từng bước theo đáp án của Triệu Cố, vì thế Diệp Thức nói ở trên bục giảng, Tiêu Dung Dung lại ngồi dưới bục giảng chê bai.
Điều này thực sự làm ảnh hưởng đến việc học tập của cô ta.
Đồng Sở gõ gõ góc bàn, uyển chuyển nói: “Đừng nói nữa, nghe giảng bài đi.”
“Đề mà cô ta biết làm thì có cái gì đáng nghe.” Tiêu Dung Dung khinh thường.
Triệu An An nghe được vẻ không vui ẩn chứa trong giọng điệu của Đồng Sở thì an ủi: “Cũng không thể nói như vậy, may mắn cũng là một loại thực lực ấy…”
Tiêu Dung Dung còn muốn phản bác, Triệu An An đã nhẹ giọng nói: “Đừng nói nữa, để Sở Sở nghe giảng đi.”
Cô ta mỉm cười với Đồng Sở rồi mới quay đầu lại, lần này làm cho Tiêu Dung Dung đang mắng Triệu Cố đến hả hê chưa đã có hơi bực bội, cô ta liếc Đồng Sở một cái, lẩm bẩm trong miệng: “Giả vờ làm học sinh ngoan gì chứ.”
Nụ cười thể diện của Đồng Sở có hơi không giữ nổi nữa, cô ta cũng trợn mắt xem thường nhìn Tiêu Dung Dung.
Cô ta vậy mà lại nói đến may mắn trong một đề toán?
Không hổ là đi cửa sau vào lớp 11A1.
Đồng Sở vẫn luôn có cái nhìn rất xấu với Tiêu Dung Dung, nhưng nhân duyên của Triệu An An trong lớp rất tốt, tính tình cũng dịu dàng.
Cô ta vẫn không nghĩ ra, tại sao một người tốt như vậy lại có thể chơi với kẻ lắm mồm lại luôn coi mình là trung tâm như Tiêu Dung Dung.
Khi Diệp Thức nói xong về chỗ được điểm trên bục giảng, tiếng chuông tan học trùng hợp vang lên.
Cô ta rất hài lòng với sự nắm bắt thời gian của mình, nhìn thấy các bạn học bên dưới vẫn đang chép bài trên bảng, cô ta lấy một bài kiểm tra ra trên đó và nói: “Cô sẽ dán bài thi của Triệu Cố lên bảng đen bên cạnh, bạn học nào không hiểu có thể tới xem.”
Cô ta đặt bài thi lên bảng thông báo của lớp rồi sải bước ra khỏi phòng học.
Diệp Thức vừa đi, những học sinh chăm học trong lớp lập tức vây quanh bảng thông báo.
Phần lớn đều là học sinh tham gia cuộc thi toán học, mặc dù bọn họ có ấn tượng không tốt với Triệu Cố nhưng cũng phải khâm phục khả năng giải đề của cô.
“Không phải nói thành tích của cậu ta rất kém sao?” Có người lén lút nhìn về phía Triệu An An: “Nghe nói từ nhỏ thành tích của cậu ta đã kém An An rất nhiều.”
Một cô gái cao lớn bên cạnh trả lời: “Đúng rồi, nếu không thì sao có thể từ lớp 11A13 tới.”
“Nhưng…” Người kia nhìn kỹ bài thi rồi lắc đầu, giữ những lời còn lại ở trong lòng.
Những người khác theo sự nghi ngờ của cậu ta, suy nghĩ bắt đầu trở nên:
“Không phải là chép bài chứ?”
“Chép thế nào được, cả khối có ba điểm tuyệt đối, một người ở lớp chúng ta.”
“Nghe nói chủ nhiệm lớp bọn họ tốt với cậu ta lắm, hơn nữa nhà họ Triệu không phải có trong hội đồng quản trị trường sao, lấy một bài thi còn không dễ dàng…”
Mấy người chuyển sự chú ý về phía Triệu Cố, thở dài mấy tiếng.
“Xem ra nhà họ Triệu rất tốt với Triệu Cố, bỏ ra bao nhiêu công sức để cậu ta chuyển lớp.”
“Còn không phải à, chưa tới thời gian chuyển lớp đã gấp gáp như vậy rồi.”
Cảm thấy bài thi trước mặt cũng không đáng xem đến thế, mấy người quay đầu lại trở về chỗ ngồi.
Đồng Sở cũng nghe được những người này thảo luận, vị trí của cô ta cách Triệu Cố không xa, âm lượng này chắc chắn chính Triệu Cô cũng có thể nghe thấy.
Nhưng cô dường như không có phản ứng gì.
Chẳng lẽ là nói trúng rồi?
Hay cô thực sự có thể bình tĩnh như vậy, bị nói quay cóp cũng không nghĩ là chuyện gì to tát?
Đồng Sở cắn đầu bút, vẽ một vòng tròn vào những chỗ không hiểu.
Tóm lại, không thể tìm cô hỏi đề, vẫn là bớt chút thời giờ đến hỏi Diệp Thức đi.
Đồng Sở tiếc nuối đóng cuốn sổ lại.
Triệu Cố đương nhiên nghe thấy hết những lời bọn họ nói, nhưng lại giống như không nghe thấy gì.
Nó hoàn toàn không đi vào tâm trí cô, giây tiếp theo đã từ tai này chui qua tai kia rồi trôi ra ngoài.
Dù sao sắp tới sẽ có thi giữa kỳ, chứng minh điểm số của mình với những người đó cũng chẳng có ích gì, huống chi ngay cả giáo viên cũng chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.
Thật sự không thừa hơi sức cho bọn họ.
Là một học sinh chuyển lớp, Triệu Cố cũng không thu hút được sự chú ý của các bạn cùng lớp, giống như một người vô hình.
Nhưng đây là vùng thoải mái của cô, cô cảm thấy thoải mái khi làm bài tập về nhà sau giờ học và quan sát cuộc sống hàng ngày của Bách Thanh Vận trong nhóm gia đình.
Mãi đến khi tan trường vào buổi chiều, không khí xung quanh bỗng trở nên kỳ lạ.
Đầu tiên, phần lớn mọi người trong lớp đều thường xuyên nhìn vào điện thoại, sau đó lại có không ít ánh mắt liếc nhìn cô và tiếng thì thầm.
Triệu Cố ngước mắt lên khỏi tập bài kiểm tra, nhìn thấy một bạn nam đang lén lút đi tới.
Cậu ta nháy mắt ra hiệu đẩy vai Triệu Cố, nhỏ giọng nói: “Thêm tài khoản WeChat, lần sau có tài nguyên tốt chia sẻ cho tôi một phần.”
Triệu Cố cau mày, tránh né động tác của cậu ta, lạnh lùng hỏi: “Cậu đang nói cái gì?”
“Haizz, thì chính là bài thi… Nghe nói Triệu An An cũng không cho xem, cậu cũng quá xấu tính rồi.”
Liên tưởng tới lời nói lúc trước, Triệu Cố đã hiểu được.
Lời tán gẫu sau tiết toán lan truyền rất nhanh, bây giờ đã trở thành tin đồn có đầu có đuôi có chi tiết.
Cô đứng dậy nhìn điện thoại của cậu bạn kia, quả nhiên, nhóm lớp chưa thêm cô vào cũng đang thảo luận chuyện này.
Cậu bạn này là đại diện bị một số người ồn ào trong lớp đẩy ra.
Mặc dù Triệu Cố không thích làm việc thừa, nhưng cô cũng không thích bị nói xấu sau lưng.
Cô hỏi thẳng: “Các cậu nói, là nhà họ Triệu lấy bài thi cho tôi?”
Cậu bạn lùi lại một bước, rõ ràng không ngờ Triệu Cố lại có thể bình tĩnh đáp lại như vậy.
“Thế thì tôi đành nói ra vậy. Nhà họ Triệu đã hoàn toàn chấm dứt quan hệ với tôi từ mấy ngày trước, tôi cũng đã tìm được ba mẹ ruột của mình. Việc tung tin đồn có thể coi trọng luật pháp cơ bản được không?” Triệu Cố cảm thấy buồn cười: “Ai lại đi trộm bài thi cho con người khác, ăn no rửng mỡ à?”
Cậu bạn kia lộ ra chút đuối lý: “Vậy thì thành tích trước đây của cậu thì sao, mọi người đều đã thấy, sao một người có thể tiến bộ nhanh như vậy?”
“Còn không phải là do Triệu An An không thích à?” Triệu Cố cụp mắt xuống nhìn Triệu An An đang giả vờ bình tĩnh.
Cô đã đội cái nồi đen này nhiều năm như vậy, về tình về lý, cũng tới lúc cô nên nói ra sự thật rồi.
“Đùa gì vậy, sao lại có người không thích thành tích cậu tốt chứ?” Cậu bạn còn tưởng rằng Triệu Cố thuận miệng nói dối, không khỏi bật cười.
Triệu Cố đưa tay gõ nhẹ lên bàn, sau đó quay đầu lại nhìn cậu ta với vẻ mặt thờ ơ.
Hoàn toàn không có ý muốn cười.
Cậu bạn trợn mắt, đột nhiên cảm thấy hình như mình bị kéo vào bí mật gia tộc nên nhanh chóng cười một tiếng ha ha rồi rời đi.
“Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người vì thành tích của mình kém mà đổ lỗi cho người khác đó.” Sau đó, Tiêu Dung Dung đứng dậy, tức giận trách mắng cô: “Ám chỉ ai chứ?”
Triệu Cố cũng không nhìn cô ta mà quay sang phía Triệu An An: “Cô thật sự không biết sao?”
Bình thường cô giả vờ có thành tích kém không phải là giả, nhưng kỳ thi cấp ba cũng đã từng cố gắng đấu tranh.
Lúc ấy Triệu Cố đã bí mật đăng ký vào một trường cấp ba công lập cấp tỉnh ở Cận Giang vì không muốn ở cùng một chỗ với Triệu An An nữa, ngôi trường này là trường nội trú lại cách xa nhà họ Triệu.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Triệu Kiến Nghiệp đã bí mật thay đổi nguyện vọng của cô thành Quế Chi, đồng thời còn đánh Triệu Cố một trận sau khi thông báo nhập học được đưa tới.
“Nếu đã diễn, thì phải diễn thật tốt.” Lúc đó Triệu Kiến Nghiệp lạnh lùng quay lưng về phía cô, không muốn nhìn Triệu Cố một ánh cái: “Đừng để An An phát hiện.”
Cho nên đến bây giờ, nhà họ Triệu đều biết những chuyện lén lút mà cô làm là để tránh Triệu An An ghen tị.
Chỉ là họ cho rằng tâm trạng của Triệu An An quan trọng hơn, cho dù có là diễn thì bọn họ cũng sẵn sàng cố gắng hết sức.
Bị đánh, bị mắng? Chỉ là để làm cho trò diễn xuất này trở nên thật hơn mà thôi.
Về phần tâm trạng của Triệu Cố, bọn họ hoàn toàn không quan tâm.
“En…” Triệu An An cắn môi: “Triệu Cố, em thực sự không biết chị đang nói cái gì, ý chị là lúc trước chị cố ý thi kém là vì em sao?”
Cô ta giả vờ bối rối nhìn xung quanh: “Nhưng em thật sự không để ý, chị thông minh thì sao em lại không vui?”
“Đã nói là mượn cớ rồi mà.” Tiêu Dung Dung không nhịn được xen mồm vào: “Cô ta dựa vào mưu mẹo để đạt được vị trí đầu tiên trong kỳ thi, không thể đối phó với cái nhìn của mọi người nên mới bịa đặt, ai tin là đồ ngốc.”
Triệu Cố đang lo không có chỗ để trút bỏ nỗi buồn tích tụ, cười nói: “Được rồi, kỳ thi giữa kỳ dựa theo quy trình thi tuyển sinh đại học, mọi người chờ xem thành tích là được.”
“Được! Tôi không tin cô còn có thể gặp may lần nữa!” Tiêu Dung Dung đồng ý, nhưng cô ta lại không thấy Triệu An An ở bên cạnh lộ ra vẻ bất an.
Nếu Triệu Cố thực sự vượt qua cô ta trong bài kiểm tra giữa kỳ, chẳng phải là thật sự xác thực cô ta không chịu được việc cô thi tốt sao?
Triệu An An mơ hồ biết rằng những gì Triệu Cố nói không phải là lời nói dối.
Nhưng đó đều là chuyện trong nhà, sao Triệu Cố có thể đem ra nói ở trường học!
Nỗi lo lắng của Triệu An An xen lẫn chút tức giận, nhưng Tiêu Dung Dung lại không hề biết gì, còn kéo tay cô ta: “An An, chúng ta thi với cô ta đi!”


