Skip to main content

Trang chủ Sốc! Con gái nuôi nhà quyền thế lại là con ruột của nhà giàu số một Chương 7: Trong ấn tượng của cô luôn có suy nghĩ rằng đi học sẽ có tài xế

Chương 7: Trong ấn tượng của cô luôn có suy nghĩ rằng đi học sẽ có tài xế

5:26 sáng – 04/08/2025

Đây là một biệt thự màu vàng nhạt nhìn vẫn còn rất mới, ở trong vườn trồng một cây ngân hạnh và rất nhiều hoa cỏ phát triển rất tốt. đang cùng nhau trải qua mùa đông.
Dưới mái nhà màu đỏ thẫm, ánh đèn vàng ấm áp chiếu qua những ô cửa sổ kiểu Pháp.
Triệu Cố có chút sững sờ, mãi đến khi Bách Thanh Vận nhắc cô mới cầm lấy balo xuống xe.
Thẩm Tây Từ và Thẩm Yến Vĩnh rất tự nhiên lấy vali từ trong cốp xe hộ cô, chuẩn bị mang chúng lên trên.
Triệu Cố lại có chút ngẩn ngơ đứng sững tại chỗ, trước đó cô chưa từng nghĩ đến tài sản của nhà họ Thẩm, cô chỉ cảm thấy nhà họ Thẩm chắc cũng chỉ hơn tầng lớp trung lưu một chút.
Người nhà họ Thẩm xem ra giống gia đình dòng dõi học thức chứ không phải thương nhân.
Kiểu gia đình như này ở trong trường học được coi là bình thường, nhưng so với nhà họ Triều cũng gọi là cách biệt không nhỏ, mà điểm cách biệt này khiến cô rất an tâm.
Nhưng xem ra hôm nay, có vẻ như nó còn hơn thế?
Ba mẹ của cô không phải là gia đình giàu sang quyền quý gì đó chứ…?
Tâm trạng của Triệu Cố ngay lập tức trở nên bối rối.
Nhưng cho dù như thế nào cô cũng đã quyết định rồi, trước tiên cô nên đi xung quanh quan sát thêm, không thể vì chút thành kiến này mà mâu thuẫn với ba mẹ.
Vẻ mặt của cô có chút lưỡng lự ngay lập tức bị người khác nhìn ra.
Bách Thanh Vận đi tới nắm vào bờ vai của Triệu Cố, hỏi: “Sao thế? Con không thích nơi này à?”
Thẩm Yến Vĩnh nghe vậy thì xoay người lại, cau mày nói: “Chiêu, Triệu Cố, con thích loại nào? Ba có thể đổi thành loại mà con thích.”
Triệu Cố vội vàng xua tay, cô lùi lại rời khỏi bàn tay của Bách Thanh Vận, giải thích: “Không phải con không thích, mà là con cảm thấy có chút kinh ngạc khi thấy tòa nhà dân cư phía trước…”
“Con thích tòa nhà dân cư sao?” Thẩm Yến Vĩnh suy nghĩ một lúc đang định nói “vậy ba mua cho con một căn” thì nhìn thấy Thẩm Tây Từ ở xa nháy mắt ra hiệu.
Thẩm Yến Vĩnh nhớ lại lời của chuyên gia tâm lý nói mấy ngày trước thì dừng lại.
Lúc đầu, ba người họ biết con gái ở Cận Giang, vốn dĩ ngay đêm hôm ấy muốn qua đó tìm kiếm nhưng bị Thẩm Tây Từ ngăn lại, khuyên họ nên đi tìm chuyên gia tâm lý để tham khảo ý kiến trước đã.
Đi rồi mới biết, tình huống này nếu như tùy tiện đi tìm thì chắc chắn sẽ hỏng chuyện.
Đầu tiên đối phương chưa chắc đã biết bản thân được nhận nuôi, nếu đi tìm chắc chắn sẽ khiến đứa trẻ bị tổn thương.
Tiếp theo, ba người nhà họ Thẩm chỉ là người xa lạ đối với cô, họ lại mang khí chất của người giàu điều đó sẽ chỉ khiến Triệu Cố nảy sinh ra cảm giác xa cách.
Bình thường có tiền tất nhiên không tồi, nhưng có quá nhiều tiền sẽ chỉ khiến người ta liên tưởng tới những câu chuyện đáng sợ của những người giàu.
Vì vậy, suy nghĩ tốt nhất là nên làm quen với người đó trước đã, sau đó mới tính đến chuyện nhận người thân.
Bọn họ cũng dựa theo cách đó để làm, họ đi tới phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm Cốc Nhiễm Nhiễm để cô ấy thông báo trước cho họ biết hoạt động của Triệu Cố kể cả lúc nào cô gặp khó khăn.
Nhưng hôm nay, tình hình có chút thay đổi, kế hoạch trước đó chỉ đành phải hủy bỏ.
Ba người chỉ có thể để cho Triệu Cố làm quen với mình trước, sau đó mới dần dần nói cho cô biết tình hình trong nhà.
Ở trên xe, mấy người họ dùng điện thoại di động trao đổi với nhau, họ quyết định tạm thời không đưa Triệu Cố về Giang Hải ngay.
Một phần là lo lắng Triệu Cố vừa mới rời xa chỗ ở quen thuộc sẽ không có cảm giác an toàn, mặt khác cũng sợ thân phận của họ bị bại lộ.
Mặc dù những thông tin và hình ảnh trên mạng đều được Bách Thanh Vận cho người xóa, nhưng Giang Hải chưa chắc sẽ không có người nhận ra mình, không bằng ở lại thành phố an toàn số một Cận Giang này.
Nhớ lại lời này, Thẩm Yến Vĩnh vội vàng đi tới nói lại: “Nhưng gần đây giá phòng đang giảm, nhà của ba là nhà ở bất động sản nhỏ, không thể bán được để làm nhà thương mại đâu.”
“Ừ, ừ! Đúng đấy, tạm thời chỉ có thể để con chịu ấm ức ở đây một khoảng thời gian.” Bách Thanh Vận nháy mắt cùng với chồng bịa chuyện.
“Có thật là không có người thích không ạ?” Triệu Cố vội vàng lắc đầu, lo lắng bản thân thuận miệng nói mà tạo áp lực cho ba mẹ.
Sự hoài nghi trong lòng ngay lập tức biến mất, cô ôm balo của mình cùng Bách Thanh Vận đi vào trong.
Có điều đây thực sự là bất động sản nhỏ thôi sao?
Nó thật sự vô cùng tinh xảo.
Đêm nay, cô ngủ vô cùng ngon giấc.
Rèm cửa phòng che ánh sáng cực kỳ tốt, vách tường cách âm cũng không tồi, cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài.
Bởi vì không gian yên tĩnh nên Triệu Cố bình tĩnh tập trung làm bài tập, viết rất nhanh, ngủ cũng sớm.
Lúc trước ngủ ở trọ, từ sáng đến tối bốn phía đều rất ồn ào, cô từ lâu đã không ngủ đủ giấc, mà giấc ngủ đêm này dường như bù lại cho bao đêm mất ngủ.
Chỉ là khi Triệu Cố tỉnh lại mới ý thức được không gian yên ổn như vậy cũng có chút khuyết điểm.
Bởi vì ngủ quá say, cô dường như không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức.
Không phải muộn học rồi chứ?
Triệu Cố vội vàng rửa mặt xong chạy xuống tầng, cô nhìn thấy Bách Thanh Vận đang bận rộn trong phòng ăn.
Bách Thanh Vận dường như có chút kinh ngạc, bà ấy nhìn đồng hồ rồi lên tiếng: “Sao con dậy sớm vậy, mẹ còn định chút nữa mới gọi con dậy.”
Cô vừa ngẩng đầu, động tác tay cũng nghiêng theo, Thẩm Yến Vĩnh ở bên cạnh day day trán, nói với Triệu Cố: “Con đã dậy rồi thì ăn sáng đi, có điều tạm thời chỉ có cháo và sữa, mẹ con cứ nhất quyết đòi tự mình làm bánh bao.”
“Chẳng có đồ đông lạnh nào ngon bằng tự mình nấu.” Bách Thanh Vận lúc này mới để ý vừa rồi tay nghiêng một cái đã khiến cho tai thỏ bị gập lại, bà ấy trực tiếp gập nốt tai thỏ bên còn lại, nói với Thẩm Yến Vĩnh: “Ngoại hình không ảnh hưởng khẩu vị, anh mau tránh ra xem báo của anh đi.”
Thẩm Yến Vĩnh thở dài, ngồi vào bên cạnh bàn ăn, mở phần mềm tin tức ra xem.
Triệu Cố nhìn động tác của Bách Thanh Vận cũng rất ngạc nhiên, nhưng Thẩm Yến Vĩnh với tư cách là đầu bếp ở nhà đã bị đẩy ra, nếu như cô đi ra giúp đỡ thì có lẽ cũng sẽ bị từ chối như tối hôm qua thôi.
Triệu Cố suy nghĩ một chút, nếu mẹ thích thì cứ để cho mẹ làm.
Lát nữa cứ khen ngon là được.
Cô ngồi vào vị trí đối diện của Thẩm Yến Vĩnh, uống một ngụm sữa đậu nành ấm, cô mở điện thoại ra xem.
Tối hôm qua Triệu Cố làm xong bài tập rồi đi ngủ luôn nên cũng không mở điện thoại ra xem, lúc này cô mới nhìn thấy trong nhóm lớp đã có đến 999+ tin nhắn.
Không chỉ ngày hôm qua, mà mới sáng sớm đã có người tham gia lại cuộc thảo luận.
Triệu Cố xem qua, cô thấy một từ quan trọng được xuất hiện với tần suất nhiều lần đó là app Quế Chi.
Quế Chi có phần mềm của mình, nó không chỉ là diễn đàn để nói chuyện phiếm mà còn có tác dụng dùng để thông báo.
Thông báo mới về cuộc thi diễn thuyết đang được đưa lên trang đầu, phía sau treo một tấm biển nhỏ màu đỏ “hot”.
Mở bài post, Triệu Cố vốn tưởng rằng trường học sẽ bổ sung giải cho Triệu An An, không nghĩ rằng chỉ là một thông báo xin lỗi.
Bên trên viết ngày hôm qua do phía hậu trường nên điểm số đã bị tính sai, một lần nữa công bố danh sách ba người đoạt giải thưởng, hơn nữa còn công khai ghi chép chấm điểm của ban giám khảo.
Triệu Cố nhìn thấy tên mình ở vị trí giải nhất, cô giật mình ngay lập tức lướt xuống phần bình luận.
“Wow đây là lần đầu tiên trường học thừa nhận sai lầm của mình, không biết là thần thánh phương nào đã ra tay vậy?”
“Triệu An An từ giải nhất xuống còn giải ba, thật nực cười, đúng là đen như chó mực.”
“Bạn lầu trên ơi, đã nói là nhầm lẫn tính toán rồi, An An cũng là người bị hại, không cần phải châm chọc người khác như vậy chứ.”
“Không có ai thắc mắc Triệu Cố từ không có gì đến đạt giải nhất sao? Tại sao tôi lại nhớ thành tích của bạn này rất kém nhỉ, có bạn nào hôm qua nghiêm túc đến nghe nói bạn này biểu hiện tốt không?”
“IELTS 8.0 không mời mà đến, Triệu Cố biểu hiện không tệ. Phát âm và ngữ điệu quá tiêu chuẩn, có thể đạt tới trình độ giảng dạy, có vẻ như bạn ấy đã luyện tập không ít.”
“Nội dung của bài diễn thuyết cũng rất trâu bò, nếu như không phải là tìm người viết thay thì thật sự số lượng từ vựng vô cùng lợi hại.”
Có điều chủ đề mà mấy người trên diễn đàn trò chuyện cũng không nhiều lắm, đa số vẫn là đang thảo luận trường học đang giở trò gì.
Trong nhóm lớp mọi người có vẻ quan đến cá nhân một người hơn, thông báo vừa ra Đàm Trúc Khánh đã ở trong nhóm giải thích cho Triệu An An, lúc thì nói là trường học nhận tiền nên mới làm thế, lúc thì nói là phía trên nhận được đơn tố cáo nên không thể không làm theo lời Triệu Cố.
Ngoại Bộ Giáo dục vì sợ Triệu Cố làm ra hành động cực đoan, vì để xoa dịu cô mới thêm cô vào danh sách. Việc xoa dịu cô chẳng qua là nói nhảm, bản báo cáo cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Dường như sau khi bọn họ đi, có người đặc biệt đến trường để điều chỉnh video và kiểm tra điểm từng phần một, thậm chí còn đi hỏi riêng giáo viên đã cho điểm.
Cũng bởi vì quá mức căng thẳng nên nhà trường không dám làm loạn, chưa kể đến điểm hình tượng vô lý, đến cả quy định ngay từ đầu là ưu tiên giành giải của lớp Quốc tế cũng bị biến mất, giải ba bổ sung rất nhiều cho những bạn học sinh lớp thường.
Trong lớp cô không có ai khác tham gia nhưng Triệu Cố vẫn ở lại bình luận xem học sinh lớp thường cũng vì chuyện này mà trở nên vui vẻ. Trong phần bình luận họ đều vô cùng sôi nổi nói rằng khi nhận được tiền thưởng sẽ mời cả lớp một chầu trà sữa.
Triệu Cố nhớ lại có chút kinh ngạc về trưởng phòng Phương, người này hôm qua có vẻ rất ba phải.
Xem ra có chút không giống, vốn dĩ ông ấy đã rất nghiêm túc xem xét lại vào lúc sau.
Ấn tượng ngày hôm qua về ông ấy có chút không tốt, xem ra cô có hơi quá đáng rồi, Triệu Cố cảm thấy rất có lỗi.
Hối hận một chút, Triệu Cố nhớ tới ngày hôm qua Thẩm Yến Vĩnh nổi giận đùng đùng nói muốn tìm người xử lý, nhưng ông ta còn chưa kịp tố cáo, vừa hay có thể giảm bớt việc.
Cô xoay màn hình điện thoại cho ba mẹ xem: “Ba mẹ xem, trường học đã xem xét lại cuộc thi ngày hôm qua, con đạt được giải nhất.”
“Wow…!”
Thẩm Yến Vĩnh lộ rõ ánh mắt mừng rỡ, Bách Thanh Vận vừa cầm cái xúc vừa chạy tới.
Bà ấy sợ Triệu Cố bị bỏng nên bỏ cái xúc vào trong bát Thẩm Yến Vĩnh, sau đó ôm chặt lấy Triệu Cố: “Con yêu giỏi quá!”
Cơ thể của Triệu Cố cứng đờ, Thẩm Yến Vĩnh nhẹ nhàng kéo Bách Thanh Vận ra, cười nói: “Vậy là tốt rồi, trường học này vốn dĩ phải công bằng.”
Bách Thanh Vận có chút không hài lòng với động tác của Thẩm Yến Vĩnh, nhưng thấy vẻ mặt Triệu Cố lét lút thở phào bà ấy bỗng nhiên hiểu ra.
Thì ra vẫn có một chút khoảng cách, trong lòng bà ấy nổi lên một cảm giác chua xót, nhưng hoàn toàn không có một chút thay đổi nào trên khuôn mặt, bà ấy vẫn rất hào hứng như trước rồi đưa thực đơn cho Triệu Cố để cô chọn bữa tối.
Trong bầu không khí như vậy Triệu Cố không thể không chọn mấy món mình thích ăn, sau đó cô ngồi lên xe đi học.
Cô ở trong xe đeo tai nghe lên, mới nhìn thấy Thẩm Tây Từ lảo đảo đi ra cửa chính, ngồi vào ghế lái.
Thấy Triệu Cố ngồi ở hàng ghế sau, Thẩm Tây Từ đặt bánh mì nướng trong miệng xuống, oán trách nói: “Thật sự coi anh là tài xế sao?”
Triệu Cố hoàn toàn không nghĩ tới là anh tới lái xe.
Trong ấn tượng của cô luôn có suy nghĩ rằng đi học sẽ có tài xế, nghe vậy cô lập tức ngượng ngùng đứng dậy, vội vàng giải thích: “Em tưởng người khác lái…”
Triệu Cố định kéo cửa đổi chỗ ngồi phía trước, Thẩm Tây Từ ngay lập tức khóa xe lại.
“Đùa thôi, ghế phụ nguy hiểm nhất, em ngồi ghế sau đi.” Thẩm Tây Từ vẫy vẫy tay với Bách Thanh Vận và Thẩm Yến Vĩnh đứng trước cửa, anh lái xe ra khỏi con đường nhỏ.
Kỹ thuật lái xe của Thẩm Tây Từ rất điềm tĩnh hoàn toàn khác với bản thân cô, đi đường này đến trường học vừa hay có thể tránh được mấy con đường lớn dễ kẹt xe vào giờ cao điểm buổi sáng.
Cô tính toán thời gian một chút, so với lúc trước cô từ phố Tam Lý đi qua không khác nhau là bao.
Chẳng trách Thẩm Tây Từ dám dậy muộn như vậy.
Trong lòng Triệu Cố bỗng mừng thầm, sau này cô còn có thể tiếp tục ngủ nướng, nhưng vừa đi tới cửa phòng học, thời gian vui vẻ hiếm có của cô đã bị đập nát.
“Triệu Cố! “Đàm Trúc Khánh dường như đang ở cửa chờ cô, vừa thấy Triệu Cố lập tức nổi giận đùng đùng chạy tới: “Có phải mày đã tố cáo với người khác không? Mày có biết mày đã gây ra cho chú Triệu bao nhiêu phiền toái hay không, điều tra viên cũng tìm tới nhà rồi!
Triệu Cố không hiểu chuyện gì bước qua cậu ta: “Ông ta bị điều tra thì liên quan gì đến tôi?