Skip to main content

Trang chủ Sốc! Con gái nuôi nhà quyền thế lại là con ruột của nhà giàu số một Chương 2: Học sinh mới chuyển trường chỉ quan tâm xem mấy người chán ghét cô đem cô ra làm trò đùa

Chương 2: Học sinh mới chuyển trường chỉ quan tâm xem mấy người chán ghét cô đem cô ra làm trò đùa

5:25 sáng – 04/08/2025

Việc có học sinh chuyển trường đến khiến cho nhiều người vây quanh anh. Cái bàn của Triệu Cố cũng vì điều này mà bị xô lệch nhiều lần. Cô không thể làm gì khác ngoài việc đổi một bài thi trắc nghiệm khác.
Bởi vì nụ cười vừa rồi, Triệu Cố không khỏi dỏng tai nghe. Cô biết người này đến từ thành phố Giang Hải. Do công việc của ba mẹ nên anh phải chuyển trường đến nơi này cùng với ba mẹ của anh.
Theo như anh nói thì công việc của ba mẹ anh sẽ sớm được giải quyết. Anh cũng chỉ ở đây trong thời gian ngắn và sẽ chuyển về thành phố Giang Hải.
Lời nói vừa dứt thì những người xung quanh đều tỏ ra thất vọng.
Mặc dù Thẩm Tây Từ vừa mới tới nhưng vẻ ngoài điển trai của anh đã lấy được rất nhiều hảo cảm của người khác.
Tất cả mọi người đều bất đắc dĩ không muốn rời đi. Bọn họ túm năm tụm ba vây quanh bên cạnh anh. Bọn họ muốn nắm lấy cơ hội này để giới thiệu bản thân cũng như trao đổi phương thức để liên lạc.
Tằng Minh Vũ, cái người vừa được Triệu Cố chỉ thẳng mặt mỉa mai: “Lương thiện”, đã vui vẻ thêm bạn bè với Thẩm Tây Từ trong WeChat. Cậu ta rất nóng lòng được làm quen với cậu học sinh chuyển trường có vẻ ngoài cool ngầu này.
“Đừng quá lo lắng! Nếu như cậu đã đến đây thì cậu chính là anh em của tôi! Không khí trong lớp của chúng ta rất tốt!” Tằng Minh Vũ vỗ ngực đầy tự hào. Lúc cậu ta nhìn thấy Triệu Cố, cậu ta mới phản ứng lại. Cậu ta nhỏ giọng thì thầm vào tai Thẩm Tây Từ: “Ngoại trừ cô gái ở bên cạnh cậu. Cô ta là một người rất máu lạnh. Cậu nhất định phải cẩn thận.”
Triệu Cố đang ngồi bên cạnh thì tình cờ nghe được rất rõ.
Cô cảm thấy có một chút buồn cười. Cô cũng phối hợp vẽ một đường dài lên trên giấy. Cô cố ý cụp mắt xuống, sau đó ngước mắt lên nhìn Tằng Minh Vũ.
Tờ giấy bị xé rách và phát ra một tiếng: “Roẹt…”
Nụ cười ở trên mặt Tằng Minh Vũ cứng lại. Cậu ta cảm thấy rùng mình.
Triệu Cố cảm thấy nhàm chán và nhìn đi chỗ khác. Tình cờ ánh mắt của cô bắt gặp ánh mắt của học sinh mới chuyển tới.
Hiển nhiên anh đã theo dõi toàn bộ quá trình mà Triệu Cố xé tờ giấy. Khóe miệng của anh bỗng chốc cong lên.
Sau khi cười xong, anh tiếp lời Tằng Minh Vũ với giọng điệu lười biếng giống như không tin một chút nào: “Có thật không? Cậu ấy có thể máu lạnh đến mức nào?”
“Cô ta là một kẻ ăn cháo đá bát!” Đàm Trúc Khánh nghe thấy điều này thì vội vàng chui ra từ trong đám người. Cậu ta không ngừng giới thiệu: “Con gái ruột của ba mẹ nuôi cô ta bị bệnh cần được hiến tủy nhưng cô ta lại không đồng ý hiến tủy cho cô ấy.”
Triệu Cố nhíu mày. Việc nhắc đến cái đề tài này một lần nữa khiến cho cô cảm thấy bực bội.
Nhưng vừa hay có thể xác định tên học sinh mới chuyển đến này chỉ quan tâm đến việc đám người chán ghét cô đem cô ra làm trò đùa của bọn họ.
Nhàm chán.
Cô không thèm chú ý đến bọn họ và tiếp tục làm bài thi của cô.
“Hả…?” Thẩm Tây Từ bất ngờ với câu trả lời anh nhận được. Anh sửng sốt một hồi lâu rồi mới nói: “Việc hiến tủy không phải là tự nguyện sao?”
Triệu Cố cảm thấy tốc độ nói của anh chậm lại.
Đàm Trúc Khánh không chú ý tới sự thay đổi thái độ của đối phương. Cậu ta bị câu hỏi này chẹn họng lại: “Đây chính là ba mẹ nuôi mười tám năm của cô ta. Nếu như không phải bọn họ cưu mang thì cô ta không chừng đã sớm chết đói rồi!”
Những người khác cũng hùa theo lời nói của Đàm Trúc Khánh. Bọn họ tiếp tục nói Triệu Cố không tốt.
Bầu không khí quá sôi nổi nhưng Thẩm Tây Từ lại cắt lời bọn họ.
“Việc nhận nuôi chính là do ba mẹ của cậu ấy tự nguyện lựa chọn. Không có ai ép buộc bọn họ phải nhận nuôi.” Giọng điệu của Thẩm Tây Từ trầm xuống. Lần này mọi người có thể nghe thấy giọng điệu không tốt của anh.
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
“Hả?” Đàm Trúc Khánh ngơ ngác nhìn anh. Cậu ta không hiểu vì sao anh đột nhiên lại nói giúp Triệu Cố.
Triệu Cố không khỏi liếc anh một cái.
Chỉ thấy Thẩm Tây Từ bình tĩnh cười cười: “Chê cười rồi.”
Nhưng trên mặt anh không hề có biểu hiện hối hận hay cảm thấy có lỗi gì cả.
Cộng thêm giọng điệu cố ý làm ra vẻ khó hiểu: “Tôi còn tưởng rằng ở thời này đã không còn việc bị ép buộc bằng đạo đức nữa rồi.”
Lời nói thật sự có một chút khiêu khích.
Lời nói vừa dứt, mấy người thông minh lập tức lùi về sau. Bọn họ muốn rời khỏi cuộc chiến này càng sớm càng tốt.
Mấy người khác cũng căng thẳng nhìn về phía Đàm Trúc Khánh.
Cậu ta quả nhiên bị lời nói này chọc tức: “Hả? Hành động nhỏ như vậy cũng bị coi là bị ép buộc bằng đạo đức sao?”
Đàm Trúc Khánh nhìn những người khác.
Những người bị cậu ta quét mắt qua lập tức lắc đầu: Tất nhiên là không!
Tằng Minh Vũ tiếp tục câu chuyện: “Triệu An An là một người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng. Hơn nữa nhà họ Triệu lại rất có tiền! Cậu căn bản không biết có bao nhiêu người hâm mộ vân may của Triệu Cố đâu. Nếu như tủy của tôi phù hợp với việc hiến tủy và có thể làm con nhà họ Triệu thì tốt biết mấy…”
Hành động của cậu ta nhìn như một thằng ngốc. Mấy người ở bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười: “Ha ha, tôi muốn ghi âm lời nói này của cậu để cho ba mẹ của cậu nghe một chút.”
“Như vậy đã là gì. Ba mẹ của tôi cũng nghĩ như vậy!”
Khuôn mặt đen như đít nồi của Đàm Trúc Khánh hơi giãn ra vì trò đùa vừa rồi.
Nhìn bầu không khí đang dần trở nên hòa hợp, Thẩm Tây Từ nói một cách lạnh lùng: “Làm sao cậu biết cuộc sống mà không được nhận nuôi nhất định sẽ kém hơn được nhận nuôi hả?”
Đàm Trúc Khánh không ngờ học sinh mới tới lại ngu dốt như vậy.
Khóe miệng của cậu ta giật giật: “Cậu… Cậu có biết nhà họ Triệu giàu như thế nào không?! Không cần kể đến thành phố Cận Giang, tập đoàn nhà họ Triệu cũng nằm trong top 100 doanh nghiệp trong nước! Loại người bị vứt bỏ như Triệu Cố nếu như không được nhà họ Triệu nhận nuôi thì đã bị tống vào trong trại trẻ mồ côi rồi! Cậu có đầu óc không hả?”
Triệu Cố nhìn thấy trong mắt Thẩm Tây Từ lóe lên một chút giễu cợt khi nhắc đến hai từ “bỏ rơi”. Giọng điệu của anh thay đổi khác với thái độ khiêu khích như vừa rồi. Anh sốt ruột hỏi: “Tôi cũng không biết nữa. Cậu có thể nói kỹ hơn một chút có được không?”
Đàm Trúc Khánh hoàn toàn không nhìn được ra sự trào phúng của anh. Cậu ta cho rằng vừa rồi anh không hiểu rõ tình huống. Cậu ta đắc ý liệt kê tài sản của nhà họ Triệu cùng với sự xuất sắc của Triệu An An.
“Nói như vậy chính là bộ gen của Triệu Cố không tốt. Nếu như người được nhận nuôi là người khác, nếu có môi trường sống tốt như vậy thì đã sớm trở thành nhân tài rồi. Nếu như không phải cô chú lo lắng cho An An thì cô ấy có thể đỗ đại học Yale rồi.”
Triệu Cố thực sự cảm thấy không nghe nổi mấy lời nói mê sảng này. Cô dứt khoát cầm dừng bút và đi ra khỏi lớp học.
Nhưng mà cô không ngờ là Thẩm Tây Từ lại đi theo Triệu Cố ra bên ngoài bất chấp việc Đàm Trúc Khánh đang thao thao bất tuyệt ở trong lớp.
Đàm Trúc Khánh vẫn còn đang thao thao bất tuyệt về nhà họ Triệu. Chỉ khi nào Thẩm Tây Từ ra tới cửa thì cậu ta mới phản ứng được đối phương không phải thật sự muốn nghe cậu ta nói.
Vẻ mặt của cậu ta đanh lại. Cậu ta phẫn nộ đi về chỗ ngồi của bản thân.
Đám người mau chóng tản ra giống như mấy sạp hàng bị công an đuổi vì lấn chiếm vỉa hè. Triệu Cố quay lại nhìn Thẩm Tây Từ đang đi theo cô, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Tại sao anh lại làm vậy. Anh không biết là nếu như tiếp tục làm như vậy thì sẽ bị người ta bắt nạt sao?
Tuy cô rất cảm kích anh đã nói giúp cô nhưng Triệu Cố vẫn tránh né, bước càng lúc càng nhanh.
Đừng có mà kiếm chuyện cho cô.
Hôm qua cô đã suy nghĩ suốt đêm. Cô định tham gia cuộc thi của trường để kiếm chút tiền thưởng. Bây giờ cô phải đến văn phòng để đăng ký.
Không có khả năng người này sẽ theo cô đi đến văn phòng, phải không?

Thẩm Tây Từ thật sự đi theo cô.
Triệu Cố suy nghĩ một lúc. Đến mấy đoạn gần cuối, cô bắt đầu chạy nước rút. Cô nhanh chóng mở cửa văn phòng và quay lại đóng cánh cửa sau lưng thật nhanh.
Giáo viên chủ nhiệm Cốc Nhiễm Nhiễm đang nói chuyện cùng với hai vị phụ huynh. Cô ấy không để ý hành động giống như ăn trộm của cô. Cô ấy cảm thấy hơi ngạc nhiên: “… Em Triệu Cố, tại sao em lại đến đây?”
“Em chào cô Cốc. Em đến đây là muốn lấy phiếu đăng ký tham gia cuộc thi tuần sau.” Nhìn thấy Thẩm Tây Từ không tiếp tục đi theo, Triệu Cố thở phào nhẹ nhõm.
Cô cầm lấy tờ đăng ký và muốn điền thông tin vào nhưng cảm thấy do dự một chút khi lấy bút ra.
Vốn dĩ cô muốn viết thông tin ở trong căn phòng nhưng không hiểu vì sao vừa mới bước vào cô đã nhìn thấy ánh mắt của hai vị phụ huynh có vẻ hơi đỏ.
Ngay cả bây giờ, khóe mắt của bọn họ vẫn còn đỏ. Cô có thể nhìn thấy tay của họ đang cố hết sức gồng lên nhưng vẫn rất run rẩy.
Chắc hẳn bọn họ đang nói những chuyện hết sức quan trọng.
Triệu Cố không thích làm phiền người khác. Cô vội vàng thu bút lại và xoay người đi ra bên ngoài.
Một giọng nữ xa lạ đột nhiên ngăn cô lại: “Em Triệu Cố… Có phải không?”
Triệu Cố quay đầu lại. Chính là người phụ nữ trong hai vị phụ huynh ở trong phòng.
Thực ra bọn họ đều ăn mặc sang trọng. Trên mặt cũng không nhìn rõ được tuổi tác của bọn họ. Việc cô cho bọn họ là trung niên cũng chỉ là do Triệu Cố suy đoán mà thôi.
Bởi vì mai tóc của người đàn ông có một chút tóc trắng không phù hợp với tướng mạo. Nhìn ông ấy rất giống với phụ huynh của ai đó trong lớp học.
Chỉ là có chút lạ mặt.
Triệu Cố gật đầu.
Cô thấy giọng nói của người phụ nữ nghẹn lại trong giây lát, sau đó bà ấy mỉm cười nói: “Cô chính là mẹ của Thẩm Tây Từ. Thằng bé mới chuyển đến đây. Cô hy vọng thằng bé… và các bạn trong lớp có thể hòa thuận với nhau.”
Chẳng trách cô không biết bọn họ.
Triệu Cố khéo léo gật đầu: “Được ạ.”
Đối phương mỉm cười với cô. Triệu Cố cũng giữ nguyên nụ cười và rời khỏi văn phòng.
Nhưng trong thâm tâm của cô lại cảm thấy có lỗi trước sự nhờ vả của ba mẹ Thẩm Tây Từ đối với cô.
Trong ngày đầu tiên con trai bọn họ đến trường, anh đã gây thù chuốc oán với cả lớp.
Thẩm Tây Từ đang đứng ở ngoài cửa. Anh nhìn vào trong nhưng không có đi vào mà hỏi cô: “Ba mẹ của tôi thế nào? Có tốt không?”
Triệu Cố: …
Lúc này cô mới nhận ra vừa rồi cô đã phản ứng hơi thái quá. Cô còn tưởng anh đang đi theo cô. Điều này khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô vội vàng bước đến lan can hành lang bên cạnh.
Trong tiềm thức, cô không khỏi nghĩ tới lời nói của Thẩm Tây Từ.
Hai người nhà họ Triệu vô cùng độc đoán. Bọn họ đi đến đâu cũng thể hiện sự khác biệt của bản thân. Mỗi lần cô nhìn thấy bọn họ ở trong văn phòng, bọn họ đều đang mắng chửi giáo viên, hiệu trưởng, đôi lúc bọn họ còn mắng chửi cô.
Mặc dù cũng ăn mặc sang trọng nhưng ba mẹ của Thẩm Tây Từ lại trông không dữ dằn giống như đám người nhà họ Triệu. Ngược lại nhìn hai người ấy rất sáng sủa và thanh tú, ấn tượng đầu tiên bọn họ tạo cho cô vô cùng thân thiện.
Chẳng trách Thẩm Tây Từ không khỏi khoe khoang trước mặt cô.
Nếu như cô cũng thanh lịch như vậy ở tuổi trung niên thì cô chắc chắn phải kiếm được rất nhiều tiền.
Triệu Cố vừa suy nghĩ vu vơ vừa đặt tờ giấy đăng ký ở trên lan can và điền thông tin.
Hôm nay gió hơi mạnh nên cô phải liều mạng giữ lấy tờ giấy để cho nó không bị thổi bay. Việc điền thông tin của cô có chút khó khăn.
Triệu Cố định cầm tờ giấy lên và đổi chỗ khác để tránh gió thì nghe thấy một tiếng thở dài ở bên cạnh. Một bàn tay đưa ra giúp cô giữ lấy mép tờ giấy đăng ký, đồng thời cũng dùng cơ thể chặn một phần gió giúp cô.
Bây giờ cô có thể viết một cách dễ dàng.
“Sao cậu không quay trở về lớp rồi hẵng điền thông tin.” Thẩm Tây Từ hỏi cô.
Triệu Cố nhanh chóng điền thông tin vào hai tờ giấy đăng ký. Sau đó cô ngẩng đầu lên và nói: “Cảm ơn.”
Thực ra nguyên nhân không có gì khác ngoài việc ở trong lớp có Đàm Trúc Khánh. Người này chính là con chó của nhà họ Triệu. Nếu như cô điền thông tin đăng ký tham gia thi đấu ở đây chắc chắn sẽ xảy chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng nếu như nói những lời này với Thẩm Tây Từ thì khó tránh khỏi việc người ta nói cô đang khích bác, chia rẽ cả lớp.
Cô cũng không muốn nhìn Thẩm Tây Từ bị bọn họ đánh một trận. Tốt nhất là không nên nói ra.
Triệu Cố sắp xếp lại hai tờ giấy và khẩn trương đi về phía văn phòng.
Chuyện này đối với cô vô cùng quan trọng. Việc này có liên quan đến việc tháng sau cô sẽ phải ra gầm cầu để ngủ giống với đám người vô gia cư hay không.
Lựa chọn tạm thời nghỉ học để đi làm thật sự quá lãng phí thời gian. Hôm qua cô đã tính toán điều này một chút.
Tiền nuôi dưỡng năm trăm vạn phải chờ ra tòa và hai lần kháng cao, ít nhất sẽ bị hoãn tận hai năm.
Cô muốn tận dụng khoảng thời gian trống trải này để kiếm tiền vào đại học trước.
Trường THPT Quế Chi là một trường trọng điểm có mức học phí rất cao. Ưu điểm duy nhất ở đây chính là có rất nhiều loại hình thi đấu.
Bởi vì các hoạt động này là cần thiết để thu hút đầu tư từ tất cả các bên và cũng để nâng cao sự hài lòng của các vị phụ huynh nên tiền thưởng rất nhiều.
Trước đây cô muốn tham gia những cuộc thi này nhưng nhà họ Triệu lại cười nhạo và coi thường năng lực của cô. Đồng thời bọn họ cũng lo lắng cô sẽ cướp thành tích của Triệu An An cho nên mấy lần cô đăng ký bọn họ đều không muốn ký cho cô tham gia.
Hiện tại thì cô không cần bọn họ ký tên nữa.
Quan trọng nhất là cô không cần thiết phải giả vờ rằng điểm của cô rất kém nữa.
Khi còn học tiểu học, Triệu Cố không biết nhìn biểu cảm của ba mẹ nuôi. Cô chỉ nghĩ bản thân chưa đủ giỏi cho nên bọn họ không khen ngợi cô.
Cho đến khi cô đạt điểm cao nhất khối trong kỳ thi.
Vì là kỳ thi cuối kỳ nên giấy thông báo điểm được dán ở trước cổng trường. Thầy cô nhận được khen thưởng cho nên đã khen ngợi cô vài lần trong buổi họp phụ huynh.
Triệu An An nhăn mặt tại chỗ nhưng Triệu Cố không nhìn ra được vấn đề. Cô muốn khoe với ba mẹ sự tiến bộ của cô.
Khi cô mang bài thi đến trước mặt ba mẹ thì thứ cô nhận được không phải là những lời khen ngợi mà cô mong đợi.
Đó chỉ là những chất vấn.
“Tại sao mày lại tự mãn chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy? Thật không có tầm nhìn gì cả!” Triệu Kiến Nghiệp sốt ruột đẩy bài thi của cô ra.
Đàm Mộng Bình thì ôm lấy Triệu An An để dỗ dành. Sau đó bà ta mới chú ý tới Triệu Cố đang ngơ ngác đứng ở bên cạnh bà ta: “Mày có nhìn thấy cơ thể của em gái mày đang không thoải mái sao? Mày chỉ biết mỗi thành tích của bản thân mày thôi à! Tại sao tao lại có một đứa con gái ích kỷ như mày nhỉ?”
Triệu Cố mặc dù rất bối rối nhưng vẫn phải cất bài kiểm tra của cô đi và không ngừng suy ngẫm về những sai sót của bản thân trong kỳ nghỉ đông.
Mãi về sau cô mới dần dần hiểu ra được quy luật.
Nếu như cô thi tốt thì Triệu An An sẽ cảm thấy không vui. Mà Triệu An An cảm thấy không vui thì chắc chắn ba mẹ cô sẽ la mắng cô, thậm chí bọn họ còn đánh đập cô nếu như tâm trạng của bọn họ không tốt.
Triệu Cố không thể nghĩ ra cách giải quyết bế tắc này. Cô chỉ có thể lựa chọn việc buông bỏ bài kiểm tra.
Lúc đầu cô sẽ ước tính điểm của Triệu An An, sau đó bản thân cô sẽ làm sai ở một số câu.
Nhưng sau này cô mới biết cách làm này không an toàn. Điểm số của Triệu An An rất dao động, có thể cô ta sẽ thi kém hơn cô.
Triệu Cố đã đặt mục tiêu duy nhất cho bản thân cô suốt quãng thời gian đi học.
Dù sao thì chỉ cần cô không bỏ bê việc học hành thì việc cô có thể thi tốt trong kỳ thi đại học hay không cũng không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ những xiềng xích này đã không còn nữa. Cô không cần phải tính toán số điểm của bản thân trong mấy cuộc thi khảo sát thứ hạng trong tỉnh nữa rồi.
Không cần nhìn sắc mặt của ai để hành động thật sự rất sảng khoái.
Lần này khi Triệu Cố đi vào thì ba mẹ của Thẩm Tây Từ cũng thoải mái hơn rất nhiều. Ba người đang nhỏ giọng trò chuyện một cái gì đó.
Triệu Cố không muốn phá bầu không khí của bọn họ nên nhanh chóng nộp tờ giấy đăng ký rồi chuẩn bị quay người rời đi.
Nhưng cho dù cô có cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ hai lần thì ba mẹ của Thẩm Tây Từ cũng không hề mất kiên nhẫn.
Người phụ nữ liếc nhìn tờ giấy đăng ký của cô ở trên bàn và nói một cách ân cần: “Con đăng ký tham gia cả môn toán và tiếng anh sao? Con thật thông minh.”
Triệu Cố theo phản xạ còn cho rằng đây là những lời nói châm chọc nhưng cô đã nhận ra đây không phải là ba mẹ nuôi của cô.
Có lẽ đó chỉ là một câu nói lịch sự.
Nhưng thói quen hình thành bao năm qua khiến cô thật sự không quen với việc được khen ngợi.
Triệu Cố sửng sốt một lúc. Sau đó cô chỉ có thể đáp lại: “Vâng ạ!” rồi chạy ra ngoài.