Skip to main content

Trang chủ Trong Mắt Anh, Em Là Tất Cả Chương 29: Vòng eo săn chắc

Chương 29: Vòng eo săn chắc

10:47 sáng – 02/08/2025

Hà Phồn tắt đèn trong phòng khách, tắt đèn trong phòng ngủ, tắt tất cả đèn trong nhà, kiệt sức đi ngủ, mặc kệ có ngủ được hay không.
Nhưng mà, cô vừa nằm xuống liền không yên lòng, từ đầu đến cuối đều không nghe thấy tiếng Cao Thận rời đi, cứ đứng ở cửa như thế, hàng xóm sẽ có ánh nhìn dị nghị.
Hơi lo lắng, cô khoác áo vào váy ngủ, thắt dây lưng quanh eo, đi ra ban công, nhìn xuống lầu qua cửa sổ. Ngay lúc Cao Thận từ trong tòa nhà đi ra, trên tay anh cầm một chiếc áo len chứ không mặc lại, điều khiển từ xa của ô tô vang lên tiếng bíp, kèm theo ánh đèn lập lòe, anh mở cửa, nhưng không lên xe. Anh đứng bên xe một lúc, cúi đầu ngậm điếu thuốc, ấn bật lửa châm lửa. Ánh đèn đường từ bên cạnh chiếu vào, anh cao lớn thẳng tắp, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Một cơn gió thổi bay mái tóc trước trán của anh, anh vuốt thẳng nó rồi từ từ bước vào trong xe.
Hà Phồn trở lại phòng khách, mở cửa mang đôi dép mà Cao Thận đã thay trước đó vào, đèn trong phòng đã tắt, nhưng cô không thể ngủ được.
Cô tự hỏi bóng tối: Có chuyện gì xảy ra với mình vậy?
Bóng tối nói với cô: Cô mềm lòng rồi.
Bóng tối là bạn cũ của cô, khi còn bé cô đã quen với cô đơn, cô thường xuyên một mình hỏi đáp, bóng đêm chính là bản thân khác của cô.
Nửa năm trước, vào ngày sinh nhật của mình, cô ngồi một mình trong biệt thự của Cao Thận, tự hỏi chính mình những câu tương tự, cô hỏi bóng tối: Chúng ta thật sự có nên chia tay không?
Bóng tối nói: Đúng vậy, không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng, anh không yêu người khác, không lừa dối, chúng tôi vẫn ổn, không cãi nhau, cũng rất hài hòa về phương diện đó…
Vậy thì sao, đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo đó là một vết nứt không thể nói nên lời. Cho dù cô không muốn tin hay không muốn đối mặt với nó đến mức nào, thì đó vẫn là sự thật.
Chỉ một câu ngắn đã có thể chỉ ra được chỗ trọng yếu!
Cô không có sức mạnh để tranh luận.
Buổi tối hôm đó, cô quyết định chia tay.
Nhưng tối nay, cô lại mềm lòng, hoặc là, ngay từ lần đầu tiên Cao Thận đến đây muốn cứu vãn mối quan hệ này, cô đã mơ hồ mềm lòng, có một tia yếu ớt nào đó khuyến khích cô cố gắng hiểu Cao Thận.
Nhưng một bản thân khác của cô đúng lúc xuất hiện trong bóng tối: cô sẽ không quay đầu lại, bởi vì cô quá rõ ràng, đối với những thứ tình yêu này, thoải mái chính là thoải mái, khó chịu chính là khó chịu, không có khả năng hoàn toàn thay đổi, sau một thời gian ngắn ngủi cô khôi phục lại, cuối cùng quau trở về trạng thái trước đó. Tình yêu và tình thân đều như nhau.
Khi còn rất nhỏ, cô từng muốn một lần được mẹ ôm vào lòng đi ngủ, nhưng mẹ cô quá bận rộn, khi lớn hơn, mười một tuổi rưỡi cô có kinh nguyệt, phải đối mặt với trạng thái bất thường của cơ thể cùng vết máu dính trên váy, lúc đấy cô vô cùng sợ hãi, nhưng mẹ cô ấy đã nổi giận vì cô dám làm bẩn váy và ga giường, mắng mỏ cô trước mặt cha dượng, nói là cô đã bao nhiêu tuổi rồi mà không biết làm như thế nào để máu không dính ra ngoài trong kỳ kinh nguyệt… Ngày đó cô xấu hổ đến mức đã chết tâm, nhưng sau đó cô lại muốn cố gắng hiểu mẹ mình, bà là một người phụ nữ ở phố chợ, bà đã quen với nói chuyện với giọng điệu thô bạo; năm mười tám tuổi, quan hệ gia đình tình thân đã ấm lại, mẹ dắt cô đi thăm bạn thân, họ khen cô rất có tiền đồ, sau này thi vào trường đại học danh giá, nhưng sự thật lạnh lùng, vào ngày báo danh học đại học, mẹ đã nói những điều khó nghe trước mặt cô, nói là bà lo liệu gia đình này không dễ dàng, cô phải tự trả số tiền mà cô cần để được học đại học. Sau khi đi làm, mẹ cảm thấy cô là người có triển vọng nhất trong gia đình, nghĩ cô hẳn là nên chăm lo cho gia đình…
Cuối cùng, thời gian trôi qua mẹ vẫn không thay đổi, sự thấu hiểu của mẹ chưa bao giờ dành cho cô, cô hết lần này đến lần khác cố gắng hiểu mẹ, nhưng cuối cùng, tình cảm mẹ con ngày càng trở nên xa cách.
Cho nên cô không thể mềm lòng, tình cảm không công bằng, nếu lựa chọn thỏa hiệp, thì cả đời này sẽ khổ.
Cô đi đến ban công, xe vẫn yên lặng đậu dưới ánh đèn đường, Cao Thận dựa vào ghế, tay trái cầm điếu thuốc gác ra ngoài cửa kính xe, tàn thuốc màu đỏ mơ hồ có thể nhìn thấy.
Lần này, Hà Phồn không mềm lòng nữa.
Cùng lúc đó, bản thân trong bóng tối kia lại nói: Đừng quá câu nệ, dù sao cũng đã từng yêu, mềm lòng là một quá trình cần thiết phải trải qua, mềm lòng rồi cũng sẽ chấm dứt. Từ giờ trở đi, cô thật sự chân chính thoát khỏi.
*
Mùa đông năm nay thời tiết cực kỳ lạnh, tất cả mọi người ngồi trong văn phòng đều đúng giờ mới đi làm, chỉ có Hà Phồn mỗi ngày đều đến sớm mười lăm phút, quét dọn, thu dọn và sắp xếp tài liệu, mười phút nhìn như một cái chớp mắt này, nhưng ai có thể chịu đựng được qua năm dài tháng rộng, trong một thời gian dài, toàn bộ trên dưới đều có ấn tượng tốt về cô.
Trước đây, mấy chị trong đơn vị thích làm bà mối thường giới thiệu bạn đời cho cô, nhưng cô đều từ chối, cô chưa sẵn sàng, hay nói cách khác, cô đã vướng vào trái tim của Cao Thận.
Nhưng bây giờ, khi cô đã muốn nghĩ đến chuyện hôn nhân, những người mai mối lần lượt ẩn thân. Rõ ràng cô đã nhiều lần nói với những người xung quanh rằng cô và Triệu Học Cần không phải loại quan hệ đó, nhưng mọi người trong đơn vị đều thông minh, không thể đắc tội với Tiểu Triệu, bởi vì Lão Triệu đã được thăng chức, hiện tại cha của anh ta là phó lãnh đạo, chỉ đứng thứ hai trong công ty, so với Hà Phồn và người khác đều cao hơn một bậc.
Bình thường mà nói, Triệu Học Cần cũng không tệ, anh ta có ngoại hình đẹp trai, dáng người cao thẳng, mấu chốt là anh ta không có tính tình của mấy người công tử bột, lấy Hà Phồn làm ví dụ, lần đầu tiện gặp anh ta, cô không biết gia đình anh ta có bối cảnh lớn như thế nào.
Kiều Lộ cũng ngưỡng mộ loại người này, đã hơn một lần nói riêng với Hà Phồn: “Đây thật sự là một người có thể đứng trên vạn người. Trong từng bước, từng hành động anh ta đều cẩn thận. Từ đầu đến cuối không ai có thể nắm thóp anh ta, tuổi trẻ không có phạm sai lầm gì, rất ổn. Nếu không phải do di truyền, tôi hoàn toàn không tin, loại người này, thật sự là hoạch định sự nghiệp làm quan chức trong tương lai một cách có trật tự.”
Có lẽ là bởi vì như vậy, Hà Phồn cảm thấy không thích hợp, mặc kệ xuất thân chênh lệch, tính tình của cô ẩn giấu quá sâu, sợ là không thể hòa hợp.
Nhưng cô không có lòng dạ đó, người khác cũng không tin, bà mối hết người này đến người khác, nhưng mà hiện tại cô chỉ muốn có bạn trai. Không phải cô ghét hôn nhân, chỉ là cô nghĩ mình nên cân nhắc mọi yếu tố, không thì nên tiếp tục độc thân thôi.
Vào ngày đông, Trương Hiểu Quân nói với một nhóm nhỏ là cô ấy không thể tìm thấy lễ phục mà mình muốn sau khi mua sắm trong nhiều ngày. Là một biên tập viên của một tạp chí thời trang, việc đó lại khó khăn với cô ấy, thì Hà Phồn và Lý Văn càng vô vọng hơn.
Nhưng ngay khi họ chuẩn bị offline, Lý Văn đột nhiên nói là Giang Khúc vừa gửi cho cô một tin nhắn trên WeChat, nói là có một cửa hàng trên đường Giang Hán hợp tác với công ty của họ, anh ấy đã nhờ tất cả các cựu sinh viên nữ đến ghé thăm cửa hàng này để chọn trang phục cho lễ kỷ niệm của trường, cửa hàng vừa tổ chức một sự kiện, trang phục được giảm giá.
Lý Văn sốt ruột nên lập tức giục Trương Hiểu Quân cùng Hà Phồn đi, hôm nay Hà Phồn không bận nên có thể về sớm một tiếng.
Khi cô ra khỏi đơn vị, Triệu Học Cần tình cờ đi ra, vì lúc anh ta ở trên lầu đã mở tin nhắn ra xem, anh ta nghe nói cô sẽ đến đường Giang Hán, vì vậy anh ta liền muốn chở cô đi. Bởi vì đang trên đường đi, Hà Phồn khó có thể từ chối, Triệu Học Cần lái chiếc xe của bộ phận họ, loại có buồng lái phía sau, từ góc độ của những người biết về gia cảnh của anh ta, thì là quá mức khiêm tốn.
Trên đường đi, Triệu Học Cần nói là ngày mai anh ta muốn đến thăm giáo sư Chu, vừa lúc là thứ bảy, mọi người đều không bận rộn.
Hà Phồn nhớ là cô đã đồng ý đến đó cùng với anh ta, vì vậy cô đã đặt thời gian ước hẹn với anh ta vào ngày mai ở khu phố.
Khi xe đến cửa hàng trên đường Gianh Hán, bảo bối của Trương Hiểu Quân đã dừng trước cửa, Hà Phồn cảm ơn Triệu Học Cần rồi đi vào. Những bộ váy trong cửa hàng rất sang trọng, vừa vào cửa đã biết chuyến đi rất đáng giá, Lý Văn đã hoa mắt rồi, cô ấy nói với Trương Hiểu Quân: “Nên gọi Trình Anh đến đây, chắc chắn cậu ấy có mắt nhìn tốt hơn chúng ta.”
Trương Hiểu Quân nhìn Lý Văn ngây thơ nói: “Cậu ấy toàn mặc đồ thời trang cao cấp, chúng ta mua nổi sao?”
Sau khi tốt nghiệp, rất nhiều mối quan hệ không chỉ dựa trên tình cảm, còn có nhiều thứ phức tạp khác, cuộc sống bất đồng, không cần phải ép buộc. Ba người chọn rất lâu, thử liên tiếp mấy bộ, mặc dù nhìn khá tốt nhưng cũng không thích đến mức phải mua cho bằng được.
Chân của Lý Văn không được thẳng cho lắm, cô ấy muốn chọn một chiếc váy dài đến chân, Hà Phồn giúp cô ấy chọn một bộ đồ, phần lưng trên rất đẹp, phần eo khoét sâu, gợi cảm mà không quá hở hang, hơn nữa cổ áo rủ xuống cổ, có thể làm cho phần vai thon hơn, phát huy tối đa điểm mạnh và tránh đi điểm yếu của cơ thể, càng nhìn càng thích.
Nhưng khi hỏi giá, cô ấy sợ đến run cả tay.
Nhân viên bán hàng khẽ mỉm cười nói: “Nói thật với cô, lễ kỷ niệm cửa hàng gần đây của chúng tôi, những bộ quần áo này đã được giảm giá, cô mua càng nhiều, chiết khấu càng lớn.”
Lý Văn vội vàng khuyến khích Hà Phồn và Trương Hiểu Quân: “Mau thử đi, chiết khấu cho ba món còn nhiều hơn nữa!”
Sau đó, cô ấy nói với nhân viên bán hàng: “Xin lỗi, làm phiền cô, hãy chọn một chiếc váy phù hợp với bạn của tôi. Cậu ấy đã không mặc mấy kiểu váy như thế này trong một thời gian dài.”
Nhân viên bán hàng nhìn thân hình của Hà Phồn một lúc, từ quầy trưng bày có gắn đèn pha lê lấy ra một bộ, nói: “Tôi thấy bộ váy này rất thích hợp, nhiều người vừa nhìn là liền thích ngay, nhưng luôn có một chỗ nào đó không phù hợp lắm, nên mới còn trưng bày ở đây đến bây giờ.”
Đây là một chiếc váy lụa, phần ngực và eo ôm sát vào người, tà váy như dòng nước chảy dài đến mắt cá chân.
Sau khi Hà Phồn mặc nó ra khỏi phòng thử đồ, cả căn phòng bừng sáng, màu xanh ngọc bích tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, không có cái nào làm lu mờ đi vẻ sắc sảo của người con gái này, tạo ra một loại hiệu ứng một cộng một lớn hơn hai.
Đồng thời, mọi người cũng biết lý do vì sao nhiều người thích chiếc váy này nhưng lại không ai mua, bởi vì phần ngực phải được mặc ôm sát, những chất liệu ở phần ngực căng lên mới đẹp, thiết kế kiểu vòng cung khiến khuôn ngực toát lên vẻ uyển chuyển, thanh khiết mỹ lệ, hoàn toàn không mang cho người ta cảm giác thô tục. Tuy là bầu ngực rất lớn nhưng phần eo lại rất nhỏ, cơ hồ chỉ cần hai bàn tay là có thể ôm trọn lấy.
Lý Văn và Trương Hiểu Quân đứng hình một lúc lâu, sau đó tặc lưỡi nói: “Ai lại có dáng người hoàn mỹ như vậy, chẳng trách chiếc váy này không bán được.”
Trương Hiểu Quân đi vòng quanh Hà Phồn thở dài: “Chiếc váy này giống như được đặt may riêng cho cậu. Nếu cậu không mua nó, cậu sẽ tiếc hùi hụi đấy. Thật sự rất tuyệt vời.”
Hà Phồn quay người nhìn mình trước gương, chiếc váy này rất vừa vặn, không hề quá rộng hay quá chật. Nhưng liệu nó có quá phô trương không? Cuối cùng cô đã không mua nó, cô nói với nhân viên bán hàng là cô sẽ về nhà suy nghĩ trước rồi sẽ quay lại sau.
*
Khi Giang Khúc tan sở, anh ấy thấy đèn trong văn phòng của Cao Thận vẫn sáng, vì vậy anh ấy đi vào ngồi một lúc, hỏi anh tại sao gần đây lại đột nhiên thông suốt quay trở lại quỹ đạo, tập trung vào công việc một lần nữa.
Cao Thận không trả lời, anh ném một chồng tài liệu lên bàn trước mặt anh ấy rồi nói: “Tăng ca, sửa chữa tất cả những chỗ được đánh dấu màu đỏ.”
Anh là một người cuồng công việc, mỗi ngày nhân viên đều ghét anh rất nhiều, bây giờ Giang Khúc cũng vậy, nói: “Hay là cậu vứt não đi yêu đương đi!”
Anh ấy tức giận cầm tài liệu muốn rời đi, trước khi đi còn nói: “Tôi có nhắn qua WeChat với Trương Tiểu Quân và những người khác về việc chọn lễ phục sắp tới, họ sẽ sớm đi chọn váy, nhìn cậu nỗ lực khó khăn như vậy tôi thay cậu giải quyết.”
Cao Thận từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên: “Mua chưa?”
“Nhất định sẽ mua. Không phải cậu đã nói cả thành phố này sẽ không có cái thứ hai thích hợp hơn sao? Hà Phồn không ngốc, tìm được thứ thích hợp rồi sẽ không mua sao?”
Cao Thận mỉm cười, đôi mắt anh sáng lên, tâm trạng cũng tốt hơn, anh nói với Giang Khúc: “Lăn đi làm việc đi.”
·
Vào sáng thứ bảy, Hà Phồn và Triệu Học Cần đã đến thăm giáo sư Chu, cô đã ở lại Đại học Vũ Hán bảy năm, có tình cảm sâu sắc với ngôi trường này, cô đã quen thuộc với mọi nơi gần trường. Khi xe đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Hà Phồn nhớ ra là có một lần Trình Anh có hẹn với Cao Thận, buổi tối đó trời đã mưa rất to trên đường trở về trường, vì vậy hai người họ đã bị mắc kẹt ở đây. Khi đó, Hà Phồn đang ngồi học trong ký túc xá, khi nhận được điện thoại của Trình Anh, bên ngoài trời đang đổ mưa tầm tã. Bạn cùng phòng của Cao Thận không có ở đó, hai người bạn cùng phòng của cô cũng đã về nhà, nếu cô không đến đưa ô, họ sẽ bị ướt như chuột lột khi về đến đây, Hà Phồn đặt bút xuống, cầm ba chiếc ô đi ra ngoài…
Nghĩ lại cũng kỳ quái, sao cô lại có thể cùng Cao Thận ở bên nhau tận ba năm.
Triệu Học Cần vừa lái xe vừa thở dài: “Thay đổi thật lớn. Mới vài năm trước, còn có công nhân vệ sinh quét dọn đường trên trường. Bây giờ đã thay bằng những loại máy móc, vừa gọn gàng vừa nhanh chóng.”
Hà Phồn lấy lại tinh thần nói: “Sân chơi cũng đã được mở rộng, mở cửa cho mọi người vào ngày cuối tuần. Vài ngày trước, bạn tôi gọi tôi đến chơi tennis, thật không may là tôi không có thời gian.”
Triệu Học Cần nhìn cô, cười nói: “Nhìn không ra, em lại thích chơi tennis.”
Hà Phồn nói: “Khi tôi còn nhỏ, trường học chủ trương phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, vóc dáng và sắc đẹp, mỗi người phải chọn một môn thể thao để học.”
Triệu Học Cần nói là vào thời điểm đó anh ta cũng vậy, ở trường trung học có một cuộc thi khiêu vũ, tất cả các mọi người đều phải tham gia, rất sôi nổi.
Từ đó, họ trò chuyện về một số vấn đề lặt vặt trước đây trong thời học sinh, hai người họ cũng biết nhiều chuyện hơn về đối phương.
Bọn họ bằng tuổi nhau, cũng là cựu sinh viên, tuy rằng Hà Phồn chưa từng nghĩ tới mối quan hệ của hai người họ sẽ phát triển hơn nữa, nhưng họ đúng là có một tiếng nói chung trong những cuộc trò chuyện thông thường, hôm nay có những cuộc trò chuyện nông cạn, cũng có những cuộc trò chuyện sâu sắc. Nếu không phải có những chủ trương trong đầu từ trước, hai người bọn họ cũng không phải hoàn toàn không thể nào.
Nhà của giáo sư Chu ở một khu phố gần đó, ngôi nhà đã cũ nhưng bảo mẫu đã dọn dẹp rất sạch sẽ.
Giáo sư Chu và vợ mời họ dùng trà.
Mặc dù Giáo sư Chu đã nghỉ hưu vào năm ngoái nhưng ông vẫn còn bản năng nghề nghiệp của mình. Ông yêu cầu Triệu Học Cần nói về các vấn đề công việc anh ta, hai người họ trò chuyện không hề bị người khác cắt ngang.
Vợ của giáo sư Chu nhờ Hà Phồn giúp bà tỉa cây trên ban công, ân cần nói: “Lại nói này, Tiểu Triệu lớn hơn con mấy tuổi, không ngờ hai người lại có thể làm chung với nhau, thật là có duyên. Hôm qua mẹ của Tiểu Triệu đến đây. Đã nhờ vợ chồng già chúng ta làm người mai mối, nói là Tiểu Triệu muốn tác hợp với một người trong đơn vị, hơn nữa hôn nhân là đại sự, chúng ta nên bàn bạc trước một cách nghiêm túc. Từ quan điểm này, Tiểu Triệu hành sự rất ổn trọng.”
Hà Phồn rất ngạc nhiên, cô không ngờ chuyện này lại xảy ra, không ngờ Triệu Học Cần đã thông báo cho gia đình anh. Bất luận như thế nào, đây thật sự là một cách làm chính thống.
Cô nói: “Tiêu Triệu là một người không tồi, nhưng… sự chênh lệch giữa gia cảnh của chúng con hơi lớn.”
Vơ của Chu giáo sư cười nói: “Tuổi còn trẻ như vậy, sao lại nghĩ đến việc gia cảnh rồi?”
Hà Phồn cảm thấy xấu hổ, đúng vậy, cô quả thật là nhạy cảm quá rồi.
Trên đường về nhà, cô hỏi Triệu Học Cần tại sao anh ta lại làm điều đó một cách đột ngột như vậy, Triệu Học Cần nói: “Tôi chỉ muốn chắc chắn thôi.”
Thật ra, theo cách nhìn của Triệu Học Cần, sự việc không hề đột ngột, hai người quen nhau hơn một tháng, không thể nói là ngày đêm đều gần nhau, nhưng tiếp xúc bình thường thôi cũng đủ rồi, anh ta thích Hà Phồn rất nhiều, từng chi tiết nhỏ khiến anh ta không thể nào quên được. Khi anh ta ra ngoài làm việc, bộ phận quản lý thường phải cử người giám sát họ, bình thường chỉ là hình thức, ngoại trừ Hà Phồn, mỗi lần đến phiên cô trực, cô đều đến sớm hơn mười lăm phút, có một ngày, khi Triệu Học Cần và đội kỹ sư đến nơi, thì từ xa họ đã thấy cô đứng trong gió tuyết, mặc áo gió sáng màu, cầm ô đen, dáng người cao ráo kiều diễm, tựa như hoa cúc, làm người ta chấn động nhân tâm.
Vì vậy, anh ta không thể che giấu ý định của mình được nữa, bây giờ cả đơn vị đều có thể thấy là trong một tháng nay, không phải là ngắn, nhưng cũng đủ để khiến anh ta yêu Hà Phồn một cách toàn tâm toàn ý.
“Hà Phồn, những gì sư mẫu Chu đã nói với em, hãy suy nghĩ kỹ lại, em có muốn hay không tôi cũng có thể tiếp nhận.”
Thành thật mà nói, Hà Phồn có chút rung động.