Kiều Lộ cười ngửa tới ngửa lui.
Hà Phồn bối rối một chút, nói: “Tôi vô tình nhìn thấy trong lúc học bơi khi còn học đại học.”
Kiều Lộ không để ý, một đoạn kịch nhỏ trôi qua mà không có bất kỳ rủi ro nào, Hà Phồn nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy lấy người sau khi tan sở với khuôn mặt và chiếc cổ mảnh khảnh đỏ bừng.
Vào giờ cao điểm, xe buýt đỗ vào điểm dừng, qua lại rất chậm.
Tương phản với sự vội vàng của cô, xe của Cao Thận cũng đang lái trong dòng xe cộ đông đúc, đài phát thanh giao thông dành cho xe hơi FM 89.6 đang phát bài “Âm thanh của sự trống trãi”, giai điệu trữ tình tinh tế pha loãng vào sự hối hả nhộn nhịp bên ngoài xe.
Câu nói của Hà Phồn “Tại sao anh bị cảm lạnh vẫn chưa khỏi?” đã khiến Cao Thận vô cùng vui vẻ, một loại cảm xúc mà anh chưa từng trải qua trong nhiều ngày qua, hóa ra hạnh phúc của con người lại đơn giản như vậy, một câu hỏi, một ánh mắt, một sự quan tâm là đủ rồi.
Khóe miệng anh khẽ cong lên, đúng lúc này, một chiếc xe ba bánh lướt qua bên cạnh xe anh, suýt chút nữa khiến mấy chiếc xe phía trước và phía sau va vào nhau. Trong chốc lát, tiếng mắng chửi cùng tiếng còi xe vang lên, xe ba bánh xuyên qua xe anh lộ liễu chạy đi, chiếc xe màu đỏ bố láo đó càng lúc càng đi xa.
Loại xe xích lô này hiện nay chỉ xuất hiện ở các điểm tham quan du lịch, rất ít người dám chạy xe này trên đường phố, do kích thước nhỏ nên xe có thể dễ dàng lách qua vỉa hè, làn đường dành cho xe máy, gây mất an toàn nghiêm trọng.
Cao Thận thường thấy mấy loại xe này và xe giao thức ăn nếu anh nhường được thì đều nhường, thứ nhất, dù sao thì anh cũng khá hơn họ, dành một chút thời gian cho họ, có thể họ phải kiếm tiền lo hóa đơn điện nước hàng ngày hoặc thậm chí là khẩu phần ăn, thứ hai, anh cũng thực sự kiêng kỵ họ không thèm quan tâm có xảy ra tai nạn gì hay không.
Nhưng hôm nay, không hiểu sao anh lại cảm thấy bóng người vừa lướt qua có chút quen thuộc, rất giống Vưu Lâm.
Sau khi xe của anh lái ra khỏi con đường tắc nghẽn, lẽ ra anh phải rẽ vào một khúc cua, nhưng với suy nghĩ bất chợt vừa nãy, anh đã lái thẳng về phía chiếc xe màu đỏ lù lù phía xa. Chiếc xe màu đỏ đó di chuyển rất nhanh, anh tận dụng mọi thứ hết sức có thể để kéo gần khoảng cách, khoảng cách lúc này đủ để anh xác nhận rằng người đó chính là Vưu Lâm.
Vưu Lâm và Hạ Phồn là chị em cùng mẹ khác cha, không mảnh khảnh gầy gò như Hà Phồn, tuy nhiên cậu ta vẫn cần phải bước lên hai chiếc ghế mới có thể lắp đèn trần.
Thế nhưng người đàn ông nhỏ gầy lúc này trông khá mạnh mẽ, hai chân nhanh chóng đạp lên bàn đạp, trên xe có hai vị khách, cậu ta vẫn có thể phóng xe nhanh như bay.
Anh đổ mồ hôi đầm đìa, vừa chạy lên vừa quan sát tình hình trái phải hai bên chiếc xe, không ngừng kêu to: “Xin lỗi, xin lỗi!”
Cao Thận muốn ngăn cậu ta lại, chất vấn cậu ta tại sao thứ hai không đi học mà chạy ra ngoài chạy xe thuê, nhưng giữa hai chiếc xe có đến ba bốn chiếc ô tô, cuối cùng khi anh đến gần thì đã là cũng lúc khách của Vưu Lâm đã đến địa điểm, đang bước xuống xe.
Khi hai người đó thanh toán tiền xe, Cao Thận tấp xe vào lề dừng lại, khi anh đến gần Vưu Lâm, Vưu Lâm đang thu tiền xe, cố gắng mời mọc khách ra vào tàu điện ngầm. Khi nhìn thấy Cao Thận, sắc mặt cậu ta thay đổi, còn muốn giả vờ như không để ý nhưng đã quá muộn, Cao Thận sải bước dài đi tới trước mặt cậu ta.
“Sao lại thế này, Vưu Lâm? Ở nhà khó khăn như vậy sao?”
Cao Thận không lập tức chất vấn tại sao cậu ta trốn học, anh cảm thấy không có lý do gì để trách cứ Vưu Lâm, dù sao Vưu Lâm cũng lớn rồi, mặc dù nghỉ học vì kiếm tiền nhưng cũng là dựa vào sức lực của chính mình để kiếm tiền, ít nhất cậu ta chọn đi đúng đường chứ không phải lâm vào con đường xấu xa nào đó. Nhất định là do khó khăn về tài chính, nếu không, sinh viên thời nay ai lại bỏ học đi chạy xe thuê chứ.
“Không phải là khó khăn, cũng không phải là khó khăn đến như vậy, chỉ là không có tiết học nhưng em không thể ngồi yên, đừng nói cho chị của em biết.”
“Không phải cậu làm việc ở quán trà sữa sao?”
“Là ngày nghỉ lễ và cuối tuần em mới đến đó làm. Ngày thường quán trà sữa có thời gian trùng với giờ học ở trường.”
“Vậy cậu tới công ty của anh làm việc bán thời gian đi, thời gian cũng không trùng với lịch học ở trường.”
“Làm sao em có thể làm như vậy, mặc kệ em có muốn hay không, anh nghĩ chị gái em có thể đồng ý sao?”
“Vậy giấu cô ấy đi. Không phải bây giờ cậu đang giấu cô ấy chạy xe thuê sao?”
“Không giống nhau, ý tứ khác nhau, không có nguyên nhân sâu xa, hẳn là anh hiểu lý do tại sao, em không cần phải giải thích.”
Cao Thận hiểu đó là chuyện liên quan đến tôn nghiêm, liên quan đến… nhưng anh vẫn không thể nhắm mắt làm ngơ trước hoàn cảnh của Vưu Lâm.
Vưu Lâm nói: “Đừng thuyết phục em, chỉ là ra ngoài làm một số công việc nhỏ, em cũng không phải là một công tử nhà giàu. Rất nhiều bạn học của em đang làm việc bên ngoài, việc này không phải là vấn đề gì lớn. Đừng làm ra vẻ như đó là một vấn đề rất lớn.”
“Không được, hoặc là cậu đến công ty của anh làm việc, hoặc là cậu cần bao nhiêu tiền anh cho cậu mượn! Bằng không, anh nhất định phải nói chuyện này cho chị gái của cậu biết.”
Vưu Lâm bất lực, cậu ta xuống xe đẩy nó vào bên lề đường để nói chuyện với Cao Thận, cậu thật sự không thiếu tiền, chỉ là muốn kiếm thêm tiền để giảm bớt mâu thuẫn trong gia đình, gia đình họ là một tổ hợp gia đình, cha coi chị gái như người ngoài, mẹ và mấy đứa em trong nhà bị kẹp ở giữa rất khó xử, hơn nữa mẹ còn trọng nam khinh nữ, luôn muốn đòi mọi thứ từ chị gái, điều này khiến một người con cũng như một người em trai như cậu ta rất khó chịu, hơn nữa cậu ta cũng không học tốt, năm nay thi rớt ba môn, học phí mỗi năm tốn mấy chục vạn, mâu thuẫn gia đình ngày càng leo thang, mẹ sẽ yêu cầu chị gái mỗi tháng đều trích ra một phần tiền lương cho cậu ta đóng học phí. Cậu ta ngăn cản, hứa hẹn với mẹ rằng bản thân sẽ liều mạng học tập, lấy học bổng để đóng một phần học phí, nhưng đầu óc cậu ta sao có thể học được đến trình độ để nhận học bổng, đành phải suy nghĩ biện pháp khác kiếm tiền.
“Thật ra cũng không phải việc gì khó khăn, một tháng em kiếm được một hai vạn, một năm là được một hai ngàn vạn. Em hoàn toàn đạt được số tiền ban đầu đề ra. Mà anh không lạnh sao? Thời tiết này mà chỉ mặc một cái áo len mỏng.”
Cao Thận tỉnh táo lại, nói bản thân không lạnh.
Trong khi Vưu Lâm đang nói chuyện, anh đã tự trách mình rất nhiều, anh là một người bạn trai bất tài.
Anh nói: “Vưu Lâm, cậu không muốn anh nói cho chị gái của cậu biết, thì cậu phải đáp ứng một điều kiện với anh.”
“Hỗ trợ anh theo đuổi chị gái của em?”
Cao Thận sửng sốt: “Đầu óc của cậu thật sự không biết suy nghĩ.”
Vưu Lâm nói: “Em chỉ có thể hứa sẽ không gây ra chuyện tệ hại gì, nhưng em không thể hỗ trợ anh việc đó, chị gái em là một người biết điều, chị ấy cũng là một người rất khoan dung nhẫn nại. Khẳng định giữa hai người có một chuyện gì đó xảy ra, nếu không chị ấy sẽ không chia tay.”
Lời này cũng không sai, Cao Thận xấu hổ thở dài.
Vưu Lâm nói: “Này, không được đâu, anh đang trì hoãn công việc của em khá lâu rồi, chuyện này đến đây thôi, anh đi đi.”
“Chờ một chút.” Cao Thận vỗ vỗ vai cậu ta, thanh niên dáng người gầy gầy, bờ vai khá cường tráng.
Vưu Lâm bước lên xe định rời đi, nhưng lại dừng lại một chút, quay đầu nói: “Đừng để lộ chuyện này, tối thứ sáu em về khá muộn nên chị ấy hơi nghi ngờ rồi. Nhân tiện, chị ấy có nấu hai phần nước Tỳ bà, em nghĩ một phần là nấu cho anh, anh đi lấy đi. Nhưng anh đừng suy nghĩ nhiều, có thể chị ấy không phải đang lo lắng cho anh, chỉ là chị ấy quen đối xử tốt với người khác mà thôi. Anh hẳn nên biết chị ấy là người như thế nào.”
Dứt lời, có vị khách tình cờ muốn đi xe, thương lượng giá cả xong thì rời đi rồi.
Trong lòng Cao Thận cảm xúc đang vô cùng lẫn lộn, cách nhà không xa nhưng suy nghĩ lại, anh liền quay đầu xe lại đi đến nhà của Hà Phồn.
Lúc này đang là giờ cao điểm, ước chừng phải chín giờ mới đến nhà Hà Phồn, nhưng anh muốn đến đó, cho dù chỉ được nhìn bóng dáng của cô qua cửa sổ dưới lầu thì cũng thỏa mãn.
Đêm nay sau khi Hà Phồn tập múa xong đã hơn chín giờ, cô đang sấy tóc sau khi tắm xong, chuông cửa lại vang lên, cơ bản không ai khác ngoài anh, cô đang suy nghĩ có nên mở cửa hay không, không thể chịu đựng được chuông cửa cứ kêu mãi không dừng, cuối cùng vẫn phải đi ra mở cửa, cô khoác thêm một áo len mỏng bên ngoài áo tắm dài.
“Có chuyện gì vậy?”
Cao Thận vẫn mặc chiếc áo len “lạnh lùng” xinh đẹp vào buổi chiều, vây nên nhìn anh giống như một vị hoàng tử nào đó từ một vùng đất xa lạ đến tòa dân cư khiêm tốn này. Dưới ánh đèn hành lang lờ mờ, đôi mắt anh đặc biệt sâu thẳm, không nhìn ra được điều gì.
Anh nói: “Anh đang tự hỏi, anh có thể dùng cái điều khiển tivi đó để đổi một ít nước Tỳ bà của em không, khụ khụ.”
Hà Phồn: “…”
Không nói nên lời, cô đóng cửa lại, một lúc sau mới mở ra, đưa hộp Tỳ bà ra.
Cao Thận đã đoán trước được điều này, nên anh đã làm cúc áo tay sơ mi của mình bị ‘đứt’, rõ ràng đến mức Hà Phồn không thể không nhìn thấy, chỗ đó bị nhàu nát, còn chiếc cúc áo đang treo lơ lửng.
Cô là một người rất ngăn nắp, trước đây khi hai người còn chưa quen biết thì anh đã nghe bạn học của cô nói về nỗi ám ảnh về sự sạch sẽ của cô, có người nói đùa rằng nếu sau này Hà Phồn giết người thì sẽ sắp xếp quần áo của thi thể gọn gàng, ngăn nắp trước khi chôn.
Nhưng nếu cô không chấp nhận lời đề nghị này, lập tức sẽ đóng cửa.
Cao Thận vội vàng nói: “Vưu Lâm ở trường học không ở nhà, buổi tối ở nhà một mình không sợ sao?”
“Có cái gì để sợ!”
“Không phải năm ngoái em mới nói sao, cầu đá bên đường kia, có một người phụ nữ sống một mình, bị kẻ xấu chui vào nhà, làm chuyện kia… giết hại rồi còn chặt xác… Ý anh là, nếu em sợ hãi, anh có thể ở lại, anh ngủ trên ghế sofa là được.”
“Anh mau đi đi.”
“…”
“Khoan, anh dừng lại.”
“Hả.”
“Cúc áo sắp rơi ra rồi, chờ em lấy kim chỉ.”
“Được rồi.”
Cao Thận bước vào cửa, đóng cửa lại, đi dép lê, nhìn bóng lưng mềm mại của Hà Phồn, cô mặc một chiếc váy bồng bềnh, mang đến cho người ta cảm giác mềm mại.
Anh rất thích, trước đây khi hai người ở chung nhà đều có bầu không khí như thế này, ấm áp dễ chịu, giống như đôi trẻ yêu nhau vậy.
Anh muốn cô khâu cúc áo cho anh, để anh có thể ở lại lâu hơn một chút, nói chuyện cũng lâu hơn một chút. Anh không nghĩ tới bây giờ có thể giải thích được cái gì, anh không làm đúng nghĩa vụ của một người bạn trai, không thể chỉ nói “anh yêu em” hay “anh xin lỗi” là có thể giải quyết được tất cả, việc này không gấp được.
Anh vừa nghĩ vừa cởi áo len cùng áo sơ mi ra.
Hà Phồn đi lấy kim chỉ trong phòng ngủ, sau đó đi ra, cô giật mình khi nhìn lên: “Anh đang làm gì vậy?”
Cao Thận cởi sạch áo trên người ra, cơ bụng gợi cảm phảng phất…
“Khâu nút.” Anh nói.
Hà Phồn vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Anh mặc vào!”
“Không phải muốn khâu nút…”
Lời nói bị chen ngang! “Mặc vào!”
Nút áo hơi sứt ra mà thôi, duỗi tay ra là có thể khâu lại, không cần cởi ra, Hà Phồn ném chiếc áo sơ mi đang đặt trên sô pha cho anh.
“Mặc vào!”
Thấy cô tức giận, Cao Thận không biết vì sao, vừa mới luống cuống cài khuy áo, cả người bị đẩy ra ngoài cửa, cửa đóng rầm một tiếng!
Anh vô tội nói: “Anh thật sự chỉ muốn khâu nút áo!”
Cánh cửa mở ra theo lời nói của anh, lúc này anh nghĩ là cô đổi ý, nhưng kết quả áo len, giày và một chiếc cúc áo đều bị ném ra ngoài.
Chiếc nút áo nảy trên mặt đất, kêu leng keng.


