Những lời này quá đau lòng, thật lâu sau đó anh mới có thể lên tiếng, nhưng câu nào cũng đứt quãng.
“Hà Phồn, em nghĩ thế nào thì cứ nói ra, dù sao cũng là do anh đã sai, đều là lỗi của anh.”
“Ngày mai anh đi công tác, như vậy, chúng ta có thể tĩnh tâm mấy ngày, được không em? Em lại suy nghĩ thêm?”
“Anh thừa nhận ngày hôm đó em đột nhiên nói chia tay khiến anh mông lung, mấy ngày qua đầu óc anh rối bời, cũng không làm được việc gì ra hồn, có vẻ rất hời hợt, anh không nên như vậy, anh không nhận ra được vấn đề cốt lõi giữa hai chúng ta. Bình tĩnh vài ngày, đừng hành động theo cảm tính, có được không em?”
Hà Phồn lắc đầu: “Bây giờ em đã bình tĩnh rồi, đã suy nghĩ thấu đáo. Cho dù mấy ngày nữa, mọi chuyện vẫn sẽ như vậy thôi, Cao Thận, chúng ta không cần phải tiếp tục dây dưa không rõ nữa, ai trở về quỹ đạo của người nấy, dừng lại ở đây đi.”
Cao Thận không thể tiếp nhận được, anh nói: “Cho dù chúng ta chia tay, em cũng không thể khiến anh khó hiểu như vậy chứ, em nói em không yêu, không thương. Nhưng anh cũng không phải là khúc gỗ, em có yêu anh hay không, có thương anh hay không, anh còn có thế không biết sao?”
Anh nhìn cô: “Khi yêu một người, có thể không có lý do cụ thể, nhưng chia tay không thể nào không có lý do gì, Trình Anh trở về khiến em rút lui sao? Em sợ bị chỉ trích sao? Em cảm thấy ở cùng phòng với bạn trai của bạn là không quang minh chính đại, không có đạo đức? Những điều đó anh có thể gánh vác, anh có thể giải thích với người khác là do anh chủ động theo đuổi em.”
“Hay là do ba năm qua anh vô tâm với em, không cho em được hơi ấm của tình yêu, anh hờ hững, ích kỷ, khi ngủ dậy còn không chịu gấp chăn… Lý do là gì, anh có thể thay đổi được.”
“Hay là, em còn có lý do khác khiến chúng ta nhất định phải chia tay, bất kể là chuyện gì, em nói ra, chúng ta cùng nhau phân tích, xem có thể khắc phục được hay không, có thể thay đổi được hay không, anh không nghĩ ra còn có lý do khủng khiếp nào giữa hai chúng ta ngoài hai lý do này!”
Lời này vừa dứt, không gian trở nên yên tĩnh, mèo con cũng mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.
Hà Phồn im lặng nhìn Cao Thận một lúc lâu rồi nói: “Cao Thận, mọi chuyện đều có lý do. Có những lý do cụ thể, cũng có một số lý do trừu tượng, có cái vừa nói ra anh đã hiểu, nhưng cũng có những lý do nói ra chỉ khiến anh khịt mũi coi thường. Trước đây em không nói là bởi vì em yêu anh, em không muốn bị anh coi là người hẹp hòi, tự ti, so đo… Nhưng một khi em bắt đầu ngả bài, vậy thì thật sự không còn yêu nữa, thậm chí không yêu nổi nữa. Cho nên, anh có chắc là muốn nghe không?”
Giọng điệu của cô nghiêm trọng như vậy, khiến Cao Thận vô cùng kinh ngạc, mặc dù Cao Thận nhận ra cô có gánh nặng tâm lý tồn đọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, đến mức cô cho rằng một khi mình nói ra, bọn họ sẽ không thể quay đầu lại được nữa.
“Cao Thận, trước đây đa số chuyện giữa chúng ta đều do anh quyết định, lần này hãy nghe em, đừng hỏi tại sao, cứ chia tay đi, được không?”
“Không, em nói đi, nói cho anh biết tại sao đi!” Cao Thận không thể tin được giữa hai người bọn họ lại có thể xảy ra vấn đề nghiêm trọng và không thể hòa giải như thế.
Hà Phồn nhìn anh một lúc rồi nói: “Anh đã nhận ra em có dấu hiệu muốn chia tay từ một tháng trước khi Trình Anh trở lại đúng không, cho nên anh mới thay đổi, bắt đầu quan tâm đến một chút tình cảm này, có phải không?”
Khi biết Trình Anh muốn quay về, Hà Phồn đã có ý định chia tay, Cao Thận cũng có thái độ khác thường trong khoảng thời gian đó, trước đây Cao Thận còn không trả lời được một trong mười tin nhắn của cô, nhưng khi đó anh luôn trả lời đủ tất cả, lại còn chủ động báo cáo hành trình.
“Kể cả việc cầu hôn cũng là ý tưởng nhất thời vì chuyện này đúng không?”
Cao Thận xấu hổ, đúng là lúc đó anh có chút căng thẳng, anh không hiểu tại sao Hà Phồn đột nhiên trở nên rất lo lắng, trước đây cô đối xử quá tốt với anh, nên một khi cô lạnh lùng, anh lập tức cảm thấy ngay. Hơn nữa có tin Trình Anh sẽ trở về nước, anh không khỏi cảm thấy lo lắng, sợ Hà Phồn sẽ có nhiều suy nghĩ mệt mỏi.
Thế là anh tỉ mỉ chu đáo hơn so với trước đây, thậm chí vào thời điểm đó còn có chút nôn nóng, bởi vì trạng thái của Hà Phồn không ổn lắm, mặc dù anh không nhận ra sẽ có chuyện chia tay nghiêm trọng như vậy, nhưng nếu cô phải chịu áp lực lớn vì chuyện này, anh cũng sẽ cảm thấy đau lòng. Đúng lúc có cơ hội quảng cáo cho trang sức DW, anh liền quyết định ngỏ lời cầu hôn, nhưng không ngờ rằng cách làm cuối cùng của Hà Phồn lại là phủ nhận hoàn toàn mối quan hệ ba năm qua của bọn họ, trực tiếp chia tay không nói một lời.
Cách làm này khiến anh rất đau lòng, mặc dù anh hiểu áp lực của Hà Phồn nhưng anh không thể chấp nhận việc cô từ bỏ mối tình ba năm của họ để bảo toàn thanh danh.
Nhưng lúc này anh không muốn tranh luận nữa, bởi vì anh biết lý do chia tay của Hà Phồn không chỉ là vì giữ gìn thanh danh.
Anh thở dài nói: “Anh biết trước đây anh không đủ tư cách, không quan tâm đến cảm xúc của em, nhưng cầu hôn không phải là ý định nhất thời, anh đã sớm có ý định đó rồi.”
“Vậy ba năm qua, anh có nhắc đến em với bố mẹ anh không?”
Cao Thận: “…”
“Anh có từng nghĩ về việc đến thăm gia đình em không?”
Cao Thận: “…”
“Anh có trải qua sinh nhật với em không?”
Liên tục hỏi ba câu, nhưng giọng điệu của Hà Phồn không có chút chất vấn nào, cô rất bình tĩnh.
Cô luôn tránh trở thành một người nghiêm khắc trong tình yêu, tránh trở thành người khó chịu, tính toán chi li trong mối quan hệ của mình. Hôm nay, ngoài những vấn đề bên ngoài này, còn có rất nhiều tồn đọng. Đối với những người đang yêu, mọi thứ đều là bằng chứng cho việc người yêu có quan tâm đến họ hay không, nhưng với những người ngoài cuộc, mọi thứ đều có thể là bằng chứng cho thấy Hà Phồn không cởi mở.
Cao Thận rất khổ sở: “Hà Phồn, anh xin lỗi.”
Anh vốn định nói với bố mẹ trước khi cầu hôn, nhưng Hà Phồn chia tay quá nhanh, mọi thứ đã chết yểu trước khi nó được đưa vào một buổi nói chuyện chính thức. Ba lần sinh nhật của Hà Phồn cũng vô tình trùng với những lần anh gặp khủng hoảng trong công việc, cho nên cả ba lần đều không thể ở cạnh nhau. Đối với câu hỏi thứ hai, anh cũng không phải chưa từng nghĩ đến, nhưng mỗi lần đều bởi vì anh quá bận rộn nên mới thay đổi ý định.
Nhưng bất kể lý do là gì, kết quả là anh đã sai với Hà Phồn.
“Anh sai rồi, còn gì nữa? Em có thể nói cho anh biết tất cả được không? Anh nhất định có thể thay đổi.”
Hà Phồn không nói nữa, cô cảm thấy khinh thường việc đòi hỏi tình cảm từ người khác, nếu một người đàn ông quan tâm đến bạn đủ nhiều, thì bạn không cần phải nói ra những việc đã rõ rành rành nữa.
Hơn nữa, có một số việc cũng không thể kể ra được hết, ví dụ như cô lựa chọn cẩn thận rèm cửa, khăn trải bàn, đồ vệ sinh cá nhân, mỗi lần đều sẽ bị đổi đi, những đồ kia tuyệt đối không phải là hàng rẻ tiền, là một nhân viên công chức, mức tiêu dùng của cô cũng không thể nào quá rẻ tiền, nhưng không thể phủ nhận là vẫn còn một khoảng cách rất lớn với gu của Cao Thận, người được đãi ngộ từ nhỏ, giống như một ly Martini thêm đá và ô liu vậy.
“Cao Thận, em không phải đang oán trách anh, em cũng biết rất nhiều chuyện có thể thay đổi, em cũng không phải không muốn bỏ qua, nhưng hai người không hợp nhau, ở giữa chúng ta có rất nhiều chuyện không thể thay đổi được.”
“Hà Phồn, đây có phải là lý do em nói không thể yêu nữa, đúng không?”
Hà Phồn: “Em là một người bình thường, em không định sống cả đời chỉ dựa vào tình yêu, điều em muốn là được thoải mái.”
“Em không thoải mái với anh sao?”
“Đúng, đúng là như vậy, Cao Thận, anh có hiểu được chuyện hai người ở cùng nhau, nhưng một người không thoải mái sẽ khó chịu như thế nào không?”
Cao Thận hóa đá.
Suy cho cùng, Hà Phồn quyết định chia tay, việc Trình Anh về nước đúng là chất xúc tác, nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân chính.
Lý do chính là cô cảm thấy chút tình cảm này không đáng để cô đánh cược thanh danh của mình.


