Phong Dương cách thành phố không xa, Hà Phồn tranh thủ kỳ nghỉ trở về một lần, Trương Tuệ Mẫn lập ra một tờ danh sách toàn là đồ dùng để trang hoàng nhà mới, đưa cho cô, nhờ cô mua về giùm. Hà Phồn xem kỹ danh sách, hầu hết đều là một chút đồ lặt vặt, nhưng mà số lượng rất nhiều, cô nói: “Mấy ngày trước dì nói với con dì cần dùng tiền gấp nên con đã trả cho dì hai ngàn.”
Trương Tuệ Mẫn vừa cắn hạt dưa vừa xem TV, đáp: “Trả thì trả, đã lâu như vậy rồi, cũng đến lúc trả lại.”
“Con định bắt đầu từ tháng sau, từ từ tiết kiệm tiền, nhanh chóng trả tiền còn thiếu cho người ta.”
“Con tính như vậy cũng tốt, vốn dĩ là họ hàng thân thiết với nhau, bởi vì chút tiền mà xa lạ thì đúng là không nên.”
“Đúng vậy.” Hà Phồn lên tiếng: “Cho nên tạm thời con không chuyển tiền cho mẹ.”
Vưu Sơn Hải đang ngồi ở bên kia sô pha xem điện thoại, hai chân vắt chéo, hai mắt vẫn nhìn điện thoại, giống như không nghe thấy gì cả. Trương Tuệ Mẫn vỗ tay, liếc nhìn Vưu Sơn Hải một cái, không nói gì.
Không khí nhất thời im lặng, lẳng lặng chảy xuôi một tia xấu hổ, Vưu Sơn Hải cất điện thoại, đi vào phòng của mình. Ngay sau đó, Trương Tuệ Mẫn cũng đứng dậy đi vào theo. Hà Phồn quay đầu nhìn cánh cửa đã đóng kín một cái, không nghe được bất kỳ âm thanh gì, cô tiếp tục xem TV.
Sau khi kỳ nghỉ kết thúc đi làm được một tuần, cô nhận được cuộc gọi từ Trương Tuệ Mẫn, gọi cô trở về thu dọn đồ đạc. Hiện tại phòng ở đã bán đi, gia đình cô của Vưu Ny muốn chuyển vào ở trước Tết, bọn họ phải nhanh chóng dọn đồ chuyển nhà.
Thật ra Hà Phồn không có đồ gì nhiều, cuộc sống của cô vẫn luôn rất đơn giản, cô sợ nhất là chuyển nhà. Nguyên nhân là bởi vì cô không có cảm giác thuộc về, trong tiềm thức không muốn đặt mua đồ đạc trong nhà. Cùng bạn bè đi dạo phố, người khác mua đồ vật xem sở thích xem giá cả, cô chỉ xem khi chuyển nhà có tiện mang theo hay không, có chiếm nhiều diện tích không.
Hà Phồn nhìn xung quanh một lượt, phòng mới thuê là kiểu phòng ba phòng ngủ một phòng khách, vừa nhỏ vừa lộn xộn. Trương Tuệ Mẫn nhìn nhìn Hà Phồn nói: “Chú con nói tiền tiết kiệm của chúng ta không đủ, nhà mới có nhiều chỗ cần phải chi tiền, thuê nhà tạm chấp nhận chút, đến lúc dọn đến nhà mới thì tốt rồi. Mấy người các con lại không thường xuyên trở về, phòng ngủ thay phiên nhau ngủ.”
“Vậy Tết làm sao bây giờ?” Hà Phồn quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Trương Tuệ Mẫn.
“Tết con với Ny Ny ở chung vài ngày.”
Hà Phồn đặt đồ xuống, mặc dù biết rõ bọn họ che giấu cô tình hình kinh tế trong nhà, cũng biết rõ dự định của bọn họ nhưng Trương Tuệ Mẫn là mẹ ruột của cô.
“Nhà mới thì sao?”
Trương Tuệ Mẫn do dự một lát: “Vốn dĩ mẹ với chú con cũng muốn mua căn phòng lớn một chút, nhưng ngân sách thực sự không đủ, hiện giờ hai em con còn học đại học, không có tiền không lẽ đi cướp. Ban đầu trong nhà dự định vay một khoản nhưng chú con lớn tuổi rồi, mấy năm nữa là về hưu, lấy gì trả cho họ. Mấy đứa nhỏ trong nhà chỉ có con là đang đi làm kiếm tiền, mà cũng không giúp được gì.”
Cho nên nhà mới không có chỗ cho cô, bởi vì cô không giúp được gì, cũng vì cô không nghe lời, Hà Phồn biết đó là trừng phạt cô, nhưng cho dù lạnh mặt xem nhiều năm như vậy, cô vẫn không rõ.
“Con yên tâm, trong nhà không lẽ không có chỗ ở cho con, cùng lắm thì ba chị em các con đến phòng mới ở, mẹ và chú con đi thuê nhà ở.” Trương Tuệ Mẫn có chút tức giận nói, Hà Phồn không chuyển tiền về nhà, bà đã cãi nhau một trận với chồng.
Bà kẹp ở giữa, không ai hiểu cho bà, bà làm nhiều như vậy còn không phải để duy trì một gia đình trọn vẹn hay sao.
Hà Phồn trở lại thành phố ngay đêm hôm đó, cộng tất cả tiền từ WeChat, Alipay, thẻ ngân hàng, tiền dành dụm ít ỏi đến tội nghiệp, đừng nói mua phòng, mua nhà vệ sinh cũng không đủ, cô im lặng nằm úp mặt xuống giường. Trương Tuệ Mẫn nhắn tin, kêu cô nhanh đi mua đồ, trong nhà cần dùng gấp.
Hà Phồn không nhịn được hờn dỗi trong lòng, trả lời: Gần đây con không có tiền, nếu thật sự cần dùng gấp, mẹ gửi tiền qua con mua giùm cho.
Cuộc sống đủ vị, mà trong đó sự tổn thương giữa những người thân thường là lâu dài nhất, bởi vì huyết mạch tương liên, không thể trốn tránh.
Lúc sau cô căm giận mà nhắn tin cho Lý Văn: “Tớ muốn tiết kiệm tiền mua nhà!”
“Làm sao vậy? Chịu đả kích gì sao?”
“Cậu biết công việc làm thêm nào tốt không, giới thiệu tớ với, kiếm được tiền tớ mời cậu ăn cơm.”
“Thật sự chịu đả kích gì à?”
“Không có gì, chỉ là thiếu chút tiền. Trong nhà lại giục cưới.”
“Ôi, còn tưởng cậu bị gì. Tiền sao, ai mà không thiếu. Nếu cậu muốn tìm người yêu thì tớ giới thiệu cho, trong đội bạn trai tớ một đám độc thân.”
Nói đến cái này, Lý Văn lập tức thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng cô ấy đến đội phòng cháy chữa cháy, gặp rất nhiều đồng nghiệp của bạn trai, một đám cao ráo đẹp trai. Giới thiệu cho Hà Phồn chắc chắn là hợp.
Hà Phồn không quan tâm việc Lý Văn lo tính sâu xa như thế, hiện tại cô nào có tâm tình nói những cái đó, chỉ muốn kiếm tiền. Chỉ là công việc của cô nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói khó thì cũng khó, muốn tìm việc làm thêm, không thể công việc có giờ giấc cố định, cô lại không có quan hệ, trong lúc nhất thời đúng là không có lựa chọn gì tốt.
Vài ngày sau, Vưu Ny nhắn tin cho cô, nói là tìm được một công việc làm thêm, nhưng mà thành tích không tốt, gọi cô giúp đỡ.
Trên thực tế, đó không xem như là việc làm thêm của Vưu Ny, là một người bạn cùng lớp đang dạy ở phòng tập nhảy, do học viên quá ít, mỗi người đều bị giao nhiệm vụ. Vưu Ny nhẹ nhàng nói: “Chị, chị giúp em đi, chỉ cần đi một buổi thôi, 120 tệ là được. Phòng tập nhảy của họ cũng rất nổi tiếng, đủ các thể loại Jazz, Hiphop, Waacking đều có, rất lợi hại.”
Đúng là gần đây Hà Phồn không có gì bận, mỗi ngày đi làm tan ca, mua đồ về nhà nấu, lâu lâu lại hẹn Kiều Lộ hoặc Lý Văn đi ăn cơm, cuộc sống bình đạm như nước ao hồ, thanh triệt thấy đáy, không hề gợn sóng. Vưu Ny năn nỉ hết lần này đến lần khác, cô quyết định cuối tuần này đi xem thử.
Hẹn trước với Vưu Ny, bọn họ chuẩn bị học khóa buổi trưa, địa điểm cũng không xa, ngồi tàu điện ngầm rồi đi bộ 10 phút liền đến nơi. Ở đây chẳng những có phòng tập nhảy, bên cạnh còn có một cái hồ bơi, sân cầu lông.
Một buổi học kéo dài 80 phút, tất cả học viên đều là người mới, kéo duỗi khởi động xong liền học căn bản. Tuy nói là căn bản nhưng cũng là một bài hoàn chỉnh. Hà Phồn thích ở nhà, chính mình ở nhà cũng nhảy nhót khiêu vũ, mặc dù không có nền tảng, xương cốt cũng coi như mềm dẻo, linh hoạt.
Sau một buổi học, miễn cưỡng cùng xem như theo kịp và nhớ được hết tất cả các động tác, trải nghiệm cũng không tồi. Vừa hết thời gian, giáo viên cúi chào rồi rời đi, Vưu Ny lập tức chạy bước nhỏ đến cạnh một giáo viên nam, hỏi han, tươi cười như hoa.
Hà Phồn vừa thấy liền biết này con bé này có dụng ý khác.
Giáo viên nam mà Vưu Ny thích kia tên là Tiểu Trí, lúc này cậu ấy còn chưa tan lớp. Vưu Ny đứng bên cạnh nói một lúc, rồi lưu luyến đi theo Hà Phồn ra ngoài, Hà Phồn quay đầu lại: “Cậu ấy không đi sao?”
“Nửa giờ sau anh ấy còn một buổi tập nữa.” Vưu Ny bấm điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Chị cảm thấy thế nào?”
“Cũng được.”
“Em nói mà phòng tập nhảy của họ rất có năng lực, rất nhiều giáo viên đều đến đây tập luyện. Em muốn thử một chút, chị đi cùng em một khoảng thời gian đi, đi một mình đến chẳng có gì vui.”
Phòng tập nhảy này rất nổi tiếng, giá cả cũng không cao so với trong ngành. Nhưng mà một buổi học 120 đồng đối với Hà Phồn mà nói cũng rất đắt, cô lắc đầu: “Thôi chị không đi, chị không hứng thú lắm.”
“Ôi, chị đi với em đi, dù sao chị mỗi ngày ngồi ở văn phòng cũng không có việc gì, vận động một chút cho khỏe người.”
“Chị thật sự không muốn đi.”
“Đi đi mà, trước đi thử một khoảng thời gian, vừa lúc đang có khuyến mãi, thẻ tháng và thẻ quý đều giảm giá 20%, một tháng mới hơn một ngàn. Mỗi ngày chị muốn nhảy bao lâu cũng được, không lỗ chút nào.”
Hà Phồn cùng Vưu Ny chia tay ở trạm tàu điện, tự mình đi về nhà, Vương Lương hỏi cô hôm nay làm gì. Hiếm khi cuộc sống của cô có chút phong phú, cô vô cùng hào hứng nói với anh ấy hôm nay cô đi trải nghiệm một buổi học nhảy Jazz.
Vương Lương gửi cho cô một cái video, cười tủm tỉm hỏi có phải nhảy như vậy không. Cô gái trong video mặc một cái áo giống bikini, 2 mảnh vải to bằng lòng bàn tay che đi bộ phận quan trọng, dây thắt sau cổ, quần jean mặc lỏng lẻo trên hông, khiến người ta không khỏi lo lắng nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, tạo dáng các động tác õng ẹo sexy.
Như thể một miếng bánh kem tinh xảo ngon miệng vừa đặt trước mặt, một con ruồi đậu trên đó, bò tới bò lui. Hà Phồn trong lòng buồn phiền, nhất thời không còn gì để nói, ném điện thoại xuống đi thẳng vào phòng tắm.
Mấy ngày nay Cao Thận không có việc gì làm, sau khi phim tuyên truyền quay xong, tiếp tục chiến dịch tuyên truyền đại học trước đó. Nhưng mà cái đó cũng không vội, vừa mới chỉnh xong một cái, đăng lên tài khoản rồi.
Lúc Chu Hữu Thành gọi điện thoại cho anh, anh vừa đi công tác về, thức hơi khuya, sáng sớm vẫn chưa dậy.
“Cậu nói cậu xem, tôi tìm cậu mười lần hết tám lần cậu không nghe máy, cho dù còn trẻ cũng phải kiềm chế lại chút.” Chu Hữu Thành cười chế nhạo.
Cao Thận gãi đầu, nhắm mắt lại úp mặt vào gối, tóc ngắn mềm mượt, vai rộng lưng gầy. Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa chiếu vào chiếc giường xám đen.
“Chuyện gì?”
“Ra ngoài đi bơi đi, hôm nay là thứ bảy cậu hẳn là không có việc gì đi, đừng từ chối.”
Bây giờ là mười một giờ trưa, hai giờ sáng nay anh mới đi ngủ, thức dậy đầu vẫn còn đau. Cao Thận tắm rửa xong, tùy tiện ăn chút gì đó, mang theo đồ đạc đi ra ngoài.
Trời đang vào cuối thu, nước hồ mát mẻ, một người lao xuống lặn vào nước, giống như một con cá hung dữ, tự do bơi lặn mà không chịu bất kỳ lực cản gì. Dáng người anh là dáng chuẩn tam giác ngược, màu da trắng nõn, vô tình để lộ ra những khối cơ bắp và đường nét cơ thể.
Lúc mặc quần áo vào thì nhìn gầy, dường như bên trong không có gì cả, lúc cởi áo ra, lại có thể thấy dấu vết của việc vận động thường xuyên. Anh ở trong nước bơi tới bơi lui 3 vòng, liền cảm giác có chút mệt mỏi, gỡ kính bơi xuống, chậm rãi bơi tới bên bờ.
Chu Hữu Thành nhìn anh từ trên xuống dưới: “Thật không công bằng, cậu thường xuyên thức khuya còn uống rượu, làm sao duy trì được như vậy.”
Lúc còn đi học, hai người thường xuyên cùng nhau đi bơi, lúc đó tuổi trẻ ngông cuồng, mỗi lần đều thi đấu phân ra cao thấp thắng bại, đôi khi điên lên liền ở trong nước bơi cả ngày.
Chu Hữu Thành cũng lao xuống bơi vài vòng, lắc lắc đầu tóc: “Sao hôm nay kêu một tiếng đã đi rồi? Thật là hiếm thấy.”
“Rảnh rỗi.”
“Cậu mà cũng có lúc rảnh rỗi, hiếm nha.”
“Nói nhiều như vậy làm gì, đấu không?” Cao Thận khiêu khích mà triều Chu Hữu Thành cười cười.
“Đấu thì đấu, ai thua phải mời đi uống.”
Vẫn luôn ở hồ bơi đến 5 giờ chiều, tắm rửa xong, bụng đã réo ọc ọc. Tóc Cao Thận còn hơi ướt, trên người là hương vị mát mẻ sạch sẽ sau khi tắm, anh mang quần thể thao màu đen với chiếc áo ngắn tay màu trắng, lại khoác áo khoác đen, lộ ra khuôn mặt đẹp trai, gọn gàng, đứng ở quầy lễ tân một lúc đã thu hút ánh nhìn từ bốn phương tám hướng.
Chu Hữu Thành từ phòng tắm bước ra, nhìn hai cô gái mỗi đi ba bước lại quay đầu nhìn Cao Thận, tay đặt lên vai anh, hỏi: “Ăn cái gì?”
Cao Thận đáp một câu tùy tiện, liền cúi đầu bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cổng, nhìn xung quanh xe của mình, liền thấy một bóng người quen thuộc từ xa chậm rãi đi về phía bên này, anh sững sờ tại chỗ, sau đó cười lớn: “Hà Phồn!”
Hà Phồn bị tiếng hô này làm giật mình, hôm nay cô học 4 buổi liên tục, thầm nghĩ tiền cũng đã thanh toán rồi. Dù sao về nhà cũng chỉ nằm chơi điện thoại, không bằng ngâm mình trong phòng tập nhảy luyện tập nhiều một chút. Kết quả tập luyện đến giờ cơm chiều.
Để thuận tiện tập nhảy, cô mặc một chiếc áo thun nhỏ nhắn xinh xắn, quần thun rộng lưng cao, để lộ vòng eo nhỏ nhắn trắng như tuyết, trên tay còn mang áo khoác và túi xách. Mồ hôi đã khô gần hết, từng sợi tóc xõa ra sau đầu, may mà trước khi ra ngoài cô đã rửa mặt sạch sẽ, không đến mức quá nhếch nhác.
“Hà Phồn.” Cao Thận lại gọi một tiếng, cô mới ngẩng đầu nhìn anh.
“Em làm gì ở đây?” Cao Thận bỏ lại Chu Hữu Thành phía sau, chạy nhanh đến trước mặt Hà Phồn.
Cuốn theo một cơn gió, xua tan hết oi bức trên người, Hà Phồn lạnh run hắt xì một cái: “Đến đây tập nhảy.”
Vẫn không thoát khỏi Vưu Ny năn nỉ ỉ ôi, mặc dù quan hệ giữa hai người không tốt lắm, sau này lớn lên mọi người đều hiểu không ít chuyện, Hà Phồn không có cách nào từ chối quá mức. Kết quả là bữa đi bữa không, vừa mới bắt đầu còn chăm chỉ đến lớp, bốn năm ngày sau liền hết kiên nhẫn.
Hà Phồn tiếc số tiền đã bỏ ra, cuối tuần Vưu Ny đi chơi, một mình cô đến đây tập.
“Sao đột nhiên em lại muốn học nhảy?”
“Rảnh rỗi.”
Sau lưng Cao Thận truyền đến một trận cười, Chu Hữu Thành đi tới: “Cùng đi ăn cơm đi, hẳn là cô tập xong rồi chứ?”
“Vẫn còn có hai buổi nữa.” Mặc dù hai buổi học tiếp theo cô không định đến.
“Nhảy đến mồ hôi đầm đìa như vậy, em không đói sao? Cơm nước xong lại đến?” Cao Thận thử thăm dò, ánh mắt vô thức nhìn mặt cô, chờ câu trả lời của cô.
“Nhà em cách đây không xa, em về nhà trước. Hai người đi ăn đi.”
Hà Phồn thích sạch sẽ, không chịu được cảm giác nhớp nháp mồ hôi trên người, bất kể mùa động lạnh thế nào trễ thế nào, cô đều phải tắm. Cao Thận nhớ tới thói quen của cô, không nói gì.
Cao Thận nhìn Hà Phồn, Hà Phồn nhìn Chu Hữu Thành, vẫy tay: “Vậy lần sau gặp lại.”


