Mười hai giờ đêm, Hà Phồn vẫn trằn trọc không ngủ, nằm trên giường nghe tiếng điều hòa phát ra âm thanh nhỏ. Nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ ngẩn người, những đoạn ký ức ngắn ngủi liên tục hiện về trong đầu, phần lớn là hồi học đại học.
Lúc đó, cô là học sinh giỏi chăm chỉ học tập, có người nói lên đại học chính là thiên đường nên mới thả lỏng hơn nhiều. Dây thần kinh căng thẳng thời trung học luôn bị đè ép căng như dây đàn hoàn toàn được buông lỏng khi lên đại học, đại học như một thánh địa mà mỗi học sinh phải vượt qua kỳ thi đại học đều tha thiết ước mơ.
Ban đầu cô cũng cho rằng như vậy, mãi cho tới lúc bắt đầu bước chân vào trường mới phát hiện không phải. Trường đại học của cô là trường nổi tiếng, chuyên ngành vô cùng hấp dẫn tụ tập rất nhiều sinh viên ưu tú trong nước. Trong bầu không khí căng thẳng ôn luyện ở trung học, có người đã tham gia kỳ thi Vật lý, Toán học toàn quốc, thi toán cao cấp, luyện Ielts, điểm xuất phát lúc vào học so với điểm xuất phát của người khác cách một khoảng rất lớn.
Chuyên ngành của Hà Phồn có lẽ ở các trường khác không phổ biến lắm nhưng ở Đại học Vũ Hán lại cực kỳ nổi tiếng, nằm trong top 5 thế giới và top 3 châu Á, trường học nằm trong top đầu cả nước, thu hút toàn là nhân tài mũi nhọn. Hà Phồn cảm giác như một chú vịt lạc giữa bầy thiên nga trắng, cô đến từ một trấn nhỏ, không những ăn mặc quê mùa, khí chất mộc mạc, ngay cả thành tích đáng tự hào nhất tưởng chừng cũng sắp không giữ được nữa.
Học viện kỹ thuật có rất ít nữ sinh viên, vừa hay lại còn là số lẻ, mà cô chính là người bị sắp xếp ra chỗ khác. Ký túc xá mới vốn dĩ chỉ có Lý Văn khoa văn học Trung Quốc, Trương Hiểu Quân của học viện Báo chí và tuyên truyền, sau đó có thêm Trình Anh đổi chỗ cho một bạn khác khoa ngôn ngữ Anh, tạo thành một cảnh tượng khác thường trong ký túc xá bọn họ.
Trình Anh học ba lê cổ điển từ nhỏ, tay dài chân dài, xinh đẹp tự tin. Nhất cử nhất động đều là trọng tâm của câu chuyện, trong đám nữ sinh ký túc xá, trong học viện của bọn họ, cô ấy đều là nhân vật nổi tiếng.
Lúc Hà Phồn mới vào trường, nữ sinh xung quanh phần lớn vẫn ăn mặc bình thường, quần bò áo ngắn tay, đối với việc trang điểm và phối đồ vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu, không khác gì so với lúc trung học.
Sự xuất hiện của Trình Anh như hình thành một ranh giới rõ ràng trong thế giới mơ hồ, khiến cho tất cả những thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm.
Niềm vui sướng ban đầu khi cô đỗ đại học nổi tiếng, thành tích top đầu liền lu mờ trước con người trời sinh ưu việt. Sự tự tin bé nhỏ của cô đều tan thành mây khói, năm nhất đại học, Hà Phồn điên cuồng học tập, ba điểm một đường, hết ngày lại đêm. So với chuẩn bị cho cuộc thi đại học còn liều mạng hơn.
Thời thanh xuân u ám, thành tích có thể cứu vớt cô một lần, cũng có thể cứu vớt cô lần hai, cô đã quyết tâm như vậy.
Đã lâu không nghĩ tới cảm giác đó khi nhìn trên đỉnh kim tự tháp, cuối cùng thì Trình Anh đã trở lại, cô dường như rơi lại vào trong bóng tối không thể kiểm soát, Hà Phồn không thích bản thân như vậy, mấy năm ở cùng Cao Thận, không thể nói là không thích, chỉ là trong sự vui sướng đó luôn xen lẫn cảm giác hổ thẹn như kẻ ăn trộm, trong bóng đêm không tiếng người cứ thế bùng lên.
Cứ như vậy đi, trở về điểm bắt đầu, sửa chữa lỗi lầm. Nghĩ như vậy, cô chậm rãi nhắm mắt.
Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh, không có mây. Hà Phồn và Vưu Lâm xác định thời gian tàu đến rồi gọi xe qua đón cậu, nhà ga đông nghịt người, cảnh tượng vội vàng, mái vòm trong nhà ga rất cao nên vẫn khá mát mẻ.
Hà Phồn lấy ra một chiếc khăn ướt, chậm rãi lau mồ hôi trong lòng bàn tay, dựa vào bên cạnh chờ. Tiếng thông báo tàu sắp vào ga từ xa truyền đi khắp nơi, Hà Phồn vươn cổ tìm người trong đám đông.
Đúng lúc điện thoại của Vưu Lâm gọi tới, hai chị em cuối cùng cũng thấy bóng dáng đối phương trong biển người. Dáng người Vưu Lâm không cao, khuôn mặt thanh tú tuấn lãng, tươi cười chạy tới, cười nói: “Chị!”
Hà Phồn đánh giá cậu một lúc: “Đi thôi. Trước tiên đi ăn, sau đó dẫn em về nhà.”
“Nóng thật đấy, còn nóng hơn chỗ em.” Ra khỏi nhà ga, gió nóng phả vào mặt, như bước vào lò hơi, nước trong người như bị ép khô.
“Trong thành phố quả thật nóng hơn trong trấn, nghe ba mẹ nói em thi cũng ổn, báo danh đại học nào thế?”
“Ở thành phố W, gần nhà hơn, làm gì cũng tiện.” Vưu Lâm đặt hành lý vào trong cốp xe, theo sau Hà Phồn ngồi vào trong xe, cuối cùng cũng mát mẻ hơn chút.
“Em mang cho chị ít đồ ăn, chị ở đâu thế?”
Hà Phồn dừng một giây, mở điện thoại, bên trong không có gì ngoại trừ mấy tin nhắn của đồng nghiệp: “Chỗ ở ban đầu của chị không tốt lắm, mới thuê một căn hộ nhỏ, hai chúng ta trước tiên ở đó, em xem được không?”
“Có gì mà không được chứ, dù gì em cũng không ở lâu, một tháng liền đi rồi, thuê chỗ to lãng phí lắm.” Vưu Lâm nhún nhún vai, bày ra tư thế không có việc gì.
Em trai luôn như vậy, tâm tư tinh tế, mẫn cảm hơn so với Vưu Ny, lại ngọt ngào quan tâm đến gia đình, tính tình hiền lành. Ban đầu Vưu Lâm còn cảm thấy làm phiền Hà Phồn, cho dù có sắp xếp cậu ở gầm cầu, có lẽ cậu cũng cảm thấy mới lạ, vui vẻ.
Mặc dù Vưu Lâm không tính toán so đo, nhưng dù gì cũng là lần đầu đến đây, Hà Phồn liền chiêu đãi cậu một bữa lớn. Buổi trưa không kịp đặt chỗ nên chỉ tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ dùng bữa, sau đó cô đưa cậu đến phòng thuê, nói: “Chị còn phải đi làm, em tạm chơi ở chỗ này trước, ra ngoài thì nhắn tin cho chị.”
Cô đưa 500 tệ cho Vưu Lâm, lúc này mới rời đi.
Buổi trưa được nghỉ hai tiếng, Hà Phồn xin nghỉ thêm hai tiếng, bấy giờ mới chạy vội vào phòng làm việc. Kiều Lộ đang lướt điện thoại, liếc nhìn cô một cái: “Không phải vội, một lúc nữa mới họp.”
Hà Phồn vẫn còn sợ hãi, đơn vị chuyên nghiệp như bọn họ, EQ quan trọng hơn năng lực, quan hệ giữa các cá nhân quan trọng hơn bối cảnh xuất thân. Thật may mấy đàn chị đàn anh trong phòng bọn họ đều là người trẻ tuổi, tuổi tác không cách biệt lắm, tuy rằng bối cảnh trong nhà cao hơn cô, bằng cấp không kém nhưng cũng hiền lành dễ gần, từ lúc cô vào làm tới giờ mọi người đều rất hòa hợp.
Kiều Lộ cũng tốt nghiệp từ trường đại học có tiếng giống cô, vào đơn vị sớm hơn cô một năm, thích ăn uống, xem phim Hàn. Ở đơn vị rất nổi tiếng, ngày đầu đi làm đi chiếc Audi A4, chưa được một tháng liền đổi sang một chiếc BMW 3.
Cô ấy thích Hà Phồn yên tĩnh thực tế, cả hai đều ít nói, rất có tiếng nói chung, hai người còn thường xuyên dạo phố cùng nhau, nhìn thấy cô lo lắng, cô ấy kéo ghế lại nói: “Em thấy phòng của em họ chị thế nào? Nếu em thấy không được, chị lại giới thiệu cho em chỗ khác, chỉ là cách chỗ này hơi xa, đi lại hết khoảng một tiếng.”
“Cũng được, em đã ký hợp đồng với Vương Lương rồi, không cần tìm nữa đâu ạ, cảm ơn chị nhé.”
“Chút chuyện nhỏ ấy mà, em cảm thấy được là tốt rồi. Em yên tâm, em họ chị rất tốt, em thuê phòng của nó, có việc gì tìm nó là được rồi.”
“Vâng.”
Kiều Lộ chưa rời đi, xoay một vòng trên ghế, trêu đùa nói: “Chuyện là, em có bạn trai chưa?”
Động tác sắp xếp văn kiện của Hà Phồn dừng lại một lúc, cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân Kiều Lộ hỏi như vậy. Nghĩ đến sự ân cần của Vương Lương, cô bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên: “Có rồi, chỉ là anh ấy khá khiêm tốn, chưa tới bao giờ.”
“Ồ, ra là vậy.” Kiều Lộ thở dài tiếc nuối, không tiếp tục thăm dò nữa.
Sắp vào giờ họp, Hà Phồn ôm văn kiện bước tới phòng làm việc, bàn tròn trong phòng làm việc nhỏ có thể chứa khoảng mười người, mọi người lần lượt tìm vị trí của mình, điện thoại cô đặt trên bàn, màn hình sáng lên một lúc, Hà Phồn liếc qua, cái tên của Cao Thận cực kỳ rõ ràng, rất nhanh lọt vào mắt cô.
Cô nhìn màn hình một giây, cũng không chú ý nội dung, úp điện thoại lên mặt bàn.
Tan làm cô không vội trở về nhà mà đưa Vưu Lâm đến nhà hàng, Hà Phồn đã học tập và làm việc ở thành phố W sắp được bảy năm, tuy nhiên vẫn chưa tìm hiểu kỹ về thành phố náo nhiệt này, chỗ ăn ngon, vui chơi đều là Cao Thận dẫn cô đi.
Vưu Lâm thích ăn cay, cũng thích ăn hải sản, Hà Phồn liền chọn một quán hải sản ngoài trời. Quán ăn nằm ở tầng hai cạnh ngã tư, cửa sổ thủy tinh sáng bóng, trong đại sảnh đều là bàn tròn lớn cho mười người ngồi, bên cạnh là chỗ cho bốn người, đèn đường bên ngoài cửa sổ và biển quảng cáo nhiều màu sắc.
Hà Phồn trực tiếp gọi 1,5kg cá nồi đá, 1,5kg tôm sốt, còn có ba con cua lồng hấp. Sau đó cô đưa thực đơn cho Vưu Lâm, bảo cậu gọi món mình thích.
Cao Thận chờ cả chiều, tin nhắn trong điện thoại không ngừng vang lên, chỉ là không có của người anh mong ngóng, không nhịn được, lại gửi tin nhắn cho cô: “Không dùng điện thoại thì vứt đi, em không nhìn thấy hay thế nào?”
Phía bên kia lập tức trả lời: “Họp cả buổi chiều, bây giờ mới tan làm, đang ăn cơm cùng em trai bên ngoài.” Cô chụp một bức ảnh, trên bàn còn chưa lên món gì, chàng trai phía đối diện đang cầm thực đơn, bàn tay gầy gò, không chụp đến mặt.
Giọng điệu anh dịu đi một chút, nhưng vẫn chưa thực sự lắng xuống, anh vẫn chưa quên chuyện bọn họ cãi nhau. Cao Thận cầm điện thoại, suy nghĩ gửi đến một câu thử thăm dò: “Em trai đến mà không nói cho anh, anh nên cùng em tiếp đãi thằng bé.”
“Tự em chiêu đãi là được rồi, thằng bé xấu hổ.”
Hoàn toàn không có ý định mời anh qua đó, Cao Thận lập tức nghẹn họng, tiện tay ném văn kiện đang xem lên bàn phím. Nhân viên chưa tan làm lập tức nhìn qua, Giang Khúc nhéo mi tâm, bước đến, đóng cửa lại.
“Kế hoạch bên DW cậu còn chưa xem, xác định chọn phương án hai à? Nếu như đã xác định, đối phương hỏi cậu khi nào có thể sắp xếp buổi diễn tập.” Dù gì cũng là quay cảnh cầu hôn, trình tự cũng khá chi tiết, phải nắm bắt tốt mọi mặt.
Mặt mày Cao Thận lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào điện thoại như bức tượng điêu khắc, anh không cử động, khuôn mặt đờ đẫn nhìn không ra cảm xúc. Giang Khúc bước lên trên, nhìn thấy hai chữ ‘Hà Phồn’, cùng nữ chính cãi nhau ư?
“Cậu định thế nào? Trả lời ra sao đây?”
“Đợi hai ngày đi, qua hai ngày nữa rồi chọn ngày sau cũng được.”


