Vưu Lâm làm việc ở một quán trà sữa trong một công viên giải trí lớn, sau một ngày dài nghỉ ngơi, cậu ta mới đi làm. Hôm đó đúng lúc là thứ sáu, buổi sáng Hà Phồn cùng cậu ta ra ngoài, buổi chiều tan làm sớm cô mới đi tàu điện ngầm đến tìm cậu ta.
Công viên giải trí mở cửa sớm, công việc của Vưu Lâm được chia thành ba ca, mỗi ca tám tiếng, ba ca thay phiên nhau. Người mới học cùng lớp buổi sáng nửa tháng, cậu ta vừa tan làm thì Hà Phồn đi ngang qua, mua một cốc trà sữa cho Hà Phồn uống. Hà Phồn kiểm soát lượng đường trong cốc trà sữa, lúc cô uống một ngụm vẫn cảm thấy ngọt quá không nuốt nổi.
Hai chị em ăn xong ở bên ngoài, trong khi đó Trương Tuệ Mẫn nói chuyện video với con trai hơn nửa tiếng. Hà Phồn đang ngồi trên chiếc ghế gỗ bên bồn hoa, nhìn lũ trẻ chạy nhảy trong khu vườn xung quanh, lúc quay lại nhìn, tình cờ đối diện với một cặp tình nhân, trên đầu cô gái quấn một miếng gạc trắng đồ chơi, đưa tay phải ra với một nụ cười rạng rỡ.
Trên mặt chàng trai xuất hiện nụ cười bất đắc dĩ, cậu ta ngồi xổm xuống, đeo chiếc nhẫn đồ chơi có đèn nhấp nháy vào ngón áp út của cô ấy. Đó đều là những thứ rẻ tiền nhưng nụ cười của họ vô cùng chân thành và tươi đẹp, bọn họ thật tâm chia sẻ niềm vui, chia sẻ trái tim mình với đối phương.
Cô ngây người nhìn chằm chằm rồi lại suy nghĩ về chiếc máy tính để bàn mà Cao Thận giấu đi ngày hôm đó, trái tim đột nhiên có thứ gì đó đâm vào, cơn đau nho nhỏ khiến mắt cô bắt đầu nhức nhối.
Vưu Lâm nghe điện thoại xong, thuận theo ánh mắt sững sờ của Hà Phồn đang nhìn vào hư không: “Chị, chị đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn vào một bong bóng đã vỡ.”
“Bong bóng có gì thú vị? Chị có muốn chơi nó không? Em sẽ mua cho chị một chiếc máy thổi bong bóng để chị chơi thỏa thích.”
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi bong bóng máy chứ, đi thôi.”
Ngày hôm sau thứ bảy, là đám cưới của Hàn Đống. Lý Văn gọi điện cho Hà Phồn từ sáng sớm, hẹn lái xe đến cổng khu dân cư. Hôm nay, Hà Phồn mặc một chiếc váy hai dây màu xanh bạc hà, dây váy rộng bằng hai ngón tay để lộ chiếc cổ và xương quai xanh trắng như tuyết. Phần eo được quấn bằng vải lụa, giống như một chiếc đồng hồ cát.
Mái tóc óng ả mượt mà được buộc thành đuôi ngựa thấp sau gáy, cùng lớp trang điểm nhẹ nhàng tươi tắn, đứng ở đó giống như một bông hoa dành dành đang nở rộ dưới ánh mặt trời chói chang, mang một vẻ đẹp nhẹ nhàng dịu dàng. Hai mắt Lý Văn sáng lên: “Chiếc váy này của cậu trông quyến rũ thật đấy, cậu mua ở đâu vậy?”
“Trên mạng đó, nếu cậu thích, tớ sẽ gửi link cho cậu.”
“Thôi bỏ đi, cánh tay tớ thô lắm, không hợp với loại này đâu.” Lý Văn tiếc nuối nhìn đi chỗ khác, xoay vô lăng, lái xe hướng theo con đường lớn.
Hai người không nói chuyện một hồi lâu, Lý Văn đột nhiên thở dài: “Mới 25, 26 tuổi thôi mà ai nấy bắt đầu kết hôn rồi, ngày tháng trôi nhanh thật đấy.”
“Cảm giác như tớ vừa mới tốt nghiệp ngày hôm qua vậy.”
“Gia đình tớ đã bắt đầu sắp xếp những buổi hẹn hò giấu mặt cho tớ rồi. Việc này rất gấp.”
“Vậy thế nào rồi?”
“Cũng được, mặc kệ như thế nào thì cũng đã nói chuyện được câu được câu không.” Lý Văn nhìn chằm chằm đường xá, mới hơn tám giờ sáng mà mặt trời đã gay gắt đến mức phải bật điều hòa thì mới có thể ngồi được.
Sảnh tiệc cưới được chọn ở một khách sạn nổi tiếng trong thành phố, ngoài cửa treo một bức ảnh cưới rất to, ai đến cũng có thể nhìn thấy. Hà Phồn đợi Lý Văn đỗ xe xong, hai người cùng nhau đi về phía cổng, họ hàng nhà gái đón khách ở cổng, nghe nói là bạn học đại học nên trực tiếp dẫn họ đến một khu toàn người quen.
Mọi người chào hỏi nhau vài câu, những người đến với nhau lại gặp nhau. Đại sảnh được trang trí theo phong cách lâu đài châu Âu, trên trời treo tua hoa màu đỏ như lễ hội biển hoa, khắp nơi còn treo đèn, sáng chưng như ban ngày vậy.
Lý Văn bưng trà trong tay, đoán xem thuê một hội trường như vậy sẽ tốn bao nhiêu tiền, nhân tiện đưa quà cưới lên: “Nghe nói tổ chức bữa tiệc này tốn hơn năm mươi mấy vạn, xe đón dâu trị giá hai mươi mấy vạn, còn cả tiền lễ hỏi là ba mươi mấy vạn nữa. Không ngờ rằng Hàn Đống đã tích lũy được số tài sản lớn như vậy trong vòng vài năm sau khi tốt nghiệp.”
Lý Văn đến gần Hà Phồn: “Nếu lúc đó cậu chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy, thì bây giờ cô dâu chính là cậu rồi.” Hà Phồn nhìn xung quanh, nhưng may mắn là không ai chú ý liền kéo tay áo của Lý Văn: “Chuyện đã từ bao giờ rồi, cậu đừng có nhắc lại nữa, để người ta nghe thấy xấu hổ chết mất.”
“Biết rồi, biết rồi mà, tớ chỉ đùa chút thôi.”
Hà Phồn nói: “Đám cưới được tổ chức rất chu đáo, tình cảm của bọn họ chắc hẳn sẽ rất tốt.” Ba bài đăng gần đây trên vòng bạn bè của Hàn Đống đều về đám cưới.
“Nếu lúc tớ kết hôn, đám cưới cũng được tổ chức theo phong cách này thì có chết tớ cũng không hối tiếc.” Lý Văn rất mong chờ điều đó.
“Chắc chắn rồi.”
“Dù sao tớ cũng muốn tổ chức đám cưới theo kiểu này cơ, nếu không phải tớ sẽ không kết hôn đâu.”
“Phong cách gì cơ?” Giọng nói của Trương Hiểu Quân từ phía sau Hà Phồn truyền đến, hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái cao gầy đang đứng bên cạnh Trương Hiểu Quân, Lý Văn ngạc nhiên nói: “Cậu đến rồi à, Trình Anh, ngồi bên đây đi.”
Trình Anh đến ngồi cạnh Hà Phồn, cười nói: “Tớ ngồi ở đây nha, lần trước Hà Phồn không đến dự bữa tiệc chào mừng của tớ, tớ muốn nói chuyện với cô ấy.”
Hà Phồn cảm thấy nửa người bên phải không thoải mái, cảm giác rất phức tạp, lại có chút xa lạ, dù sao cũng đã mấy năm không gặp.
Ngược lại, Trình Anh vẫn thoải mái, dễ chịu như trước, cô ấy có thể nhanh chóng tiếp thu những gì người khác nói và có thể dễ dàng dẫn dắt bầu không khí khi đối phương trở nên lạnh nhạt, rất nhanh đã hòa nhập với mọi người, trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.
Lý Văn và Trương Hiểu Quân vội vã không chờ được, mồm năm miệng mười thêm mắm thêm muối về sự việc đã xảy ra trong quán bar lần trước, Hà Phồn vội nói: “Không đúng như những gì bọn họ nói đâu. Hai người họ rất giỏi bịa chuyện mà.”
Câu cuối cùng cô cố ý nói với Trình Anh: “Chỉ là người quen mà thôi.”
Đại sảnh đang tràn ngập tiếng cười, bất chợt xung quanh vang lên tiếng chào hỏi rộn ràng, Cao Thận và Giang Khúc đến rồi. Bạn cùng phòng của Cao Thận, Lưu Hoa đặt một tay lên vai Cao Thận, đẩy anh đến chiếc bàn này trong tiếng nói chuyện rôm rả, bọn họ muốn xem náo nhiệt cũng là chuyện bình thường, ra hiệu chỗ ngồi bên cạnh Trình Anh: “Ở đây vẫn còn chỗ, chúng ta ngồi đây đi.”
Cao Thận nhìn thoáng qua Hà Phồn, hướng mắt về phía khuôn mặt của cô nhưng cô đã quay đầu đi chỗ khác, vừa vô tình lại lạnh lùng. Sắc mặt anh hơi lạnh, tức giận quay đầu lại nhưng không hề rời đi, ngồi xuống cách Trình Anh ba cái ghế, Trình Anh sửng sốt trước hành động khác lạ này, bàn tay khẽ rút lại như không có chuyện gì xảy ra.
Giang Khúc thuận thế ngồi bên cạnh Cao Thận, Lưu Hoa nói: “Tại sao không nói nữa rồi? Mấy người bọn tôi không được chào đón à.”
Ánh mắt Cao Thận dừng ở gương mặt nghiêng nghiêng của Hà Phồn phía đối diện, cô cúi đầu, không chào hỏi cũng không lên tiếng. Anh nín thở, nhìn xuống tách trà trước mặt, cũng không nói một lời.
Lưu Hoa nói xong cũng không có người đáp lại, thật sự giống như không được chào đón, bầu không khí yên tĩnh ở bàn này có chút kỳ quái. Mọi người nhìn Trình Anh rồi lại nhìn Cao Thận. Lý Văn và Trương Hiểu Quân nhìn nhau, Lý Văn nói trước: “Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, dù sao thì mỗi người các cậu đều có sự nghiệp thành công, hoặc kết hôn hoặc lập gia đình, tiến độ quá nhanh rồi, bọn tớ đều rất ngại khi nói chuyện với các cậu.”
Trương Hiểu Quân tiếp lời: “Tối nay không có việc gì thì tụ tập với nhau đi, hiếm khi có nhiều người xuất hiện như vậy.”
Lúc này bầu không khí mới trở nên sôi nổi, trong đó người thu hút sự chú ý nhất vẫn là Cao Thận, khi có người hỏi đến, vẻ mặt anh kiêu ngạo không trả lời, thản nhiên cười nói: “Không có gì, chỉ là bận thôi.”
“Cậu có bạn gái chưa? Tớ có một đứa em gái rất thích cậu.”
“Tôi có bạn gái rồi, nhưng cô ấy không ở đây.”
Mọi người ngạc nhiên ồ lên, chủ đề buôn chuyện ngay lập tức sôi sục. Hà Phồn liếc anh một cái, căng thẳng không thể giải thích được, giật mạnh quần áo của Lý Văn, cô ghé tai nói điều gì đó rồi đứng dậy bước đi.
Viết thiệp cưới xong, Hà Phồn cũng không vội quay về, cô đi ra ngoài, đứng ở hành lang trống trải bên kia, nhìn đường phố bên ngoài. Ở đây yên tĩnh hơn nhiều.
Hàng hiên hình chữ U, cửa sổ bằng kính ngoài lan can sắt ngăn cách những đợt nắng nóng bên ngoài, nắng chói chang đến chói mắt, cây xanh úa tàn, buổi chiều không một gợn gió, tốc độ như được điều chỉnh xuống 0,5 thôi vậy.
Ánh mắt vô định của Hà Phồn vô tình liếc qua phía đối diện, thấy Cao Thận hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào điện thoại như thể vừa gọi xong. Trình Anh từ phía sau đi đến, đứng yên trước mặt anh.
Bọn sẽ họ nói điều gì ư? Nhưng đây không phải việc của cô mà.
Hà Phồn thở phào một hơi, xoay người đi xuống lầu.
“Hà Phồn, thì ra cậu ở chỗ này, tớ còn tưởng rằng là ai.”
Hôm nay Hàn Đống là chú rể, bộ âu phục màu đen trên người rất hợp với anh ấy, dáng người cao thẳng, mái tóc được keo xịt tóc chải ngược ra sau, khuôn mặt tuấn tú.
Hà Phồn đứng yên tại chỗ, cười nói: “Chúc mừng chú rể nha, hôm nay hẳn là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu, chúc mừng, chúc mừng.”
Hàn Đống gãi gãi đầu, thẳng thắn nói: “Ừm, sau này vẫn còn nhiều ngày vui mà.”
Hà Phốn không kìm được bật cười, Hàn Đống trầm mặc một lát nói tiếp: “Tớ vẫn còn chưa cảm ơn cậu đã đến dự hôn lễ của tớ, cậu có thể đến đây, tớ thật sự rất vui.”
Nói như vậy giống như có vướng mắc gì đó mà cô không thể đến được. Hà Phồn chưa kịp trả lời, Hàn Đống liền nói tiếp: “Bây giờ cậu đã có bạn trai chưa?”
Cảnh tượng hòa hợp giữa nam thanh nữ tú vừa rồi thoáng qua trong đầu, Hà Phồn khẽ lắc đầu. Hàn Đống thở phào nhẹ nhõm, nói đùa: “Nếu như biết sớm như vậy, lúc ấy tớ nên kiên trì một chút mới phải.”
Thời gian trước Hà Phồn cũng chỉ mới phát hiện ra rằng Hàn Đống đã bày tỏ tình cảm của mình với cô thông qua Trình Anh, hiện tại đã bỏ lỡ qua rồi, không bằng đâm lao thì phải theo lao thôi, để không gây thêm rắc rối, Hà Phồn tránh né trả lời câu hỏi. “Lý Văn và những người khác nói rằng cô dâu rất xinh đẹp, tình cảm của các cậu chắc chắn là rất tốt.”
Hàn Đống lập tức hoàn hồn, trên mặt hiện lên một tầng hồng nhạt, cũng ý thức được tại hôn lễ của mình mà nói như vậy có chút không thích hợp. Anh ấy vui vẻ, khẳng định chắc chắn: “Chúng tớ đã nói chuyện kết hôn được bốn, năm năm rồi, sau này tớ nhất định sẽ đi tiếp cùng với cô ấy. Hà Phồn, cậu là một cô gái rất tốt, hy vọng cậu cũng có thể tìm được người mình thích trong tương lai, trọn đời trọn kiếp.”
Bọn họ hàn huyên vài câu rồi Hàn Đống vội vàng rời đi. Hà Phồn nhẹ nhàng thở dài, đi được nửa đường tiếp tục đi xuống, bất chợt phía sau có người giữ lấy cánh tay của cô, cô quay đầu lại nhìn.
Thì ra là Cao Thận.


