Skip to main content

Trang chủ Trong Mắt Anh, Em Là Tất Cả Chương 7: Cao Đắc Ý cầu chúc cho Hà Thất Ý mãi luôn đắc ý, không bao giờ thất vọng

Chương 7: Cao Đắc Ý cầu chúc cho Hà Thất Ý mãi luôn đắc ý, không bao giờ thất vọng

4:13 chiều – 01/08/2025

Thế là bọn họ gọi cho Trương Hiểu Quân, bởi vì cả hai người họ đều chưa ăn tối, thế nên đã hẹn nhau ở một quán lẩu. Trương Hiểu Quân vừa nhìn thấy hai người các cô, liền vội vàng chạy tới, một lời cũng không kịp nói.
Hà Phồn đã no nên chỉ ngồi nhìn họ ăn. Hôm nay sau khi tan làm cô đã thay một bộ đồ khác, là một chiếc váy hai dây màu đen, kiểu dáng ôm sát cơ thể để lộ vóc dáng đồng hồ cát, bên ngoài khoác một chiếc áo len màu trắng. Bộ ngực lớn, nội y mỏng manh, dây áo trễ xuống một chút, lộ ra một phần bầu ngực trắng nõn, gợi cảm xinh đẹp.
Chỉ mới ngồi được một lúc, đã có hai người đến hỏi xin WeChat của cô, một người là nhân viên công chức mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, người còn lại đeo ba lô, trông rất trẻ trung ra dáng sinh viên. Hà Phồn bị Trương Hiểu Quân và Lý Văn nhìn chằm chằm trêu ghẹo, cho cũng không được mà không cho cũng không xong, thế nhưng người xin WeChat vẫn rất bình tĩnh, cũng không hề ngượng ngùng.
Chờ bọn họ đi rồi, cô giơ tay chống đầu: “Các cậu đừng cười nữa, đây là lần đầu tiên trong năm nay tớ được người ta xin WeChat, tự nhiên lại có hai người xin cùng một lúc, đúng là kì quái.”
Lý Văn cười nói: “Chẳng có gì kỳ quái cả, nếu là tớ, tớ cũng muốn xin.”
Hà Phồn không nói nên lời: “Mấy người trẻ tuổi bây giờ mạnh dạn thật. Hồi tớ còn đi học, thấy trai đẹp đi trên đường cũng chỉ dám lén lút nhìn theo.”
Trương Hiểu Quân thở dài nói: “Lúc trước tớ còn từng nghĩ rằng ngực của cậu sao lại lớn đến vậy, lớn dọa người luôn, nhưng bây giờ tớ lại thấy ngưỡng mộ muốn chết. Sao da thịt cậu lại hiểu chuyện như vậy chứ, nơi nào nên lớn thì lớn, nơi nào cần nhỏ thì nhỏ. Đúng là làm người ta tức chết mà.”
Hà Phồn vội vàng gắp đồ ăn đầy bát Trương Hiểu Quân: “Mau ăn đi.”
Mấy người các cô cũng chỉ mới hơn một tháng không gặp nhưng Trương Hiểu Quân lại cảm thấy Hà Phồn càng ngày càng xinh đẹp, giống như từ sau khi tốt nghiệp, cả người cô đã bừng sáng với một vẻ rực rỡ khác. Chẳng lẽ là bởi vì cách trang điểm và ăn mặc sao?
Thật ra, khi Hà Phồn còn học đại học mặc dù ăn mặc giản dị, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, ngũ quan so với Trình Anh còn có phần thanh tú hơn, chẳng qua mỗi ngày cô chỉ biết vùi đầu học tập, không giao du cùng ai, cũng không bao giờ trang điểm, thế nên mới không ai chú ý đến cô.
Dù là như vậy, vẫn có người sáng suốt mà tỏ tình với cô đó thôi, Trương Hiểu Quân đột nhiên nói: “Này, sao cậu không thử yêu đương đi, Hàn Đống cũng được lắm, xem đi, bây giờ người ta đã trở thành người giàu có rồi, nếu cậu không nắm bắt cơ hội thì sẽ để vuột mất tấm cổ phiếu tiềm năng này đấy.”
“Hàn Đống?” Hà Phồn kinh ngạc hỏi.
“Đừng nói với tớ là cậu không biết cậu ấy thích cậu nhé.” Trương Hiểu Quân thấy vẻ mặt khó hiểu của cô có chút kỳ lạ.
“Tớ thật sự không biết, khi đó tớ cũng không có tâm trạng yêu đương, chuyện học phí đã đủ khiến tớ lo lắng muốn chết.” Cô vẫn còn nợ tiền cô chú, hiện giờ còn bị mẹ cô đòi chu cấp một phần tiền lương, cũng không biết đến khi nào mới có thể trả xong nợ.
“Nhưng Trình Anh biết, Hàn Đống lần đó còn hỏi cậu ấy về cậu, cậu ấy không có nói cho cậu biết sao?” Trương Hiểu Quân càng kinh ngạc.
Hà Phồn nói: “Tớ cũng không rõ, tớ không thân với Hàn Đống đến vậy, cho dù có biết, tớ cũng sẽ từ chối, không biết ngược lại càng tốt.”
“Thôi được.” Trương Hiểu Quân ăn đến lửng dạ, một tay cầm ly lên cụng với hai người, tay còn lại lướt video: “Hai người các cậu có để ý đến Cao Thận không?”
Hà Phồn và Lý Văn đều lắc đầu, Trương Hiểu Quân nói: “Có bạn cùng trường xuất sắc như vậy cũng không thèm chú ý đến, phục các cậu luôn. Bộ phim mới nhất của anh ấy hình như là tuyên truyền cho các trường đại học nổi tiếng, đầu tiên là Đại học Vũ Hán, thế nhưng không ai nhận ra các địa điểm xuất hiện trong video cả.”
“Tất nhiên là phải độc đáo rồi, nếu không cũng sẽ giống như những người khác, còn ai thèm xem nữa.” Lý Văn đoán.
“Không phải, trong phần bình luận có người chỉ ra, ba địa điểm trong video của anh ấy đều là những nơi đã từng cùng Trình Anh hẹn hò. Mẹ kiếp, không phải bọn họ sẽ quay lại với nhau đó chứ, các cậu có xem qua vòng bạn bè của Trình Anh chưa? Đầy ám chỉ luôn.”
“Đúng đúng đúng, tớ muốn nói điều này từ lâu rồi, còn tưởng chỉ có mỗi mình tớ là người duy nhất cảm thấy như vậy.” Lý Văn lập tức phụ họa.
“Lúc trước cậu ấy nói muốn quay về, tớ đã hỏi qua rồi, cậu ấy còn nói cái gì tùy duyên, lại còn giả vờ giả vịt với chúng ta.” Hai mắt Trương Hiểu Quân sáng lên, vô cùng hứng thú tiến lại gần.
“Nếu như hai người họ thật sự ở bên nhau, tớ sẽ lại tin tưởng vào tình yêu, gương vỡ lại lành, thật là tốt biết bao.” Lý Văn ôm mặt nói.
“Không có khả năng.” Trương Hiểu Quân đọc qua nhiều tiểu thuyết, lập tức khẳng định.
“Tại sao?” Lý Văn hỏi.
“Không tại sao cả, chỉ là cảm giác mà thôi. Cậu nói xem, khi đó Trình Anh ra nước ngoài cũng đâu nhất thiết phải chia tay, nhưng bọn họ nói chia tay liền chia tay, hơn nữa dù sao nguyên nhân cũng không phải mấy vấn đề mang tính nguyên tắc như lừa dối nhau hay ngoại tình gì cả, vốn dĩ có thể chia tay trong hòa bình, kết quả lại cãi nhau to như vậy, vòng bạn bè ai cũng biết. Hai người này bình thường vẫn ổn, nhưng khi có xung đột lại đối chọi nhau gay gắt, sao có thể ở bên nhau dài lâu được đây.”
“Cậu phân tích rất có lý.” Lý Văn tỏ ra ngưỡng mộ.
“Hiện tại tốt xấu gì thì tớ cũng là chủ biên tạp chí, cũng được tính là một nửa thanh niên văn nghệ rồi.”
Hà Phồn cười cười, không biết nên tiếp lời như thế nào nên liền không nói gì. Cô ăn cũng khá nhiều, nhưng uống không bao nhiêu. Lý Văn ồn ào không đúng chỗ, Trương Hiểu Quân đề nghị đi quán bar ngồi chơi một lát, vừa lúc cô ấy biết có một quán bar mới khai trương, khách nữ mua rượu thì không tính phí đặt bàn.
Thế là bọn họ lại chuyển chiến trường đến quán bar, lúc này đã là 12 giờ đêm, đang là thời điểm quán bar sôi động náo nhiệt nhất, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ dội vào tai, trái tim cũng bị kích động đập thình thịch. Bọn họ đi xuyên qua làn sương khói tới bên cạnh sàn nhảy, hơi ngẩng đầu lên là có thể thấy mấy thanh niên trên đó đang hưng phấn nhảy nhót.
Trương Hiểu Quân rất thích những dịp như vậy, rượu vừa mang lên liền nốc cạn một chai, tâm trạng của Lý Văn không tốt nên cũng uống cùng cô ấy. Hà Phồn giữ túi xách và điện thoại di động của ba người bọn họ, chậm rãi uống rượu trái cây, nhìn họ quậy phá.
Ánh đèn trong đại sảnh sáng tối đan xen vào nhau, dưới ánh đèn như vậy, người ta trông cực kỳ xinh đẹp, Hà Phồn lại ngồi một mình, không ngừng có người tiến đến bắt chuyện. Cô che mặt để né tránh khói phả ra từ đối phương, thật vất vả mới đuổi được hắn ta đi, chờ đến lúc Lý Văn quay lại, cô mới có cơ hội trốn vào nhà vệ sinh.
Trong bồn rửa mặt ánh sáng cũng mờ mịt, chỉ đủ để nhìn rõ mặt người, vào lúc này cũng không có mấy người, trong góc còn có bảo vệ đứng canh cửa. Hà Phồn nhúng tay vào nước cẩn thận chà rửa, phía sau đột nhiên có người dán sát lại, khiến cô giật mình.
“Sao em lại ở đây?”
Giọng Cao Thận khàn đặc, nồng nặc mùi rượu, hơn nửa trọng lượng cơ thể anh đều dồn lên người cô, có vẻ như anh đã uống quá nhiều. Hà Phồn vẫy tay với nhân viên bảo vệ đang định tiến lại, ý bảo không có việc gì, sau đó mới quay lại nhìn anh.
Ánh đèn mờ ảo càng soi rõ khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của anh, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, bờ môi mềm mại. Tay anh nắm lấy tay cô, hai người cùng nhau rửa. Anh chỉ để lộ ra mu bàn tay, từng khớp xương rõ ràng, các ngón tay mảnh khảnh, vừa nhìn đã biết đây là bàn tay của một người được sống trong nhung lụa.
“Em đi cùng bạn.”
“Bạn nào thế?”
Hà Phồn định nói anh không quen biết, nhưng sợ lỡ lát nữa lại đụng mặt nhau: “Trương Hiểu Quân và Lý Văn, chắc anh vẫn còn nhớ.” Hồi còn đi học, bọn họ cũng gặp qua mấy lần.
“Ồ, vậy giờ anh đi chào hỏi một tiếng.”
“Không cần đâu.” Hà Phồn lập tức nói.
Ánh mắt Cao Thận tối sầm lại, dán chặt vào người cô, ý vị không rõ nói: “Em để ý sao?”
Hà Phồn hiểu ý anh, dù sao trước đây anh gặp họ với tư cách là bạn trai của Trình Anh, tình huống bây giờ cô thực sự rất khó xử. Hà Phồn cũng không muốn khiến mọi việc khó coi “Hôm nay là Liên minh hội những người không được như ý, tâm trạng các cậu ấy đang không tốt, mới vừa khóc xong, lớp trang điểm cũng bay hết, anh đến các cậu ấy sẽ rất ngại. Người đang đắc ý như anh tha cho bọn em đi.”
“Anh đắc ý sao?”
“Không phải là đắc ý sao?”
“Đắc ý chỗ nào?”
“Trong tình cảm, lẫn sự nghiệp.” Hà Phồn trả lời anh.
Hai tay Cao Thận ôm lấy mặt cô, anh vừa uống rượu trái cây, mùi thơm ngào ngạt hòa cùng hơi thở của anh phả vào mặt cô, anh ghé sát vào cô, mờ ám hỏi: “Anh đắc ý trong chuyện tình cảm sao?”
“Lẽ nào còn không phải?” Hà Phồn có chút tức giận, anh sắp cùng bạn gái cũ tái hợp, chờ ngày mây tan thấy ánh trăng sáng, còn muốn thế nào nữa?
Ánh mắt anh dừng trên mặt cô, buồn bực bật cười, sau đó nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Ừm, anh rất đắc ý.”
Hà Phồn bị anh ôm lấy, ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, đang muốn bảo anh buông ra, lại nghe thấy anh nói: “Em không vui chỗ nào?”
“Không có chỗ nào không vui, chỉ là muốn uống một chút.”
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, Hà Phồn đẩy Cao Thận ra, vội vàng quay về chỗ ngồi, ngón tay cái của anh hơi dùng sức vuốt ve miệng cô: “Thật sự không muốn anh qua chào hỏi sao?”
Anh hỏi vậy hẳn là cũng đang suy nghĩ tới. Việc lấy thân phận không phải là bạn trai của Trình Anh để cùng bạn của cô gặp mặt.
Hà Phồn hiểu ý tứ của anh, giả câm giả điếc nói: “Thật sự không cần thiết, để mấy người bọn em xả hơi một chút đi.”
Cao Thận ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hà Phồn dưới ánh đèn, trong khoảnh khắc anh đột nhiên có một sự thôi thúc muốn hỏi cô đến khi nào mới chịu thừa nhận sự tồn tại của anh với bạn bè. Thế nhưng loại chuyện này phải do cô chủ động, có xin cũng vô nghĩa, anh nói: “Chơi vui nhé, về sớm chút.”
“Ừm.”
“Có việc gì thì gọi cho anh.”
“Được.”
Sau khi chắc chắn Cao Thận đã rời đi, cô mới quay lại đại sảnh vẫn đang vô cùng náo nhiệt sôi động. Trương Hiểu Quân cùng Lý Văn đã ra sàn nhảy, chỗ để đồ đạc của các cô cũng tán loạn, cũng may trước khi ra ngoài cô đã mang theo điện thoại của cả ba người, mới không bị mất tiền bạc.
Trương Hiểu Quân đứng trên bàn DJ vẫy tay với cô, Hà Phồn liền vẫy tay đáp lại. Trong quán bar có người đã chi rất nhiều tiền để mua rượu, một hàng người phục vụ đưa rượu lên với bảng hiệu VIP, pháo hoa và ruy băng bay ngập trời, thu hút sự chú ý của mọi người.
Hà Phồn đi theo xem náo nhiệt, không ngờ mấy người phục vụ đó lại tiến thẳng đến chỗ các cô. Mấy cậu trai trẻ đứng thành một hàng trước mặt cô, người đầu tiên tiến lên, đội cho cô một chiếc vương miện, tặng cô một bó hoa hồng, nhìn sơ qua thì phải có hơn hai mươi bông hồng.
Trên màn hình lớn hiện lên những ký tự bắt mắt, nam DJ khàn giọng đọc lên: “818 Cao Đắc Ý đã tặng cho V222 Hà Thất Ý một chiếc vương miện tối cao. Cầu chúc Hà Thất Ý tương lai phồn hoa rực rỡ, hạnh phúc viên mãn!!! Chỉ có đắc ý, không có thất vọng!”
Cũng may đèn không có chiếu đến chỗ cô, Hạ Phồn cơ hồ muốn tìm một cái lỗ chui vào, thầm nghĩ: “Cao Thận, anh thật là ấu trĩ!”
Trương Hiểu Quân vui vẻ đến mức nhất định đòi dẫn Hạ Phồn đi cảm tạ vị Cao tiên sinh bí ẩn kia, Hạ Phồn liền giữ chặt cô ấy lại không muốn tự làm mình mất mặt, quản lý tiến lên nói: “Cao tiên sinh đã đi trước, chúc các vị tối nay chơi vui vẻ, tất cả chi phí đều tính cho anh ấy.”