Nguyên nãi vẫy tay, thương yêu vuốt ve tóc mềm mại của Nguyên Nguyên, vuốt lại mấy sợi tóc rối vì nàng chạy lung tung. Lúc trước thầy bói nói thật sự hợp lý, Tiểu Lục chính là ngôi sao may mắn của gia đình họ.
Nguyên Nguyên nắm bàn tay đầy thăng trầm của Nguyên nãi, cười ngọt ngào: “Nãi nãi vui không?”
“Vui! Đương nhiên vui, nhưng điều khiến nãi nãi vui nhất là có tiểu phúc bảo con.” Nguyên nãi véo nhẹ khuôn mặt Nguyên Nguyên, da của nàng vừa căng mịn vừa mềm mại, Nguyên nãi yêu thích không muốn buông tay, nhưng lại sợ mình véo đau, đành nhanh chóng buông lỏng tay.
Nguyên mẫu nhìn Nguyên Nguyên được nãi nãi thương như vậy trong lòng cũng vui mừng, nhưng trước mắt còn việc lớn hơn cần làm.
“Lão đại, lão nhị nói muốn dùng số bạc này như thế nào?” Một số bạc lớn như vậy chắc chắn phải dùng cho thật tốt, vậy mới thật sự hữu ích.
“Lúc đầu Nhị đệ đã nghĩ kỹ rồi, trước giữ lại một phần cho Tam đệ, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ đi học, còn chừa lại một chút sắm thêm đồ đạc trong nhà, cần mua thêm cái gì thì mua cái đó.” Nguyên Vạn Nhất nhanh chóng nói xong.
Nguyên Đồng Nguyệt lập tức tiếp lời: “Đại ca nói dối! Rõ ràng Nhị ca nói phải giữ lại một phần cho ca cưới thê tử, sao ca không nói!”
“Ha ha ha.” Cả phòng được cười một trận.
Nguyên Vạn Nhất cười gượng, trừng mắt nhìn Nguyên Đồng Nguyệt, đá nhẹ mông hắn: “Tiểu tử thối, làm sao đệ biết?”
“Hừ, lúc đó hai người các huynh nói lớn như vậy, đương nhiên đệ nghe thấy rồi.” Nguyên Đồng Nguyệt kiêu ngạo nói, tuy lúc đó hắn tập trung vẽ tranh, nhưng chút chuyện này vẫn muốn nghe.
“Mẫu thân, con nghĩ Nhị ca ở bên ngoài, không bằng đưa số bạc này cho ca ấy buôn bán làm ăn. Còn về phần con và Tiểu Ngũ, thật ra hai chúng ta có thể không đến trường, chúng ta đã biết mặt chữ, hơn nữa chúng ta cũng quá tuổi tiêu chuẩn mà học đường chiêu sinh…”
Lúc đầu Nguyên Đồng Niên nói rất tự tin, kết quả dưới ánh mắt chăm chú của Nguyên mẫu thì giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn âm thanh.
Nguyên Đồng Nguyệt thấy vậy lập tức bổ sung: “Đúng vậy đúng vậy, cho Đại ca cưới vợ, cho Nhị ca buôn bán, cho Tam ca đọc sách, không cần lãng phí cho chúng ta!”
Nguyên Nguyên đến gần Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt, dùng vẻ mặt hồn nhiên chọc thủng suy nghĩ nhỏ bé của hai người.
“Tứ ca, Ngũ ca, cho các ca ca đọc sách sao lại coi là lãng phí. Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, nếu Tứ ca và Ngũ ca muốn đến trường thì tự nhiên sẽ có cách, trốn tránh không giải quyết được vấn đề.”
Vừa nhìn đã rõ hai ca ca này không muốn đến trường, nên mới viện cớ.
“Tiểu Lục nói rất đúng, hai đứa các con muốn qua mặt mẫu thân ư? Mới bao nhiêu tuổi, ngay cả Tiểu Lục cũng nhìn thấu.” Nguyên mẫu hơi tức giận, nghiêm khắc nhìn hai người, mãi đến khi cả hai cúi gằm mặt không ngẩng đầu lên nổi.
Nguyên Vạn Nhất tỏ vẻ mình rất hiểu bọn họ, phải biết rằng hắn cũng không muốn đến trường học, sau đó cũng bị bắt đi, nhưng không ham học như Nguyên Bách Thiện, mà đã nghỉ học ở nhà giúp đỡ gia đình.
“Ta và nhị ca các đệ đều từng đến trường, trong trường không chỉ học chữ mà còn nhiều thứ khác, ta tin rằng khi các đệ đến nhất định sẽ thích.” Nguyên Vạn Nhất vỗ đầu hai tiểu tử, cổ vũ bọn họ.
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt chỉ cho rằng đại ca đang khuyên mình, trong thư viện có gì chơi vui chứ, nhưng bây giờ hai người đành yên lặng chấp nhận.
Không thể không đi học.
“Tiểu Lục, muội có ý kiến gì không?” Thái độ của Nguyên Vạn Nhất dịu dàng hơn khi nhìn sang Nguyên Nguyên. Đây là bạc do Tiểu Lục kiếm được, phải ưu tiên cho suy nghĩ của muội ấy. Hơn nữa, Nguyên Nguyên là người có chủ ý, đáng tin hơn hai đệ đệ này nhiều.
Nguyên Nguyên chống cằm, cười tủm tỉm bò trên bàn: “Muội thật sự có ý tưởng này, nhưng… Không biết mọi người có đồng ý không.”
“Tiểu Lục nói đi, chỉ cần con muốn, thế nào mọi người cũng sẽ đồng ý với con.” Nguyên nãi vui vẻ, cho dù lúc này Nguyên Nguyên muốn đến trấn mua thứ gì thì bà cũng bằng lòng.
Nhưng điều Nguyên Nguyên muốn nói là việc từ trước đến nay Nguyên nãi chưa từng nghĩ tới.
“Thật ra con muốn mua nhà trong thị trấn.” Nguyên Nguyên vừa nói xong, mọi người trong phòng đều sửng sốt. Thật không ngờ đứa nhỏ Nguyên Nguyên này này lại muốn mua nhà.
“Tiểu Lục, sao đột nhiên con muốn… Mua nhà trong trấn?” Nguyên mẫu ngạc nhiên, tuy nhà họ không phải giàu có trong thôn nhưng cũng có nơi che mưa chắn gió, ở khá tốt. Hơn nữa trong nhà còn có ruộng, ở trong thôn mới chăm sóc được đồng ruộng.
Nguyên Nguyên phân tích rõ ràng lý do, nói suy nghĩ của mình với người nhà.
“Con nghĩ thế này, Nhị ca và Tam ca đều ở trong trấn, sau này Tứ ca và Ngũ ca phải đến thư viện, vậy cũng phải ở trong thị trấn. Mỗi lần về nhà đều mất hơn nửa canh giờ, không tiện chạy tới chạy lui. Nếu có nhà trong thị trấn, mấy ca ca không cần chạy tới lui giữa hai nơi, mẫu thân và nãi nãi làm một chút đồ thủ công bán kiếm tiền, việc buôn bán trong thị trấn càng tiện hơn không phải sao?”
“Thật ra ngày đó lúc con tới thị trấn, con đã thấy chỗ ở của nhị ca. Ca ấy ngủ cùng một chiếc giường to với những người khác, bốn năm người ngủ chung với nhau rất khó chịu, nếu có nhà trong thị trấn thì nhị ca sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
Lời nói của nàng khiến mọi người im lặng suy nghĩ rất lâu. Đúng là như vậy, đầu óc Nguyên Thiên Tùng nhạy bén, xoay sở đủ chuyện lớn nhỏ trong nhà, chạy tới chạy lui giữa hai nơi như vậy thật sự vất vả.
“Tiểu Lục, vậy trong nhà nên làm thế nào đây?” Nguyên mẫu lo lắng, nhiều đồng ruộng như vậy, không thể bỏ hoang tất cả, chẳng lẽ… Phải bán sao?
Nhưng bán ruộng thì có vẻ hơi mạo hiểm quá.
Đó là kế sinh nhai lâu nay của gia đình họ, trải qua vài chục năm sóng gió, nếu bán đi, trong nhà bớt nguồn thu nhập, phải tìm công việc khác, nhưng chuyện này không dễ tìm.
“Một mình con chăm sóc là được, mẫu thân không cần lo lắng, mọi người hãy đến ở trong trấn cùng Nhị đệ.” Nguyên Vạn Nhất ủng hộ Nguyên Nguyên. Trước đây hắn không nghĩ tới chuyện này, Nguyên Nguyên nói rất có lý, Nguyên Thiên Tùng thật sự vất vả, mấy đệ đệ cũng phải đi học, không thể chạy tới chạy lui như vậy.
“Nhưng lão đại, sao có thể để một mình con trông nom nhiều như vậy. Chưa nói chuyện này, nhà trong trấn đắt đỏ đến mức nào, một căn nhà ba bốn trăm lượng nhưng nói không chừng còn không lớn bằng nhà chúng ta. Việc này cần phải cân nhắc lại…” Nguyên mẫu lắc đầu, bên nào cũng không ổn, chuyện này rất khó thực hiện.
“Đại ca đương nhiên cũng phải đến thị trấn, cả nhà phải ở cạnh nhau, không thể bỏ rơi một người nào. Sao có thể để một mình đại ca ở nhà? Nơi nào có người nhà, nơi đó mới có gia đình.” Nguyên Nguyên chân thành nhìn Đại ca, sao nàng có thể vứt Đại ca một mình ở nhà.
“Vậy Tiểu Lục nghĩ thế nào? Không thể không quan tâm đến nhà chúng ta.” Nguyên nãi hỏi ngay lập tức.
Đây là gia nghiệp tổ tông để lại, không thể vứt bỏ.
“Chỉ cần thuê một số người tới chăm sóc nhà ta, không phải chúng ta có thể yên tâm tới thị trấn rồi ư?”



