Skip to main content

Trang chủ Không Gian Nhà Nông: Tiểu Phúc Bảo Huyền Học Giỏi Làm Ruộng Chương 46: Tiểu Nhiếp đại nhân cố lên!

Chương 46: Tiểu Nhiếp đại nhân cố lên!

11:55 sáng – 26/07/2025

Nếu không phải có người bày mưu tính kế, tại sao ông phải làm điều thừa thãi như vậy, đó chẳng khác giấu đầu hở đuôi.
Cái cây kia nằm trên tro cốt của Đinh Đông, việc này không phải trùng hợp.
“Lưu thị, ngươi còn nhớ rõ lúc Đinh Đông mới xảy ra chuyện thì Nguyên Đại Kim có đến nơi nào khả nghi không, hoặc gặp người nào đáng nghi, là người mà bình thường ông ta hiếm khi gặp.” Nhiếp Minh Ly nghiêm túc hỏi.
Lưu đại nương lắc đầu theo bản năng, bà không nhớ nổi. Bà không thể nhớ những chuyện xảy ra vào lúc trước, đầu óc hoàn toàn trống rỗng và căng thẳng.
Vào giờ phút này, chợt bà cảm thấy có một cơn gió ấm áp và hoài niệm ập đến khiến tâm trạng căng thẳng lập tức giảm bớt.
Nguyên Nguyên thấy Tiểu Đinh Đông thân thiết ôm Lưu đại nương, nàng không ngăn cản, oán khí trên người nàng ấy đã không còn dễ dàng tổn thương người khác nữa.
Lưu đại nương hít vào một hơi, đột nhiên nhớ lại hồi ức xa xưa, đó là khung cảnh mà bà nhìn thấy lúc nửa tỉnh nửa mê, bà không chắc lắm, bây giờ nghĩ lại thì thấy rất đáng nghi.
“Hình như có chuyện này rất đáng nghi.” Lưu đại nương nhíu mày: “Vào lúc Đinh Đông mới mất tích chưa được hai ngày, buổi tối lúc dân phụ đi tiểu đêm hình như nhìn thấy trong tay ông ta cầm một chuỗi hạt bái Phật, miệng lẩm bẩm gì đó. Ông ta chưa từng tin vào thần Phật, nhưng bắt đầu từ lúc đó đột nhiên ông ta tin Phật!”
Lưu đại nương càng nói càng chắc chắn, không sai, hành động đó rất kỳ quái.
Nguyên Nguyên nhếch khóe miệng, đi theo hướng này không phải đúng rồi sao.
Nhiếp Minh Ly lập tức có chủ ý, tìm chùa chiền ở gần đó, xem chùa chiền nào từng liên lạc với Nguyên Đại Kim.
“Lưu thị, thứ này…” Nhiếp Minh Ly dừng một chút, nhìn bảo bảo Nguyên Nguyên đang tò mò ở một bên, hắn ho khan một tiếng không nói hai chữ kia: “Bản quan muốn mang về tiến hành kiểm nghiệm thêm.”
Nguyên Nguyên nghiêng đầu cười khẽ, không nói ra hai chữ hài cốt vì lo lắng nàng nghe sẽ sợ sao?
Hiện giờ Lưu đại nương đã hạ quyết tâm phải giải oan cho nữ nhi, tuy bà không đành lòng nhưng vẫn để Nhiếp Minh Ly mang hài cốt đi.
“Ngươi hãy chờ tin tức, bổn quan sẽ dốc hết sức tìm tung tích của nghi phạm, trả cho ngươi chân tướng.” Nhiếp Minh Ly bảo đảm với Lưu đại nương.
Cho dù là người khác thì hắn vẫn phải có nhiệt huyết của người làm quan, Nguyên Nguyên vẫy tay tạm biệt, hét lớn về phía bóng lưng hắn lúc ra khỏi cửa.
“Cố lên nha, Tiểu Nhiếp đại nhân!”
Nhiếp Minh Ly nghe vậy sắc mặt đỏ ửng, suýt nữa không giữ được phong độ của huyện lệnh trước mặt binh sĩ. Tuy hắn cảm thấy Nguyên Nguyên hơi ồn ào, nhưng trong lòng vẫn có chút vui vẻ.
Lưu đại nương thu dọn di vật của Đinh Đông ở trong nhà, trước đó bà luôn hy vọng tìm được Đinh Đông, đưa nàng về nhà, bây giờ đã tìm thấy lại không trở về được nữa.
“Lưu đại nương, Tiểu Đinh Đông ở nơi khác vẫn hạnh phúc, nguoif phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu không Tiểu Đinh Đông sẽ lo lắng.” Nguyên Nguyên lau nước mắt cho Lưu đại nương.
Vì khóc quá nhiều, hốc mắt bà sưng đỏ, Nguyên Nguyên sợ làm hỏng đôi mắt.
“Được, đại nương không khóc nữa, đại nương sẽ chăm sóc mình thật tốt.” Lưu đại nương miễn cưỡng nở nụ cười tươi: “Phương muội tử, hai ngày nay cảm ơn muội đã hỗ trợ, muội mau dẫn con về nhà đi. Chắc chắn Tiểu Lục nhớ muội nên mới đến đây, một mình ta không sao đâu.”
“Được… Tỷ nhớ ăn cơm. Nếu không muốn nấu thì đến nhà muội, bất cứ lúc nào tỷ đến muội cũng đón tiếp.” Nguyên mẫu mời Lưu đại nương, cuối cùng để lại không gian cho bà ấy, dẫn hai con của mình về nhà.

Vừa đến cửa nhà, Nguyên mẫu đã thấy bức tranh được vẽ ngoài tường, bà ngạc nhiên lên tiếng: “Ồ, ai vẽ thế này?”
Lúc sáng Nguyên Nguyên chỉ lo chờ mẫu thân nên không chú ý, lúc này mới phát hiện không biết Nguyên Đồng Nguyệt đã lén lút vẽ xong từ khi nào, tốc độ này không phải là hơn nửa đêm bò dậy soi đèn vẽ chứ?
Nguyên Đồng Nguyệt đứng yên không dám lên tiếng, có phải tiếp theo mẫu thân sẽ mắng hắn không?
Hắn cúi đầu, có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng bị mắng.
“Có phải mẫu thân cũng cảm thấy rất đẹp không? Đây là Ngũ ca vẽ.” Nguyên Nguyên cười hì hì giữ chặt Nguyên Đồng Nguyệt, lúc này mới phát hiện cả người hắn cứng đờ.
“Ừm…” Nguyên mẫu tán thành gật đầu: “Rất đẹp, Tiểu Ngũ thật giỏi.”
Nguyên Đồng Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt dịu dàng của mẫu thân. Vậy mà mẫu thân không mắng, còn khen hắn vẽ đẹp… Hắn không nghe lầm chứ?
“Được rồi, đừng đứng sững nữa, mau vào nhà đi.” Nguyên mẫu lay Nguyên Đồng Nguyệt, đã lớn như vậy rồi, bây giờ kéo cũng không nhúc nhích, thật sự lớn cả rồi… Ngay cả Tiểu Lục nhỏ nhất cũng đã trưởng thành.
Việc của Lưu đại nương xem như đã có hướng đi, Nguyên Vạn Nhất cũng từ ngoài đồng trở về, hôm nay lúc về khác ngày hôm qua, trên mặt còn để lộ vẻ vui mừng, hưng phấn chia sẻ việc gặp phải hôm nay với mọi người trong nhà.
“Hôm nay lúc con đến ruộng, những cây non kia vẫn còn sống. Có lẽ hai ngày nữa sẽ phát triển như những mầm cây lúc đầu.” Sự vui vẻ của Nguyên Vạn Nhất lộ rõ trên nét mặt, cây con nhà bọn họ thật sự không tầm thường, phải gọi là kiên cường mới đúng.
Nguyên mẫu vẫn chưa biết chuyện gì, Nguyên nãi nãi kể ngắn gọn lại một lần, nghe xong Nguyên mẫu rất sợ: “Không ngờ tên Lại Bì kia dám đối đầu với lão đại nhà ta, lần sau con phải đuổi theo, dạy cho hắn ta một bài học, mẫu thân chống lưng cho con.”
“Mẫu thân, người còn muốn con đánh hắn ta một trận ư?” Nguyên Vạn Nhất không biết phải làm sao, không thể đánh người ta được.
“Hắn đã bị dạy dỗ, cũng không biết chuyện này là sao, chỉ qua một đêm mà hôm nay hắn ta đã trở nên điên khùng, bị chó trong thôn rượt đuổi. Ngay cả con chó mới sinh đuổi theo hắn ta cũng sợ hãi, còn chỉ vào Hồng Đậu nói nàng là quỷ, bị Kiến Thành thúc bắt được đánh cho một trận.”
Nguyên Nguyên vui vẻ, che giấu công đức và danh tiếng của mình.
“Đúng là ở ác gặp dữ, tỉnh táo lại làm phiền những người khác.” Nguyên mẫu tỏ vẻ tán thành, nhưng bà vẫn cảm thấy lần này Nguyên Vạn Nhất chịu thiệt khi không dạy dỗ tên Lại Bì kia.
“Lão đại, lần sau ngươi phải cứng rắn một chút, khi con còn nhỏ không phải thích học múa gậy luyện côn với phụ thân sao, bây giờ con vẫn có thể tiếp tục luyện tập, sau này có cái phòng thân cũng tốt.”
Lần đầu tiên Nguyên Nguyên nghe mẫu thân nhắc tới phụ thân, nhưng Đại ca lại tỏ vẻ trốn tránh. Y chuyển chủ đề, lấy ngân phiếu và bạc vụn trong cái rương nhỏ trong phòng ra đặt lên bàn.
Đột nhiên nhìn thấy bạc khiến Nguyên nãi nãi và Nguyên mẫu vô cùng khiếp sợ, cho dù Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt từng nhìn thấy nhưng hiện giờ cũng trừng to mắt.
“Cái… Cái này ở đâu ra?” Nguyên nãi nãi không dám tin cầm bạc vụn lên, cảm giác chân thật trong lòng bàn tay khiến bà phải tin thật sự có nhiều bạc như vậy, ít nhất cũng phải mấy trăm lượng.
Nguyên mẫu ngạc nhiên nhìn, tai nghe được chuyện bất ngờ mà mắt không thể tin được.
“Đây là số bạc lần này Tiểu Lục đến thị trấn bán cây hà thủ ô kia, tổng cộng bán được năm trăm lượng.” Nguyên Vạn Nhất giải thích với mẫu thân và nãi nãi.
Nguyên nãi cảm thán: “Ta sống hơn nửa đời người cũng chưa thấy nhiều bạc như vậy. Tiểu Lục tới đây, để nãi nãi nhìn con thật kỹ nào.”