Màu da lúa mì khỏe mạnh, thân hình không quá gầy cũng không quá béo, cơ thể rắn chắc, thoạt nhìn rất có sức lực. Trên đầu nàng ấy cài một cây trâm gỗ, bên trên khắc một đóa hoa nhỏ, bên dưới có một viên ngọc hình giọt nước treo lủng lẳng. Nàng ấy không trang điểm, có thể thấy rõ chấm tàn nhang trên da mặt.
Đây đã là cô nương xinh đẹp nhất nhì trong Nguyên Gia thôn.
Nguyên Nguyên là tiểu cô nương mà Hồng Đậu chưa từng gặp, vẻ ngoài của nàng hoạt bát đáng yêu, không giống bé gái trong thôn. Vì thế, khi nghe nói Nguyên Vạn Nhất không ở nhà, nàng ấy hơi mất mát, lập tức muốn đi: “Được… Ngày mai ta lại tới.”
“Hồng Đậu tỷ? Sao tỷ đến đây, vào nhà ngồi đi.” Nguyên Đồng Nguyệt nghe thấy tiếng động bước ra gọi cô nương chuẩn bị rời đi.
Nguyên Nguyên nghiêng đầu cười, hóa ra cô nương này chính là cô nương Hồng Đậu mà đại ca giúp buổi sáng, nàng không thân quen với Nguyên Nguyên nhưng lại quen Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt, hóa ra đệ có nhà à?” Nàng ấy tự nhiên hơn khi gặp được người quen.
Nguyên Đồng Nguyệt nhếch môi: “Hồng Đậu tỷ tới tìm đại ca à? Đại ca mới đi, ra đồng rồi.”
“Đi sớm vậy?” Hồng Đậu ngạc nhiên, nàng tưởng mình tới đủ sớm, không ngờ vẫn không đuổi kịp. Nàng ấy cụp mắt nhìn cái sọt mà mình xách tới, vậy thứ này làm sao đây.
“Đừng đứng ở cửa nữa, Hồng Đậu tỷ vào rồi nói.” Nguyên Đồng Nguyệt mời Hồng Đậu vào nhà, chuyển cái ghế sang cho nàng ngồi.
Nguyên Đồng Niên thấy vậy cũng cầm ly rót cho Hồng Đậu chút nước, trên bề mặt có ba cánh hoa, trong nước mang theo hương hoa nhàn nhạt. Đây là trà hoa do Nguyên Đồng Niên tự chế.
“Lục muội muội, đây là Hồng Đậu tỷ, khi muội còn nhỏ từng chơi với Hồng Đậu tỷ, bây giờ chắc không còn nhớ rõ.” Nguyên Đồng Niên thấy Nguyên Nguyên và Hồng Đậu không nói lời nào nên hắn giới thiệu một chút.
Rõ ràng Hồng Đậu hơi ngạc nhiên, có vẻ nàng không ngờ: “Tiểu Lục đã lớn như vậy à?”
Bình thường trong nhà không cho ra ngoài, Nguyên Nguyên hiếm khi gặp người trong thôn, chẳng hạn như Hồng Đậu cũng chưa từng thấy nàng.
Nàng ấy bối rối sờ túi mình, phát hiện không có đồ gì để tặng, cuối cùng ánh mắt dừng trên chiếc sọt, nàng ấy bưng đồ cất bên trong ra.
“Tỷ tỷ không mang theo món đồ nào khác, Tiểu Lục ăn cái này trước nhé!” Hồng Đậu lấy bánh bao nhân thịt lên, đưa cả cái chén cho Nguyên Nguyên. Vốn dĩ nàng cố ý làm thứ này cho Nguyên Vạn Nhất để cảm ơn y.
Nguyên Nguyên vội lắc đầu xua tay từ chối, trong lòng nàng sáng tỏ như gương.
Đây là tấm lòng thành của Hồng Đậu tỷ dành cho Đại ca, nói thế nào nàng cũng không thể nhận: “Hồng Đậu tỷ tỷ, muội mới ăn cơm trưa, ăn nhiều màn thầu, bây giờ bụng còn căng, muội ăn không nổi nữa.”
Nguyên Nguyên vỗ bụng của mình, cố ý vỗ bịch bịch. Hồng Đậu thấy chiếc bụng nhỏ tròn vo đành thôi: “Tiểu Niên, Tiểu Nguyệt, hai đệ muốn ăn không?”
“Không cần đâu Hồng Đậu tỷ, giữa trưa đệ ăn nhiều như Lục muội muội.” Nguyên Đồng Niên lập tức từ chối.
Nguyên Đồng Nguyệt nhìn bánh bao thịt thơm ngào ngạt kia, lại nhìn bụng của mình.
Được thôi, hắn cũng ăn rất no.
Thấy mấy đứa trẻ đều không ăn, thật ra nàng lại cảm thấy khó xử. Vì nàng ấy đã đem tới rồi, không lý nào cầm về: “Tiểu Niên, các đệ giữ lại ăn tối, hôm nay Nguyên đại ca giúp tỷ một việc rất lớn. Đừng từ chối, nếu mấy đứa từ chối thì tỷ không vui đâu.”
“Vậy đệ thay mặt đại ca cảm ơn Hồng Đậu tỷ!”
Nguyên Đồng Niên không từ chối vô ích, mang bánh bao nhân thịt vào phòng cất kỹ rồi đổi chén trả cho nàng ấy.
Hồng Đậu nắm tay Nguyên Nguyên, con gái ở cùng nhau dễ tạo cảm tình, nàng hơi ngại ngùng khi không có quà gặp mặt cho Nguyên Nguyên. Nàng vuốt mái tóc mềm mại của Nguyên Nguyên, nói: “Tiểu Lục, lần sau tỷ tỷ tới sẽ mang lược hoa xinh đẹp cho muội.”
“Lược hoa?” Nguyên Nguyên tò mò, nhà nàng không có trang sức, Nguyên Nguyên cũng chưa từng mang thứ này, chỉ có đủ loại dây cột tóc thêu hình động vật nhỏ đáng yêu.
Giá lược trong thị trấn không rẻ, đủ cho Nguyên gia tiêu một tháng.
Hồng Đậu rất vui khi thấy Nguyên Nguyên có hứng thú, quả nhiên bé gái đều thích đồ trang sức này.
Nếu Nguyên Nguyên biết suy nghĩ của Hồng Đậu thì chắc chắn sẽ lập tức phủ nhận. Thứ nàng thích nhất vẫn là bảo bối chứa linh khí.
“Tỷ tỷ có một người bạn thân, nàng ấy ở thôn bên cạnh, làm công cho gia đình giàu có trong thị trấn. Nàng ấy tặng tỷ rất nhiều trang sức, ngày mai tỷ sẽ mang đến cho Tiểu Lục xem, cứ chọn cái nào Tiểu Lục thích.” Hồng Đậu rất hào hứng, quan hệ tốt với Tiểu Lục thì nàng ấy có thể thường xuyên đến nhà chơi.
Nghĩ đến việc Nguyên Vạn Nhất thương Nguyên Nguyên như vậy, nàng càng phải đối tốt với Nguyên Nguyên, nói không chừng sau này Nguyên Nguyên có thể giúp nàng nói tốt về mình trước mặt Nguyên Vạn Nhất.
Nguyên Nguyên không nhìn thấy sự ngọt ngào sắp tràn ra khỏi ánh mắt nàng, mà lại nắm lấy thứ nàng cho là trọng điểm: “Tỷ tỷ làm công cho gia đình giàu có trong trấn sao?”
Những lời này khiến Nguyên Nguyên nắm được mối liên quan trong đó.
Thôn rất nhỏ, không có bao nhiêu cô gái có thể làm công trong gia đình giàu trên trấn, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Đúng vậy, nói đến chuyện này thì bạn thân của tỷ còn có quan hệ với nhà Tiểu Lục đấy! Tuy nàng không phải người thôn chúng ta, nhưng nghe nói nàng có hôn ước với biểu ca nhà các muội. Sau này chúng ta phải thường xuyên qua lại.” Hồng Đậu ám chỉ Nguyên Nguyên.
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt ở một bên cảm thấy đây là đề tài của nữ nhi gia, không có hứng thú lắng nghe nên không nghe tiếp.
“Hồng Đậu tỷ, có thời gian có thể dẫn muội đến gặp tỷ tỷ đó không?” Chỉ khi nhìn thấy người thật thì nàng ấy mới biết những suy đoán trước đó của mình có phải là thật không.
Nếu đúng như suy đoán của nàng, vậy nàng ta đã lừa gạt biểu ca Mai Trúc Quân của mình.
Đối mặt với nụ cười tươi ngây thơ của Nguyên Nguyên, Hồng Đậu không nghĩ nhiều, mở miệng lập tức đồng ý ngay, kéo gần quan hệ với Nguyên Nguyên đúng là điều nàng ấy chờ mong.
Hồng Đậu không ở lại lâu đã rời đi, nàng ấy nôn nóng muốn ra ruộng gặp mặt Nguyên Vạn Nhất.
Buổi tối…
Nguyên Vạn Nhất trở về nhà rất muộn, hắn sửa lại các mầm cây nhỏ bị đạp hỏng ngoài ruộng, không biết có thể cứu sống được bao nhiêu, nếu thật sự không sống nổi thì thôi vậy.
Nguyên Nguyên ăn cơm tối xong thì về phòng của mình rất sớm, thổi đèn dầu trong phòng, công bố mình muốn ngủ sớm.
Thật ra là nàng chui đầu vào không gian. Hôm nay hắc khí trên người đại ca khiến nàng đột nhiên nhận ra mình không thể lười biếng mãi như vậy, chỉ bùa bình an vẫn chưa đủ, phải tìm thêm chút linh bảo có linh khí dồi dào cho mọi người trong nhà mang theo.
Chẳng hạn như khối ngọc thô lần trước, có thể làm ra đồ vật nhỏ để mỗi người mang trên người cũng được, việc này không nên chậm trễ. Nguyên Nguyên quyết định qua hai ngày nữa sẽ tìm cơ hội đến thị trấn, tìm một cửa hàng đáng tin cậy tạo hình cho khối ngọc thô này.
Không cần làm quá phức tạp, một chiếc cúc áo bình an là được rồi.
Sau khi Nguyên Nguyên xác nhận khối ngọc thô này vẫn tốt, nàng lại đến kiểm tra Tiểu Đinh Đông làm việc thế nào.
Tiểu Đinh Đông vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm mầm nhỏ, những mầm nhỏ này có chiều cao không đồng đều. Nàng ngồi xổm ở đó giống như chưa từng động đậy.



