Nguyên Thiên Tùng hùng hổ xông vào túm lấy một đệ đệ gần đó chưa chen vào được, giữ chặt quần áo của hắn và kéo ra ngoài.
Nguyên Đồng Niên cảm thấy trên cổ bị một lực không thể chống cự kéo lấy. Hắn còn chưa chen vào đã trơ mắt nhìn mình bị ai đó kéo ra ngoài: “Này này này… Đừng đẩy đừng đẩy, ai kéo ta đấy?”
Nguyên Đồng Niên không vui quay đầu lại, còn muốn nhìn xem là kẻ nào vô lý như vậy. Song, sau khi nhìn thấy khuôn mặt hung dữ của Nguyên Thiên Tùng, hắn lập tức ỉu xìu như trái cà tím héo sương: “Nhị ca… Là ca à…”
“Ta bảo các đệ canh ở cửa thành, đừng chạy lung tung, cuối cùng các đệ canh ở đâu thế?” Nguyên Thiên Tùng răn dạy.
Nguyên Đồng Niên bị mắng không dám nói lời nào, đôi tay không biết đặt ở đâu, đành liên tục gãi sau đầu. Hắn ở đây nghe mắng, Nguyên Đồng Nguyệt lại xem đến say sưa ở trong kia.
Đầu hắn rất cứng nên đã đẩy đám người ra chen vào từ sớmt, nếu không như thế thì đâu chỉ có một mình Nguyên Đồng Niên bị bắt.
Hắn giật mình khi thấy cảnh tượng bên trong, nóng lòng muốn kéo Nguyên Đồng Niên tới xem, nhưng quay đầu lại tìm một lúc lâu cũng không thấy người đâu, hắn đành chui ra khỏi đám người một lần nữa.
“Ca, ca đi đâu…” Hắn dừng lại.
Nguyên Đồng Nguyệt vừa ra ngoài lập tức nhìn thấy Nhị ca đang tức giận ngập trời, Tứ ca ỉu xìu, còn có Lục muội khả ái đang đứng một bên.
“Nhị… Nhị ca, ca đón Lục muội muội trở về nhanh vậy.” Nguyên Đồng Nguyệt cười hì hì.
Định dùng nụ cười để che giấu sự lúng túng của mình.
“Còn cười à?” Đáng tiếc Nguyên Thiên Tùng không xiêu lòng trước hành động của hắn, cũng không cười hùa theo.
Tuy hai người không còn nhỏ, bình thường cũng rất thông minh, giúp được rất nhiều việc cho gia đình, nhưng dù sao họ cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, ở mãi trong nhà, không biết thế giới bên ngoài hiểm ác, chạy lung tung như vậy rất dễ gặp nguy hiểm.
Nụ cười của Nguyên Đồng Nguyệt cũng dần tắt ngúm, yên lặng cúi thấp đầu: “Nhị ca, bọn đệ biết sai rồi.”
Nguyên Thiên Tùng im lặng suy nghĩ một lúc, nghiêm khắc nói: “Bây giờ các đệi to gan rồi, chỗ nào náo nhiệt cũng dám xúm lại. Nhìn cái gì, ở đó có gì hay ư?”
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt rụt đầu như con chim cút không dám phản bác một câu. Nguyên Nguyên thấy bọn họ bị răn dạy đáng thương nên lắc ống tay áo của Nguyên Thiên Tùng.
“Nhị ca, chắc là thật sự có chuyện gì đó rất hấp dẫn xảy ra, nếu không Tứ ca và Ngũ ca cũng sẽ không không nhịn được mà tới đó xem. Ca không thấy những người khác cũng đến tham gia náo nhiệt sao?”
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Nguyên Đồng Nguyệt vội nói tiếp: “Đúng vậy đúng vậy, Nhị ca, thật sự đã xảy ra chuyện lớn. Đệ bị sự tò mò thôi thúc, tất cả đều do lòng hiếu kỳ.”
Nếu Nguyên Đồng Nguyệt không quá tò mò, hắn đã không tới gần đó.
Nếu không phải Nguyên Đồng Nguyệt muốn tới, Nguyên Đồng Niên cũng không đi theo.
Tóm lại đều do lòng tò mò.
“Chỉ biết ngụy biện.” Nguyên Thiên Tùng gõ đầu Nguyên Đồng Nguyệt, đương nhiên cũng không buông tha cho Nguyên Đồng Niên, hắn còn bị gõ mạnh hơn một chút.
Mãi đến khi hai người bị gõ ôm đầu kêu gào mới dừng tay, dù Nguyên Nguyên xin tha thay bọn họ nhưng cả hai cũng không thoát được lần này.
“Nhị ca, lần sau bọn đệ không dám chạy lung tung nữa, nhưng bọn đệ đã làm xong việc mà ca dặn dò. Sáng nay bọn đệ tình cờ gặp được Nhị thúc nhà Đại Ngưu, nhờ ông ấy mang tin tức nói giúp chúng ta, nếu không bọn đệ đã không dám rời đi.” Nguyên Đồng Niên không tự tin đáp lời.
Dù hai người đã làm tốt việc Nguyên Thiên Tùng dặn dò thì đó cũng không phải lý do để bọn họ chạy tới xem náo nhiệt.
Thái độ của Nguyên Thiên Tùng dịu lại một chút, may mà hai tiểu tử này không quên lời dặn của hắn: “Được rồi, chúng ta chuẩn bị trở về.”
Nguyên Đồng Nguyệt thấy Nguyên Thiên Tùng không còn nghiêm khắc lập tức can đảm trở lại, nôn nóng muốn chia sẻ cho mọi người biết những gì hắn vừa nhìn thấy, việc này thật sự khiến trái tim nhỏ bé của hắn rất chấn động.
“Nhị ca, bên kia có người chết đuối bỏ mạng. Ngày hôm qua mưa to, có lẽ hắn đã trượt chân ngã xuống sống, hôm nay mới được vớt lên… Ưm ưm…” Nguyên Đồng Nguyệt bị Nguyên Đồng Niên bịt miệng, phải nuốt nửa câu sau vào bụng.
“Lục muội muội còn ở đây, đệ nói chuyện chú ý một chút!” Nguyên Đồng Niên nhỏ giọng dặn dò hắn.
Vừa rồi hắn cũng chen vào, tuy không thấy rõ toàn cảnh sự việc như Nguyên Đồng Nguyệt, nhưng hắn cũng nghe được một chút.
Nhưng chuyện thế này làm sao có thể để Lục muội muội nghe thấy!
Nguyên Thiên Tùng trừng mắt liếc Nguyên Đồng Nguyệt, quả nhiên tiểu tử này không quản được cái miệng, hèn gì nơi đó tụ tập đông người như vậy mà hắn vẫn chen vào trong cùng xem náo nhiệt.
Hắn vô thức nhìn về phía Nguyên Nguyên, đừng nói là tiểu cô nương, ngay cả một đại lão gia lần đầu tiên thấy người chết cũng sẽ sợ hãi.
Nhưng Nguyên Nguyên không sợ.
Nàng biết nhiều hơn Nguyên Thiên Tùng nghĩ, chỉ là chết đuối thì có gì đáng sợ, nàng từng gặp thứ còn đáng sợ hơn: “Tứ ca ca, tốt nhất là ca nên bỏ tay ra, nhìn Ngũ ca ca bị ca che sắp không thở được rồi.”
Nguyên Đồng Niên nhìn Nguyên Đồng Nguyệt liều mạng gỡ tay của mình, vốn dĩ hắn không bịt mũi Nguyên Đồng Nguyệt, chỉ bịt kín miệng, vốn không ảnh hưởng đến việc hít thở của Nguyên Đồng Nguyệt.
Nhưng khi Nguyên Đồng Nguyệt nghe Nguyên Nguyên nói xong hắn mới bắt đầu diễn kịch.
“Được rồi.” Nguyên Đồng Niên đành phải buông lỏng tay ra, may mà Lục muội muội không bị dọa sợ. Tuy Nguyên Đồng Nguyệt ngứa đòn nhưng tâm địa vẫn tốt.
“Tiểu ngũ, dù nơi đó xảy ra chuyện lớn cũng không liên quan đến đệ, sau này không được tham gia náo nhiệt nữa.” Nguyên Thiên Tùng mắng hắn một câu, muốn để hắn ghi nhớ lâu hơn.
Nguyên Đồng Nguyệt bĩu môi, lẩm bẩm: “Nhưng Nhị ca, chúng ta từng gặp người đó, chính là dược sư muốn lừa chúng ta trong hiệu thuốc ngày hôm qua.”
Nguyên Đồng Niên ngẩn ra, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người còn chưa tản ra. Người được vớt lên trong đó… Là dược sư kia ư?
Nguyên Thiên Tùng cũng sững sờ trước tin tức này. Ngày hôm qua người còn sống sờ sờ, tại sao hôm nay đã không còn, vẫn nên mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
“Đi thôi, các đệ chú ý an toàn, ngày mưa đường trơn, nước sông dâng cao, đừng bao giờ tới gần rìa sông. Còn về việc dược sư kia thì mọi người cũng đừng đoán mò.” Nguyên Thiên Tùng vỗ bả vai Nguyên Đồng Niên Nguyên Đồng Nguyệt.
Dù sao những đệ đệ này chưa từng thấy mấy chuyện như vậy, bình thường dũng cảm một chút cũng không sao, bây giờ lại thấy sự thật, đừng để bản thân bị ám ảnh, buổi tối mơ thấy ác mộng.
Nguyên Nguyên bó tay, nàng liếc nhìn đám người ở xa. Thứ mà nàng nhìn không phải người mà là một luồng óan khí nho nhỏ bị mọi người vây quanh kia.
Nàng đã nhắc nhở hắn ta cẩn thận với nước, không ngờ hắn ta vẫn xảy ra chuyện, thật là muốn cản cũng cản không được.
Bây giờ hắn ta đã hóa thành một luồng oán khí còn sót lại trên thế gian không muốn rời đi, làm vậy có tác dụng gì.
Hình như oán khí cũng chú ý tới Nguyên Nguyên, nhưng xung quanh đều là đám đông, hắn ta bị nhốt ở giữa không ra được, chỉ có thể giương nanh múa vuốt với Nguyên Nguyên, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
“Hừ…” Nguyên Nguyên hừ khẽ một tiếng.



