Dù chỉ được báo bình an cho người nhà sớm hơn một phút cũng tốt lắm rồi.
Nguyên Thiên Tùng dẫn Nguyên Nguyên đến tìm chưởng quầy trả phòng, ở đây một đêm thật sự tốn rất nhiều tiền. Chỉ ở một buổi tối mà tốn một trăm năm mươi văn, Nguyên Nguyên than thở tiếc nuối số tiền đã tiêu.
Nếu có nhà trong thị trấn thì tốt quá, sẽ không còn phiền phức như vậy. Nhị ca và Tam ca cũng không cần thường xuyên đi lại xa xôi, ngay cả Tứ ca và Ngũ ca sau này đến trường học cũng tiện hơn nhiều.
Nhưng Nguyên Nguyên không rõ giá nhà trong thị trấn, căn nhà có thể chứa cả gia đình bọn họ chắc chắn không rẻ.
Nhưng dù ở nơi nào thì có một tòa nhà thật sự rất tiện…
Nguyên Nguyên quyết định có thời gian sẽ tìm hiểu kỹ.
“Tiểu huynh đệ, muội muội này nhà ngươi thật sự rất to gan.” Lưu chưởng quầy cảm thán với Nguyên Thiên Tùng.
Ông ta nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ chuyện xảy ra vào hôm qua, phải tìm một người thảo luận mới có thể ổn định lại tâm trạng kích động.
Nguyên Thiên Tùng tò mò, có chuyện gì liên quan đến Nguyên Nguyên chứ?
Hắn hỏi: “Tại sao chưởng quầy nói như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Cuối cùng Lưu chưởng quầy cũng tìm được người để thổ lộ tiếng lòng, ông sẽ rất khó chịu nếu không nói hết ra chuyện tối qua.
Vì vậy ông ta kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra tối hôm qua cho Nguyên Thiên Tùng nghe, cuối cùng Lưu chưởng quầy còn không quên nhắc nhở.
“Tiểu Nhiếp đại nhân đó và muội muội nhà ngươi gần bằng tuổi, cần phải bảo muội muội nhà ngươi chú ý một chút. Tuy tuổi tác ngang ngửa nhưng tiểu dân chúng ta không thể dính với những đại nhân kia, đừng đùa với bọn họ.”
“Được, ta biết rồi, đa tạ chưởng quầy đã báo tin.”
Nguyên Thiên Tùng nghiêm túc ôm quyền cảm tạ, giống như chuyện này rất quan trọng.
Nguyên Nguyên: “…”
Tại sao Lưu chưởng quầy nói quá như vậy, khiến nhị ca phải lo lắng.
“Nhị ca, ca biết vị Nhiếp đại nhân mà Lưu chưởng quầy nhắc tới không?” Ra khỏi quán trọ, Nguyên Nguyên hỏi Nguyên Thiên Tùng.
Nguyên Thiên Tùng là người khôn khéo, hiểu nhiều biết rộng, không thể nào không biết trong thị trấn này xảy ra chuyện lớn gì. Hắn cúi đầu bắt gặp đôi mắt tò mò của Nguyên Nguyên, không đành lòng từ chối nàng.
“Biết, nghe nói hắn tên là Nhiếp Minh Ly, là hoàng thân quốc thích, khoảng thời gian trước mới từ kinh thành đến đây, có thân phận rất lớn. Ngày đầu tiên hắn tới thị trấn đã truyền tin khắp nơi này, chỉ có thôn quê của chúng ta không nghe được tin tức.”
Nguyên Gia thôn mù tin tức, tuy Cửu Khúc Trấn mà bọn họ đang ở bây giờ cũng chỉ là một trấn nhỏ nhưng vẫn tốt hơn Nguyên Gia thôn rất nhiều.
“Nếu thật sự có thân phận lợi hại, vậy tại sao lại bị điều đến đây?” Nguyên Nguyên không nghĩ nhiều, trực tiếp thuận miệng đáp lời.
Nguyên Thiên Tùng dừng bước, mọi người đều nói Tiểu Nhiếp đại nhân có thân phận lợi hại, nhưng thật sự không có người nào nghĩ giống Nguyên Nguyên. Chỉ có nàng nhìn thấu mọi việc, nếu thật sự có thân phận cao quý thì sao có thể bị lưu đầyđến đây.
Một Cửu Khúc trấn nho nhỏ làm sao sánh bằng kinh thành phồn hoa náo nhiệt. Tuy Nguyên Thiên Tùng chưa từng đến kinh thành nhưng hắn biết rõ điều này.
Nguyên Nguyên thấy Nguyên Thiên Tùng không đi, lúc này mới ý thức được mình nhiều lời, vội vàng sửa sai: “Nhị ca, muội chỉ thuận miệng nói bừa.”
Nàng cười hì hì, định nói dối cho qua chuyện.
Nguyên Thiên Tùng xoa mạnh đầu nàng, nói đùa nhưng thật sự đã nói ra lời trong lòng: “Ta thật sự cảm thấy Tiểu Lục không giống tiểu cô nương tầm thường.”
Trong lòng Nguyên Nguyên chợt căng thẳng, bị phát hiện rồi sao…
Nguyên Thiên Tùng thấy nàng căng thẳng như vậy lập tức ôm nàng lên, mũi chân rời khỏi mặt đất, nâng cao quá đỉnh đầu. Hắn cười to: “Tiểu Lục nhà ta càng thông minh, xinh đẹp, đáng yêu hơn các tiểu cô nương khác!”
Nguyên Nguyên bay lên trời, luống cuống nhìn mình cách xa mặt đất. Nàng hơi bối rối, tay không biết nên đặt chỗ nào, thậm chí nàng còn thấy mọi người qua đường đều nhìn mình.
Khuôn mặt nàng nhanh chóng đỏ bừng, cả người nóng lên: “Nhị ca, ca mau thả muội xuống, người qua đường đều nhìn muội kìa…”
Nàng đã lớn rồi làm sao còn có thể được bế cao như vậy. Nàng giãy giụa nhưng vẫn vỗ nhẹ bả vai Nguyên Thiên Tùng, sợ mình cử động mạnh sẽ khiến hắn mất thăng bằng té ngã.
“Tiểu Lục thẹn thùng à, thật sự không muốn được Nhị ca ôm ư?” Nguyên Thiên Tùng cũng không muốn khiến Nguyên Nguyên xấu hổ.
Nguyên Nguyên nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Ừm… Thả muội xuống đi Nhị ca.”
“Vậy được rồi.” Nguyên Thiên Tùng hơi mất mát buông Nguyên Nguyên ra. Ôi, muội muội đã trưởng thành thật rồi, không thể ôm nữa. Hắn khom người tầm mắt ngang bằng Nguyên Nguyên, trịnh trọng bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Tiểu Lục à, ở trong mắt ca ca thì muội mãi mãi là tiểu muội muội, dù muội thông minh hơn tiểu cô nương nhà khác cũng không thay đổi được sự thật muội là tiểu bảo bối trong lòng ta, trong lòng gia đình chúng ta. Vì vậy, muội không cần cảm thấy gánh nặng, chúng ta là người một nhà.” Nguyên Thiên Tùng dịu dàng nói ra lời này.
Nguyên Nguyên có thể từ ngu ngốc trở nên bình thường, có thể chết đi sống lại, chuyện thần kỳ như vậy cũng có thể xảy ra, nên cho dù Nguyên Nguyên thông minh hơn người thường, hay xảy ra chuyện gì khác thường thì bọn họ cũng có thể tiếp nhận.
Nguyên Nguyên nghe Nguyên Thiên Tùng nói vậy lập tức cảm thấy toàn bộ sự căng thẳng đã biến mất hầu như không còn. Mọi người trong nhà tin tưởng nàng như vậy thì nàng cũng nên tin tưởng ngược lại.
Nguyên Nguyên chủ động nắm tay áo Nguyên Thiên Tùng, lần đầu tên nàng cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ như vậy. Nàng kéo Nguyên Thiên Tùng đi: “Muội biết rồi Nhị ca! Chúng ta mau đi tìm Tứ ca, Ngũ ca thôi, kẻo bọn họ chờ sốt ruột.”
Thấy Nguyên Nguyên đã hoàn toàn thả lỏng, Nguyên Thiên Tùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ sau khi đầu óc Nguyên Nguyên khôi phục bình thường hình như lòng nàng luôn nặng nề, nhưng hắn chỉ muốn làm Nguyên Nguyên vui vẻ, không cần nghĩ nhiều.
Nguyên Thiên Tùng và Nguyên Nguyên vừa nói vừa cười đi về phía trước, trên tay Nguyên Nguyên còn cầm một món đồ chơi làm bằng đường. Trên đường đi nàng chỉ nhìn nó hai lần, ngạc nhiên và cảm thán kỹ năng làm đồ chơi bằng đường, không ngờ Nhị ca lập tức mua cho nàng.
Bây giờ nàng cầm một món đồ chơi nhỏ bằng đường không ăn không được mà ăn cũng không được. Ăn thì quá ngọt, dễ bị sâu răng, không ăn thì lãng phí. Nàng đành phải cắn từng miếng nhỏ.
Vốn có thể ăn hai ba miếng là ăn xong món đồ chơi, nhưng nàng ăn được nửa đường, đến khi tới gần cổng thành vẫn chưa ăn xong. Tuy nhiên, lúc sắp đến cổng thành, ánh mắt Nguyên Nguyên và Nguyên Thiên Tùng bị một đám người hấp dẫn.
Một đám người tụ tập lại nhìn cái gì không biết, xung quanh chật như nêm cối, hình như trong cùng còn có vài quan binh đang duy trì trật tự.
“Đừng nhìn, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành, đừng xen vào.” Nguyên Thiên Tùng kéo Nguyên Nguyên, không muốn để nàng tới gần, nơi nào có quan binh chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Nguyên Nguyên nghe lời rời xa nhóm người này, nhưng lúc đi ngang qua nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, nàng giữ chặt tay nhị ca, chỉ về một phía: “Nhị ca nhìn kìa, có phải đó là Tứ ca và Ngũ ca không? Giống lắm.”
Nguyên Thiên Tùng: “…?”
Hắn nhìn lại đám người, quả nhiên nhìn thấy hai đỉnh đầu của đệ đệ thối không nghe lời thích náo nhiệt đang cố gắng chen vào đám người.



