Đường Thanh Thanh thu dọn xong xuôi, cô lên đường đi thăm người thân.
Lần này đi vô cùng thong thả, cô vừa đi vừa xem phong cảnh. Lần trước đi và trở về đã vào đông, trên con đường sau thu hoạch vô cùng lộn xộn.
Bên kia, lúc biết giờ Đường Thanh Thanh đến, Chu Lục Hàn đã xin nghỉ phép, tắm rửa sạch sẽ, còn đi mượn một chiếc xe, sau khi chuẩn bị xong mới đi đón người.
Anh cao lớn, dáng vẻ tuấn tú, cho dù ở nhà ga người đến người đi cũng khiến người ta chú ý, Đường Thanh Thanh cũng như thế.
Cô vừa xuống xe lửa đã thấy Chu Lục Hàn đứng đón, anh đứng thẳng giống như cây thương tùng.
“Chu Lục Hàn, em ở đây.” Đúng lúc lần này cô mang theo rất nhiều thứ đến.
Chu Lục Hàn nghe thấy tiếng gọi, anh đi theo dòng người qua đó.
Tuy Đường Thanh Thanh mang theo rất nhiều đồ đến, nhưng anh khỏe mạnh có thể vácbao tải kia lên vai sau đó dẫn cô đi ra ngoài.
“Sao em mang thứ này lên xe lửa được?” Chu Lục Hàn hỏi.
Đường Thanh Thanh cười ha ha, cô tìm chú Đường giúp.
Dưa hấu trong nhà đã chín, ngoại trừ mang đến cho Chu Lục Hàn mấy trái thì trong nhà còn thừa một lượng lớn. Trong nhà chú Đường có một đứa con gái vô cùng đáng yêu, được chú Đường cưng chiều.
Trước đó, cô bé đi theo đám bạn nhỏ đến nhà Đường Thanh Thanh ăn dưa hấu, vô cùng thích, chỉ là trong làng chỉ có Đường Thanh Thanh và chị Hai Tần trồng. Nhà chị Hai Tần trồng ít, còn bị hợp tác xã mua bán lấy đi một phần lớn, chỉ còn vài quả đưa cho thân thích, khiến Hắc Oa không đủ ăn, càng không nói đến việc cho người trong thôn.
Mọi người muốn ăn dưa hấu thì cách duy nhất là tìm Đường Thanh Thanh.
May mà cô đã chuẩn bị từ sớm, cô đưa dưa hấu cho nhà chú Đường là để ông giúp cô mang đồ lên xe lửa.
Bình thường khi người trong thôn đi ra ngoài đều là chú Đường đưa đi, chuyển vài thứ lên xe cũng là tiện tay, đương nhiên chú Đường sẽ không từ chối.
“May mà có anh ở đây, không thì cầm túi lớn thế này em không biết phải đi thế nào.” Đường Thanh Thanh cười nịnh nọt.
Đương nhiên câu này là lời nói dối, cô đã có ý đặt túi đồ lên xe lửa thì chắc chắn sẽ có cách lấy xuống, nói thế để Chu Lục Hàn nghe vui vẻ mà thôi.
Quả nhiên, mặc dù anh vẫn tỏ ra nghiêm túc nhưng Đường Thanh Thanh lại nhìn ra sự vui vẻ.
Sau khi đưa đồ lên xe, Chu Lục Hàn dẫn Đường Thanh Thanh quay lại nơi đóng quân.
Chu Lục Hàn vẫn chưa xin nhà, cho nên lần này Đường Thanh Thanh vẫn ở nhà khách như lần trước.
Cô nhìn anh đặt đồ xuống muốn rời đi, vội hỏi: “Này, anh đi đâu thế?”
“Anh đi trả xe, sau đó đi nhà ăn xem có gì ăn không, chuẩn bị mang đến cho em.”
“Được rồi, nhà ăn không có thức ăn cũng không sao, em có mang thức ăn theo. Lúc anh qua đây nhớ cầm theo dao, em gọt dưa hấu cho anh nếm thử.”
Năm ngoái cô trồng dưa hấu không nhiều, tình cảm của cô và Chu Lục Hàn chưa đến mức đó, đương nhiên anh không được ăn. Song, đúng lúc năm nay anh muốn cô đến thăm người thân, Đường Thanh Thanh quyết định chọn lấy dưa sắp chín, dùng rơm rạ phủ đầy bao bố, ngàn dặm xa xôi đưa đến trước mặt Chu Lục Hàn.
Trong đó, không loại trừ lý do là anh thích ăn ngọt.
Sau khi nghe Đường Thanh Thanh nói có mang theo dưa đến, anh cảm thấy hứng thú.
Năm ngoái, anh nghe Đường Thanh Thanh nói về dưa hấu mấy lần, sau đó đi thôn Giang Hạ dưỡng thương lại nghe Hắc Oa nói nhiều lần rằng dưa hấu ngọt ngào. Đáng tiếc anh không đến đúng mùa nên không được ăn.
Đường Thanh Thanh thấy anh còn muốn quay lại nhìn dưa, cô dở khóc dở cười: “Anh mau đi trả xe đi, bây giờ em ngâm dưa hấu vào nước lạnh, anh trở về ăn sẽ ngon hơn.”
“Ừm.” Chu Lục Hàn vội rời đi.
Anh vừa đi, linh khí trong cơ thể lập tức ngừng lại, trở lại như bình thường.
Đường Thanh Thanh thở dài.
Đối với cô mà nói linh khí rất quan trọng, tiếc là cô muốn có linh khí vô tận thì phải ở bên cạnh Chu Lục Hàn.
Thật ra đối với chuyện Chu Lục Hàn gọi cô đến lần này cô rất phân vân, nếu suy nghĩ từ phương diện linh khí thì phải ở bên cạnh Chu Lục Hàn là tốt nhất.
Nhưng Đường Thanh Thanh thích cuộc sống bình yên ở thôn Giang Hạ…
Được rồi, không lo lắng chuyện này nữa.
Đường Thanh Thanh lấy đồ ra khỏi túi, lần này đến cô không chỉ mang theo dưa hấu mà còn mang theo vài thứ bán thành phẩm. Thứ này cô chuẩn bị cho Chu Lục Hàn, nếu buổi tối đói bụng thì cho nước nóng vào có thể ăn.
Cô chọn một quả dưa nhỏ để xuống, sau đó ôm chậu đi hứng nước lạnh, ngâm dưa vào nước, một lát khi ăn sẽ càng thêm thanh mát ngon miệng.
Dưa hấu rất to, cho dù Đường Thanh Thanh đã chọn quả nhỏ nhưng cô và Chu Lục Hàn cũng không thể ăn hết một quả.
“Phần dưa còn lại chúng ta không ăn hết, không thì anh trở về chia cho bạn cùng phòng nếm thử?” Đường Thanh Thanh đề nghị.
Thỉnh thoảng Chu Lục Hàn sẽ nhắc đến mấy người bạn cùng phòng trong thư, mặc dù Đường Thanh Thanh chỉ gặp được một mình Lý Mẫn Tư nhưng cô cũng biết sơ về ba người còn lại.
“Ừm.” Chu Lục Hàn đồng ý hơi miễn cưỡng.
Đường Thanh Thanh hé miệng cười, trấn an nói: “Thời tiết này sau khi gọt dưa sẽ không để lâu được, ở đây còn có một quả, anh muốn thì mai lại gọt ăn.”
Chu Lục Hàn nghe nói thế mới thả lỏng.
Nhưng anh không biết anh không thể ăn được quả dưa này.
Rạng sáng ngày hôm sau, Chu Lục Hàn đã đến nhà khách chờ Đường Thanh Thanh, chuẩn bị dẫn cô đi xung quanh.
Thời gian gần đây trong đại đội huấn luyện không nặng, Chu Lục Hàn có thể trích ra mấy ngày nghỉ. Lần trước Đường Thanh Thanh đến chỉ ở bệnh viện với anh, không được đi đâu cả.
Chu Lục Hàn áy náy, lần này chuẩn bị kỹ càng đi cùng cô, tốt nhất là thừa dịp khiến Đường Thanh Thanh đồng ý chờ năm sau đi theo quân bên đại đội.
Về phần chuyện này, từ khi Đường Thanh Thanh đến bệnh viện chăm sóc anh, cô đã quyết định chắc chắn, sau đó vì không quen thuộc tục lệ bên này nên đang do dự.
“Hôm nay anh dẫn em đi tòa nhà bách hóa xem thử, anh nghe nói gần đây bên đó có váy mới, là thành phố điều hàng đến.” Chu Lục Hàn nói tin tức mình hỏi được cho Đường Thanh Thanh nghe.
Cô ăn mặc quá đơn giản, mặc dù bây giờ Đường Thanh Thanh ăn mặc rất đẹp nhưng Chu Lục Hàn muốn cuộc sống cô tốt hơn.
“Đi thôi!” Cô chưa quen với nơi này nên để mặc cho Chu Lục Hàn sắp xếp.
Nơi này không hổ là nơi to lớn, so với thôn Giang Hạ thì rất đông đúc, đồ vật có nhiều loại, cô còn tìm thấy mấy loại gia vị trước kia chưa từng thấy.
Cô cầm những loại gia vị kia không nỡ buông, Chu Lục Hàn quyết định dẫn cô đi tiệm cơm nhìn xem.
“Cũng gần trưa rồi, chúng ta đi quán cơm này nếm thử đặc sản trong đó đi.”
“Nhưng mà…” Hôm nay đi ra ngoài đã tốn không ít tiền, bây giờ đi ra ngoài ăn cơm không chỉ dùng tiền mà còn phải dùng phiếu lương thực, Đường Thanh Thanh hơi không nỡ.
Chu Lục Hàn không cho cô từ chối, kéo cô đi vào: “Không sao, chúng ta cũng không ăn thường xuyên, hơn nữa chẳng phải em thích nấu ăn à? Vậy chắc chắn phải nếm thử nhiều món mới nấu ăn ngon hơn được.”
Cũng đúng.
Đường Thanh Thanh ngửi mùi thơm trong quán cơm, ý muốn từ chối càng lúc càng mờ nhạt.
Cứ như vậy, hai người chọn mấy món đặc biệt ở nói đó, ăn vô cùng ngon miệng.
“Em nhìn gì thế.” Đường Thanh Thanh lắc đầu.
Vừa rồi khi đang dùng cơm, cô luôn cảm thấy cô gái ở bàn phía sau đang ngó Chu Lục Hàn, nhưng cô nhìn qua thì cô gái lại cúi đầu ăn cơm.
Giác quan của Đường Thanh Thanh rất nhạy, cô vô cùng tin tưởng bản thân, nhưng Chu Lục Hàn lại không có cảm giác gì cả. Cô lại sợ mình nghĩ sai, dù sao bọn họ chưa quen thuộc cuộc sống nơi này, vẫn phải cẩn thận mới được.
Được rồi, dù sao hôm nay bọn họ vô tình mới lên thành phố, một lát sẽ về nơi đóng quân, chắc là sau này không gặp nữa!
Chu Lục Hàn thấy Đường Thanh Thanh thả lỏng mới yên tâm dẫn cô về doanh trại.
Mặc dù anh có hai ngày nghỉ nhưng buổi tối vẫn phải về túc xá.
Dường như đường trở về ngắn lại, Đường Thanh Thanh mới ngủ gật trên xe đã đến nơi.
“Buổi tối anh đi nhà ăn nhờ làm hai món rau xào cho em đem về nhà khách ăn!” Hôm nay dẫn cô ra ngoài cả ngày, có lẽ cô rất mệt mỏi. Chu Lục Hàn sợ ngày mai cô không dậy nổi nên lúc này vội nói.
Đường Thanh Thanh không mệt mỏi, nhưng ngày hôm nay cô đã tích lũy rất nhiều linh khí, muốn đi về ngưng kết viên linh khí nên không từ chối ý tốt của Chu Lục Hàn.
Hơn bảy giờ tối, Chu Lục Hàn mang thức ăn đến, anh dùng tiền ngoài định mức nhờ đầu bếp trong nhà ăn làm.
“Ngon quá!” Đường Thanh Thanh khen ngợi.
Món ăn này rất ngon, giống hệt buổi trưa, chỉ là buổi trưa bọn họ ăn hơi thanh đạm, mà buổi tối hương vị lại nặng hơn.
Tương ớt đỏ dầu nhiều, màu sắc đẹp.
“Anh cũng ăn đi.” Đường Thanh Thanh nhìn thấy Chu Lục Hàn ngây ngốc đứng ở cửa nên mời anh.
Phần 29:
Chu Lục Hàn khoát tay liên tục: “Không được, anh ăn cơm rồi, đây là đặc biệt mang đến cho em.”
Sau khi nghe giải thích Đường Thanh Thanh mới hiểu bọn họ còn chưa kết hôn, vì thế Chu Lục Hàn không được vào phòng của cô.
Thì ra là thế, Đường Thanh Thanh chớp mắt, thảo nào hôm qua Chu Lục Hàn đem đồ vào cho cô sau đó vẫn đứng ngoài cửa.
Chờ Đường Thanh Thanh cơm nước xong xuôi, Chu Lục Hàn và cô trò chuyện phiếm vài câu, sau đó hai người tạm biệt. Trước khi đi, Chu Lục Hàn còn thăm dò nói kế hoạch ngày mai.
Thấy Đường Thanh Thanh đồng ý mới rời khỏi.
Đường Thanh Thanh dùng linh khí di chuyển khắp cơ thể một phen để loại bỏ mệt mỏi, cô vui sướng nằm trên giường cảm thấy nơi này thật tốt!
Rạng sáng ngày hôm sau, Chu Lục Hàn lại đến như đã hẹn.
Hai người cùng đi ra ngoài.
Lần này bọn họ muốn đi chỗ nổi tiếng ở nơi này, đường xá hơi xa nên phải đi sớm một chút.
Đáng tiếc, chưa đợi bọn họ rời khỏi đã có một cô gái cản Chu Lục Hàn lại.
Mà cô gái này chính là người Đường Thanh Thanh thấy hôm qua.



