Skip to main content

Trang chủ Một đời linh trù làm ruộng ở những năm 60 Chương 32: Thẹn thùng

Chương 32: Thẹn thùng

7:13 sáng – 22/07/2025

Mượn xe được hai ngày liên tục, hôm nay hai người bàn nhau nên đi đâu, cũng vì thế nhanh chóng bị cô gái này cản lại.
“Chào đồng chí Chu, đúng là duyên phận ông trời sắp xếp, ở nơi vắng vẻ như thế có thể gặp được anh.” Cô gái cười yêu kiều.
Chu Lục Hàn không biểu hiện gì, thậm chí còn không liếc nhìn cô ta: “Làm phiền đồng chí nhường đường.”
Dường như cô ta không nghe thấy, tiếp tục ngăn lại: “Chắc là đồng chí Chu muốn dẫn em gái này đi thôn Minh Nguyệt chơi, chỗ kia tôi biết rõ, tôi đi cùng hai người…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Chu Lục Hàn cắt ngang: “Không cần làm phiền, chúng tôi biết đường, cô đừng cản trở chúng tôi là được.”
Trong lời nói của Chu Lục Hàn mang theo vẻ tức giận.
Anh cảm thấy rất phiền, sao người phụ nữ này luôn xuất hiện xung quanh mình thế này?
Bầu không khí trở nên căng thẳng. Đường Thanh Thanh nhìn thấy có lẽ cô gái này và Chu Lục Hàn quen biết nhau, nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà quan hệ của hai người hơi bế tắc.
Không, phải nói là Chu Lục Hàn không chào đón cô gái này.
Chuyện này Chu Lục Hàn không giấu diếm, cô nhìn ra rất dễ dàng.
Cô ta thấy Chu Lục Hàn không cho mặt mũi như thế, không còn nói vòng vo nữa mà nói thẳng: “Lúc trước, đồng chí Chu ôm tôi, lại kéo tay tôi, khiến tôi mất hết trong sạch, bây giờ lại đi chơi cùng cô gái khác, anh làm như thế có đúng không?”
Đường Thanh Thanh nghe vậy cảm thấy là lạ.
Cô nhìn Chu Lục Hàn, ánh mắt như hỏi: Anh và cô gái này đã xảy ra chuyện gì?
Chu Lục Hàn vẫn luôn nhìn Đường Thanh Thanh, thấy thế vội nói: Anh và cô ta không có quan hệ gì cả.
Đồng thời vội vàng lớn tiếng giải thích: “Đồng chí, cô nói chuyện có lý lẽ chút được không. Lúc đó tôi thấy chuyện nên vội vàng cứu cô khỏi tay những tên lưu manh kia nên mới có tiếp xúc. Hơn nữa lúc đó là mùa đông, hai chúng ta ăn mặc dày như thế, tôi vốn không hề đụng vào da thịt của cô, sao có thể hủy trong sạch của cô được?”
Chu Lục Hàn vô cùng tức giận.
Rõ ràng năm ngoái khi vừa cứu cô ta không hề có chuyện như thế, cô ta và mẹ mình đến bệnh viện một chuyến sau đó không xuất hiện nữa. Sao năm nay cô ta lại bỗng nhiên xuất hiện xung quanh anh, bây giờ còn nói nhảm trước mặt Đường Thanh Thanh nữa.
Hừ, dường như cô ta luôn biết được anh sẽ đi đâu?
Chẳng lẽ cô ta…
Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, Chu Lục Hàn không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với cô ta, anh dẫn Đường Thanh Thanh đi vòng qua cô ta tiếp tục đi lên phía trước.
Đáng tiếc cô ta vẫn không muốn từ bỏ, liên tục đi theo phía sau bọn họ.
Trong lòng Đường Thanh Thanh không vui.
Không phải vì cô ta luôn đi theo bọn họ.
Mà là lúc này cô mới phản ứng được, cô gái này chính là kẻ đầu sỏ khiến Chu Lục Hàn bị thương ở chân hai lần.
Hừm, đây là thấy chân của Chu Lục Hàn chưa tàn phế nên mới quấn lấy à.
Đường Thanh Thanh càng nghĩ càng giận, đặc biệt khi nhìn thấy cô ta không cần thể diện liên tục bám theo, sắp đến cạnh Chu Lục Hàn.
“Cô làm gì đó?” Đường Thanh Thanh hung hăng hỏi, cô kéo Chu Lục Hàn từ bên trái qua bên phải, vô cùng tức giận: “Cô có biết xấu hổ không, trước mặt mọi người cứ bám lấy người đàn ông của người khác. Sao nào, đồ trong tay người khác thì thơm hơn à?”
Trước đó, cô gái này không hề chú ý đến Đường Thanh Thanh. Dù sao cô ta đã nghe nói cô gái đó sống ở nông thôn, tính cách rụt rè không có kiến thức, tuy nói dáng dấp không tệ nhưng cô ta tự nhận mình không kém, nên không hề bị uy hiếp.
Không ngờ cô ta nhìn lầm, đây là quả ớt cựa gà!
Song, cô ta không còn cách nào khác.
Cô ta tỏ vẻ ấm ức.
“Ôi em gái, chị nào có níu kéo người đàn ông của em, em không thể hủy đi thanh danh của chị được.” Cô ta nói xong, hốc mắt đỏ ửng nhìn Chu Lục Hàn.
Đường Thanh Thanh thấy thế càng không vui, tức giận nói: “Không có thì tốt, cô có thanh danh, mặc dù Chu Lục Hàn là đồng chí nam nhưng vẫn có thanh danh, sau này cô cách xa anh ấy một chút.”
Cô nói xong thì kéo tay Chu Lục Hàn quay về.
“Sao lại đi về?” Chu Lục Hàn cảm thấy kỳ lạ, hôm qua, sau khi nói sẽ đi thôn Minh Nguyệt chơi thì Đường Thanh Thanh rất mong chờ.
“Thấy khó chịu, em không muốn đi.” Đường Thanh Thanh trêu chọc nói: “Sau khi quay về anh nói cho rõ ràng, rốt cuộc cô gái kia là ai?”
Chu Lục Hàn thấy thế dường như hiểu ra gì đó, cười với vẻ cưng chiều: “Được, em muốn biết gì, trở về anh sẽ nói với em.”
Trong lòng anh tức giận gần chết, vất vả lắm anh mới có được hai ngày nghỉ, chuẩn bị dẫn Thanh Thanh ra ngoài chơi, ai ngờ bị người ở đâu đến phá hỏng.
Hai người quay về quân doanh, Đường Thanh Thanh lấy cớ buổi sáng dậy sớm bây giờ muốn về nhà khách nghỉ ngơi, đuổi Chu Lục Hàn đi.
Đúng lúc Chu Lục Hàn cũng có chuyện muốn làm, đưa cô đến cửa phòng sau đó rời đi.
Chu Lục Hàn vừa về đến đơn vị đã vội vàng đi tìm lãnh đạo, nói hoài nghi lúc trước khi anh cứu Hứa Thục Phân cho lãnh đạo biết.
Năm nay, cô ta còn đến khu nhà mấy lần, nếu cô ta có ý khác, chỉ sợ có người thân của binh sĩ bị cô ta lợi dụng.
Thà tra hết cũng không được buông tha, lãnh đạo vừa nghe Chu Lục Hàn báo cáo thì sắp xếp người đi tra.
“Được rồi, chuyện này tôi biết rồi, sau này tra ra được kết quả sẽ tìm cậu. Không phải vợ chưa cưới của cậu đến rồi à, mau đi ở cạnh người ta, sớm ngày kết hôn.”
Lãnh đạo nhìn cấp dưới trước mặt, tha thiết căn dặn.
Bộ đội độc thân đã đủ nhiều rồi, cậu ta có cơ hội thoát độc thân phải nắm chặt mới được!
Chu Lục Hàn chào một cái, tự tin nói: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Lãnh đạo cười, phất tay: “Đi đi.”
Bây giờ sắp đến giữa trưa, Chu Lục Hàn nghĩ chắc Đường Thanh Thanh đã dậy rồi, anh đi đến nhà ăn lấy hai phần cơm, chuẩn bị đi qua ăn cùng cô.
Không ngờ đi nửa đường lại gặp Đường Thanh Thanh, bên cạnh cô có rất nhiều người vây quanh. Chu Lục Hàn dựa vào thị lực còn tốt của mình liếc mắt nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc ở bên kia.
“Thanh Thanh.”
Ban đầu, Đường Thanh Thanh còn nghe đồng đội của Chu Lục Hàn kể chuyện liên quan đến anh, khi nghe có người gọi cô vội ngẩng đầu lên.
Lần này, cô thấy Chu Lục Hàn đứng cách đó không xa, trên tay anh cầm hai hộp cơm.
“Em đi lấy cơm à, anh còn nói đi đưa thêm hộp cơm cho em.” Buổi sáng, Chu Lục Hàn cầm đồ ăn sáng đi nhà khách, sau khi bọn họ ăn xong thì để hộp cơm ở phòng của Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh sợ trưa không có đồ đựng cơm nên vội mang xuống.
Không ngờ vừa ra khỏi nhà khách không xa thì gặp Lý Mẫn Tư, bên cạnh anh ta còn có một đám đồng đội. Sau khi giới thiệu một phen, thì ra bọn họ đều là binh sĩ cấp dưới của Chu Lục Hàn.
Đám người này tuổi tác không lớn, khi nhìn thấy Đường Thanh Thanh thì mở miệng vui vẻ gọi chị dâu, còn có người nói với cô bình thường Chu Lục Hàn huấn luyện bọn họ thế nào.
Chu Lục Hàn: “Anh thấy buổi sáng em ăn ít nên đi nhà ăn mượn hai chiếc hộp, chờ một lát ăn xong trả lại là được.”
Nói xong anh nhìn những người khác: “Không đi ăn cơm à?”
Lý Mẫn Tư gật đầu: “Đi chứ, đây chẳng phải gặp được em dâu à, thấy cô ấy nên nói chuyện mấy câu, hai người có muốn đi nhà ăn cùng chúng tôi không?”
Những người khác nghe vậy thì thi nhau nói: “Chị dâu đến nhà ăn đi, nơi đó rất náo nhiệt, cũng để tất cả mọi người nhìn chị dâu của chúng ta…”
“Khụ khụ khụ.” Chu Lục Hàn tằng hắng một cái: “Tôi và Thanh Thanh còn chưa đăng ký kết hôn, mọi người gọi cô ấy là đồng chí Đường đi?”
“Thanh Thanh, em muốn trở về ăn hay đi nhà ăn.”
Đường Thanh Thanh thấy mọi người kỳ vọng nhìn mình, cô gật đầu: “Vậy đi nhà ăn đi!”
Thế là đám người vui vẻ đi nhà ăn.
Chu Lục Hàn chọn đồ ăn đã phong phú đầy đủ, nhưng không biết nhóm người kia thế nào, lại tìm được đùi gà cho Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh hơi thẹn thùng, mỗi ngày bọn họ huấn luyện vất vả như thế chỉ có thể ăn đậu giác, khoai tây, thịt lại cho cô.
Chu Lục Hàn thấy đôi mắt to ngập nước của cô nhìn mình, anh sờ đầu cô, giúp cô cất đùi gà đi, khẽ nói: “Ăn đi, đây là tâm ý của bọn họ.”
Được thôi, đến nước này cô chỉ có thể ăn đùi gà.
Cơm nước xong xuôi, Chu Lục Hàn đi rửa hộp cơm, Đường Thanh Thanh gọi một tiểu binh lại nói nhỏ với anh ta mấy câu, sau đó nhìn anh ta vui vẻ chạy đi sau bếp.
Đến khi Chu Lục Hàn trở về đã thấy không ít người đang ở cạnh Đường Thanh Thanh chờ anh.
“Đi thôi!” Nhìn bọn họ cầm đồ trong tay, Chu Lục Hàn đã biết bọn họ muốn làm gì.
Bọn họ mượn chỗ ở nhà khách, Chu Lục Hàn ôm quả dưa hấu ra khỏi phòng.
“Oa… Quả dưa lớn quá!”
“Đúng đó, quả dưa vừa to vừa tròn, chắc khoảng bảy tám ký.”
“Sao chị dâu mang tới được?”
Mọi người bàn tán, Chu Lục Hàn lấy dưa ra thì không để ý nữa, để nhóm binh sĩ kia tự làm, muốn cắt thành thế nào cũng được.
Mặc dù hạt giống năm nay không ngâm trong linh khí nhưng hương vị không tệ, đặc biệt là hai quả Đường Thanh Thanh cố ý mang đến, ăn vô cùng ngon.
Sau khi gọt dưa hấu, cho ba người Chu Lục Hàn, Đường Thanh Thanh, Lý Mẫn Tư mỗi người một miếng, còn lại tự mình chia.
“Dưa này ngon quá, ngọt ngào hơn nước chè nữa.” Tiểu binh cắt dưa là người cuối cùng được ăn, anh ta vừa cắn một miếng đã vội ca ngợi.
Nhìn tất cả mọi người thích ăn dưa của cô trồng, Đường Thanh Thanh vô cùng vui vẻ, như vậy không uổng công cô mang từ nơi xa đến.
Đám người ăn dưa lại gặp mặt chị dâu, nói qua nói lại thấy sắc mặt Chu Lục Hàn càng ngày càng đen, tất cả mọi người thức thời tạm biệt.
Mọi người vừa đi, sắc mặt tốt của Đường Thanh Thanh tan biến.
Chu Lục Hàn níu kéo: Mau trở lại đi, một mình tôi không gánh nổi…
Phần 30:
Anh biết chắc chắn Đường Thanh Thanh đang tức giận vì chuyện buổi sáng, nhưng cụ thể anh không nói được, dù sao cũng phải chờ lãnh đạo điều tra.
Chỉ có thể nói chuyện đã xảy ra một phen.
Đường Thanh Thanh càng nghe càng tức giận.
Thì ra, vào tháng mười năm ngoái khi Chu Lục Hàn chấp hành nhiệm vụ trở về thì gặp Hứa Thục Phân, lúc đó cô ta bị mấy tên lưu manh vây quanh, đang hô to cứu mạng.
Chu Lục Hàn là quân nhân, đụng chuyện sao bỏ mặc được nên vội xông đến. Song, mặc dù anh mạnh nhưng số ít không đánh lại số đông, lại thêm Hứa Thục Phân chỉ biết kêu gào, cuối cùng bị đối phương đánh cho một gậy.
Sau đó, khi được đưa đến bệnh viện, mẹ của Hứa Thục Phân tới thăm cô ta một phen, ban đầu thái độ vẫn ổn, nói chuyện nghe được, nhưng không biết vì sao sau khi bác sĩ đến phòng kiểm tra thì thái độ của bà ta thay đổi, thuận miệng hỏi han mấy câu sau đó rời đi.
Không đến nữa.
Đây cũng là lý do vì sao năm ngoái khi Đường Thanh Thanh tới chăm sóc Chu Lục Hàn hai tháng lại không gặp Hứa Thục Phân.
“Sau đó thì sao?” Đường Thanh Thanh hơi tò mò, theo lý mà nói hai người này không gặp nhau, sao hôm qua thái độ của Hứa Thục Phân lại như thế.
Dường như có chuyện gì thúc đẩy cô ta tiếp cận Chu Lục Hàn.
Chu Lục Hàn nhìn cô như đang nghe kể chuyện xưa, anh cười dung túng, tiếp tục nói: “Năm nay chân anh lành lại nên về đơn vị, có một lần anh gặp đồng chí Hứa ở gần đây, cô ta đi theo họ hàng.”
“Lúc ban đầu thái độ của cô ta rất bình thường, nhưng không tiếp vì sao gần đây luôn chặn anh lại…”
Nói đến đoạn sau, Chu Lục Hàn hơi ấm ức.
Gần đây mỗi khi anh ra sân huấn luyện đều có thể đụng phải cô ta, may mà không biết cô ta lo lắng điều gì, vốn không làm phiền anh ở nơi đông người, không thì anh đã nói với lãnh đạo từ lâu rồi.
“Dù sao anh cảm thấy cô ta không phải người tốt, mấy hôm nay nếu em gặp cô ta thì cách xa cô ta một chút.” Chu Lục Hàn không yên lòng căn dặn.
“Biết rồi biết rồi.”
Sau khi nói ra chuyện đó, Đường Thanh Thanh không bày vẻ mặt khó coi với Chu Lục Hàn nữa, dù sao chuyện này nói sao cũng không phải lỗi của anh.
Hơn bốn giờ chiều, Chu Lục Hàn cầm giấy tờ, dẫn Đường Thanh Thanh đi ký tên sau đó đến khu nhà cho người thân ở.
“Nhà ở nơi này mới xây ở đằng sau đơn vị, lớn nhỏ bằng nhau, em xem thích bên nào.” Ngày xưa nghe người ta nói có vợ con thì nôn nóng gì đó, Chu Lục Hàn không hề có cảm giác, anh một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng từ mùa hè năm ngoái gặp được Đường Thanh Thanh, anh thường mơ đến cuộc sống sau khi kết hôn, đặc biệt là khi thấy người ta huấn luyện xong có thể về nhà, vợ chồng bên nhau, con cái quấn đầu gối, Chu Lục Hàn vô cùng hâm mộ.
Từ đó, anh đã muốn đưa Đường Thanh Thanh đến đây.
“Thanh Thanh, anh biết tuổi thật của em còn chưa đủ, nhưng để một mình em ở thôn Giang Hạ thì anh không yên tâm lắm. Nếu em đến đây thì cuộc sống vẫn y hệt như ở thôn Giang Hạ, không cần đi làm việc, mỗi ngày em muốn làm gì thì làm đó, anh sẽ không can thiệp vào chuyện của em.” Chu Lục Hàn tốn sức khuyên nhủ.
“Bây giờ anh đang ở đâu?” Đột nhiên Đường Thanh Thanh hỏi.
“Ký túc xá, trong nơi đóng quân.”
Từ nhỏ Chu Lục Hàn đã ở trong doanh trại, sau đó ba mẹ qua đời, anh theo chị đi nơi khác.
Sau khi chị lấy chồng, anh chọn vào quân đội, từ đó ở trong ký túc xá.
“Có rộng không?”
“Bốn người một phòng, đồ của bọn anh không nhiều, vẫn rất rộng rãi.” Chu Lục Hàn không muốn tiếp tục nói nữa, anh hỏi Đường Thanh Thanh thích nơi nào.
Đường Thanh Thanh nhìn xung quanh, đi một vòng mới nói: “Phía tây không tệ.”
Phía tây gần chân núi, cách nơi đóng quân hơi xa, lúc chia nhà cũng không ưu tiên bên kia, không ngờ Đường Thanh Thanh lại thích chỗ đó.
“Ừm, vậy đến lúc đó anh xin nhà bên đó, nơi khác anh không chắc sẽ giành được, nhưng phía tây thì không cần lo.” Chu Lục Hàn không hề gượng ép.
Đối với chuyện ở đâu anh không có cách nào, nếu không phải vì Đường Thanh Thanh muốn theo quân, anh thà rằng tiếp tục ở ký túc xá.
“Ăn tết năm nay anh có nghỉ không?” Bây giờ Đường Thanh Thanh còn chưa nghĩ kỹ, vốn dĩ cô không muốn theo quân nhưng sau khi đi đến nơi này, cô lại hơi do dự.
Dù sao nơi này yên tĩnh, linh khí dồi dào lại không cần phải đi làm việc, bình thường Chu Lục Hàn phải đi huấn luyện, vậy chẳng phải trong nhà chỉ có mình cô sao, cảm giác không khác gì ở thôn Giang Hạ.
À, không đúng, vẫn có khác biệt!
Ở đại đội Giang Hạ không có ai có thể khiến linh lực của cô tự động vận chuyển như ở cạnh Chu Lục Hàn.
Anh nhìn thấy Đường Thanh Thanh thả lỏng, vội nói: “Có thể xin nghỉ mười ngày.”
Thật ra bình thường năm nay anh không có ngày nghỉ, nhưng gặp chuyện lớn như kết hôn, đi xin lãnh đạo chắc là được, cùng lắm thì hai năm sau anh không có ngày nghỉ chứ sao.
Đường Thanh Thanh nghe thấy có ngày nghỉ thì yên tâm, mọi chuyện chờ qua tết hãy nói.
Đi xem nhà xong, hai người ung dung đi ra ngoài.
Lúc đi đến cửa gặp vợ của chính ủy, Chu Lục Hàn vội dừng lại, giới thiệu Đường Thanh Thanh với bà ấy.
Chính ủy là chiến hữu của ba Chu Lục Hàn, trước kia ở ngôi nhà của người thân. Khi ba mẹ nhà họ Chu qua đời, may mà có vợ của chính ủy chăm sóc, không thì hai chị em của anh phải trải qua tháng ngày khó khăn rồi.
Vì thế, Chu Lục Hàn vô cùng kính trọng vợ của chính ủy.
“Tiểu Chu dẫn người đến xem nhà à?” Vợ chính ủy cười hỏi.
Chu Lục Hàn gật đầu: “Đúng thế, năm sau Thanh Thanh chuẩn bị theo quân với em, bây giờ có cơ hội, em dẫn cô ấy đi xem một phen.”
“Tốt quá, Tiểu Chu sắp cưới vợ rồi.” Vợ chính ủy kéo tay Đường Thanh Thanh, khen ngợi: “Chắc cô bé này là con gái của anh Đường, gương mặt giống chị Đường vậy, vô cùng đẹp. Khi còn bé chị đã từng bế rồi…”
Vừa nói bà vừa nắm tay Đường Thanh Thanh: “Đã đến đây thì buổi tối đến nhà ăn cơm đi, đúng lúc chị mới mua thức ăn về, buổi tối gặp chú Cố nữa.”
Đường Thanh Thanh bị lôi kéo hơi bối rối, nhưng cô không dám giãy dụa. Dù sao người kéo cô cũng là người lớn tuổi, ngộ nhỡ làm cho bà ấy bị thương cũng không tốt.
Chu Lục Hàn phản ứng nhanh, vội cản vợ chính ủy lại: “Hôm nay không đến nhà chị ăn cơm được, bọn em đã hẹn nhóm người Lý Mẫn Tư buổi tối gặp rồi. Chờ sang năm khi Thanh Thanh theo quân, chắc chắn sẽ đến nhà chị ăn chực, đến lúc đó đừng ghét bỏ chúng em nhé.”
Đường Thanh Thanh hiếm khi thấy Chu Lục Hàn nói đùa, cô hơi ngạc nhiên.
Rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu bộ mặt?
Bộ mặt với binh sĩ cấp dưới, anh nói một không hai, vô cùng uy nghiêm.
Ở trước mặt đồng đội, anh trầm ổn đáng tin, có thể tin cậy.
Ở trước mặt lãnh đạo, anh nhạy bén hơn người, vô cùng can đảm.
Ở trước mặt người thân, anh chín chắn lại hoạt bát, có thể bỏ đi sự kiêu ngạo mà thân thiết với người khác.
Ở trước mặt mình, anh dính người như kẹo.

Nói chuyện với vợ chính ủy mấy câu, hai người mới thoát thân quay về nhà khách.
“Thanh Thanh, ngày mai anh phải trở về huấn luyện bình thường, hôm nay đồng đội trong ký túc xá muốn ăn cơm cùng chúng ta.” Buổi trưa Lý Mẫn Tư đã nói, ký túc xá bọn họ có bốn người ở chung phòng, mặc dù tính cách không giống nhau nhưng cho đến nay ở chung không tệ. Lần này vợ sắp cưới của Chu Lục Hàn ngàn dặm xa xôi tới, bọn họ nhất định phải chiêu đãi một phen.
Đường Thanh Thanh suy nghĩ, cảm thấy không thành vấn đề, dù sao nếu như cô muốn đến nơi này theo quân thì sẽ phải gặp đồng đội của anh thường xuyên.
“Vẫn ở nhà ăn à?”
Chu Lục Hàn gật đầu, bây giờ bọn họ không có nơi nấu cơm, chỉ có thể nhét ít tiền cho đầu bếp ở nhà ăn, bảo ông ấy nấu giúp mấy món.
“Đi thôi.” Đường Thanh Thanh đồng ý.
Đúng lúc cô chưa hiểu hết về Chu Lục Hàn, buổi tối đi nghe xem trong mắt đồng đội anh là người thế nào.
Bây giờ vẫn còn sớm, Đường Thanh Thanh cầm thức ăn bán thành phẩm đưa cho Chu Lục Hàn.
“Đây là món ngon em làm sẵn, sau này nếu anh đói bụng thì dùng nước sôi rót vào là ăn được, rất thuận tiện.”
“Ừm.” Chu Lục Hàn ngoan ngoãn cầm túi vải kia.
Lúc Đường Thanh Thanh đến anh nhớ cô chỉ cầm một bao tải, bên trong ngoại trừ dưa cũng chỉ có túi tiền.
Lúc đó anh cảm thấy cô mang quá nhiều đồ đến, chỉ sợ cô đi xe lửa không tiện, không ngờ cô mang thức ăn đến chỉ để cho anh.
Giờ phút này, trong lòng Chu Lục Hàn chua xót.
Từ khi ba mẹ qua đời, anh là trụ cột trong nhà. Chị đi làm ở đoàn văn công, thường phải ra ngoài biểu diễn, lại thêm chị ấy là người cứng rắn nên không chú ý đến những chuyện nhỏ này.
Qua nhiều năm như vậy, Đường Thanh Thanh là người đầu tiên quan tâm lo lắng anh đói bụng.
Thật sự là không khống chế nổi, đột nhiên Chu Lục Hàn ôm chặt Đường Thanh Thanh, dùng sức rất mạnh như muốn hòa tan cô vào thân thể.
Nhưng mà còn chưa đợi Đường Thanh Thanh hoàn hồn, anh đã buông cô ra, khôi phục dáng vẻ bình thường.
“Được rồi, trước tiên đem những thứ này về ký túc xá của anh đi, hôm nay đi đường xa, trên người em đổ mồ hôi, chờ lát nữa đi tắm rồi đi ăn.” Đường Thanh Thanh nói xong thì đẩy Chu Lục Hàn đi ra.
Ngoài cửa, Chu Lục Hàn ôm túi vải, trong mắt không che đi được ý cười.
Trong phòng, Đường Thanh Thanh ngồi xổm cạnh cửa, ánh nắng chiếu lên mặt cô đỏ bừng, cả người vô cùng thẹn thùng.
A a a…
Cô lại bị ôm.
Phải biết hai đời cộng lại, ngoại trừ khi còn bé được sư phụ ôm, cô chưa từng tiếp xúc với người đàn ông khác đâu…
Vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, hơn nửa ngày gương mặt Đường Thanh Thanh còn chưa hết đỏ ửng!