Skip to main content

Trang chủ Một đời linh trù làm ruộng ở những năm 60 Chương 29: Trồng dưa

Chương 29: Trồng dưa

7:12 sáng – 22/07/2025

Cuối cùng vẫn là linh lực phát huy tác dụng, Đường Thanh Thanh không còn sốt nữa, thân thể được khôi phục lại rất nhanh chóng. Song, đại đội trưởng thấy gần đây trong ruộng không có công việc nhẹ nhàng, lại sợ cô sẽ mệt mỏi đổ bệnh nữa nên anh dứt khoát bảo cô ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày.
Nhân cơ hội này, Đường Thanh Thanh quyết định dọn dẹp lại đất riêng ở sân sau. Rau cải trồng trước đây giờ đã qua mùa, những cây cải trắng đã nở hoa lác đác, màu vàng tươi trông rất đẹp, nhưng đáng tiếc là không thể ăn được, phải nhanh chóng dọn sạch để trồng cây khác.
“Chị Thanh Thanh, năm nay chị có chuẩn bị trồng dưa hấu không?” Hắc Oa vốn dĩ định đến tìm bạn chơi, nhưng chị Hai Tần lo lắng cho Đường Thanh Thanh nên nhất quyết bảo cậu bé đến đây với cô.
Vừa đi tới sân sau, câu bé đã nghĩ tới dưa hấu năm ngoài mình được ăn, ngọt và mọng nước, ăn còn ngon hơn cả kẹo.
Đáng tiếc là năm ngoái cậu bé cũng chỉ ăn có ba bốn lần.
“Được thôi.” Đường Thanh Thanh đồng ý, dù sao năm ngoái cô cũng để một ít hạt giống lại, coi như là để dỗ dành bọn nhỏ: “Vậy chị đi nhà kho tìm hạt giống năm ngoái còn lại, em cứ tiếp tục ở đây giúp chị hái rau vứt sang một bên đi.”
Mặc dù những luống rau này đã cũ nhưng dùng để cho thỏ và dê ăn thì cũng không có vấn đề gì.
Năm ngoái, cô nhờ đại đội trưởng đi mua dê rồi tự mình nuôi một khoảng thời gian, sau đó còn phải chăm sóc Chu Lục Hàn, vì vậy cô dứt khoát bàn bạc với đại đội trưởng đem dê mẹ về đại đội, đợi đến khi sinh ra được dê con, sẽ trả lại một con.
Cho dù có suy xét ý tưởng này như thế nào thì đều là Đường Thanh Thanh đã chịu thiệt, trong đại đội cũng không có ai phản đối. Dù sao công việc của Hắc Oa mỗi ngày đều phải chăn dê, nhiều hơn một con hay ít hơn một con cũng chẳng có gì khác nhau, phải nuôi mãi đến tận tháng trước mới trả một con dê con về.
Năm ngoái cô đã trồng dưa hấu một lần rồi, năm nay trồng lại càng quen tay hơn. Hơn nữa hạt giống dưa hấu đã được cải tạo, rất phù hợp với thổ nhưỡng và thời tiết của thôn Giang Hạ nên Đường Thanh Thanh cũng không bỏ quá nhiều vien linh khí vào đó.
Dù sao thì thứ này không dễ kiếm được, gia đình giàu có cũng không có dư dả.
Nhìn thấy Đường Thanh Thanh mang hạt giống đi ra, Hắc Oa không rảnh rang, vội chạy về nhà và lấy hạt giống mà chị Hai Tần để lại mang qua.
“Chị Thanh Thanh, năm ngoái nhà tụi em ăn dưa cũng có để lại hạt giống, em có thể trồng cùng với chị không?” Hắc Oa nhìn cô đầy mong đợi.
Mặc dù người trong nhà cũng nói cũng sẽ trồng, nhưng mỗi ngày ba mẹ làm ruộng xong cũng không còn sớm nữa, sau khi về nhà còn phải đến đất riêng để chăm sóc rau cải. Hạt giống dưa hấu lại khá lâu nảy mầm, nhưng cậu bé đã từng nghe Đường Thanh Thanh nói dưa hấu này là trái cây theo mùa, qua mùa này rồi sẽ rất khó trồng được.
Nếu đã như vậy thì chi bằng tự mình làm, không phải là cậu bé chưa từng làm những công việc đơn giản như thế này trước đây, bộ não nhỏ bé của Hắc Oa hoạt động rất nhanh.
Đương nhiên, Đường Thanh Thanh cũng sẽ không từ chối.
Nói là làm ngay, buổi chiều hai người chăm sóc những hạt dưa hấu đó, Đường Thanh Thanh vốn dĩ chỉ muốn gieo khoảng hai mươi hạt như năm ngoái, đến lúc đó mình mình ăn cho ngọt miệng, nhưng lại bị Hắc Oa đến góp vui. Đến khi cô hoàn hồn lại thì đã gieo xuống chậu hai nắm hạt rồi.
… Cũng được thôi, vậy thì trồng hết tất cả vậy! Cũng không thể để lãng phí được!
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện trong đầu, bản thân Đường Thanh Thanh có chút sững sờ.
Sau khi đến đây có thể nói cô ngày càng tiết kiệm hơn rồi.
Nghĩ đến lúc đầu khi cô nấu ăn, những nguyên liệu không có linh khí cô còn không thèm, những nguyên liệu không đủ linh khí cô cũng không thèm, đến sau này không phải những thứ quý hiếm cô còn không thèm động tay đến…
“Chị Thanh Thanh, tiếp theo chúng ta làm gì đây?” Hắc Oa vừa hỏi vừa nghiêng đầu nghĩ: Thảo nào quả dưa hấu này khi trồng ra lại ngon như vậy, cách người ta trồng cũng khác với những loại rau khác.
“Bước tiếp theo là tìm một nơi có nhiệt độ thích hợp, em đi với chị…” Đường Thanh Thanh hồi thần lại thì tiếp tục hướng dẫn cho Hắc Oa.
Sau khi công tác chuẩn bị đã kết thúc, Đường Thanh Thanh bảo Hắc Oa về nhà trước: “… Đợi đến hai ngày sau những hạt giống này nảy mầm thì chúng ta có thể gieo nó xuống đất rồi.”
Hai người bọn họ mất mấy ngày mới có thể gieo hết hạt giống dưa hấu xuống đất, Đường Thanh Thanh đếm đại khái cũng có hơn trăm cây, nếu đem toàn bộ trồng hết ở sân sau, có lẽ sẽ chiếm một nửa sân.
Sau khi ở nhà thêm mấy ngày, những con lợn từ đại đội cuối cùng đã được đưa trở về, Đường Thanh Thanh còn chưa kịp đến gặp đại đội trưởng để cúi đầu nhận lỗi thì đại đội trưởng đã trực tiếp sắp xếp những người nuôi lợn.
Đại đội lần này mua năm con lợn con, sắp xếp tổng cộng hai người cùng nhau chăm sóc, trong đó một người là Đường Thanh Thanh, người còn lại là bà Đường có thể trị được bệnh cho gia súc trong thôn.
Mấy năm trước, con trai của bà Đường đã bị bệnh qua đời, bà ấy nuôi sống bản thân bằng tay nghề chữa bệnh cho lợn gà, gia súc cho thôn làng. Lần này đại đội nói sẽ tiếp tục nuôi lợn thì đã có tin đồn sẽ có một vị trí cho bà ấy.
Nhưng mọi người không ai nghĩ rằng vị trí còn lại sẽ được trực tiếp trao cho Đường Thanh Thanh.
Và trong số những người bị sốc này, Sở Tú là người sốc nhất.
Cô và Đường Thanh Thanh không chỉ có hiềm khích một hai lần.
Trước đây cô ta muốn chăn trâu, cô ta đã nhờ anh cả đi tìm đại đội trưởng thuyết phục nhiều lần nhưng cũng đều không được, đại đội trưởng nói đầy lý lẽ, hùng hồn rằng phải chăm sóc gia đình liệt sĩ.
Nhưng sau đó Đường Thanh Thanh đi đến nơi khác, đại đội trưởng lại giao công việc chăn nuôi bò cho một hộ gia đình khác. Lần này còn có một nguyên nhân khác, nói gia đình không có sức lao động nặng, cuộc sống rất khốn khó.
Hứ, tìm nhiều lý do như vậy, không phải là vì coi thường những người ngoài từ nơi khác chạy nạn đến đây sao.
Sau khi Sở Tú tức giận một trận xong cũng không thể làm gì được, mặc dù gia đình kia không có ai có sức lao động nặng, nhưng những người phụ nữ kia lại không có ai là dễ động vào.
Cũng may anh trai thương cô ta, mỗi lần sắp xếp công việc anh ấy đều giúp cô ta làm gần hết.
Nhưng cô ta vẫn không thích xuống ruộng, cho dù là tỏ vẻ cho có vậy thôi cũng không muốn, làn da của cô ta khi bị nắng thiêu gió thổi sẽ không còn trắng nõn mịn màng như xưa nữa.
Biết đại đội lần này sẽ nuôi heo, Sở Tú bắt đầu vận dụng hết trí tuệ của mình, cô ta không chỉ sẵn lòng giúp đỡ những người già trong thôn để lấy lòng mọi người mà còn vô tình để lộ thành tích khủng của mình khi trò chuyện với bọn họ.
Dù sao thì cô ta cũng đã từng nuôi heo ở ngôi làng trước đó của mình, hơn nữa còn nuôi rất tốt.
Sau khi làm nhiều như vậy, cô ta nghĩ công việc nuôi heo này chắc chắn sẽ ưu tiên xem xét đến mình!
Nhưng cô ta không ngờ rằng lần này, mình lại thua dưới tay Đường Thanh Thanh.
Tại sao chứ, cô chỉ là một cô gái mồ côi, tại sao lại sống tốt đến như vậy, Sở Tú cúi đầu xuống, trong mắt tràn đầy vẻ u ám không thể xóa nhòa.
Những ngày nuôi heo hoàn toàn không giống như những gì Đường Thanh Thanh nghĩ.
Bà Đường là một người vô cùng tỉ mỉ, bà ấy sẽ giữ chuồng heo sạch sẽ, trước khi Đường Thanh Thanh đi làm, bà ấy đã làm một vài tấm chiếu bằng rơm rồi trải trong chuồng heo nên việc dọn dẹp rất thuận lợi.
Đường Thanh Thanh thấy mình nuôi heo không giỏi bằng người ta nên cũng ngoan ngoãn bắt tay vào làm, mỗi ngày cô đều nhân lúc trước khi mặt trời mọc đi ra sau núi hái hai sọt cỏ cho heo, rồi tranh thủ để những người nuôi trâu bò lùa trâu bò về chuồng sẽ để chúng vận chuyển giúp cỏ heo.
Như vậy bà Đường cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc nào rảnh rỗi sẽ dạy Đường Thanh Thanh một ít phương pháp nuôi heo con, hai người cùng làm việc hòa thuận vui vẻ.
Sau khi được bà Đường chăm sóc, Đường Thanh Thanh cũng đang cân nhắc mình có nên nuôi một chú heo con hay không, dù sao thì tết năm ngoái Chu Lục Hàn đã dùng phiếu của mình để mua mấy cân thịt.
Nếu tự mình nuôi heo, cô có thể xử lý mọi phần thịt theo ý muốn của mình, đến lúc đó cô sẽ kho tàu, làm sườn chua ngọt, sườn nướng,…
Muốn ăn gì cũng có thể làm được hết.
Thậm chí cũng có thể gửi một ít sang cho Chu Lục Hàn.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Đường Thanh Thanh lại đến gặp đại đội trưởng, kéo anh đi mua một con heo con giúp mình.
Nhà họ Đường tuy rằng chưa từng nuôi heo, nhưng lúc đầu khi xây nhà vệ sinh đã xây một cái chuồng heo bên cạnh, tuy rằng nhỏ hơn một chút, nhưng để nuôi một con heo thì cũng không có vấn đề gì.
Đại đội trưởng hành động rất nhanh, Đường Thanh Thanh vừa nói xong, ngày hôm sau anh đã đưa người mang một con heo con đến đây.
“Con heo con này nuôi cùng lứa với đám trong đội, hôm qua anh đi hỏi thì người ta đúng lúc chỉ còn lại một con, anh sợ kéo dài thêm sẽ có vấn đề gì nên đã chuyển về đây cho em luôn, em xem có được hay không.”
Đường Thanh Thanh nhìn chú heo con ngây thơ đang yêu đến thế thì còn gì mà bất mãn nữa chứ, cô gật đầu liên tục để bày tỏ sự hài lòng của mình.
“Cảm ơn đại đội trưởng đã giúp đỡ, em nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Kể từ hôm nay, Đường Thanh Thanh sẽ lại càng bận rộn hơn, trong nhà không chỉ nuôi thỏ mà còn nuôi cả dê và heo con. Nếu không phải gà sẽ phóng uế khắp nơi, cô thật ra cũng muốn nuôi vài con, dù sao thì mùi vị trứng gà cũng không tệ.
Vì vậy, Chu Lục Hàn tháng này nhận được thư đã biết rằng trong nhà lại gia nhập thêm một thành viên mới nữa – Một chú heo con mũm mĩm.
Thấy Đường Thanh Thanh miêu tả cảnh ở quê nhà bằng những từ ngữ tinh tế, Chu Lục Hàn lại càng ra sức luyện tập hơn.
Anh… Muốn sớm ngày đón Đường Thanh Thanh đến đây, tốt nhất là ngay khi độ tuổi trên sổ hộ khẩu của Đường Thanh Thanh vừa đủ, anh sẽ kéo cô về phía mình.
Nghĩ đến con heo con ở nhà vẫn chưa lớn, Đường Thanh Thanh đã nghĩ ra một loạt tên món ăn, lúc này Chu Lục Hàn mới muộn màng nhận ra ra: Chẳng lẽ cô muốn ăn thịt à.
Vốn nghĩ rằng ở nông thôn thường sẽ không phát phiếu thịt, nên khi ký gửi đi, ngoại trừ năm tệ hàng tháng, bên trong còn kẹp thêm hai phiếu thịt.
Xong việc, anh hiếm khi không đến sân huấn luyện mà trở về ký túc xá, lại lấy bức thư của Đường Thanh Thanh ra xem.
“Lão Chu, cậu đang xem cái gì mà lại cười vui vẻ đến như vậy.” Lý Mẫn Tư và hai đồng đội của anh vừa mới từ nhà ăn trở về, nhìn thấy Chu Lục Hàn như vậy, trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi.
Phải biết Chu Lục Hàn là một người từ xưa đến nay không bao giờ thích cười, bình thường lúc ở sân huấn luyện nếu mà anh cười, vậy thì đối thủ của anh… Cũng coi như xong đời rồi.
Còn có một đồng đội nhanh nhạy, len lén liếc nhìn thứ Chu Lục Hàn đang cầm trên tay, lập tức sửng sốt: “Ôi vãi thật, Chu Lục Hàn, trên tay cậu đang cầm ảnh của ai mà lại cười đến như thế này? ?”
Lời này vừa thốt ra, hai người còn lại càng hưng phấn hơn, lần lượt vây lấy anh.
Nhưng Chu Lục Hàn không cho họ xem, bản thân anh đã khổ sở năn nỉ Đường Thanh Thanh mấy lần cô mới gửi đến, vậy tại sao anh lại phải cho người khác xem.
“Đi ra ngoài, nếu các cậu không nghỉ ngơi, chúng ta đi sân huấn luyện dạo chơi?” Chu Lục Hàn uy hiếp.
Hai người còn lại còn đang có chút do dự, Lý Mẫn Tư lại không sợ, anh ta vừa đi tới xem xét đồ vật trong tay Chu Lục Hàn, vừa nói: “Đi thì đi, dù sao chiều nay tôi cũng phải luyện tập với cậu, bây giờ chúng ta đi xem bức ảnh bảo bối này của cậu trước đã, lát nữa có bị đánh cũng không sao.”
Lời này vừa nói ra, hai người kia cũng phản ứng lại: “Đúng đấy, dù sao buổi chiều cũng sẽ bị đánh…
Đối mặt với sự tấn công của nhiều người, Chu Lục Hàn không phải không thể trốn thoát được, nhưng anh sợ rằng trong quá trình đó bức ảnh trong tay sẽ bị xé nát.
“Được thôi, tôi cho mọi người xem, tôi chỉ có tấm ảnh này, mọi người cẩn thận một chút đấy.”
Lý Mẫn Tư nhanh mắt nhanh tay, lập tức đảm bảo: “Yên tâm đi, tôi chỉ xem một chút thôi, tôi sẽ không làm hỏng cục cưng của cậu đâu.”
Bởi vì trước đó Lý Mẫn Tư đã gặp Đường Thanh Thanh rồi, anh ta chỉ liếc nhìn một cái rồi đưa nó cho đồng đội ở bên cạnh.
“Trời ạ, lão Chu, cậu đúng là trâu già gặm cỏ non.” Cô gái trong bức ảnh này mặt còn non choẹt, thoạt nhìn đã biết vẫn còn rất nhỏ.
“Để tôi xem, để tôi xem… Lão Chu, cậu không sợ phạm tội sao.” Một người khác cũng kêu lên.
Chu Lục Hàn nhân cơ hội lấy lại bức ảnh, thản nhiên nói: “Nếu mấy cậu ghen tị với tôi thì cứ nói thẳng, vợ chưa cưới của tôi từ nhỏ đã được định rồi, cuối năm nay cô sẽ thành niên rồi.”
Đến lúc đó chúng tôi có thể đăng ký kết hôn.
Sau khi nghe thấy những lời đắc ý của anh, những người độc thân khác đều tức điên, bọn họ đưa mắt liếc nhìn nhau, quyết định sẽ cho anh nếm trải chút mùi vị trong buổi tập luyện ban chiều.
Để anh hiểu rằng những người độc thân không thể chịu được sự khiêu khích!