Được rồi, hiểu rõ thân thể mình rồi hẳn xử lý người đàn ông này.
Đường Thanh Thanh lấy cớ đi làm cơm, đến phòng bếp kiểm tra thân thể mình, nhưng không phát hiện điều gì khác lạ.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này dùng linh lực nuôi dưỡng thân thể đã có hiệu quả?
Dù sao hôm nay thời gian ở bên ngoài không ngắn, nhưng linh khí hao phí lại không bằng một phần ba lúc trước!
Hiếm khi có được tin tức tốt, Đường Thanh Thanh lại muốn làm thức ăn ngon để chúc mừng một phen.
Đúng lúc trong nhà còn một vài con cá, có thể ăn cá ướp.
Trước đó cô lên trấn đổi được vài hương liệu, bên trong có hương liệu để ướp cá vô cùng ngon, tính toán thời gian bây giờ có thể ướp được.
“Đồng chí Chu, anh có thể giúp tôi một việc không?” Đường Thanh Thanh hơi ngại ngùng.
Lúc trước khi nuôi cá nhà không có vạc nhỏ, cô cũng lười biếng nên dùng vạc lớn ướp dưa chua.
Không ngờ bỏ vào dễ lấy ra khó.
Khi nãy Đường Thanh Thanh muốn lấy cá vốn không chạm được đáy vạc, mà cô lại không có sức nghiêng vạc xuống nên cuối cùng chỉ có thể nhờ Chu Lục Hàn ngồi ở đại sảnh giúp.
“Cần anh làm gì à?”
“Anh nghiêng vạc xuống, tôi gắp cá ra là được.”
Anh rất khỏe, cho dù chân bị thương khiến anh không dùng hết sức cũng có thể dễ dàng nghiêng vạc lớn mà Đường Thanh Thanh không thể làm được xuống đất.
Lần này, Đường Thanh Thanh hơi tham chui người vào lấy cá ra.
Con cá này được đại đội chia cho lúc trước, gần đây cô mê ăn rau xanh có linh khí nên vẫn dư lại con cá này.
Trong nhà hiếm khi có khách đến, Đường Thanh Thanh không hẹp hòi đem ra tất cả, sau đó nhanh chóng cho cá vào nồi hấp.
“Đồng chí Chu, con cá này bắt ở trong suối, thịt non mịn, một lát anh ăn nhiều một chút nhé!”
Không phải cô khoe khoang, mặc dù con cá này không có linh khí nhưng khi chế biến dùng hết tám phần bản lĩnh làm đầu bếp của Đường Thanh Thanh, cho dù chưa nấu đã tỏa ra mùi thơm. Chờ sau khi hấp trong nồi thì mùi vị sẽ càng đậm đà hơn.
“Ừm, vừa nhìn đã thấy Thanh Thanh nấu ngon…” Chu Lục Hàn nghiêm mặt khen ngợi.
Anh nhớ Lý Mẫn Tư từng nói các cô gái đều thích những đồng chí nam ngọt ngào. Mặc dù trước kia anh chưa từng nói những lời này, nhưng thân là người có năng lực học tập mạnh nhất trong quân đội, Chu Lục Hàn cảm thấy không thành vấn đề.
Anh vô cùng tự tin, nghiêm mặt nhớ lại câu thơ hay trước kia đã nghe, sau đó đọc lên.
Đáng tiếc Đường Thanh Thanh không hề có cảm giác được khen.
Nếu không phải hai người vẫn chưa thân, Đường Thanh Thanh đã bảo anh ngậm miệng, đúng là xấu hổ.
“Đồng chí Chu cảm thấy ăn ngon thì một lát ăn nhiều một chút, tôi đi sân sau nấu ăn, anh ngồi ở đây một lát đi.”
Chu Lục Hàn đến bất ngờ, trong nhà Đường Thanh Thanh ngoại trừ cá chỉ còn lại rau xanh ở sân sau, những loại khác vừa mới trồng vẫn chưa trưởng thành.
Rau xanh này thấm đẫm linh khí, dùng móng tay bấm nhẹ có thể cảm nhận được chất lỏng chảy ra. Bỗng nhiên cô lại không muốn cho Chu Lục Hàn ăn nữa.
Không thì làm cái khác cho anh ta ăn?
Đường Thanh Thanh vừa bóp thức ăn vừa nghĩ lung tung.
Đột nhiên cô nhìn vườn rau trước mặt, cảm thấy không đúng.
Lại cẩn thận dùng linh khí kiểm tra, cô há to mồm kinh ngạc.
Đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ vừa rồi khi cô không chú ý đã hấp thu viên linh khí rồi?
Đường Thanh Thanh mờ mịt.
Rõ ràng vừa rồi lúc ở phòng bếp kiểm tra linh khí trong cơ thể, mặc dù linh khí không đến mức cạn kiệt nhưng đã hao phí mất một phần ba. Sao bây giờ mới đi đến sân sau hái rau thì linh khí lại tràn đầy thế này…
Phải biết linh khí không phát triển được, thể chất của Đường Thanh Thanh cũng không thể tự động hấp thu linh khí.
Cô hái rau xong xuôi, vừa đi vào nhà vừa nghĩ lại, hôm nay và mọi hôm vẫn như nhau, không có gì… Không đúng, đúng là khác với trước kia, hôm nay có người ngoài vào nhà – Chu Lục Hàn.
Chẳng lẽ anh có vấn đề?
Đường Thanh Thanh hơi khó hiểu, quyết định thử anh một phen.
Sau khi quay về phòng, cô kiếm cớ để Chu Lục Hàn đến giúp đỡ, một lát thì giúp bóp rau, một lát giúp đưa đĩa, một lát lại bảo anh đi nhóm nữa.
Sai anh làm việc một phen.
Nhưng… Cô vẫn không phát hiện Chu Lục Hàn có gì khác biệt.
Chẳng lẽ cô đoán sai sao?
Đường Thanh Thanh cảm thấy mất mác bảo anh đi ra: “Anh đi sân trước rửa cái này đi, xong rồi chúng ta có thể ăn cơm.”
“Ừm!” Chu Lục Hàn rất vui vẻ, anh không cảm thấy Đường Thanh Thanh sai bảo anh làm việc có gì không đúng.
Anh nhớ năm đó khi chị thử thách anh rể là bảo anh rể giúp làm việc nhà, qua một thời gian sau, chị đã đồng ý gả cho anh rể.
Anh không biết Thanh Thanh có hài lòng về hành động vừa rồi của anh không, dường như lúc anh nhóm lửa không khống chế tốt ngọn lửa.
Chu Lục Hàn hơi thấp thỏm, sớm biết vậy anh nên học kinh nghiệm từ đồng đội, hoặc là học cách nhóm lửa.
“Anh ở trong sân làm gì? Thức ăn đã làm xong rồi, mau đến đây ăn cơm đi.” Không hiểu sao lúc này tâm trạng của Đường Thanh Thanh đã khá hơn.
Chu Lục Hàn thấy tâm trạng của cô không tệ, nghĩ là cô hài lòng với biểu hiện của mình, anh trở nên phấn khởi giống như con chó được ăn xương vậy.
Anh vội đi đến trước bàn cơm, giúp Đường Thanh Thanh bưng thức ăn bày bát.
Quả nhiên, khi Chu Lục Hàn đến gần, khi nãy linh khí còn lắng lại bây giờ bắt đầu dịch chuyển, không cần Đường Thanh Thanh làm gì cả, đột nhiên linh khí tăng nhanh, tự nhiên bắt đầu chữa trị thân thể.
Đường Thanh Thanh tò mò nhìn Chu Lục Hàn, rốt cuộc người này có thể chất thế nào mà lại có tác dụng dẫn linh khí.
Quan trọng là: Trước đây cô chưa từng nghe qua về thể chất này.
“Thanh Thanh, trên mặt anh có gì sao?”
Chu Lục Hàn thấy Đường Thanh Thanh ngơ ngác nhìn mình, anh khó hiểu, chẳng lẽ vừa rồi khi nhóm lửa có tro dính lên mặt?
Đường Thanh Thanh giật mình hoàn hồn, vội thu tầm mắt lại, lúng túng không nói gì cả, bưng bát cơm lên ăn.
Chu Lục Hàn ở trong quân đội nên tốc độ ăn cơm rất nhanh, cho dù hôm nay anh đã cố gắng không chế nhưng vẫn nhanh hơn Đường Thanh Thanh rất nhiều. Lúc cô nhai kỹ nuốt chậm thì Chu Lục Hàn đã nhanh chóng ăn xong ba bát cơm.
“Anh có muốn…” Đường Thanh Thanh hỏi.
Gạo này không phải linh mễ, Đường Thanh Thanh không thích lắm, bình thường cô chỉ ăn chút xíu là được. Cô nghĩ Chu Lục Hàn là thanh niên trẻ tuổi nên hôm nay cố ý nấu hai bát gạo, chẳng lẽ còn chưa đủ.
Chu Lục Hàn lau miệng, vội trả lời: “Đủ rồi đủ rồi, bình thường anh không ăn nhiều thế, là Thanh Thanh làm thức ăn quá ngon, anh không nhịn được…”
Nói đến vế sau, Chu Lục Hàn hơi ngại ngùng.
Song, lời anh nói đều là thật, mấy ngày nay anh rời khỏi quân đội, sau khi xuống xe không tìm được xe đến đại đội Giang Hạ, chỉ có thể đi bộ đến.
Chân của anh được điều dưỡng một thời gian gần như đã khỏi hẳn, nhưng hôm nay đi nhiều như thế chân hơi đau trở lại. Không ngờ khi ăn cơm, lúc nuốt rau vào bụng thì chân anh không còn đau đớn nữa. Vì thế mà anh không để ý nên ăn hơi nhiều.
“Không sao, anh thích ăn thì ăn nhiều một chút, rau này đều do mình trồng.” Đường Thanh Thanh vô cùng vui vẻ.
Là đầu bếp thì đây là lời khen lớn nhất.
Rau này cô trồng vì muốn có linh khí.
Chu Lục Hàn có thể làm cho linh khí của cô dịch chuyển, vốn là cô được hời. Hơn nữa không biết có phải ảo giác của cô không, vừa rồi khi Chu Lục Hàn khen thức ăn ngon thì linh lực của cô chuyển động vô cùng nhanh chóng.
Nếu có hiệu quả cao như thế, vậy đột phá Luyện Khí tầng một sẽ dễ như trở bàn tay!
Lúc này sao Đường Thanh Thanh lại tính toán chuyện anh ăn nhiều hay ít chứ!
Chu Lục Hàn nhìn dáng vẻ chân thành của cô, sự lúng túng của Chu Lục Hàn dần tan biến, hai người lại rảnh rỗi trò chuyện vài câu.
Mặc dù nhà họ Đường có phòng trống nhưng anh vẫn chưa kết hôn với Đường Thanh Thanh, buổi tối chỉ có thể ở nhờ nhà họ Tần.
Mấy ngày sau, Chu Lục Hàn đều đi sau lưng cô, cô đi sân sau làm việc thì anh ở bên cạnh, chỉ là không phân biệt được cỏ dại và rau mầm nên bị Đường Thanh Thanh dạy bảo mấy lần.
Ngày nào Đường Thanh Thanh cũng đi chăn trâu hai lần, ban đầu Chu Lục Hàn không tiện đi lên núi, nhưng anh thấy Hắc Oa đi theo sau lại muốn đi cùng, Đường Thanh Thanh không khuyên được nên chỉ có thể theo anh.
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi.
Chu Lục Hàn được nghỉ khoảng một tháng, nhưng anh phải đến bệnh viện kiểm tra lại nên phải dành nửa tháng.
Như thế, Chu Lục Hàn ở thôn Giang Hạ một tuần sau đó phải quay về đơn vị.
Trước khi đi, anh nói chuyện với Đường Thanh Thanh một phen, lần này thái độ của cô không còn kiên quyết như trước nữa.
Mặc dù cô không đồng ý ngay nhưng Chu Lục Hàn rất có lòng tin, anh không vội muốn Đường Thanh Thanh trả lời ngay, trái lại chơi xấu để cô đồng ý chuyện khác với anh.
“Thanh Thanh, sau khi quay về đơn vị có rảnh anh sẽ viết thư cho em, em phải trả lời thư nhé?”
Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm Đường Thanh Thanh, giống như khi cô nói không sẽ nhào đến.
Trong khoảng thời gian này cô suy nghĩ rất nhiều, cô không muốn kết hôn là vì lo lắng chuyện tu luyện, nhưng có Chu Lục Hàn ở bên cạnh, lúc nào cũng có thể tu luyện.
Sự lo lắng này có thể bỏ qua.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này ở chung, cô cảm thấy Chu Lục Hàn không tệ. Quan trọng là, cô phát hiện ở lục địa này, trừ phi phụ nữ có vấn đề, không thì buộc phải kết hôn.
Cô muốn sống ở đây thì phải dựa theo quy củ ở nơi này.
Kết luận, Đường Thanh Thanh không bài xích Chu Lục Hàn như trước.
Mặc dù không đến mức đồng ý kết hôn nhưng chuyện trả lời thư cũng có thể được.
Nhưng mà… “Ở nơi này muốn gửi thư phải đi lên trấn, đường xá xa xôi, nhiều nhất một tháng chỉ gửi cho anh được một lần.”
Chu Lục Hàn im lặng hồi lâu, đồng ý.
“Không sao, em rảnh thì viết thư cho anh, đến lúc đó anh sẽ chăm chú đọc từng lá thư một.”
Đường Thanh Thanh: Anh đúng là người khôn lanh!
Song, mắng thầm thì mắng thầm, Đường Thanh Thanh vẫn vui vẻ đồng ý.
Không phải chỉ viết lá thư sao, vô cùng đơn giản.



