Mọi người tránh ra một lối đi cho ta, ta khẩn trương nuốt nước miếng, nắm chặt làn váy đi tới trước mặt phụ hoàng.
“Ngươi là?” Quả nhiên phụ hoàng không biết ta.
Hoàng hậu kịp thời mở miệng: “Bệ hạ, đây là Vãn Nhi, Khương thị sinh ra.”
Phụ hoàng suy nghĩ một chút mới nhớ lại mẫu thân của ta, ông ta không thuần thục vỗ bả vai của ta, nói: “Nữ nhi tốt của trẫm, công chúa tuyệt vời của Thục quốc.”
Mấy năm qua chiến sự không ngừng, ta trong cung coi như may mắn, không phải lo nghĩ về ăn uống. Nhưng thỉnh thoảng khi lén ra ngoài, ta thường thấy dân chúng đói khát, thậm chí có những đứa trẻ khóc vì đói. Cảnh tượng ấy khiến lòng ta không khỏi xót xa.
Trường Ninh công chúa đã từng có ân với ta. Sau khi mẫu thân qua đời, trong cung không ai chịu nuôi ta, chính Trường Ninh công chúa đã cầu xin Hoàng hậu nương nương, nói rằng mình thiếu bạn chơi. Chính nhờ vậy, ta mới có vinh hạnh đặc biệt được nuôi dưỡng trong cung.
Đại Liêu chỉ đích danh muốn đích công chúa hòa thân, nhưng không ngờ giữa chừng lại xuất hiện ta. Đại Liêu dù có muốn cũng không thể làm gì, vì ta thật sự được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Hoàng hậu, cũng coi như là đích công chúa.
Ta cũng không phải gả cho Thái Tử Đại Liêu, triều đình ta suy yếu, trong khi Đại Liêu lại binh hùng tướng mạnh. Trên thư hòa thân của họ ghi rõ, chính là Tứ vương gia Đại Liêu.
Ta biết vị Tứ vương gia này, chiến thần bất bại của Đại Liêu. Chính hắn đã ép nước ta phải lui từng bước, dẫn đến kết cục chật vật, buộc phải gả công chúa để cầu hòa.
Ngày rời khỏi hoàng thành, phụ hoàng, Hoàng hậu nương nương, các nương nương hậu cung, các hoàng tỷ ta gần như chưa từng gặp qua cùng các hoàng huynh đều đến tiễn ta.
Hoàng hậu nương nương hai mắt đẫm lệ, nắm chặt tay ta, nghẹn ngào nói: ” Vãn Nhi, sang bên đó rồi đừng quá ủy khuất bản thân, phụ hoàng và mẫu hậu đều ở đây.”
Các nương nương cũng phụ họa theo.
Trong lúc nhất thời ta không biết nên làm gì bây giờ, có nên cũng học theo dáng vẻ của các tỷ tỷ ngày thường, bổ nhào vào trong ngực Hoàng hậu nương nương khóc lóc nói không muốn rời khỏi nhà hay không.
Hoàng hậu nương nương thấy ta không có phản ứng, nước mắt liền dừng lại trong mắt, bà cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau đi, nói: “Thời gian sắp đến rồi, đừng để sứ giả Đại Liêu chờ.”
Trường Ninh công chúa cũng tới, viền mắt nàng đỏ bừng, vẫn là cách ăn mặc cao quý ôn nhu ngày thường.
Ta nghĩ nghĩ, vẫn phải nói với nàng một câu, bèn đi đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Trưởng tỷ không cần áy náy, lúc còn bé nếu không phải tỷ mở miệng nói muốn muội vào cung, muội có thể đã sớm chết đói ở trong lãnh cung rồi.”
Trường Ninh công chúa cầm tay ta, mím môi, cố nén nước mắt muốn cho ta một nụ cười.
Ta chỉ có thể nói thêm: “Trưởng tỷ, tỷ và Chu tiên sinh rất xứng đôi. Sau khi muội xuất giá, tỷ sẽ có thời gian lên kế hoạch thật tốt.” Nói rồi, ta nháy mắt với Trường Ninh công chúa: ” Nếu chút thời gian muội có thể giúp tỷ làm cho người tình thành thân, muội sẽ rất vui mừng. Đến lúc đó, xin trưởng tỷ tặng muội một phần kẹo cưới.”
Trường Ninh công chúa gật đầu, rốt cục cũng cười ra tiếng.
Nàng tháo vòng ngọc trên tay xuống đeo vào tay ta, ta nhận ra ngọc này, đông ấm hè mát, là một trong rất nhiều bảo vật phụ hoàng cố ý tìm cho trưởng tỷ vào ngày lễ cập kê.
“Vãn Nhi, đến Đại Liêu phải cẩn thận mọi điều, đừng tranh chấp với người khác, nhưng cũng đừng để bản thân phải chịu ủy khuất. Trưởng tỷ dù lực bất tòng tâm, nhưng ở Đại Liêu cũng có mấy vị bằng hữu quen biết, có chuyện gì cứ để bọn họ giúp chuyển cáo.”
Ta gật đầu, trong lòng lại biết ta vĩnh viễn sẽ không đi tìm bằng hữu của Trường Ninh công chúa. Ta gả đến Đại Liêu chỉ là kế hoãn binh, vài năm sau, hoặc là năm năm, hoặc là bảy năm, hai nước sớm muộn gì cũng sẽ tái chiến.
Khi đó ta nên làm gì đây?
Phu quân ngăn cản ta, không cho ta cầu xin hắn buông tha cho quốc gia của ta, cũng không đồng ý để ta viết thư yêu cầu phụ hoàng cúi đầu xưng thần.
Ai biết được?
Ta ngồi lên xe ngựa đi tới Đại Liêu, cung nữ hồi môn đi theo nước mắt lã chã, nàng ấy thấy ta không khóc, bèn hỏi ta vì sao?
Ta hỏi, trong lòng nàng ấy còn nhớ mong cái gì?
Tiểu cung nữ khóc sướt mướt, nói không nỡ xa phụ mẫu và ấu đệ trong nhà, không nỡ bỏ tình lang trong lòng, càng không nỡ bỏ một đám tỷ muội.
Ta lại cười, nói: ” Mẫu phi của ta qua đời sớm, phụ hoàng cũng không nhớ rõ ta. Các tỷ tỷ trong cung thậm chí còn chẳng rõ ta bao nhiêu tuổi, huống hồ nói đến chuyện công tử nhà nào ái mộ ta, muốn tám người khiêng kiệu lớn cưới ta vào cửa. Thay vì ở trong cung chờ đợi đến tuổi, rồi tùy tiện bị chỉ gả đi, còn không bằng đến Đại Liêu, làm tứ vương phi chính thất của ba kinh người ta.
Trên đường đi rất lâu, phong cảnh quen thuộc chậm rãi biến mất. Khi đến hoàng thành Đại Liêu, ta vén rèm xe ngựa lên, ngay lập tức, tiếng ồn ào của người qua lại trên phố tràn vào không gian nhỏ hẹp bên trong xe.
Dân chúng lạ lẫm, khẩu âm cũng không quen thuộc, đường phố thì hoàn toàn mới mẻ. Trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng nhận ra, mình thật sự đã rời xa quê hương đến với mảnh đất xa lạ này.
Một nơi không có ngày về.
Ta chưa từng thấy Tứ vương gia Đại Liêu, chỉ nghe nói hắn cao lớn, một tay có thể bẻ gãy cổ người, nhưng trong loạn chiến lấy thủ cấp tướng lĩnh lại tinh thông binh pháp, bách chiến bách thắng.
Ta nhìn cánh tay nhỏ bé yếu ớt của mình, không khỏi sinh lòng khiếp đảm, nghĩ sau khi gả đi nhất định phải giảm xuống cảm giác tồn tại, cho dù chịu chút ủy khuất cũng không tính là gì.
Hôn phục của Đại Liêu khác hẳn Thục quốc, chuỗi ngọc thạch đính đầy đinh ghim, từng lớp từng lớp treo xuống. Khuyên tai kéo căng đến mức làm rách tai ta, máu rịn ra. Ta tủi thân, uất ức ngồi trong kiệu, hai tay nâng khuyên tai, nước mắt sắp không kiềm được nữa.
Lúc xuống kiệu, ta đỡ tay tỳ nữ, tay kia cẩn thận kéo làn váy, trái tim treo đến yết hầu. Ta được dẫn đi về phía đại đường, trong lúc đó có tiếng các thiếu niên trẻ tuổi ồn ào, gọi tân nương tử đến, Tứ vương gia mau mau vén khăn voan lên.
Làm càn quá đi, ta chỉ có một ý nghĩ này.
Ở Thục quốc, nữ tử xuất giá thường vào lúc hoàng hôn, phụ mẫu trong nhà đều mang vẻ mặt khổ sở, nữ nhi không kìm được nước mắt. Đến nhà chồng, sẽ có pháo đón chào. Sau khi làm lễ bái đường, tân lang cùng tân nương sẽ kính rượu, mọi thủ tục cứ thế hoàn tất.
Đại Liêu quả nhiên đều là một đám người thô kệch.
Ta bước theo đến trung tâm đại sảnh, khăn voan lay động, và trong khoảnh khắc đó, ta nhìn thấy một đôi giày nam màu đỏ sậm bên cạnh, ta lại lặng lẽ nhìn giày cưới của mình, xác định hoa văn trên giày của hai người chúng ta là giống nhau, rồi khẽ hé miệng cười.
Hoàng đế Đại Liêu cũng không đến, thay Hoàng đế tới là Thái Tử Đại Liêu, Thái Tử phi Đại Liêu cũng đi theo.
Ta ngược lại biết vị Thái Tử phi này, nàng là một vị nữ tướng quân thật sự khiến nữ tử hâm mộ, trưởng tỷ từng nhắc tới vị Thái Tử phi này với ta rất nhiều lần.
Về dung mạo và tài năng, Thái Tử phi không thua kém bất kỳ tiểu thư khuê các nào. Nhưng nếu nói về khả năng lãnh binh đánh trận, nàng là nữ tử số một đương thời.
Trưởng tỷ cầm bài thơ của vị Thái Tử phi này đọc cho ta nghe, rồi nói rằng nếu hai người không phải sinh ra ở hai bên chiến tuyến, nàng nhất định sẽ đi tìm người bạn này.
Kỳ nữ như vậy cuối cùng lại gả cho Thái Tử, ta cũng không cảm thấy kết cục này có gì lạ, chỉ là trong lòng ít nhiều có chút tiếc nuối, ngay cả nữ tử như Thái Tử phi cuối cùng cũng phải thành gia lập thất.
Các hoàng huynh của ta ngược lại rất vui vẻ đối với chuyện này, nhờ Thái Tử phi đã lập gia đình, bọn họ rốt cục đánh thắng trận mấy lần.
Thái Tử có vẻ là một huynh trưởng tốt, hắn ta mang theo rất nhiều bảo vật quý giá, còn khen ngợi ta vài câu. Ngược lại Tứ vương gia không lạnh không nhạt trả lời vài câu, giọng nói tuy dễ nghe hơn Thái Tử, nhưng về cấp bậc lễ nghĩa lại không bằng Thái Tử.
Hắn nói: “Tạ Thái Tử và Thái Tử phi ban thưởng.”
Lễ bái đường không có gì đáng nhớ, ta đã nghĩ mình sẽ rất khẩn trương, đến mức có thể chẳng nghe rõ lời của người chủ trì. Tuy nhiên, ngoài dự liệu, ta lại rất bình tĩnh. Nếu đây là nữ quan Thục quốc dạy lễ nghi, chắc hẳn họ sẽ phải kinh ngạc, khen ta giống như trưởng tỷ, làm rất tốt.
Sau khi bái đường xong, ta được vây quanh trở về phòng tân hôn. Trong đại sảnh, không khí vô cùng náo nhiệt, thêm vào đó là vài tiếng gọi của những thiếu niên, họ gọi ta là tiểu tẩu tử.
Ta chờ Tứ vương gia đến đêm khuya, đồ trang sức nặng nề ép cổ ta đến mức suýt gãy. Vành tai nóng bừng, sờ thử thì quả nhiên đã sưng lên. Ta gọi tiểu cung nữ hồn môn – Thải Vân đến, bảo nàng ấy tìm ít thuốc mỡ khử trùng cho ta.
Không biết qua bao lâu, bụng ta đói cồn cào, đang định lén lên bàn lấy mấy miếng bánh ngọt ăn thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn độn. Một đám công tử ca đang cãi nhau, đòi gặp tân nương tử. Bọn họ cười ha ha, gọi Tứ vương gia là Tứ ca.
Ta đã nghe qua về tập tục nháo hôn của Đại Liêu, nhưng chỉ là đọc qua trên sách. Nay sự việc thực sự xảy ra với chính mình, ta không khỏi nắm chặt tà áo, trong lòng thấp thỏm không yên.
“Vương phi của ta cũng là thứ đám nhóc con các ngươi có thể xem sao?” Giọng nói của Tứ vương gia mang theo mùi rượu ngăn bọn họ ở ngoài cửa.
“Tứ ca Tứ ca, đều nói nữ tử Thục quốc nhỏ nhắn xinh xắn non nớt, huynh để chúng ta nhìn một chút dáng vẻ tẩu tử đi.”
“Đúng vậy Tứ hoàng huynh, ta còn chưa gặp qua công chúa Thục quốc đâu.”
Ta siết chặt hôn phục, bỗng nhiên sinh ra cảm giác khuất nhục.
Vẫn là Tứ vương gia, hắn đứng ngoài cửa, nói: “Mấy người các ngươi còn không uống nổi tân lang, còn muốn gặp tân nương, truyền ra ngoài có còn mặt mũi hay không?”
Tứ vương gia nói: “Nếu muốn gặp vương phi cũng được, tiếp tục uống với ta. Người đâu, mang rượu tới đây!”
Lời vừa nói ra, mấy người kia lập tức nhận sợ, cười ha ha lui về phía sau: “Tứ ca, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, chúng ta sẽ không quấy rầy nữa.”
Ngoài cửa trở nên yên tĩnh, tiếng bước chân của Tứ vương gia đến gần.
Ta hơi nghiêng đầu, không ngờ Tứ vương gia lại trực tiếp nhào lên người ta. Ta kinh hãi hét lên một tiếng, cả người đập mạnh xuống giường, khăn voan cũng rơi sang một bên.
Cuối cùng ta cũng nhìn thấy dáng vẻ của phu quân mình.
Mắt hắn rất đẹp, giống hệt đôi mắt hoa đào mà trong sách đã miêu tả. Khi hắn ở gần ta như vậy, ta có thể nhìn rõ từng sợi lông mi dài và dày của hắn.
Tứ vương gia rõ ràng uống hơi nhiều, hắn chống tay, gần như mặt đối mặt với ta, nhưng ánh mắt lại không nhìn thẳng. Con ngươi hắn đảo qua đảo lại, dường như đang quan sát ta.
Sau đó ta cảm thấy một cơn đau từ lỗ tai truyền đến, sờ thử, có cảm giác ướt nhẹp, nhìn lại thì thấy máu đang chảy.
“Sai rồi.” Tứ vương gia vô duyên vô cớ bỏ lại hai chữ này, rồi mượn lực đứng dậy ngồi xuống bên cạnh ta.
Sai rồi cái gì? Ta không nghĩ ra, trên thư đã viết rõ ràng không phải trưởng tỷ sẽ gả đi.
Hôn phục của nam tử Đại Liêu so với áo bào rộng thùng thình của Thục quốc càng thêm ngắn gọn, tinh tế. Hắn ngồi bên cạnh ta, sắc đỏ thẫm làm tôn lên khuôn mặt trắng như ngọc, cùng thiết kế cắt may tỉ mỉ càng làm nổi bật dáng người vai rộng, eo hẹp của hắn.
Thải Vân tìm thuốc mỡ trở về, nàng ấy cũng giống như ta, đều là những kẻ không có tiền đồ. Khi nhìn thấy Tứ vương gia, nàng ấy lập tức khẩn trương đến mức nói không lưu loát, vội vàng để thuốc mỡ lại rồi chạy đi ngay.
Ta và nàng ấy không giống nhau, ta không thể chạy.
Tứ vương gia thấy thuốc mỡ trên bàn, tầm mắt dời đến vành tai ta đang chảy máu, nói một câu: “Lại đây.”
Ta cẩn thận từng li từng tí ngồi qua đó, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn muốn thoa thuốc mỡ cho ta sao?
Cảnh tượng không hề phát sinh, hắn đưa tay sờ vành tai ta, không nhẹ cũng không nặng bóp một cái. Cơn đau khiến ta không nhịn được mà kêu khẽ. Hắn rút tay lại, trên ngón tay dính một vệt máu mới.
Chỉ thấy cánh tay dài của hắn vươn ra sau lưng ta lấy ra một cái khăn trắng như tuyết, ta nhìn thấy trên mặt khăn lập tức có vết đỏ.
Tứ vương gia dùng khăn lau khô ngón tay, rồi tiện tay ném xuống đất. Sau khi hoàn thành một loạt động tác, cuối cùng hắn mớ dành chút thời gian nói với ta: ” Ngươi đối với ta không có tình cảm, ta sẽ không động vào ngươi. Nhớ bôi thuốc mỡ, bánh ngọt trên bàn chọn thứ mình thích mà ăn.”
Nói xong hắn liền cởi áo khoác giày, xõa tóc, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.



