Skip to main content

Trang chủ Thiên Kim Giả Nổi Tiếng Nhờ Phát Sóng Trực Tiếp Huyền Học Chương 40: Thẳng Thắn

Chương 40: Thẳng Thắn

1:16 chiều – 13/07/2025

Thật ra tôi là một đại sư
“Đại Hải, anh đừng có gấp.” Cố Hải Yến ở một bên khuyên nhủ, bà vỗ ngực Ngu Đại Hải giúp ông thuận khí, bà biết Ngu Đại Hải thật sự rất tức giận, quay đầu nhìn Ngu Tịch mang theo nghi hoặc nhưng vẫn cố gắng khuyên giải: “Tịch Tịch, mau xin lỗi ba đi con.”
Nhưng lúc này Ngu Tịch không nói gì, cô có chút khó chịu cúi đầu xuống, cô cũng không hiểu vì sao cha mẹ lại để ý chuyện này như vậy, trong mắt cô, cô đã có năng lực tham gia thi đại học, không cần phải lãng phí thời gian ở trường học.
Ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp, Ngu Tịch ngửi thấy mùi cỏ cây kia, trong lòng liền bình tĩnh trở lại, nỗi buồn cũng biến mất sạch sẽ.
Ngu Tịch ngẩng đầu nghiêm túc nói với Ngu Đại Hải: “Ba, con xin lỗi. Nhưng mà…. con vẫn quyết định xin nghỉ. Con biết ở trong lòng của ba con vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng mà đến một lúc nào đấy thì một đứa trẻ con nó cũng phải lớn lên, trở thành một người trưởng thành, có thể tự lo cho bản thân.”
Ngu Tịch nói tới đây Ngu Đại Hải đã lệ rơi đầy mặt, ông ôm lấy Ngu Tịch, nghẹn ngào nói: “Mười tám năm. Suốt mười tám năm. Mười tám năm, con đã trưởng thành rồi. Mà chúng ta cũng bỏ lỡ tuổi thơ của con, bố hy vọng con vẫn là một đứa con gái bé bỏng, Tịch Tịch, xin lỗi con, mong con tha thứ cho sự ích kỷ của bố.”
Lúc này, Cố Hải Yến cũng khóc, bà có thể cảm nhận được tâm trạng lúc này của Ngu Đại Hải, bọn họ đều muốn giữ Ngu Tịch ở lại bên người thêm vài năm nữa, mong các con lớn lên vui vẻ, chờ khi bọn nhỏ trưởng thành thì khó gặp được nhau.
Ngu Tịch nhắm mắt lại, cô có thể hiểu được cảm xác của Cố Hải Yến và Ngu Đại Hải.
Ngu Đại Hải đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đã bình tĩnh trở lại. Bởi vì ông phải quang năm suốt tháng làm việc trên cánh đồng nên nhìn qua ông so với những người cùng lứa tuổi già hơn rất nhiều.
Tóc ông đã hoa râm, vầng trán sớm khắc đầy dấu vết năm tháng, quần áo mộc mạc, thân hình gầy gò, trên người ông còn mặc bộ quần áo cũ của Ngu Bạch Ly, Ngu Ý Phi không còn mặc nữa, một người cha như vậy, Ngu Tịch không nỡ nói lời cự tuyệt.
Ngu Đại Hải thở dài một hơi, ông lau nước mắt nói: “Tịch Tịch, con đi đi. Đi làm chuyện con muốn làm, chúng ta sẽ không ngăn cản con nữa. Ba mẹ, chỉ hy vọng con có thể thường xuyên trở về thăm chúng ta.”
Nuôi dưỡng chim non trưởng thành chim ưng giương cánh bay cao là trách nhiệm của người làm cha làm mẹ, đáng tiếc là bọn họ chưa làm tròn trách nhiệm nuôi dưỡng của mình thì chim nhỏ đã trưởng thành.
Ngu Đại Hải đã từng muốn vây khốn hùng ưng vươn cánh bay lượn, hiện tại là thời điểm buông tay, tuy rằng tiếc nuối, nhưng nhân sinh khắp nơi đều là tiếc nuối a.
Ngu Tịch hai mắt rưng rưng gật đầu.
Yến Mạt Lị vừa bước vào liền nhìn thấy hình ảnh một nhà ba người ôm nhau đầy cảm động, tuy rằng cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô vẫn bị khung cảnh trước mắt này cảm động.
“Ba Ngu Tịch, mẹ Ngu Tịch, chào hai người. Đây là giấy xin nghỉ của Ngu Tịch, nếu hai người đồng ý, chỉ cần ký tên lên đó là được rồi.” Yến Mạt Lị đi tới làm phá vỡ bầu không khí ấm áp của ba người, cô còn có tiết học, nhiệm vụ của giáo viên cũng tương đối nặng nề.
Ngu Đại Hải ký tên xong cùng Yến Mạt Lị nói chuyện phiếm vài câu, đi đến phòng giáo vụ đóng dấu, lần này không thấy hiệu trưởng, sau khi giáo viên chủ nhiệm ký tên, Ngu Đại Hải cùng Cố Hải Yến đem hành lý của Ngu Tịch thu dọn đi, liền rời khỏi trường học.
Tuy rằng hành lý của Ngu Tịch không tính là nhiều lắm, nhưng cũng có bao lớn bao nhỏ, vì không tiện đi gặp hai anh em Ngu Bạch Ly và Ngu Ý Phi, hơn nữa thứ sáu bọn họ sẽ nghỉ về nhà, nên hai người Cố Hải Yến cũng không nghĩ gì đến việc gặp hai người họ.
Ba người trở về nhà.
Ngu Tịch nhìn phòng ngủ của mình, tuy thời gian mới chỉ qua có một ngày nhưng lại giống như đã qua mấy đời, rõ ràng mọi thứ vẫn như cũ, nhưng nhìn lại, lại giống như mọi thứ đều thay đổi.
Cô lấy điện thoại mở phần mềm Hổ Nhai ra, nhìn những con số giống như dãy số thiên văn trong hậu trường, lần đầu tiên cô cảm nhận được khả năng kiếm tiền của phát sóng trực tiếp.
Nằm trên giường, cô nhớ lại khi mình nghèo khổ, đi xin ăn với chiếc bát vỡ trong thời tiết giá lạnh, đến bây giờ cô có thể gọi là triệu phú, cô không khỏi thở dài: “Bảo sao ai cũng muốn trở thành một nhân vật nổi tiếng trên Internet.”
Bây giờ cô đã dư dả để mua một căn nhà trong huyện.
Ngu Tịch nghĩ đến cha mẹ lớn tuổi ở nhà, lần đầu tiên cô có sự ràng buộc, sau đó lại nghĩ đến chuyện khác.
Cô thở dài.
Ôn Xuân bay trên không trung nhìn Ngu Tịch đang nhíu chặt mày, khuỷu tay anh chống cằm khó hiểu nói: “Cô đang lo cái gì?”
Ngu Tịch quay đầu nhìn nam nhân mặt như ngọc trước mặt, cô bất đắc dĩ phất tay: “Chuyện của phàm nhân, thần tiên như anh sẽ không biết được.”
Ôn Xuân quay lưng hừ lạnh hai tiếng, nói tiếp: “Chuyện này có gì mà khó hiểu. Còn không phải là cô đang phân vân xem có nên ở nhà với cha mẹ hay không?”
Ngu Tịch bị Ôn Xuân nói toạc suy nghĩ của mình, thân thể cứng lại.
Sau đó, cô không thèm để ý hình tượng mà duỗi người, nằm thành chữ đại, “Từ xưa đến nay trung hiếu khó lưỡng toàn a!”
Ôn Xuân an ủi Ngu Tịch nói: “Nếu nói con cái rời khỏi cha mẹ là bất hiếu, vậy trên thế giới này người hiếu thuận có được mấy người. Cô không cần tự tạo áp lực cho bản thân như vậy, làm chuyện cô muốn làm, chuyện mà cô cho là vui vẻ. Tôi nghĩ thứ mà cha mẹ cô muốn là cô có thể vui vẻ, chứ không phải bị nhốt ở một khung trời nhỏ bé như này.”
Ngu Tịch nhìn bức tường sơn màu xanh nước biển, với thị lực của mình cô có thể dễ dàng nhìn thấy những nét vẽ nằm ngang trên tường, từ đó cô có thể cảm nhận được dụng ý của thợ thủ công, hay phải nói là của Ngu Đại Hải.
Cánh tay trắng nõn của Ngu Tịch để lên đầu, che khuất đôi mắt xinh đẹp, cũng che giấu sự mê mang và bồi hồi của cô.
Cộc cộc cộc….
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ, kèm theo lời thăm hỏi quan tâm của người phụ nữ: “Tịch Tịch, con ngủ chưa?”
“ Chưa.” Ngu Tịch xỏ dép vào rồi ra mở cửa cho Cố Hải Yến, cô vừa mở cửa, liền thấy Cố Hải Yến bưng khay trái cây.
Bà mặc áo ngủ màu hồng nhạt, thấy Ngu Tịch tới, ánh mắt đột nhiên sáng lên, đưa khay trái cây trong tay cho Ngu Tịch.
Cố Hải Yến do dự khi bước vào cửa.
Ngu Tịch thấy bà khó xử, vội vàng đem ghế tới cho Cố Hải Yến ngồi.
Cố Hải Yến ngồi xuống, xoa xoa bàn tay thô ráp, có chút khẩn trương. Đây là cuộc đối thoại riêng giữa hai mẹ con họ.
“Mẹ, có chuyện gì sao?” Ngu Tịch nhẹ nhàng hỏi.
Cố Hải Yến ngẩng đầu nhìn cô con gái có khuôn mặt năm phần giống bà và chồng, trong lòng bà dường như bị thứ gì đó chặn lại, bà giơ tay lên lại vô lực hạ tay xuống, bà không biết phải làm thế nào mới có thể không xa lạ với con gái nữa.
Cố Hải Yến ở trong lòng thở dài, cười nói: “Không có chuyện gì. Chỉ là mẹ muốn nhìn con một chút. Hôm nay con ở trong điện thoại nói với mẹ, con muốn ra ngoài ở, là tính toán như thế nào đây?”
Tay Ngu Tịch không tự chủ được nắm chặt chiếc chăn điều hòa mềm mại màu xanh da trời, cô mím môi, trầm ngâm nói: “Con định mấy ngày nữa sẽ lên thành phố.”
Ngu Tịch không phải là kiểu người thích cuộc sống thành thị, mà đây chỉ là lý do của cô. Vốn dĩ cô định tiến vào Huyền Môn, muốn thay đổi tất cả những thứ này, nhưng nếu chỉ có bọn họ chuyện này khẳng định không làm được, vì vậy cần càng nhiều lực lượng, lực lượng của Huyền Môn cũng không tệ lắm.
Thế giới huyền học đầy gian nguy và biến đổi không ngừng, không phải tất cả mọi người đều là người tốt, cô không thể để cha và mẹ gặp nguy hiểm được, rời xa người nhà cũng là một cách để bảo vệ bọn họ.
Núi Xuân là địa bàn của Ôn Xuân, và cô rất yên tâm khi Ngu Đại Hải và Cố Hải Yến ở trong núi. Ngu Tịch cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng Ôn Xuân như vậy, nhưng cô vẫn chuẩn bị 2 tay, từ xưa đến nay cô vẫn luôn cẩn thận, cho dù an toàn, cô vẫn theo thói quen để lại một tay.
Cố Hải Yến nghe vậy trong mắt hiện lên một tia buồn bã và bi thương, bà nghĩ là Ngu Tịch vẫn chưa thích ứng được với cuộc sống trong thôn, muốn chuyển lên thành phố.
Có một số việc không phải có thể cưỡng cầu được. Cố Hải Yến cũng tỏ vẻ có thể hiểu được, cô cầm bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Ngu Tịch, nhét một cái túi vải vuông vắn cho cô, “Tịch Tịch, con nhận lấy số tiền này đi. Đây đều là một ít tâm ý của ba mẹ, con vào trong thành khẳng định cần dùng tiền, số tiền này con cầm đi thuê một căn phòng tốt một chút. Trị an tốt một chút, nếu không đủ tiền, nhất định phải nói cho mẹ. Ba mẹ vẫn còn tiền.”
Ngu Tịch cảm nhận được trọng lượng của ví tiền, trong mắt hiện lên một chút hoang mang, sau đó vội vàng xua tay từ chối: “Mẹ, không cần đâu. Con có tiền.”
“Con còn trẻ làm gì đã làm ra tiền, cầm đi. Con vào thành ở, trên người không có tiền thì sống làm sao!” Cố Hải Yến thấy Ngu Tịch cự tuyệt, có chút sốt ruột nói. Ở trong lòng bà Ngu Tịch chỉ là một thiên kim đại tiểu thư chưa trải sự đời, không có khái niệm về tiền bạc.
Nếu không phải linh hồn của Ngu Tịch ngoài ý muốn xuyên qua hai thời đại, thì hành động hiện tại của cô chẳng khác nào một tiểu thư cố chấp không hiểu sự vất vả của cuộc sống, chỉ biết hô khẩu hiệu rồi xông vào xã hội.
Thấy Cố Hải Yến quyết tâm đưa tiền cho mình, Ngu Tịch mở số dư wechat ra và thấy: 666666.
Cố Hải Yến không thể tin tưởng được, bà cầm lấy điện thoại, run rẩy đếm các con số trên đó, “Mười, trăm, vạn… vạn… một trăm vạn…”
Cuối cùng Cố Hải Yến không thể không hét lên, hiện tại bà chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, đau đầu hoa mắt chóng mặt, “Tịch Tịch, đỡ mẹ một chút.”
Đây là lần đầu tiên Cố Hải Yến, một người chân đất chất phát, nhìn thấy nhiều tiền như vậy, mặc dù học bổng của Ngu Bạch Ly cũng rất cao, nhưng tiền được nạp trực tiếp vào thẻ, vì vậy bà cũng không có cảm xúc quá kích như vậy.
Bây giờ những con số thiên văn này xuất hiện trước mặt bà, bà thực sự cảm thấy trái tim mình có chút chịu được.
Ngu Tịch vội vàng đỡ lấy Cố Hải Yến, giúp bà ấn huyệt nhân trung.
Lúc này Cố Hải Yến mới tỉnh táo lại, tay bà đặt lên người Ngu Tịch, có chút lo lắng nhìn cô nói: “Tịch Tịch, số tiền này của con…… Tại sao con lại có nhiều như vậy?”
Trong lòng bà có vô số suy đoán, là tiền tiêu vặt của Ngu Tịch trước kia ở Bạch gia, là số tiền Bạch gia cho nàng cô khi cô về nhà, hay là…
“Tịch Tịch, cô không có làm chuyện bậy bạ chứ!” Cố Hải Yến nắm chặt tay cô, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Ngu Tịch biết Cố Hải Yến suy nghĩ nhiều, cô vội vàng giải thích: “Số tiền này đều là do con phát sóng trực tiếp kiếm được. Không phải con khoe khoang, số tiền này là con dựa vào tri thức kiếm được.”
Ngu Tịch nghiêm túc giải thích công việc của cô cho Cố Hải Yến.
Lúc này Cố Hải Yến mới kịp phản ứng lại, bà nắm chặt tay Ngu Tịch, nghi hoặc hỏi: “Tịch Tịch, con còn sẽ xem bói sao?”
Ngu Tịch thấy thế, đem nồi ném cho Bạch gia: “Đúng vậy. Khi còn bé, có một lần bị bệnh nặng, mời vô số danh y cũng không chữa được. Cuối cùng mẹ…… má Bạch hết cách, đành mời một vị đại sư về. Đại sư nói thể chất của con yếu dễ dàng lây dính những thứ dơ bẩn, vì vậy họ để con ở chỗ ông ấy tu luyện một năm. Con sẽ có thể xem bói sau khi tu luyện một năm ở trên núi.”
Ngu Tịch lời nói thật giả lẫn lộn, cô thật sự đã từng bị bệnh nặng một hồi, cũng bị đại sư mang lên núi tu hành một năm, nhưng cô không có tu luyện, mà chỉ là mỗi ngày rèn luyện thân thể mà thôi.