Đi học
Ngu Tịch cau mày, không ngờ tới có thể gặp được người Miêu ở nơi này.
Từ xưa, người Miêu và Huyền môn đã không hợp nhau. Huyền môn ra đời ở Trung Nguyên, trở thành thuật pháp được Trung Nguyên công nhận, mà miêu thuật sinh ra ở vùng Bách Việt, tục truyền là bí thuật do người Xi Vưu thượng cổ để lại, vốn là làm cho người Trung Nguyên không tiếp thu nổi, sau thì giao thông không thuận tiện, người Bạch Việt càng ít giao lưu với người Trung Nguyên. Bởi vậy có một thời gian miêu thuật bị cho là bàng môn tà đạo.
Sau này đất nước thống nhất, Miêu Cương dần tiến vào tầm nhìn của đại chúng, ảnh hưởng của nó cũng mở rộng ra bên ngoài.
Đạo sĩ và người Miêu cũng thường xuyên gặp nhau, chẳng qua mâu thuẫn nhiều hơn là giao lưu.
Nhìn dáng vẻ cậu nhóc vừa rồi, có vẻ như đã bị mối quan hệ giữa hai bên đầu độc sâu sắc.
Ngu Tịch cũng không e ngại cậu ta, dùng bí pháp truyền âm đến trực tiếp trả lời: “Hắc Miêu Tộc?”
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, không nói gì, tiếp tục ghé vào bàn nằm.
Ngu Tịch thấy vậy biết cậu ta đối với đạo sĩ có địch ý nhưng không trực tiếp hạ cổ, nhìn dáng vẻ vẫn là người có nguyên tắc.
Ôn Xuân tò mỏ hỏi: “Hắc Miêu Tộc là cái gì?”
Ngu Tịch giải thích cho anh: “Người Miêu am hiểu dùng cổ, đứng đầu là Hắc Miêu Tộc. Theo hiểu biết của tôi, trên đời này đại khái cũng chỉ có Hắc Miêu Tộc biết dùng cổ.”
Ôn Xuân nhíu mày khó hiểu: “Cổ lại là cái gì?”
Ngu Tịch nói: “Trong kinh thư có ghi lại mấy loại cổ độc do người Quảng Trung tạo ra, dùng các loại côn trùng, rắn rết bỏ vào thùng cất trữ, để chúng ăn thịt lẫn nhau, còn lại một con sống sót sau cùng, nó được gọi là cổ. Một số bàng môn tà đạo dùng cái này hại người. Anh không biết cũng bình thường. Các đế vương của nhiều triều đại đều ra lệnh rõ ràng: diệt trừ cổ thuật.”
Ôn Xuân cân nhắc nói: “Một thuật tà ác như thế, nghe rất giống đồ vật của Ma tộc.”
Ngu Tịch ngờ vực nói: “Trên đời này còn có Ma Tộc sao? Tôi còn cho rằng bọn chúng đều đã bị tiêu diệt tại trận chiến thượng cổ năm đó.”
Ôn Xuân đáp: “Đúng là trong trận chiến đó toàn bộ Ma tộc đã bị tiêu diệt. Nhưng không thể tránh khỏi một số con cá đã lọt lưới, rồi đem loại cổ này lưu truyền lại.”
Ôn Xuân nói tiếp: “Nếu ý trời như thế, vậy đều có lý của nó.”
Ngu Tịch gật đầu, thu dọn đồ đạc, bên cạnh truyền đến một giọng nữ mềm mại: “Xin chào, tớ là Lâm Mai Mai.”
Ngu Tịch quay đầu lại nhìn, là nữ sinh ngồi cùng bàn với cô.
Cô ấy có ngoại hình bình thường, đeo một cặp kính gọng đen, trên mặt còn có những nốt tàn nhang nho nhỏ, tóc được buộc kiểu đuôi ngựa cao, ăn mặc quần áo rất mộc mạc. Trên tay cô ấy là một quyển vở bài tập, nét mực trên giấy còn chưa khô, dáng vẻ như là mới vừa ngừng bút.
Ngu Tịch gật đầu chào hỏi: “Xin chào, tớ là Ngu Tịch.”
Lâm Mai Mai gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó nhìn Ngu Tịch chăm chú.
Ngu Tịch nghi hoặc nhìn cô ấy.
Sắc mặt cô ấy ửng hồng, thoạt nhìn có vẻ khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có thể nhường đường cho tớ đi ra ngoài không?”
Ngu Tịch lập tức đứng dậy.
Mặt Lâm Mai Mai đỏ bừng, chạy nhanh ra khỏi lớp học.
Ngu tịch sống hai đời tính ra cũng hơn bốn mươi tuổi, vậy mà lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ.
Phòng học này quá chen chúc rồi.
Ngu Tịch đang định lấy sách ra đọc, bóng đen ngồi ở bàn trống cuối cùng mơ hồ quay đầu cười thân thiện với cô.
Ngu Tịch phất tay xua tan oán quỷ, cảm thán trường học này quá nhiều quỷ rồi, cần thiết phải làm lễ thanh tẩy.
Một buổi sáng đi học bình thường, không lâu sau đã kết thúc.
Ngu Tịch cầm thẻ cơm đang chuẩn bị đi ăn, mới vừa ra cửa liền nghe thấy giọng nam lanh lảnh vang lên: “Chị, ở đây!”
Ngu Tịch nhìn về phía Ngu Ý Phi ôm bóng đá đang vẫy tay với mình, Ngu Tịch nhanh chóng tiến lên nói: “Sao em lại tới đây?”
Ngu Ý Phi cười ngây ngô: “Bố mẹ vừa rồi nói chị đã đến, em liền tới đây ăn cơm với chị, thuận tiện đưa chị đi làm quen trường học luôn. À ăn cơm, chúng ta tới căn tin Minh Đức đi.”
Ngu Tịch cười xoa đầu Ngu Ý Phi: “Được rồi, cảm ơn tam đệ.”
Cả đoạn đường Ngu Ý Phi giới thiệu quán ăn. khu dạy học, tiệm tạp hóa,… cho Ngu Tịch.
Trường trung học Nam Xuyên là trường học tư thục, là trường học rất lớn tương ứng học phí cũng rất đắt.
Học phí một năm cũng mất hơn một vạn.
Trường cấp hai và trường cấp 3 có hai cái, đương nhiên Ngu gia có ba đứa con khẳng định không có năng lực để cả đứa đều học trường tư thục.
Cũng may ba đứa nhỏ nhà học đều biết cố gắng, Ngu Bạch Ly được hiệu trưởng tự mình mời đến, còn đưa cho Ngu gia hai mươi vạn khen thưởng, mỗi năm Ngu Bạch Ly cũng có học bổng, cũng coi như là nhân vật tiêu biểu cho tri thức làm thay đổi vận mệnh. Lão tam Ngu Ý Phí thì tự dựa vào chính mình, cậu ta đi theo con đường học sinh chuyên thể thao, từng đạt giải ba vận động viên cấp quốc gia khi còn học tiểu học. Thành tích này thiếu chút nữa không cần thi cũng đậu, học phí là vợ chồng Ngu gia bỏ ra. Hơn nữa bọn họ cũng không đụng đến học bổng của Ngu Bách Ly, còn để vào một cái thẻ riêng giữ cho cậu ta.
Về phần Ngu Tịch thì dựa vào thư mời nhập học ở Nhạc viện nước Mỹ để có thể học tại trường trung học quý tộc Nam Xuyên, nhưng học phí thật sự quá đắt. Cô chọn vào trường cấp 3 bình thường, may mắn Ngu Tịch học khá tốt, hiệu trưởng giúp một tay không thu học phí, còn quyết định bỏ ra một vạn làm học bổng trao cho Ngu Tịch.
Tất nhiên trường trung học Nam Xuyên giàu có cũng làm được.
Ngu Tịch rất thích trường học như vậy, lấy thực lực ra nói chuyện.
“Chị ngồi đi.” Tiếng gọi của Ngu Ý Phi kéo suy nghĩ của Ngu Tịch về thực tại.
Bọn họ đã tới nhà ăn Minh Đức, giá cả ở đây tương đối đắt đỏ, giống nhau đều là nhà ăn của quý tốc cao trung, tất cả được bày biện tinh xảo, một bữa cơm cũng phải một trăm.
Ngu Ý Phi là học sinh có sở trường thể thao, ăn uống nhiều, trường học đặc biệt thuê chuyên gia dinh dưỡng về để tăng cường cơ thể bọn họ, đồng thời dành riêng một một chỗ nhỏ trong nhà ăn Minh Đức cho họ.
Ngu Tịch vốn muốn tự quét thẻ của mình, Ngu Ý Phi đã giành trước một bước, cô nhìn thức ăn trước mặt cũng không có nhiều cảm xúc. Rốt cuộc kiếp này cô lớn lên trong nhà có tiền như Bạch gia, đối với giá cả hàng hóa này biết rất ít. Kiếp trước còn có chút cảm giác, cô hơi lo lắng hỏi: “Bữa ăn này không phải rất đắt sao?”
Ngu Ý Phi lộ ra hàm răng trắng nói: “Không có việc gì, em chị có tiền nha. Hôm nay coi như tiệc chào mừng chị gái tới trường học.”
Ngu Tịch vẫn là có chút không yên tâm: “Sinh hoạt phí tuần này của em không thành vấn đề chứ?”
Cố Hải Yến cho ba anh em bọn họ sinh hoạt phí như nhau, mỗi người một tuần có hai trăm, so với học sinh cao trung đã được coi là giàu có.
Ngu Ý Phi vỗ ngực nói: “Đương nhiên rồi, chắc chắn không có vấn đề gì. Chị đừng xem thường em của chị, em có tiền riêng hai ngàn. Bố mẹ cấp sinh hoạt phí hoàn toàn đủ dùng, em còn có thể để dư ra một ít.”
“Không có việc gì là được.” Ngu Tịch gật đầu.
Cô đi theo phía sau Ngu Ý Phi chọn một vài món rồi ngồi giữa đám bạn của cậu ta.
Ngu Ý Phi trong đội thể dục, vì vậy quen biết bạn bè đều là người cao to khỏe mạnh, ở phương nam người cao một mét tám cũng coi như hiếm thấy.
Những người vận động thể thao đều có tư tưởng tương đối đơn giản, không giống như bên ngoài nói bất trị. Ngu Tịch rất thích đám tiểu tử thẳng thắn này.
Ngu Ý Phi vừa mới ngồi xuống, nam sinh bên cạnh cậu ta quen thuộc mà choàng vai, một tay khác đấm ngực cậu ta trêu ghẹo nói: “Thằng nhóc này, yêu đương mà không nói cho chúng ta biết, lại còn là chị gái xinh đẹp như vậy.”
Ngu Ý Phi xua tay vội giải thích: “Cậu nói linh tinh gì thế, đây là chị gái của tôi, Ngu Tịch. Trong đầu cậu toàn thứ dơ bẩn.”
Uông Nam lại đánh vào Ngu Ý Phi hai cái: “Cậu nói ai dơ bẩn? Thằng nhóc này, có chị gái xinh đẹp như vậy lại không giới thiệu cho chúng ta, chúng ta không phải anh em của cậu hả?”
Ngu Ý Phi liếc mắt nhìn cậu ta, đùa giỡn nói: “Cỡ cậu á, còn muốn tôi giới thiệu chị của tôi cho cậu. Cậu không xem lại chính mình đi, chị của tôi là thiên nga đó.”
Mọi người trong bàn đều cười, có người nói: “Tiểu Uông, cậu là cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga. Đây, ba ba cho con một cái đùi gà, nói không chừng lại con trai ta còn có cơ hội.”
“Biến đi. Chuyện của ba không cần con trai quản.” Uông Nam dỗi đáp trả.
Ngu Tịch vẫn luôn cười nhìn mấy người đùa giỡn, không chen vào nói.
Lúc này, bên cạnh bọn họ truyền đến một giọng nam mang theo ý tứ trào phúng.
“Luôn gặp một đám nghèo kiết hủ lậu ở trong này, thật là”
Người tới mặc một bộ tây trang màu xanh đen đắt tiền, bên trong là áo sơ mi trắng thêu trăng lưỡi liềm ở cổ áo, đi một đôi dày da màu nâu sẫm lóe sáng dưới ánh đèn. Tên cậu ta trên bộ đồng phuc: Bạch Hà.
Cậu ta móc khăn lụa từ trong ngực ra che miệng, ghét bỏ mà nhìn nhóm người trước mặt.
Uông Nam đột nhiên đặt đũa xuống bàn, đứng dậy nói với người vừa tới: “Bạch Hà, mày có bệnh à? Suốt ngày đi kiếm chuyện.”
Bạch Hà bị Uống Nam mắng, giận sôi máu, cậu ta hít một hơi thật sau để bình tĩnh lại: “Tao chỉ cảm thấy bọn mày làm dơ mắt tao.”
“Mắt có bệnh thì đi phòng y tế xem.” Uông Nam căn bản không muốn để ý tới tên điên này.
Bạch Hà cười nói: “Mỗi ngày mày cùng mấy đứa này lêu lổng, còn có bộ dáng của Uông nhị thiếu gia không?”
“Đủ rồi! Chuyện của tao không cần mày tới quản. Nhà mày là biển rộng sao? Quản nhiều như vậy. Còn nữa tao không cho phép mày nói bạn bè tao như vậy, mày xin lỗi đi, Bạch Hà.” Uông Nam thực sự tức giận.
Bạch gia và Uông gia đều là thế gia. Cậu ta và Bạch Hà chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, chỉ là Uông Nam lựa chọn con đường đi theo bóng đá, hai người bọn họ từ đấy đường ai nấy đi.
Bạch Hà cho rằng bóng đá là thứ không lên được mặt bàn, càng đừng nói sự phát triển bóng đá ở Hoa Quốc bây giờ, có thể nói là mịt mù. Hai người bọn họ cãi nhau một trận lớn, quan hệ cũng dần dần xấu đi.
Bạch Hà tức đến sắp phát bệnh tim: “Được, được. là tao quản nhiều. Uông nhị thiếu gia cứ ở đống rác đấy đá bóng đi.”
Nói xong, Bạch Hà gắt gao mà nắm chặt tấm vé vào cửa câu lạc bộ thi đấu mà cậu đã tốn rất nhiều công sức mới có được từ chú của mình.
Mất công cậu ta vận dụng hết sức thế lực của nhà mình, tức chết đi được.
Nghĩ đến đây, Bạch Hà càng tức, cậu vừa định mở miệng trào phúng lần nữa, nhưng liếc mắt đến người trong góc liền ngẩn ra.
Đây không phải đại tiểu thư sao? Bạch Hà nhớ lại mỗi năm cậu ta tham dự cuộc họp thường niên của gia chủ, nhìn thấy cô ăn mặc lễ phục định chế cao cấp, vẻ mặt hờ hững từ lầu hai nguy nga lộng lẫy mà nhìn xuống bọn họ, giơ tay nhấc chân giống như nữ vương cao ngạo nhìn thần tử, sinh ra đã uy nghi không bị người làm dao động.
Bạch Hà cười ác liệt, trong đó còn mang theo ít nhiều ghen ghét và oán hận.
“Đây không phải đại tiểu thư sao? Thế mà lại có thể ở địa phương nhỏ như vậy gặp được người?”



