Skip to main content

Trang chủ Thiên Kim Giả Nổi Tiếng Nhờ Phát Sóng Trực Tiếp Huyền Học Chương 23: Đường sương mù 3

Chương 23: Đường sương mù 3

1:13 chiều – 13/07/2025

Cửu Vĩ Hồ
Trương Tiểu Hổ tò mò đưa tay muốn cầm lấy vật ấy, nhưng mà nó bị chôn trong bùn đất mất rồi.
Vì vậy Trương Tiểu Hổ đành phải cẩn thận đào bùn đất, cuối cùng cũng thấy rõ thứ này, đây là một quyển sách cổ. Anh lấy nó ra, trên đó viết bốn chữ phồn thể lớn. Hắn cẩn thận phân biệt bốn chữ Quỳ Hoa Bảo Điển.
Khóe miệng Trương Tiểu Hổ giật giật, đang muốn châm chọc, chẳng nhẽ tất cả võ công bí tịch trên thế giới này đều gọi là Quỳ Hoa Bảo Điển sao?
Một đạo già nua có sức sống từ phía trên anh truyền đến: “Không nghĩ tới cậu vậy mà tìm được võ công bí tịch của tôi, tiểu tử có hứng thú bái tôi làm sư phụ sao?”
Chỉ thấy lão bá quần áo tả tơi kia tinh thần phấn chấn nhìn anh, lộ ra một đoạn cánh tay màu đồng cổ, có thể thấy được thấy được cơ bắp hiện lên rõ ràng.
Trương Tiểu Hổ chỉ cảm thấy có chút khó hiểu, không phải anh đang ở trong một chiều không gian khác sao, sao đột nhiên lại đến bái sư rồi vậy.
Lão bá thấy anh không tin, ông nhặt một cành cây khô trên mặt đất tùy ý phất tay, bạch quang hiện lên, bức tường duy nhất còn sót lại một phân làm hai, sau đó chia năm xẻ bảy ngã trên mặt đất.
Trương Tiểu Hổ trợn mắt há hốc mồm, lập tức muốn quỳ xuống, ôm lấy đùi lão nhân.
“Nghiệt súc!” Một thanh âm nữ nhân như sấm nổ vang trên bầu trời.
Trương Tiểu Hổ theo thanh âm ngẩng đầu, bầu trời bắt đầu xuất hiện khe nứt, thôn trang bắt đầu chậm rãi tan rã, biến thành từng chút ánh sao tiêu tán, lão bá vừa rồi thần thái phi dương giơ kiếm hiện tại lại đang hung tợn nhìn chằm chằm anh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.
Trương Tiểu Hổ sợ tới mức liên tục lui về phía sau, bên chân anh không cẩn thận giẫm phải thứ gì đó mềm mại, cúi đầu nhìn, là cậu bé kia, Trương Tiểu Hổ vội vàng khom lưng, muốn ôm lấy cậu bé, lại bị ánh mắt ác độc mang theo oán hận của ông lão ngăn lại.
Trong ánh mắt vốn đơn thuần như hổ phách của cậu bé lúc này lại lóe ra hung quang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hiện lên nụ cười dữ tợn, cậu đưa tay gắt gao ôm lấy cánh tay Trương Tiểu Hổ, mở ra cái miệng nhỏ nhắn đỏ như máu, bên trong phủ kín răng nanh hình xoắn ốc, giống như máy xay thịt hình người, một ngụm xuống, hơn phân nửa khối thịt đều sẽ bị xé xuống.
Trương Tiểu Hổ thấy cậu muốn cắn xuống, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nghĩ rằng chỉ cắn một cái sẽ không đến nỗi chết, sau này thiếu một cánh tay, thì thiếu một cánh tay đi.
Đau đớn trong tưởng tượng không truyền đến, anh tò mò mở mắt, không ngờ một tia chớp sáng như ban ngày đánh thẳng về phía bọn họ, không phải anh, mà là tiểu quỷ người giấy bên chân anh, đây quả thực là họa vô đơn chí, quả nhiên người xui xẻo, uống nước lạnh cũng chết.
Tiểu quỷ cắn một miếng còn có thể sống sót, tia chớp lớn như vậy bổ xuống, phỏng chừng đều thành tro bụi.
Sau cảm giác tê dại mãnh liệt, Trương Tiểu Hổ kiểm tra toàn thân, thế nhưng không chết, tổ tông phù hộ.
Lúc này anh mới tỉnh táo lại, mọi thứ xung quanh đều thay đổi, anh lại trở về nguyên điểm.
Hiện tại anh đang ở trên một cái quốc lộ, hai bên có hàng rào bảo vệ màu xám, hai bên trái phải là rừng cây rậm rạp, cùng phong cảnh mà anh nhìn thấy lúc tới, chỉ là thiếu sương mù đáng ghét kia.
Trương Tiểu Hổ dùng sức vỗ trán một cái, lúc trước là đang nằm mơ sao?
Anh giơ điện thoại lên, mùa hè dưới ánh mặt trời, màn hình có chút ảm đạm, anh vẫn như cũ có thể thấy rõ mặt trên phụ đề, không khỏi kinh khởi một thân mồ hôi lạnh.
[Tiểu ca, tiểu ca. Cậu đang làm gì vậy? Chúng tôi thấy cậu đứng một phút rồi.]
[Chủ bá gọi cậu, cậu cũng không để ý tới.]
[Ai! Sao sương mù lại tan đi rồi. Vừa rồi sương thật lớn, cái gì cũng không thấy rõ.]
Trương Tiểu Hổ nghi hoặc véo mặt, đau, anh cũng không rõ tình huống hiện tại.
Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy?
Giọng nữ kia, anh không nghe lầm chính là giọng của chủ bá.
Ngu Tịch thấy anh nghi hoặc nhìn mình, kiên nhẫn giải thích: “Anh bị trúng ảo thuật.”
Trương Tiểu Hổ kinh ngạc mở to hai mắt: “Khi nào?”
Ngu Tịch nhấp ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Từ lúc chúng ta chào hỏi.”
Trương Tiểu Hổ vẫn không thể tin được, anh nhìn Ngu Tịch khó hiểu nói: “Không phải cô nói mở thiên nhãn cho tôi sao?”
[Tiểu ca, cậu đang nói cái gì vậy? Chủ phòng chưa từng nói qua?]
Trương Tiểu Hổ càng thêm mê mang, anh đối với cư dân mạng nói: “Lúc ấy mọi người còn nói sợ hãi, chúng ta còn cùng nhau nhìn thấy người giấy a!”
[Người giấy gì? Tiểu ca, anh không sao chứ.]
[Cậu có vấn đề gì cũng có thể hỏi chủ phòng, chủ phòng chuyên giải quyết những gì liên quan đến huyền học.]
[Tôi cảm thấy anh ta nên đi xem khoa thần kinh đi, sao lại nói chuyện điên điên khùng khùng như vậy được chứ.]
Trương Tiểu Hổ càng dùng sức véo mặt mình, đau quá.
Anh nhìn xung quanh, từng hàng tùng bách xanh biếc trả dài hai bên đường xi măng bằng phẳng, chuyện này tựa như một giấc mộng.
Ngu Tịch trấn an anh: “Chuyện đã qua thì để nó qua thôi. Coi như đây là một cơn ác mộng đi.”
Trương Tiểu Hổ cái hiểu cái không gật đầu.
[Cảm ơn chủ phòng.]
Trương Tiểu Hổ đang nhấc chân muốn rời đi, không ngờ bên chân đụng phải một vật gì mềm mại.
Trong nháy mắt thân thể liền cứng đờ, trong ảo cảnh anh cũng giẫm qua đồ vật như vậy.
Anh cúi đầu nhìn, là một đoàn đen kịt gì đó.
Trương Tiểu Hổ ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, thứ này nhấp nhô lên xuống, xem ra là vật sống. Nó khoác một thân lông dài màu trắng, chỉ tiếc một bộ phận rất lớn trên lưng bị đốt không còn, chỉ còn lại tứ chi còn có lông bám vào, bộ lông mượt cực kỳ, không có một tia lông tạp. Xem ra cuộc sống trước đây của nó rất thoải mái. Nó chỉ có một cái đuôi đen trong thịt ở đuôi. Xung quanh còn có một đống tro đen như mực.
Khi Trương Tiểu Hổ đang cẩn thận quan sát, thứ kia ngẩng đầu, mở mắt ra, trong con ngươi thú xanh thẳm dựng thẳng thành một khe hở, nó nhe răng trợn mắt với Trương Tiểu Hổ, nếu Trương Tiểu Hổ dám tiến lên, nó nhất định sẽ cắn anh một cái.
“Tiểu gia hỏa này thật sự là hung mãnh.” Trương Tiểu Hổ cảm thán nói.
Anh vừa nói vừa từ trong ba lô lấy ra băng vải cùng i – ốt, Vân Nam bạch dược, anh thích leo núi, thường xuyên gặp phải một ít trầy da nhỏ, trên người tùy thời chuẩn bị thuốc.
Trương Tiểu Hổ cẩn thận tới gần cục thịt hình con chó nhỏ này, chuẩn bị xử lý vết trầy da cho nó, nó nhìn thoáng qua, lần này không hung dữ nữa.
Nó bị thương quá nặng, phỏng chừng mấy trăm năm không khôi phục lại được.
Trương Tiểu Hổ thấy thương thế của nó, thật sự quá nặng, cẩn thận ôm nó vào trong ngực, chuẩn bị mang về nhà, nuôi nấng một thời gian, đợi đến khi nó khoẻ lại đưa về trong núi.
Cư dân mạng vẫn xem phát sóng trực tiếp, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, cũng không để ý nhiều, thầm nghĩ đó chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ liền trôi qua.
Ngu Tịch nhấp ngụm trà nói: “Mười phút sau, chúng ta bắt đầu xem bói lần thứ ba. Mọi người hiện tại có thể tham dự rút thưởng.”
Nói xong, Ngu Tịch cầm lấy ấm nước nóng đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu lấy nước nóng.
Ôn Xuân chẳng biết mở mắt từ lúc nào, anh còn ngái ngủ nhìn Ngu Tịch hỏi: “Kết thúc chưa?”
Ngu Tịch lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Vừa rồi là Cửu Vĩ Hồ? Tôi đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy một trận năng lượng dao động, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy Cửu Vĩ Hồ còn sống, cũng là hiếm thấy.” Ôn Xuân dụi mắt, nói.
“Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới. Chỉ là nó quá vội vàng cầu thành, hại không ít người. Hy vọng lần này qua đi, nó có thể sửa được. Dù sao đây có thể là con Cửu Vĩ Hồ duy nhất trên thế giới này.” Ngu Tịch cảm khái nói.
Cô cùng Ôn Xuân nhìn nhau, trong mắt hai người đều có vẻ cô đơn, Cửu Vĩ Hồ có thói quen quần cư, xác suất lạc đàn rất nhỏ, trước kia, chúng nó chính là động vật không thể trêu chọc nhất. Trêu nhỏ, còn tới già, đánh hội đồng, không phải ai chịu được.
Hôm nay, thấy Cửu Vĩ tuổi tác không vượt qua hai trăm năm, vẫn là chỉ là một con non, chỉ biết dùng một ít kỹ xảo bất chính, bị một kích của cô liền lộ nguyên hình. Có thể thấy được không ai chỉ dẫn, chỉ dựa vào bản năng tự mình tu luyện.
“Hôm nay tôi xuống tay có chút nặng.” Ngu Tịch có chút ảo não, hôm nay cô chỉ dùng Ngũ Lôi Thuật, chỉ định giáo huấn tiểu hồ ly này một chút, không nghĩ tới cơ sở của nó yếu ớt như thế, một kích liền hủy tu vi trăm năm.
“Trong mạng của nó có kiếp này. Đây đối với nó mà nói là chuyện tốt, tu vi mấy trăm năm nó dựa vào ăn thịt người để tu luyện, đến hôm nay bị cô đánh tan, hoàn trả nghiệt nợ mấy trăm năm của nó. Đây là thiên đạo nhân từ, nguyện ý cho nó cơ hội làm lại một lần nữa.” Ôn Xuân trấn an Ngu Tịch, nói xong anh ngẩng đầu nhìn trời xuất thần.
Thiên đạo hữu tình cũng vô tình, vậy bọn họ có thể chiếm được một đường sinh cơ hay không?
“Nếu như vậy, tôi liền giúp nó một phen.” Ngu Tịch chậm rãi nói, mười ngón tay của cô bấm quyết, ngàn dặm truyền âm.
Một đạo bí tịch công pháp rót vào trong đầu tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly vốn đang tức giận liền ngẩng đầu lên, hướng lên bầu trời mang theo áy náy nức nở vài tiếng, sau khi thành tâm nói cám ơn, nó ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Trương Tiểu Hổ.
[Phát sóng trực tiếp đã trở lại, hắc hắc. Đến cho chúng ta xem người may mắn tiếp theo. Bất quá nói thật, hiện tại tôi đặc biệt không hy vọng rút được tôi, cảm giác rút được nhất định có chuyện lạ phát sinh, tôi vẫn là im lặng ăn dưa đi.]
[Ăn dưa +1]
[+2]
[Ra đây, các anh em. Đến đây vỗ tay cho chúng ta. Xin mời người may mắn tiếp theo: Thích ăn cỏ dê.]
[Tôi thích tên này, đủ cá tính. Đến Thiết Trấp, cho chúng tôi xem chân diện mao Lư Sơn chân chính của cậu nào.]
[Tôi đoán là một người trẻ tuổi.]
[Tôi cá năm hào, tuyệt đối là một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp.]
[Tôi cá một đồng, là một tiểu ca ca đẹp trai!]
[Tôi cá hai đồng, soái tỷ.]
[Tôi cá ba đồng, soái ca.]
[Ơ, hôm nay tính tình của ông đây nổi lên rồi. Tôi cá một trăm, mỹ nữ tỷ tỷ.]
[Cô nãi nãi sẽ sợ mày? Hai trăm, soái ca.]
[Hai vị trên lầu, đừng đánh cuộc. Tôi đề nghị hai người đến với nhau đi.]
[Ai mới có thể cùng anh ta (cô ta) đến với nhau chứ!]
Ngu Tịch nhìn màn đạn nhàn nhạt nở nụ cười, không nghĩ tới phòng phát sóng trực tiếp của cô lại thành tựu một cọc nhân duyên. Chẳng biết từ lúc nào, cô và những cư dân mạng chưa từng quen biết này đã thành lập một loại tình cảm nhìn không rõ sờ không được.
Cô cảm khái trong nháy mắt, liền liên lạc với Thích ăn cỏ dê như thường lệ.
Tích Nhĩ: Có tiện gọi video không?
Thích ăn cỏ dê: Thuận tiện.
Ngu Tịch gọi tới, video được kết nối.
Một thím trung niên đã trải qua tang thương, quần áo mộc mạc xuất hiện ở trước mặt mọi người, trông cô mới hơn bốn mươi tuổi, tóc đã trắng bệch, mặt đầy nếp nhăn, sầu khổ vẫn treo ở giữa lông mày, ánh mắt cô ảm đạm gần như trống rỗng, cả người vẻ mặt khổ sở, ủ rũ mười phần.
Âm thanh Ngu Tịch trong suốt, hỏi: “Dì à, nếu muốn xem bói, cần tiền đặt cọc 888, dì nhấp vào Phù Diêu ở góc dưới bên phải là được.”
888. Trong lòng Lý Thúy Hoa run lên, nhiều tiền như vậy, đủ cho cô cùng bạn già qua một tháng.
Nhưng là nghe bọn họ nói, tiểu cô nương này rất linh, nếu là thật có thể tìm được Quân Quân, thì tám vạn tám lại tính là cái gì? Lý Thúy Hoa hạ quyết tâm, ném một cái Phù Diêu.
Ngu Tịch thấy cô trả tiền quẻ, liền hỏi chính sự: “Dì, dì muốn cầu cái gì?”