“Ý của cậu là kiếp này anh ấy chỉ có mệnh hồn?” Tôi hỏi, tôi không quan tâm đến Lạc Hồng Huyên có tu vi pháp thuật hay không.
“Không sai!” Lạc Hồng Nghiệp đáp.
“Vì sao lại làm như vậy, để anh ấy trực tiếp đi luân hồi chuyển kiếp không được sao?”
“Vì để phá bỏ lời nguyền.” Lạc Hồng Nghiệp đáp lại một cách nặng nề, lúc này cậu ta giống như trở thành một con người đáng thương mang trên vai mối thù.
Có lẽ đúng như cậu ta nói, không hiểu sao tôi lại bắt đầu có cảm tình với cậu ta, còn cả bộ tộc Lạc thị nữa, rốt cuộc bọn họ đã bị người nào hạ lời nguyền như thế này, không chỉ có kiếp trước của Lạc Hồng Huyên, phải cắn răng chịu đựng đau đớn để hồn lìa khỏi xác, còn cả thôn phải chịu hết dày vò cả ngàn năm. Hiện giờ, sau khi chết những người của thôn Lạc Gia sẽ chịu đựng nỗi cô đơn ở Na Lâm không thể đi đầu thai, chả trách bọn họ có thể tách rời lam phách, có lẽ là vì để giải trừ nỗi tịch mịch trong ngàn năm qua.
Tôi nhớ lại đám lam phách kia chơi đùa vui vẻ với người giấy, hóa ra đằng sau sự đáng yêu, ngây thơ của bọn chúng không muốn người khác biết đến sự gian khổ này, thật đáng thương!
Tôi lấy lại tinh thần rồi hỏi: “Lạc Xảo Vũ nói rằng Thiên Hồn của Lạc Hồng Huyên bị người khác giam cầm, chẳng lẽ bị luyện thành Qủy Đan sao?”
“Đúng vậy.” Lạc Hồng Nghiệp dứt khoát đáp lại.
Không hiểu sao trong lòng tôi cảm thấy ớn lạnh, ngàn năm trước hồn phách của anh ấy bị tách rời, Thiên Hồn bị giam giữ cả ngàn năm, phải chịu đựng sự cô đơn tịch mịch và đau khổ như thế nào nữa chứ! Tôi thật không thể tượng tưởng nổi.
“Bà Vu nữ gọi hồn Địa Hồn nhưng thật ra Địa Hồn của anh ấy cứ mãi quanh quẩn ở trong rừng Na Lâm, phải không?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Đúng! Hồn thể của anh ấy rất yếu ớt. Bây giờ xem như Thiên Hồn và Địa Hồn hợp nhất cũng không trọn vẹn, chỉ vừa mới bắt đầu. Chẳng qua chỉ là tôi muốn các người đưa Thiên Hồn ra, do tôi bảo vệ anh mình hợp nhất ở Na Lâm, thế này sẽ khiến cho anh ấy bớt đau đớn hơn, cũng sẽ không có hiện tượng hai linh hồn tranh đấu với nhau, độ an toàn sẽ được bảo đảm, nhưng không ngờ cô lại ngốc nghếch đến mức rơi nước mắt vào thi thể của anh ấy, khiến anh ấy tỉnh lại để hai linh hồn hợp nhất sớm, còn làm cho thi thể được bảo vệ ngàn năm không mục nát lại bị phá hoại.”
“Cô có biết nó quý giá như thế nào không, nó đã được chuẩn bị cho sự hồi sinh của anh ấy! Huống hồ như vậy có biết bao nhiêu là nguy hiểm không hả? Lỡ như Địa Hồn không đấu lại, sẽ để cho Thiên Hồn làm chủ, như thế anh ấy sẽ đánh mất toàn bộ ký ức của kiếp này, sự chuẩn bị của bọn tôi cả ngàn năm qua coi như đổ sông đổ biển!” Lạc Hồng Nghiệp càng nói càng kích động, có thể đoán ra được dáng vẻ của cậu ta lúc này đang nghiến răng nghiến lợi.
Nghe thấy tôi nhất thời kinh ngạc, thật sự rất mạo hiểm, hơn nữa đã thu được cả hai linh hồn vào bên trong tráp Tử Ngọc, không biết cuối cùng Hồn nào đã chiếm được thế chủ động, nhưng tráp Tử Ngọc đã được phong ấn, nên tạm thời sẽ không có chuyện gì.
“Chỉ là tạm thời không có chuyện gì, đợi đến sau khi ra ngoài, tôi đưa anh ấy đến Na Lâm, tôi sẽ có cách giúp anh ấy hợp nhất.” Lạc Hồng Nghiệp cảm thán.
Cậu ta biết bây giờ có trách tôi cũng không giải quyết được vấn đề gì, tôi thè lưỡi, xấu hổ vì mình giống như một con quạ đen xui xẻo. Nhưng, tình hình lúc đó cũng không phải tôi có thể khống chế được, nó giống như có quỷ lực hút tôi vào. Huống hồ chi ban đầu nhìn thấy Lạc Hồng Huyên nằm trong quan tài, sao lại không kích động cho được chứ? Chuyện này cũng phải trách Lạc Hồng Nghiệp không chịu nói rõ chuyện của mình trước, cứ gạt bọn tôi.
“Thế, mệnh hồn của anh ấy ở đâu?” Tôi hỏi.
Ông đã từng nói, mệnh hồn của con người có bảy phách, trong đó linh tuệ có hai phách chính là suy nghĩ và trí tuệ. Thông qua khí, thì có lực và trung tâm phách, làm chủ hành động. Thông qua tinh, thì có hai phách tài hoa làm chủ cơ thể và sức khỏe. Chỉ có duy nhất một phách trung khu là trung tâm của bảy phách. Mệnh Hồn của con người tồn tại dựa vào bảy mạch luân đó.
Mệnh Hồn đóng vai trò quan trọng giữa người và linh hồn, cho nên mới thường hay nói, cái gọi là chủ hồn ý chỉ mệnh hồn đã dẫn dắt hành vi của con người, tự nhiên tôi lại lo lắng không biết mệnh hồn của Lạc Hồng Huyên đang ở đâu.
“Mệnh hồn còn đang bị lạc ở bên ngoài.” Lạc Hồng Nghiệp bình tĩnh nói: “Còn nữa, lúc anh ấy chết linh phách đã bị người ta đánh tan, linh phách rải rác ở khắp nơi, cô cần phải tiếp tục đi gom đủ lại, mới có thể làm cho anh có một hồn phách trọn vẹn.”
“Thế tôi có thể hỏi người nào đã đánh tan hồn phách của anh ấy không? Ngay đến cả cậu cũng không có cách sao?”
“Là người đã hại chết anh ấy.” Lạc Hồng Nghiệp nói: “Người có năng lực thế này, có lẽ không giống với người sử dụng loại pháp thuật bình thường. Coi như là tôi xuống núi, cũng không thể đánh bại được người này, hơn nữa tôi lại không thể rời khỏi Na Lâm.”
Tôi rất muốn hỏi thử vì sao cậu ta không thể rời khỏi Na Lâm, nhưng cậu ta sẽ không nói với tôi.
Vì thế suy đi nghĩ lại, tiếp tục hỏi: “Thế anh ấy chết như thế nào, ba năm trước vì sao lại muốn bỏ nhà đi, ba năm sau lại chết ở nơi đất khách, là ai đã hại anh ấy?”
Tôi nói ra câu hỏi mà tôi muốn biết nhất, câu hỏi này đã làm tôi băn khoăn rất lâu, lúc Lạc Hồng Huyên tỉnh lại tôi cũng đã từng hỏi qua, nhưng anh ấy lại im lặng không nói gì, sau đó nóng nảy xoay người bỏ đi. Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy Lạc Hồng Huyên tức giận với tôi, nhưng đối với vấn đề này tôi chỉ hỏi một câu mà vẻ mặt anh ấy liền trầm xuống, cuối cùng, tôi cũng không dám hỏi nữa, nhưng không hỏi không có nghĩa là tôi không muốn biết rõ.
Tôi đợi Lạc Hồng Nghiệp trả lời, những cái khác không còn quan trọng, nguyên nhân cái chết của Lạc Hồng Huyên mới quan trọng nhất.
“Tôi không biết, ngàn năm trước tôi bảo vệ Na Lâm, chưa bao giờ ra ngoài. Năm đó vì sao anh ấy lại rời khỏi thôn Lạc Gia, cô phải tự mình đi hỏi anh ấy, hoặc nguyên nhân chính là cô, nếu không anh ấy sẽ không dễ dàng rời khỏi thôn Lạc Gia. Thậm chí ai hại chết anh ấy, cô giúp tôi điều tra đi, tôi nhất định sẽ khiến cho kẻ đó không có đường lui, vạn kiếp bất phục.” Cuối cùng Lạc Hồng Nghiệp hung hăng nói.
Tôi muốn đi điều tra kẻ này, ban đầu tôi ích kỷ cầu bà Vu nữ đến gọi hồn cũng là vì muốn điều tra cái chết của Lạc Hồng Huyên, nhưng chẳng qua sau đó vì để Lạc Hồng Huyên nuôi dưỡng hồn nên kế hoạch này mãi vẫn không thể thực hiện được. Xem ra, đợi đến sau khi mọi chuyện ở đây kết thúc tôi sẽ nghĩ cách đi điều tra thử xem.
Tuy nhiên, tôi lại nhớ đến một nghi vấn, người của thôn Lạc Gia chẳng phải không thể đi đầu thai chuyển kiếp sao, bây giờ người ở thôn Lạc Gia đến từ đâu, còn cả Lạc Hồng Huyên nữa, mệnh hồn của anh ấy vì sao lại có thể trải qua ngàn năm luân hồi, trở thành một con người mới.
Đối với nghi ngờ này, Lạc Hồng Nghiệp lại không hề giấu diếm, mỗi năm người của thôn Lạc Gia sẽ có một sinh mệnh mới được ra đời, những hồn thể này đến từ thành Tà Tử ở âm phủ. Qua hàng nghìn năm, thôn Lạc Gia trở thành Tà Tử khác của âm phủ, phải biết mỗi năm có biết bao nhiêu người chết, năm đó có không ít người chết oan, bọn họ không định phải xuống âm phủ, có một số sẽ bị đi đày đến thôn Lạc Gia, như thế cũng có thể làm dịu bớt áp lực ở thành Tà Tử ở âm phủ.
Đối với vấn đề này, giữa Lạc Hồng Nghiệp và âm phủ có thỏa thuận, cậu ta có thể tiếp nhận những người chết oan, nhưng người của thôn Lạc Gia không thuộc quyền quản lý của âm phủ. Hay nói cách khác, thôn Lạc Gia trở thành một khu hành chính rất đặc biệt, có quyền lực đặc biệt riêng. Thậm chí, mệnh hồn Lạc Hồng Huyên luân hồi là kết quả của đặc quyền này, mỗi lần anh ấy chuyển kiếp đều phải ở thôn Lạc Gia, dưới sự trông coi của Lạc Hồng Nghiệp. Còn anh ấy có thể luân hồi một phần cũng là vì lời nguyền đó, nó khiến cho anh phải nếm mùi đau khổ khi ngàn kiếp luân hồi, huống hồ chi mỗi lần chuyển kiếp anh ấy đều mồ côi, nếm trải cảm giác đau khổ, vất vả không có người thân.



