Skip to main content

Trang chủ Minh Hôn Chương 90: Kiếp trước.

Chương 90: Kiếp trước.

12:12 chiều – 09/07/2025

“Cứ để bọn họ đặt anh ấy vào quan tài trước đã!” Lạc Hồng Nghiệp nói với tôi: “Đợi sau khi ra ngoài tôi sẽ nói rõ mọi chuyện cho cô.”
Tôi gật đầu, kìm nén nghi vấn trong lòng xuống, cùng Lạc Hoành Ngạn bắt đầu thu dọn đống xương cốt đó vào trong quan tài, rồi giúp Lạc Hoành Ngạn băng bó đơn giản.
Cuối cùng cũng lấy được Qủy Đan, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng làm sao chúng tôi có thể rời khỏi ngôi mộ lớn này, lối vào còn đang có Huyết Thiền Trùng chặn ở đó!
Chúng tôi rời khỏi đài thờ và bắt đầu tìm kiếm lối thoát xung quanh mình, Lạc Uyển Thiên nói những người thợ xây dựng ngôi mộ thất này chắc chắn sẽ để lại một lối thoát cho mình, chỉ cần thấy thấy lối thoát đó là chúng tôi có thể ra ngoài.
Nhưng chúng tôi đã tìm rất lâu rồi mà vẫn không thấy lối thoát nằm ở đâu cả. Tuy nhiên tôi biết chắc chắn Lạc Hồng Nghiệp biết lối ra nằm ở đâu, hơn nữa tôi vẫn còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Do đó tôi ngồi xuống đất thở hổn hển, tự hỏi trong lòng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ có thể nói được chưa!”
“Cô muốn biết?” Lạc Hồng Nghiệp từ từ lên tiếng, thật sự làm cho tôi như cá gặp nước.
Tôi lập tức trả lời: “Ừ!” Thế này không phải là lắm lời sao, không muốn biết thì hỏi cậu làm gì!
“Không nói cho cô biết!” Đột nhiên Lạc Hồng Nghiệp thốt lên một câu.
Tôi trợn mắt, cậu ta xấu xa như vậy sao! Tên này không bôi nhọ mình thì sẽ không thoải mái sao?
“A, cậu nói cho tôi biết đi! Xin cậu đó!” Tôi không còn cách nào khác đành phải cúi đầu, liên quan đến sống chết của Lạc Hồng Huyên, sao tôi không quan tâm được, nhân tiện cũng nên thỏa mãn hứng thú của tên nhóc này một chút.
“Được thôi, xem ra cô cũng có thành ý, ông đây sẽ nói cho cô biết!” Lạc Hồng Nghiệp kiêu căng, lúc này mới đồng ý nói.
“Thật ra, lúc cô đi vào, đã nhìn thấy bức họa ở trong ngôi mộ cổ này rồi đúng không?” Lạc Hồng Nghiệp hỏi.
“Ừ, nhìn thấy rồi, đó là những gì mà chủ nhân của ngôi mộ này khi còn sống đã trải qua đúng không?” Tôi nói: “Hơn nữa, ở đây cũng có.”
Vừa nói tôi vừa bắt đầu nhìn quanh những bức tường đá bao quanh ngôi mộ này, mỗi hình ảnh của chủ nhân ngôi mộ này được được khắc họa lên rất sinh động. Đây là phần tiếp theo của những bức tranh ở bên ngoài kia, dáng vẻ của chủ nhân ngôi mộ này trong bộ giáp và áo choàng rất oai phong, khiến người khác phải kính sợ.
Đột nhiên tôi cảm thấy bây giờ nhìn ông ấy càng có cảm giác quen thuộc. Bên cạnh ông ấy luôn có một người mang đồ trắng, cầm quạt lông vũ và khăn chít đầu, áo trắng nhẹ nhàng bay bay, giống như một vị tiên ưu tú, nếu không mang mặt nạ, nhất định sẽ giống như tiên giáng trần.
Trong mấy bức tranh trước nhân vật mặc đồ trắng này xuất hiện rất ít, nhưng bức tranh trong mộ thất đều có sự tồn tại của ông ấy. Bức tranh ở đây chủ yếu bắt đầu từ việc chôn cất chủ nhân ngôi mộ này, người mang đồ trắng này là người chủ trì nghi thức chôn cất, thậm chí còn có cả điệu múa rước thần, xem ra bọn họ rất tôn sùng Vu thuật.
Cuối cùng chủ nhân của ngôi mộ này bước ra khỏi quan tài, giống hệt hai người đang đứng trước quan tài, sau đó hợp nhất lại, ba người nhập một, cuối cùng đắc đạo rồi bay lên trời.
Tôi lập tức mở lớn mắt, đây là cái gì? Ý nghĩa của bức tranh này là ông ta muốn ba người nhập một mà bay lên trời?
“Đây là anh hai, cũng chính là kiếp trước của anh ấy.” Giọng của Lạc Hồng Nghiệp lại nhàn nhã vang lên, giọng điệu có chút thương cảm.
“Kiếp trước của anh ấy là tướng quân nắm quyền thiên hạ, nhưng anh ấy lại không hề có chút hứng thú nào với lợi lộc này, sau đó liền về ở ẩn tu luyện Vu đạo.”
Lạc Hồng Nghiệp chậm rãi nói ra thân thế của Lạc Hồng Huyên, kiếp trước Lạc Hồng Huyên đã trải qua những chuyện giống như mấy bức tranh này đã miêu tả, hơn nữa ngôi mộ cổ này thật ra là do người mang đồ trắng đó xây dựng.
Sau khi Lạc Hồng Huyên chết đã được đưa vào đây chôn cất, Thiên Hồn của anh ấy được luyện hóa thành Quỷ Đan, còn mệnh hồn của anh ấy đi xuống địa phủ đầu thai, qua mấy kiếp luân hồi, có được ký ức và cuộc sống mới, Lạc Hồng Nghiệp chính là người mang đồ trắng trong bức tranh, cũng là người anh em ruột thịt của anh ấy, sau khi anh ấy chết đi cậu ta liền bảo vệ ngôi mộ này, đợi người anh em của mình quay lại.
“Không đúng, không phải cậu nói chủ nhân của ngôi mộ này đã xuống âm phủ báo cáo rồi sao, chẳng lẽ lúc trước cậu vẫn luôn lừa chúng tôi? Còn nữa, bảo vệ ở đây ngàn năm? Chẳng lẽ cậu không phải là người thật sao? Một tên quỷ già ngàn năm?” Tôi nói ra những vấn đề của mình.
Không đúng, phải là cương thi ngàn năm! Tôi đã tận mắt nhìn thấy hình hài thực tế của cậu ta, vả lại mặc dù tiếp xúc qua nhiệt độ cở thế của cậu ta rồi có lạnh nhưng không hư vô như Lạc Hồng Huyên. Nhưng cậu ta lại xuyên tường nhập hồn vào người mình, cái này giải thích thế nào? Còn nữa vì sao chủ nhân của ngôi mộ này lại dùng máu của mình mới có thể mở được cửa đá? Tôi rối bời, có quá nhiều điều nghi ngờ ở bên trong.
“Đồ ngu ngốc, có muốn nghe nữa không?” Lạc Hồng Nghiệp tức giận hỏi.
“Được rồi, cậu tiếp tục đi!” Tôi chỉ có thể kiên nhân nghe lời của cậu ta,
“Cô có biết bắt đầu từ đâu người của thôn Lạc Gia bị dính lời nguyền cả ngàn năm không được đi đầu thai chuyển kiếp không?” Lạc Hồng Nghiệp không trả lời câu hỏi của tôi, sau đó lại hỏi như thế.
“Cậu đừng nói với tôi là bắt đầu thế hệ của cậu chứ?” Tôi nhìn cậu ta hỏi như thế, liền đoán.
“Không sai!” Không ngờ Lạc Hồng Nghiệp lại thẳng thắn thừa nhận.
“Thế các người chả phải là tổ tiên của thôn Lạc Gia sao?” Tôi ngạc nhiên.
“Cũng có thể nói như thế, anh hai về ở ẩn, chúng tôi lui về Nam Sơn, mang theo những người anh em đồng cam cộng khổ trên chiến trường, đến khi mọi người có cuộc sống ổn định mới có thôn Lạc Gia.”
“Thế chuyện lời nguyền thì là sao? Có phải các cậu đã đắc tội gì với thần linh hay là tai họa giáng xuống để trừng phát các cậu không?”
Lạc hồng Nghiệp tiếp tục nói: “Về lời nguyền này bây giờ không thể nói cho cô biết, sau này tự nhiên cô sẽ biết được thôi. Về thân phận của tôi, ha ha, cũng không nói cho cô biết.”
Trong giọng nói của cậu có chút bất đắc dĩ, có lẽ lời nguyền này khiến cả tộc nhà họ Lạc phải mang trên lưng cả ngàn năm, còn cậu ta là người hiểu rõ nhất, nhất định sẽ rất xúc động.
“Thế cậu có thể nói với tôi cái gì?” Tôi tò mò, trong lòng ngứa ngáy, kết quả tên nhóc này lại không nói gì, thế này không phải là đang chơi tôi sao!
“Có thể nói lúc trước tôi thực sự đã lừa dối các người, nhưng làm như vậy chỉ là để cho các người yên tâm đến ngôi mộ cổ này mà lấy được Qủy Đan. Thực ra tôi ở bên cạnh các người sẽ không có nguy hiểm gì, còn nữa trí nhớ và thân phận của cô…” Lạc Hồng Nghiệp nói.
“Của tôi?”
Sao lại có chuyện của tôi nữa? A đúng rồi, lúc trước tôi bước vào đài thờ, có lẽ nhiều hình ảnh đã bay vào trong đầu tôi, chẳng lẽ đó là những ký ức kiếp trước của mình?
“Đúng vậy, đó là những ký ức kiếp trước của cô, kiếp trước cô là vợ của anh tôi, sau khi chết đi cũng được đưa vào ngôi mộ này chôn cất. Cho nên máu của cô có thể mở ra được mộ thất, cũng chỉ có mình cô mở được mà thôi, tôi bảo các người đi lấy Qủy Đan, thực ra là đến lấy Thiên Hồn của anh, để anh ấy có thể hợp hồn. Ngàn năm trước, mệnh hồn của anh ấy đã xuống âm phủ đầu thai chuyển kiếp, Địa Hồn của anh ấy đang quanh quẩn ở chỗ Na Lâm, thay cho chủ hồn trả nợ lời nguyền.”
“Theo như lời cậu nói, kiếp này của Lạc Hồng Huyên chẳng lẽ không có Thiên Hồn và Địa Hồn sao, thế những người khác chẳng phải là…”
“Đồ ngu ngốc.” Lạc Hồng Nghiệp cắt ngang lời tôi nói: “Vừa nãy không phải tôi đã nói mệnh hồn của anh ấy đi luân hồi rồi sao, sau ngàn năm luân hồi, anh ấy sẽ có ký ức và mạng sống mới! Cũng có thể nói là một cá thể mới, nhưng hồn phách của anh ấy không trọn vẹn, vì vậy anh ấy lúc còn sống không hề có chút ký ức nào của Vu đạo, coi như là bao nhiêu năm khổ luyện cũng khó mà phát triển.”