Thế nhưng ngay lúc này, cơn đau đầu rất nhanh đã ập đến, nhấn chìm đầu tôi như thủy triều, Lạc Uyển Thiên nhìn thấy như vậy lập tức nhét thứ gì đó vào miệng tôi. Thứ này nó giống như viên thuốc, có vị đắng còn mang theo chút hương vị bạc hà mát lạnh, cũng không khó ăn lắm.
Tôi định nhai qua nhai lại mấy cái rồi nuốt, thế nào đi nữa tôi cũng tuyệt đối tin tưởng Lạc Uyển Thiên.
Nhưng không ngờ Lạc Uyển Thiên lại nhanh chóng nói: “Chị dâu đừng nhai, đặt dưới đáy lưỡi, đợi tan hết rồi từ từ nuống xuống, sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Khi cậu ấy nói câu này, suýt chút nữa tôi đã nuốt viên thuốc xuống cổ họng, may mà tôi ho khang vài cái mới có thể ổn định lại được, nghe lời đẩy viên thuốc xuống dưới đáy lưỡi, ngồi nghỉ ngơi, thật kích thích khi phải ngồi xuống nghỉ ngơi trước mặt con rắn khổng lồ như thế này.
Thấy tôi làm theo, Lạc Uyển Thiên cũng không để ý đến tôi nữa mà nhìn về phía con rắn tinh, mở miệng ra, giọng nói của cậu ấy rất kỳ quái, không quá to nhưng lại giống như tiếng sấm liên tục, không dứt, sức mạnh này thật khiến cho người ta run sợ, đây chính là giọng của Lạc Hồng Huyên.
“Ông rời khỏi đây, tôi sẽ phong chính cho ông, như thế nào?”
Chỉ với một câu đơn giản như vậy, bên tai tôi cứ mãi vang lên hai chữ thế nào, thế nào, thế nào… ít nhất khoảng mười giây, âm thanh đó mới từ từ chấm dứt.
Tôi không dám cảm nhận cảm xúc cụ thể của rắn tinh nữa, nhưng đại khái có thể cảm nhận được nhịp tim của nó, cảm giác vừa kinh ngạc vừa vui mừng, tôi muốn mở miệng nói với Lạc Hồng Huyên, nhưng phát hiện ra anh ấy đã nhắm chặt hai mắt lại, không cần nói cũng biết anh ấy đang giao tiếp với con rắn tinh kia.
Tôi bực mình, lẩm bẩm trong lòng, rõ ràng tự mình nhẹ nhàng biết bao nhiêu vậy mà vẫn cố tình gây áp lực cho tôi.
Trong chốc lát, Lạc Hồng Huyên mở mắt ra, anh tiếp tục nói: “Tham luyến ở đây vốn là “nhân” do ông tự gieo, đợi chờ ngày nào đó, ở đây gặp phải kiếp nạn, chẳng lẽ ông có thể tránh được “quả” sao? Ông không sợ thiên lôi đánh chết sao? Ông không sợ hồn tiêu phách tán sao, cuối cùng công dã tràng?”
Lạc Hồng Huyên nói một tràng, con rắn tinh kia bắt đầu run rẩy, bỗng nó ngẩng đầu lên, giống như đang chắp tay hành lễ với Lạc Hồng Huyên, hình như đang cầu xin cái gì đấy, nói tóm lại tôi không thể biết được cảm xúc chi tiết, chỉ biết nó đang sợ hãi, dường như đang van xin.
Lạc Hồng Huyên yên lặng, nhắm mắt lại, giống như đang suy nghĩ, cảm nhận, một lúc sau anh mới mở mắt ra, nói: “Tôi phong chính cho ông, nhưng tôi không thể khống chế được ngày lôi kiếp đến tìm ông, kiếp nạn này đến với ông cũng là do trời định, chỉ hy vọng ông có thể cố gắng khống chế, để ít người phải gặp nạn, nhưng ông hãy nhớ cho kỹ, nhất định giao long không thể ở đây, sông sâu biển rộng cũng được mặc dù có chút vất vả nhưng ngươi đến đó, tôi ở đây xin thề, nếu ông không giữ đúng như lời đã nói với tôi, thì toàn bộ phong chính sẽ mất hiệu quả.”
Con rắn tinh liên tục gật đầu, dường như đồng ý với những gì đã nói với Lạc Hồng Huyên.
Tôi thấy rất vui, ngay đến cả Lạc Hoành Ngạn cũng không còn sợ hãi như thế nữa, hiểu được cách giao tiếp với người, con rắn khổng lồ này rất thông minh, dường như không còn đáng sợ nữa.
Một lúc sau, sắc mặt Lạc Hồng Huyên bình tĩnh lại, lấy từ trong túi ra ba cây nhang, kính cẩn đốt lên, cắm xuống đất, sau đó lại cung kính lạy vài cái, ánh mắt anh nhìn về phía con rắn tinh cách đó không xa lắm, lớn tiếng nói: “Vào sông hóa giao long, vào biển hóa rồng, ngày qua ngày nhất định phải tu thành chính quả.”
Đây là lần đầu tiên, anh niệm câu lặp đi lặp lại tám lần, tổng cộng là nệm đến chín lần.
Tôi không biết có phải là do tôi gặp phải ảo giác hay không, đột nhiên tôi cảm thấy trong ánh mắt lạnh lùng của rắn tinh kia là sự cảm kích, có đáng hay không? Dù sao tôi cũng không hiểu được nhân quả.
Tiếp theo, con rắn lớn đó di chuyển, đúng như tôi dự đoán, nó rút cả người ra khỏi cái lối đi đó, nó còn dài hơn cả tôi tưởng tượng, vốn dĩ đoán chừng khoảng ba bốn mét. Đợi đến khi nó chui hết cả người ra, tôi mới phát con rắn khổng lồ này dài ít nhất phải mười mét.
Tôi và Lạc Hoành Ngạn đều có chút sợ hãi, ngoài trừ Lạc Hồng Huyên, lúc này Lạc Hồng Huyên nói: “Nó muốn chuyển hang, mọi người mở một con đường, để nó tự đi, đừng làm phiền nó.”
Lúc này, Lạc Hồng Huyên nói như đinh đóng cột, anh vừa dứt lời, mọi người đã đồng loạt lùi ra hai bên.
Còn rắn tinh này từ từ bò ra khỏi cái hố lớn kia, thân thể to lớn chắc chắn sẽ khiến người cảm thấy áp lực đè nén, nhưng chúng tôi mạnh mẽ cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn con rắn từ từ bò đi, lúc nó bò đến trước mặt Lạc Uyển Thiên, đột nhiên nâng nửa người lên, mở cái miệng lớn.
Tôi thấy thế nhịn không được, hét lên: “Hồng Huyên!”
Lạc Hồng Huyên lại xua tay, ý bảo không sao cả, kết quả con rắn kia chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Lạc Hồng Huyên, rồi lại tiếp tục chầm chậm bò đi.
Lạ một điều là nó không hề bò quanh, mà bò thẳng đến cửa đá. Tôi cũng không biết lấy đâu ra can đảm, từ từ đi theo nó, nhìn nó bò xuống đường hầm kia, sau đó biến mất.
“Đi thôi, chúng ta tiếp tục vào mộ cổ.” Thấy con rắn tinh bò đi, Lạc Uyển Thiên nói.
Thu dọn đồ đạc, bật đèn pin rọi về phía trước.
“Ừ.”
Tôi và Lạc Hoành Ngạn cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
“Hồng Huyên, đợi em!” Tôi vội vàng đuổi theo.
Nhưng Lạc Uyển Thiên lại nói với tôi Lạc Hồng Huyên đã quay về bên trong tráp Tử Ngọc nghỉ ngơi rồi, vốn dĩ linh hồn của anh ấy bị thương rất nặng ở bên trong tráp Tử Ngọc có thể dễ dàng hồi phục lại sức mạnh của quỷ đã bị kiệt sức sau khi đã làm đi làm lại nhiều lần. Đột nhiên tôi cảm thấy mất mát, anh ấy xuất hiện tôi còn chưa kịp nói chuyện với anh ấy được mấy câu.
Lúc này, viên thuốc trong miệng tôi đã tan hết ra, nuốt nước bọt ừng ực, chưa kể viên thuốc này thực sự rất hiệu quả, chỉ một viên nhỏ thôi mà đầu tôi đã hết đau, lát sau, đầu óc tôi cảm giác rất minh mẫn, sảng khoái, thoải mái không gì cả tả nổi.
“Uyển Thiên, vừa rồi cậu cho tôi ăn gì thế? Bây giờ đầu tôi cảm thấy rất dễ chịu.” Sau khi nhận được lợi ích, tự nhiên muốn làm ra vẻ thông minh, hơn nữa trong lòng cũng rất tò mò.
“Ồ, đó là đồ tốt, thứ cho chị ăn, em chỉ có một lọ nhỏ thôi, là em… là em… dù sao cũng là em điều chế được ở trong mộ cổ, tập trung tinh thần được là tốt rồi, nhưng bây giờ mấy thứ này rất khó tìm được, bởi vì một số dược liệu mọc hoang trong một năm.”
Lạc Uyển Thiên trả lời rất thẳng thắn, mặc dù cậu ấy vì Lạc Hồng Huyên nên rất tôn trọng tôi, nhưng giọng điệu miễn cưỡng không muốn tiết lộ chứng tỏ thuốc này rất quý giá, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm.
Vì tôi không có hứng thứ nên cũng không hỏi nữa, kết thúc câu chuyện ở đây, trong lúc nói chuyện, bọn tôi đã đi được một quãng đường khá dài.
Nhưng dù sao đi bộ trong mộ cổ thế này cũng chán, sau vài phút im lặng, tôi cũng chịu không nổi, cuối cùng mở miệng hỏi: “Uyển Thiên, vì sao cậu không thể nói cho chúng tôi biết rắn tinh là một con rắn?”
“Con người là nguyên khí của vạn vật, đương nhiên phải có niềm kiêu hãnh nguyên khí với vạn vật, con rắn đó đang tu luyện, khát khao lớn nhất là được một câu phong chính của con người, nếu như cô nói nó là rắn, vô tình đã mặc định nó là rắn. Cả một đời nó khổ luyện rất khó để thành rồng, nếu như đứng trước mặt nó gọi nó là rắn, chẳng phải là phạm phải điều kiêng kị nhất rồi sao. Nó mà tức giận lên người bình thường khó mà chịu nổi.” Lạc Uyển Thiên giải thích vấn đề đó cho tôi.



