Skip to main content

Trang chủ Minh Hôn Chương 75: Điều khiển rắn.

Chương 75: Điều khiển rắn.

1:07 chiều – 08/07/2025

Tôi hét lớn lên khi rơi xuống hang rắn, tôi chỉ cảm thấy da đầu tê rần, tay chân bủn rủn, hoảng sợ muốn trèo lên, nhưng hai tay lại chạm phải mấy con rắn toàn thân trơn tuột, cảm thấy càng ghê tởm hơn nữa, nổi da gà, dựng hết tóc gáy.
Cả người quay cuồng trong mơ hồ, tôi bỗng nhiê phát hiện ra rằng, mấy con rắn này không hề tấn công tôi. Lúc này tôi đã hoảng loạn không còn tỉnh táo được nữa. Nhưng thật ra lũ rắn đó còn hoảng loạn hơn cả tôi, bọn chúng chen chúc, dồn nhau thành một đống, thân hình to lớn của tôi rơi xuống đã đè bẹp không ít con dưới cơ thể này.
Túi nhỏ trên người tôi đột nhiên đỏ rực lên, tôi bỗng nhiên cảm thấy da thịt trên người tôi dần ấm lên, ánh sáng đỏ lóe lên rồi vụt tắt, mấy con rắn ở xung quanh kinh sợ chạy trốn khắp nơi.
Chỉ là lúc người tôi rơi xuống hang rắn, thực sự đã bị dọa sợ đến phát hoảng làm sao có thể chú ý đến tình huống kỳ lạ này. Lạc Hoành Ngạn và Lạc Uyển Thiên ở bên trên hét cái gì đấy, tôi nghe không rõ, chỉ tập trung vào việc đuổi mấy con rắn không ngừng bò lên người mình. Nhưng rắn ở trong hang này thật sự quá nhiều, làm sao tôi có thể đuổi hết được bọn chúng, chỉ nghe thấy tiếng hét điên cuồng của tôi ở bên dưới này.
Đột nhiên, tôi cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, cả người dường như bị ai đó ôm lấy.
“Suỵt! Đừng sợ, có chồng ở đây, anh sẽ không để bọn chúng làm hại đến em đâu!” Một giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vang lên bên tai tôi.
Tôi vùng vẫy một chút nhưng không thể thoát khỏi, sức của anh ấy rất mạnh, hai cánh tay cơ bắp, mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi.
Cuối cùng, ý thức của tôi mới quay trở lại, chỉ nhìn thấy Lạc Hồng Huyên đang ôm chặt lấy mình, tôi “A” lên một tiếng, rớt nước mắt. Sự hoảng sợ trong lòng theo dòng nước mắt tuôn trào, tôi cảm thấy trên người không còn chi chít mấy động vật thân mềm kia nữa, trong lòng cũng thả lỏng ra một chút.
Lúc này: “bịch” một tiếng, một bóng người nhảy xuống. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Lạc Hoành Ngạn.
“Chị dâu, chị có sao không?” Lạc Hoành Ngạn từ trên cao đáp xuống, quan tâm hỏi thăm tôi.
Đột nhiên tôi phát hiện ra, lúc anh ấy nhảy xuống, Lạc Hồng Huyên liền biến mất không thấy đâu nữa. Vội vàng tìm xung quanh: “Hồng Huyên, Hồng Huyên, anh đi đâu rồi?”
Chẳng lẽ vừa nãy mình bị ảo tưởng sao?
Lạc Hoành Ngạn ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi xông đến trước Lạc Hoành Ngạn hỏi: “Hoành Ngạn, anh có nhìn thấy Hồng Huyên không? Vừa nãy anh ấy vẫn còn đang ở đây!”
“Không có! Tôi nhảy xuống chỉ thấy mỗi mình chị!” Anh ấy lắc đầu.
Lúc này, bầy rắn kia lại bắt đầu gây rối, con nào con nấy kêu “xì xì” bò về phía chúng tôi.
Tôi hoang mang trốn phía sau lưng Lạc Hoành Ngạn.
“Đừng sợ!”Lạc Hoành Ngạn bảo vệ tôi.
“Hoành Ngạn, lấy máu, vẽ thành một vòng tròn xung quanh hai người đi!” Lạc Uyển Thiên đứng phía trên hét lên, thuận tay ném xuống một con dao găm.
Lạc Hoành Ngạn không chút do dự, nhặt con dao vừa mới rơi xuống bên chân lên, cắt vào lòng bàn tay, máu tươi lập tức nhỏ tí tách xuống đất, anh kéo thành một vòng tròn xung quanh hai người.
Kỳ tích đã xảy ra, không lâu sau mấy con rắn không dám lại gần vòng tròn nữa, chỉ ở ngoài vòng tròn mà uốn éo. Máu của Hoành Ngạn thật sự có tác dụng!
“Hai người cứ đứng đó đợi trước đã, tôi đuổi mấy con rắn này đi, rồi kéo hai người lên!” Lạc Uyển Thiên ở phía trên hét lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy đầy ngạc nhiên, chẳng lẽ cậu ấy biết cách điều khiển rắn? Thế sao trước đó cậu ấy lại không sử dụng?
Chỉ nhìn thấy cậu ấy lấy ra từ lồng ngực một cây sáo trúc, đế sát bên miệng bắt đầu thổi, nhưng không hề có tiếng gì phát ra cả. Tôi theo hướng đèn pin cậu để miệng hang, nhìn thấy cậu ấy đang quỳ xuống mép hang, phồng mang trợn má, cố gắng thổi.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra, đám rắn đang tụ hợp thành một đống ở đây, bắt đầu chuyển động, bọn chúng không còn chi chít nằm chồng lên nhau nữa, làm cho người ta cảm thấy rất nóng lòng, còn đám rắn thì bắt đầu lần lượt chậm chạp chuyển động về phía miệng hang, trông có vẻ như muốn bò ra ngoài.
Tôi cảm thấy kỳ lạ kéo kéo tay áo Lạc Hoành Ngạn hỏi: “Uyển Thiên cũng biết điều khiển rắn sao?”
Lạc Hoành Ngạn lại lắc đầu: “Không biết, lúc tôi còn nhỏ chưa từng thấy qua!”
Thế thì thật kỳ lạ, sao đột nhiên cậu ấy lại có thể biết được điều này? Tôi đang vô cùng kinh ngạc, thì Lạc Hoành Ngạn tiếp tục nói: “Nhưng thật ra tôi đã từng nhìn thấy Hồng Huyên điều khiển rắn. Lúc nhỏ anh ấy thường lùa mấy con rắn để dọa bọn tôi.”
Anh ấy vừa gãi đầu vừa nói, có vẻ khó hiểu.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lạc Uyển Thiên lần nữa, hai mắt đột nhiên mở lớn, chỉ nhìn thấy nửa người Lạc Uyển Thiên đang ngồi xổm, phía sau lưng cậu ấy còn có một bóng đen nữa! Bóng đen đó tôi cực kỳ quen thuộc, đó chính à Lạc Hồng Huyên!
Làm sao có thể như thế được? Chẳng lẽ Lạc Hồng Huyên nhập vào trong người Lạc Uyển Thiên? Tôi trừng mắt nhìn chằm chằm Lạc Uyển Thiên vẫn còn đang thổi sáo. Lúc này, lại nghe tiếng Lạc Hoành Ngạn hét lớn.
“Mau nhìn xem, mấy con rắn đều bị đuổi đi hết rồi!” Anh ấy vui mừng kéo lấy tôi nhìn xem.
Tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên lũ rắn rút đi về một hướng như thủy triều. Vốn dĩ đây là một cái hang rắn, tôi nghĩ rằng không có đường nào ra, nhưng nào ngờ lúc lũ rắn này bỏ đi dần lộ ra một lối nhỏ.
Tuy nhiên, lối này tối đen như mực, sâu không thấy đáy. Tôi nhìn một hồi, mới thấy bên trong dường như xuất hiện một luồng khí lạnh, nên cũng không dám nhìn nữa.
Lúc này, tôi mới lên tiếng hỏi Lạc Uyển Thiên đã dừng lại: “Làm sao cậu biết điều khiển rắn?”
Thật ra tôi muốn hỏi có phải Lạc Hồng Huyên đang ở trong người cậu ấy hay không, vừa nãy rõ ràng Lạc Hồng Huyên còn đang ôm lấy tôi, nhưng thoáng cái đã không còn nhìn thấy nữa, khiến tôi tưởng rằng mình gặp phải ảo giác, nhưng thật ra anh ấy đã trấn an tâm trạng hoảng loạn của tôi.
“Tôi nói, hai người có muốn lên không?” Lạc Uyển Thiên không trả lời câu hỏi của tôi.
“Đương nhiên là muốn rồi!” Tôi và Lạc Hoành Ngạn đồng thanh đáp lại, hừ, hình như đã bị cậu ấy chuyển chủ đề! Thôi bỏ đi, lên trước đã rồi hẵng nói!
“Kéo chị dâu lên trước đã!” Lạc Uyển Thiên ở bên trên hét lên, thả sợi dây thừng xuống.
Tôi chụp lấy, bắt đầu trèo lên, bên trên thì Lạc Uyển Thiên kéo, bên dưới thì có Lạc Hoành Ngạn đẩy. Không phải tôi không muốn nhường, mà là tôi quá sợ lũ rắn đó, mặc dù bọn chúng giống như không hề cắn tôi, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ về chuyện này, nhưng trời sinh tôi đã sợ rắn, vừa mới rớt xuống hang rắn đã khiến tôi bị dọa mất nửa cái mạng.
Sau khi tôi ra ngoài, Lạc Hoành Ngạn cũng thoát ra theo, thật ra cái hang này không sâu, chỉ là mấy thứ ở bên trong này quá đáng sợ.
“Uyển Thiên, sao cậu có thể điều khiển rắn?” Tôi lại hỏi.
“Hi hi, tôi không biết điều khiển rắn. Nhưng tôi biết nguyên lý cơ bản. Chủ yếu rắn dựa vào đầu lưỡi để cảm nhận sức nóng và chấn động từ bên ngoài. Trong tự nhiên, rắn muốn tồn tại có một loại bản năng, nhiệt độ như thế nào, chấn động ra sao sẽ mang đến nguy hiểm. Thổi sáo trúc đuổi lũ rắn đi giống như là mô phỏng lại chấn động, khiến lũ rắn này cảm thấy được nguy hiểm.”
“Thôi đừng nói nhảm nữa, nói đi, có phải Lạc Hồng Huyên đã nhập vào người cậu hay không!” Tôi ngoáy tai, không còn đủ kiên nhẫn để nghe lọt những lời cậu ấy nói nữa, cậu ấy lắm lời như thế chẳng qua chỉ là không muốn để tôi biết điều này.
“Ha ha, bị chị phát hiện ra rồi!” Lạc Uyển Thiên cắm sáo trúc vào bên hông.
“Ơ, kia không phải là của Lạc Hồng Huyên sao? Cậu lấy đâu ra sáo trúc của anh ấy thế?” Lạc Hoành Ngạn thốt lên khi nhìn thấy cây sáo trúc của Hồng Huyên, ánh mắt anh ấy đầy sắc bén.
“Cắt, trước khi Lạc Hồng Huyên rời đi đã đưa cây sáo trúc này cho em.” Lạc Uyển Thiên nói.
“Anh thấy em mặt dày mày dạn đòi của anh ấy thì có!” Lạc Hoành Ngạn thì thầm.
Lạc Uyển Thiên trợn mắt, nhưng tôi lại chắn trước mặt Lạc Hoành Ngạn, có rất nhiều điều không thể nói rõ thì không thể bỏ qua được.