Skip to main content

Trang chủ Minh Hôn Chương 68: Tổn thương hồn phách

Chương 68: Tổn thương hồn phách

1:06 chiều – 08/07/2025

Đạo sĩ đem theo đồ đệ của mình rời khỏi, lúc này chúng tôi mới bắt đầu an tâm, nhìn thấy một mớ hỗn độn ở trong sân vườn, tôi lắc lắc đầu, bắt đầu lau dọn sân vườn.
Đột nhiên phát hiện sau khi trải qua một đêm đấu đá, lại không hề kinh động đến người dân trong thôn, chuyện này thật kỳ lạ. Những người khác thì không nói, sao ngay cả đến Thím Căn thường ngày vẫn rất hay nghe ngóng tin tức mọi nơi cũng không có động tĩnh gì. bà ấy chỉ sống cách nhà này có một bức tường, bình thường một chút động tĩnh nhỏ gió thổi lá rụng cũng không giấu được bà ấy.
Sau khi Lạc Xảo Vũ nghe xong câu hỏi của tôi thì liền giải thích rằng trước khi vị đạo sĩ đó động thủ đã thiết lập một kết giới, cách biệt với toàn bộ người của thôn này, cho dù ở đây có làm ầm ĩ trời đất hỗn loạn cũng không ảnh hưởng đến những người ngoài.
Đang đúng lúc tôi kinh ngạc trước sự thần kỳ của kết giới này, Lạc Xảo Vũ đã tìm đến Lạc Uyển Thiên gây phiền phức.
“Nói, tại sao giữa nửa đêm nửa hôm cậu lại chạy đến chỗ của chị Hoa?” Lạc Xảo Vũ hai tay chống hông, trợn mắt nhìn Lạc Uyển Thiên.
“Hừ, tại sao em phải nói cho chị biết!” Lạc Uyển Thiên quay đầu, không để ý đến cô ấy, nhưng lại nhìn thấy tôi cũng đang nhìn cậu ấy, đang chờ đợi nghe câu trả lời từ cậu ấy.
Lạc Uyển Thiên nhìn thấy tôi nhìn cậu ấy bắt đầu gãi gãi đầu rồi nói: “Ơ, sáng ngày hôm qua Hoành Ngạn nhìn thấy hai tên đạo sĩ lưu lạc đến thôn của chúng ta, em lo rằng bọn chúng sẽ đến tìm chị dâu gây phiền phức, vậy nên qua đây xem có chuyện gì xảy ra không!”
Cuối cùng Lạc Uyển Thiên cũng nói ra mục đích đến đây của cậu, trong lòng tôi cảm thấy rất xúc động, không ngờ cậu ấy lại chu đáo đến như vậy.
“Ừm, không tồi, khó mà có lúc cậu còn nghĩ đến chị Hoa!” Lạc Xảo Vũ qua đó vỗ vỗ vào vai cậu ta, tỏ vẻ rất hài lòng mà nói.
“Nói gì vậy!” Lạc Uyển Thiên đẩy tay của cô ấy ra, không để ý đến cô ấy, cậu ta quay sang hỏi tôi: “Đúng rồi, chị dâu, Hồng Huyên sao rồi?”
Nghe thấy cậu hỏi vậy, tôi mới nhớ ra lúc đó Lạc Hồng Huyên cũng bị thương, đã bị tôi thu vào trong tráp Tử Ngọc, tôi liền vội vàng lấy tráp Tử Ngọc ra kiểm tra. Tôi đặt tráp Tử Ngọc lên bàn đá, rồi gọi hai người đến.
“Tiểu Vũ, Hồng Huyên sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” tôi có chút lo lắng mà hỏi, dù gì thì lúc đó khi cậu ấy bị thương nặng mà tôi lại gấp rút đem cậu ấy thu vào bên trong tráp.
“Mau để em xem xem!” Sắc mặt của Lạc Xảo Vũ cũng bắt đầu nghiêm trọng, tay cô ấy nâng tráp Tử Ngọc lên, mắt nhắm lại từ từ niệm thần chú, đem linh lực của cô ấy đi vào bên trong tráp.
Tôi và Lạc Uyển Thiên đầu rất lo lắng hồi hộp nhìn vào từng động tác của cô ấy, không dám gây ra tiếng động làm phiền đến cô ấy. Chỉ nhìn thấy từ trong lòng bàn tay cô có một dòng ánh sáng nhẹ nhàng từ từ chảy vào bên trong tráp Tử Ngọc, kéo dài một lúc rồi dần dần thu lại.
Lạc Xảo Vũ ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm trọng nhìn về phía tôi, tôi vốn dĩ trong lòng rất sốt ruột, nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của cô ấy tôi lại càng cảm thấy có gì đó không đúng rồi hỏi: “Tiểu Vũ, sao rồi, Hồng Huyên không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Đúng rồi, nha đầu tiểu Vũ, cô mau nói gì đi chứ, Hồng Huyên rốt cuộc sao rồi?” Lạc Uyển Thiên cũng bắt đầu sốt ruột hỏi.
Lạc Xảo Vũ lắc lắc đầu rồi nói: “Anh Huyên vốn dĩ là một hồn phách bị khiếm khuyết, bây giờ hồn thê lại không ổn định, dẫn đến hồn phách bị tổn thương nghiêm trọng.”
“Vậy, vậy phải làm sao, có thể cứu chữa được không?” lời tôi vừa hỏi ra liền phát hiện không khí xung quanh bắt đầu ngưng tụ, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.
Tôi nhìn thấy sắc mặt của Lạc Xảo Vũ thay đổi, đúng lúc định hỏi, thì liền nghe thấy một tiếng hừ lạnh lùng vang lên. Tiếng hừ này từ phía xa truyền tới, giống như tiếng vang lên từ tận trong đáy lòng, khiến cho người khác đứng lặng ngây người.
Không khí xung quanh giống như ngưng kết lại, không khí trong sân vườn đột nhiên trở nên lạnh lẽo âm u. Lạc Xảo Vũ rất nhanh liền hồi phục định thần lại, cô ấy liền phất tay một cái, một màng mỏng giống như màng bảo hộ đột nhiên rơi xuống.
Tôi ngạc nhiên nhìn kết giới trong suốt đang bao lấy mình, so với cái kết giới không chút động tĩnh gì của vị đạo sĩ đó thì kết giới này nhỏ hơn và nhìn có vẻ chắc chắn hơn, kết giới bao trọn lấy cả khu vườn.
Lạc Uyển Thiên giống như không có ngạc nhiên gì, mà tập trung toàn lực phòng bị phía bên ngoài sân vườn, chờ đợi người xuất hiện.
“Người đến đây là ai, mau ra đây!” giọng của Lạc Uyển Thiên trầm xuống hỏi, trên mặt không có chút gì nghịch ngợm hay bất cần của thường ngày.
“Hừ!” Ngay sau đó một tiếng hừ lạnh lùng lại vang lên, bên trong sân từ từ xuất hiện một bóng dáng trắng toát, quần áo trắng toát, tóc đen bay phấp phới, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đem theo sự giận dữ hiện ra trong sương lạnh, khiến những người có mặt ở sân đều bị khuôn mặt tức giận của cậu ta làm cho sợ hãi.
“Anh Nghiệp…” Giọng của Lạc Xảo Vũ vang lên nhẹ nhàng đem theo sự cung kính gọi.
Hiển nhiên, cô ấy là người duy nhất dám nhìn đối mặt trực tiếp với Lạc Hồng Nghiệp.
“Người đàn bà ngu đần!” Lạc Hồng Nghiệp lại không để ý tới cô ấy, mà giận dữ nhìn vào tôi, từ trong đôi môi mỏng thốt ra bốn chữ.
Đột nhiên khiến tôi cảm thấy khó chịu trong lòng, tôi lại chọc giận chỗ nào cậu ta cơ chứ! Đang đúng lúc định phản kháng lại, nhưng lại bị một câu của cậu ta áp chế lại.
Cậu ta nói: “Cô lại định làm cho sư huynh phải vì cô mà bị thương nữa!”
Sự giận dữ trong lòng tôi lập tức bay biến mất, đúng vậy, lần này Lạc Hồng Huyên bị thương là vì tôi. Tôi cúi đầu xuống, thu lại ánh mắt mình.
Lạc Uyển Thiên đột nhiên đứng chắn trước mặt của tôi: “Anh đến đây làm gì? Ở đây không hoan nghênh anh đến! Quay về Na Lâm của anh đi!”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Lạc Uyển Thiên đang trợn mắt nhìn Lạc Hồng Nghiệp. Đúng vậy, cậu ấy còn giận chuyện lúc trước tôi bị gian ở Na Lâm, nhìn thấy hung thủ tất nhiên là không bỏ qua rồi.
Tôi vội vàng giơ tay ra kéo lấy cánh tay áo của Lạc Uyển Thiên, bản lĩnh của Lạc Hồng Nghiệp tôi đã từng tận mắt chứng kiến, nếu như anh ta đối phó với một người bình thường như Lạc Uyển Thiên thì quả thật là chỉ cần vung tay là hồn bay phách tán.
Lúc này Lạc Xảo Vũ đứng ra hòa hoãn tình hình: “Anh Nghiệp, sao anh lại ra khỏi Na Lâm vậy, có chuyện gì anh chỉ cần gọi một tiếng, tiểu Vũ nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện thỏa đáng giúp anh!”
Đến cuối cùng trong câu nói của Lạc Xảo Vũ đến cả kính ngữ cũng đã dùng đến, có thể thấy trong lòng cô ấy cũng cảm thấy vô cùng áy náy nên bắt đầu nịnh nọt.
Lạc Hồng Nghiệp quay đầu trợn mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy, rồi từ từ mà nói: “Hừ, có cô ở mà còn khiến cho sư huynh bị thương, tôi thấy cái chức vu nữ này của cô xem ra là không muốn làm nữa rồi.”
Ơ, có vẻ như Lạc Xảo Vũ vừa mới nhậm chức vu nữ không lâu! Tôi thẹn thùng: “Đều là lỗi sai của tôi!” Tôi vội vàng mở lời ngăn lại, sợ rằng Lạc Hồng Nghiệp sẽ đem chuyện này làm liên lụy đến Lạc Xảo Vũ.
Nhưng rõ ràng, sự giận dữ của Lạc Hồng Nghiệp đối với tôi càng tăng lên, nghe thấy tôi mở lời nói, cậu ta quay đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi cảnh cáo.
Lạc Xảo Vũ lại cười hi hi mà chen lên phía trước: “Anh Nghiệp, nếu như anh đã đến rồi, nhất định là có cách đúng không, anh mau chóng cứu anh Huyên đi!”
“Tôi không cứu được!” Lạc Hồng Nghiệp lạnh lùng thốt ra một câu, khiến cho những hi vọng khi nghe thấy những lời mà Lạc Xảo Vũ nói của tôi bỗng nhiên bị dập tắt.
“Hứ, còn tưởng là lợi hại đến mức nào, không phải anh cũng không chữa được sao?” Lạc Uyển Thiên lập tức mở miệng khích bác, cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của đối phương, cậu ta càng được đà lấn tới hơn.
“Tôi không chữa được, nhưng không có nói tôi không có cách!” Lạc Hồng Nghiệp lại lạnh lùng thốt ra một câu.
Lạc Uyển Thiên bỗng chốc đứng ngây người, đang đúng lúc định nói vài câu, nhưng lại bị Lạc Xảo Vũ đẩy ra: “Hi hi, em biết mà anh Nghiệp nhất định là có cách, nếu không thì sẽ không vội vàng đến đây đúng lúc như vậy! Nói đi, có cách gì, muốn bọn em làm thế nào, anh cứ việc dặn dò chúng em!”
“Nịnh hót!” Lạc Uyển Thiên đứng bên cảnh tỏ ra khinh bỉ.
Lúc này, tôi cũng bắt đầu sốt ruột, cách có thể cứu được Hồng Huyên, làm sao mà tôi có thể bỏ qua được cơ chứ, tôi vội vàng hỏi theo: “có cách gì?”
“Chỉ cần có thể lấy được Quỷ Đơn thì có thể chữa được hồn phách tổn thương của sư huynh!” Lạc Hồng Nghiệp nhìn vào tôi nói ra từng chữ từng chữ một rõ ràng.
Xem ra Quỷ Đơn này phải do tôi đi tìm rồi.
“Quỷ Đơn? Là vật gì vậy?” Lúc này Lạc Uyển Thiên cũng không giữ được bình tĩnh nữa, dù gì thì cậu ta cũng quan tâm đến Lạc Hồng Huyên.
“Quỷ Đan là viên nội đan được hình thành từ việc ngưng kết quỷ lực được quỷ giới sử dụng, là vật mà ma quỷ phải tu luyện đến một cấp độ nhất định mới có thể sở hữu.” Lạc Xảo Vũ giải thích nói.