Skip to main content

Trang chủ Minh Hôn Chương 69: Ngôi mộ lớn

Chương 69: Ngôi mộ lớn

1:06 chiều – 08/07/2025

Lạc Uyển Thiên nghe xong lập tức phản ứng, ngạc nhiên hỏi: “Nói vậy nghĩa là Hồng Huyên cũng có Quỷ Đan à?”
“Cậu ngốc quá, cậu nghĩ ai cũng có thể tu luyện thành Quỷ Đan sao?” Lạc Xảo Vũ dội ngay cho cậu một gáo nước lạnh.
“Vậy là Hồng Huyên không có Quỷ Đan à?” Tôi hỏi, thực ra tôi cũng nghi hoặc như Lạc Uyển Thiên.
“Chỉ có cấp độ ma tướng mới có thể hình thành Quỷ Đan, anh Huyên vốn dĩ hồn phách không toàn vẹn, bây giờ vừa mới thành hình liền bị trọng thương, làm gì có viên hồn ma nào chứ!” Lạc Xảo Vũ nói xong nhìn về phía Lạc Hồng Nghiệp, chờ đợi cậu ta trả lời.
Lạc Hồng Nghiệp lúc này vẻ mặt cũng dịu đi, gật đầu đáp: “Thực ra anh trai vẫn chưa hình thành Quỷ Đan. Tuy nhiên, anh ấy không có nhưng người khác có!”
“Ý cậu nói là đi cướp Quỷ Đan của người khác sao?” Lạc Uyển Thiên đột nhiên hai mắt sáng rực, nhìn bộ dạng nóng lòng muốn thử của cậu ta, tôi liền biết rằng phần tử tà ác trong người cậu ta lại bắt đầu khởi động rồi.
Ngay lúc tôi đang định nói gì đó để dừng lại, liền nghe thấy Lạc Hồng Nghiệp nói.
“Có thể nói như vậy!” Lạc Hồng Nghiệp vậy mà còn gật đầu phụ họa.
Tôi lập tức tỉnh ngộ, quả nhiên là bụng dạ đen tối, thế mà lại đi nghĩ sẽ đi cướp đồ của người khác.
“Ở đâu ở đâu? Có thể cướp được Quỷ Đan ở đâu?” Tôi thật không ngờ rằng Lạc Xảo Vũ cũng giống như bọn họ, đều bày ra cái dáng vẻ háo hức đó.
“Quả nhiên là người nhà họ Lạc!” Tôi cảm thán.
“Cô nói gì cơ? Đồ ngốc!” Tai Lạc Hồng Nghiệp rõ là thính, tôi thì thầm nhỏ thế mà cũng nghe ra được.
“Ừm, không có gì, cậu vẫn chưa nói có thể tìm thấy Quỷ Đan ở chỗ nào kìa!” Tôi nhanh chóng đổi thành một bộ dạng muốn biết, ở đây đều là người nhà họ Lạc,nên tôi không dám ra vẻ đặc biệt.
Lạc Hồng Nghiệp trừng mắt nhìn tôi một cái rồi nói: “Ở Nam Sơn có một ngôi mộ cổ ngàn năm, bên trong có một viên Quỷ Đan, mọi người có thể đi thử xem!”
“Không phải lừa gạt đấy chứ?” Lạc Uyển Thiên một mặt đầy ngờ vực hỏi Lạc Hồng Nghiệp. Cậu ấy đối với người này vẫn còn cảm giác khó chịu.
“Tin hay không tùy cậu!” Lạc Hồng Nghiệp nhún vai, ra vẻ mình không liên quan.
“Ừm, con quỷ tướng đó là cái gì vậy, lợi hại lắm sao?” Tôi nhanh chóng đổi chủ đề.
“Đương nhiên là lợi hại rồi, quỷ cũng phân cấp độ đó, phân thành tiểu quỷ, ác quỷ, lệ quỷ, quỷ tướng, ma vương. Trong đó lợi hại nhất là ma vương, quỷ tướng đứng sau ma vương, cô nói xem có lợi hại hay không” Lạc Xảo Vũ đáp
“Còn đầu trâu mặt ngựa phán quan các kiểu thì sao?” Lạc Uyển Thiên cũng hỏi.
“Cái đó thuộc về quỷ sai, tương đương với tiểu thần ở quỷ giới, nó không được liệt vào đây.” Lạc Xảo Vũ lắc đầu.
“Vậy còn Hồng Huyên thì sao, Hồng Huyên thuộc cấp độ nào?” tôi lập tức hỏi, Hồng Huyên nhà tôi cũng lợi hại lắm nha.
“Anh ấy? Anh ấy vừa mới thành quỷ nên mới chỉ là một tên tiểu quỷ mà thôi.” Lạc Xảo Vũ không chừa cho chút mặt mũi nào, tôi giận.
“Ừm, vậy chúng ta đi cướp Quỷ Đan bằng cách nào. Mặc dù cấp độ quỷ tướng mới có Quỷ Đan nhưng để cho chúng ta đi như vậy có vẻ quá nguy hiểm rồi?” Lạc Uyển Thiên nói ra mấu chốt quan trọng.
Ba người đồng thời hướng về phía Lạc Hồng Nghiệp, chỉ thấy Lạc Hồng Nghiệp nở một nụ cười trong trẻo, nhàn nhạt nói: “Ngôi mộ lớn ở Nam Sơn là một ngôi mộ không chủ, chủ nhân của nó đã đi quỷ phủ đăng kí rồi, mấy người có thể yên tâm lớn mật mà vào.
“Đi quỷ phủ đăng kí là sao?” Tôi vẫn chưa hiểu trọng điểm nên khó hiểu hiểu hỏi Lạc Hồng Nghiệp.
Lạc Hồng Nghiệp thay đổi sắc mặt: “Đồ đàn bà ngu ngốc” xong rồi anh ta quay đầu đi hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của tôi.
Tôi sờ sờ mũi, lại bị anh ta khinh thường rồi, thật đãng trí quá đi!
“Tôi cũng chỉ nhất thời tò mò chút thôi!” Điều này cũng là sai sao, tôi thầm bất mãn trong lòng.
“Những việc mà mình không nên quan tâm thì đừng hỏi nhiều” Lạc Hồng Nghiệp khinh thường nói.
Ầy, lại bị nhìn thấu trong lòng đang nghĩ gì rồi! Thôi bỏ đi, tôi không tò mò nữa thế đã được chưa!
Lạc Uyển Thiên hình như thấy sắc mặt của tôi không tốt liền nhanh chóng chuyển chủ đề nói: “Nếu đã không có nguy hiểm, vậy chúng ta chuẩn bị xuất phát đi Nam Sơn thôi!”
“Mặc dù nói là ngôi mộ không chủ nhưng vẫn có một chút nguy hiểm.” Lạc Hồng Nghiệp nói.
“”Tôi biết cậu đang đợi đây mà!” Lạc Uyển Thiên vừa nghe xong liền xù lông lên, hiển nhiên cậu ấy cực kì không có chút hảo cảm nào đối với Lạc Hồng Nghiệp .
“Sao, sợ rồi hả?” Lạc Hồng Nghiệp nheo mắt.
“Hừ, cậu cho rằng dùng chiêu khích tướng sẽ khiến tôi lùi bước sao?” Lạc Uyển Thiên không chịu thua đáp lại
“Không ngờ cậu cũng có lúc thông minh như vậy!” Lạc Hồng Nghiệp lắc đầu: “Nếu đã không tin, vậy thôi tôi đi đây.”
“Đợi đã” Tôi vội nói: “Tin, chúng tôi đương nhiên tin. Cậu có thể nói cho chúng tôi biết làm thế nào để tìm ra ngôi mộ lớn ở Nam Sơn không.”
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chúng tôi hiện giờ là nhờ cậu ta giúp đỡ, vì vậy chúng tôi không thể không hạ thấp thái độ của mình, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lạc Hồng Nghiệp.
Lạc Hồng Nghiệp có vẻ rất hưởng thụ, gật gật đầu nói: “Ngôi mộ lớn ở Nam Sơn cách chỗ này không xa lắm! Cô cứ để tên này với Lạc Hoành Ngạn cùng nhau đi, bọn họ có thể tìm được!”
“Tôi không đi, không biết cậu yên tâm cái gì nữa, có cạm bẫy đang chờ sẵn chúng tôi cũng không biết chừng!” Lạc Uyển Thiên khinh thường đáp.
“Xi, anh Nghiệp không phải người như vậy, cậu đừng có mà lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử!” Lạc Xảo Vũ nhảy ra bênh vực Lạc Hồng Nghiệp.
Lạc Hồng Nghiệp rất hưởng thụ sờ sờ đầu cô ấy: “Con nhỏ này còn có chút lương tâm!” Vừa nói anh ta vừa liếc nhìn tôi và Lạc Uyển Thiên với ánh mắt khinh bỉ.
Ầy, tại sao tôi nằm không cũng trúng đạn?
“Tiểu Thiên, cậu và Hoành Ngạn đi cùng chị có được không?” Tôi nhìn Lạc Uyển Thiên, nếu như Quỷ Đan có thể cứu được Lạc Hồng Huyên, tất nhiên tôi sẽ không từ bỏ.
“Chị dâu…” Lạc Uyển Thiên do dự.
Tôi biết cậu ấy không sợ bất kì nguy hiểm nào, mà là sợ những trò bịp bợm của Lạc Hồng Nghiệp. Thực ra tôi cũng biết, với cái bụng dạ đen tối của Lạc Hồng Nghiệp nhất định sẽ tính kế chờ đợi chúng tôi. Nhưng dù sao thì Lạc Hồng Huyên vẫn là anh của cậu ta, dù thế nào cũng sẽ không làm hại tới Lạc Hồng Huyên, cho nên tôi vẫn lựa chọn tin tưởng cậu ta.
“Nếu chị dâu đã không sợ, vậy thì Uyển Thiên sẽ đi cùng chị một chuyến!” Lạc Uyển Thiên cuối cùng cũng bị bại dưới ánh mắt cầu xin của tôi.
“Vậy em cũng đi!” Lạc Xảo Vũ háo hức.
“Em không được đi!” Lạc Hồng Nghiệp lên tiếng ngăn cản.
“Tại sao chứ, anh Nghiệp, em đi có thể giúp bọn họ tìm được Quỷ Đan nhanh hơn mà!” Lạc Xảo Vũ vội nói.
“Sao, cô thật sự không muốn làm vu nữ nữa rồi sao?” Lạc Hồng Nghiệp lạnh lùng mở miệng: “Đừng quên bổn phận của mình là vu nữ!”
Lạc Xảo Vũ ỉu xìu: “Thôi được!”
Cô ấy nhìn tôi rồi nắm lấy tay tôi nói: “Chị Hoa, chị nhớ cẩn thận đó, nếu có chuyện gì chị cứ tìm em!”
“Cảm ơn em Tiểu Vũ, em yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu!” Tôi vỗ vỗ lên mu bàn tay an ủi cô ấy.
“Vậy em quay về chuẩn bị trước, nhân tiện gọi luôn Hồng Ngạn!” Lạc Uyển Thiên nói.
“Vậy đành nhờ Tiểu Thiên!” Tôi gật đầu với cậu ấy.
“Ừm, chị dâu, chị đừng gọi em là Tiểu Thiên nữa!” Lạc Uyển Thiên vừa xua tay vừa bước ra khỏi sân.
“Hi hi, gọi cậu là Tiểu Thiên là cho cậu thể diện lắm rồi!” Lạc Xảo Vũ không bỏ qua cơ hội chế nhạo Lạc Uyển Thiên.
“Thôi bỏ đi, thể diện này tặng cho cô đấy!” Ngoài sân truyền đến giọng nói xem thường của Lạc Uyển Thiên.
“Chị Hoa, vậy em đi trước đây!” Lạc Xảo Vũ chào tạm biệt tôi.
Tôi gật đầu, nhưng nhìn thấy cơ thể của Lạc Hồng Nghiệp từ từ biến mất ngay trong không khí, một lời chào cũng không có, giống như là lúc anh ta đến vậy.
“Nè, em Tiểu Vũ, em nói xem cậu ta có phải người không!” tôi vừa hỏi vừa chỉ về phía mà Lạc Hồng Nghiệp biến mất.
“Hi hi, chị Hoa chị nói xem!” Lạc Xảo Vũ nháy mắt tinh nghịch với tôi.