“Đạo trưởng, xin thầy đừng thu anh ấy. Cầu xin thầy. Anh ấy chưa từng hại ai cả, sau này cũng sẽ không hại người. Van thầy tha cho anh ấy!” Tôi nóng nảy vô cùng. Nếu Lạc Hồng Huyên bị bắt đi như thế thì sau này tôi phải thế nào đây?
“Nữ thí chủ, cô đừng dám chắc như vậy. Bần đạo thu nó có thể giúp một phương bình an, càng là vì cứu cô!” Đại sĩ không lui bước.
“Không phải, đạo trưởng có chuyện không rõ. Hồng Huyên chết oan, tôi chết chồng sốt ruột quá nên mới có thể gọi hồn anh ấy về, hi vọng có thể ơ bên nhau, tuyệt đối không phải muốn gây họa cho quyê nhà.” Tôi chỉ có thể nói ra sự thật.
“Hừ, lệ quỷ là lệ quỷ, nó có hại người hay không đâu do cô nói là được!” Đạo sĩ hoàn toàn không nghe lọt tôi giải thích, nâng hồ lô lên tiếp tục niệm chú.
Lạc Hồng Huyên không tự chủ được đi về phía đạo sĩ, ngay lúc nguy cấp này, một tiếng chuông lanh lảnh truyền từ xa tới gần, nhanh chóng hướng về phía chúng tôi.
Mọi người trong sân bị tiếng chuông hấp dẫn, đồng loạt quay đầu ra phía tiếng chuông phát ra, sau đó một bóng người nhỏ xinh xuất hiện trước cổng nhà tôi.
Quần đen áo đen, lụa mỏng xanh che mặt, trên chân và cổ tay đều đeo lục lạc nhỏ, khẽ nhảy theo gió dưới ánh trăng. Mỗi động tác của cô ấy đều có tiếng chuông vang vọng cả trời đêm. Người này đúng là Lạc Xảo Vũ – vu nữ bảo vệ thôn Lạc Gia.
Mà theo mỗi tiếng chuông ngân nga, tinh thần Lạc Hồng Huyên cũng dần khôi phục, màu đỏ trong mắt lui dần, móng vuốt trên tay cũng thu lại.
Khi Lạc Xảo Vũ dừng động tác lại, Lạc Hồng Huyên cũng đã khôi phục bộ dáng tao nhã ban đầu. Nếu không phải vết máu đen loang lổ trên người không tán đi thì hoàn toàn biến thành bộ dáng quý công tử.
“Tiểu Vũ!” Tôi thấy Lạc Xảo Vũ đi tới thì vui sướng kêu lên.
Cứu tinh đến rồi!
Lạc Xảo Vũ quay đầu cười với tôi, xem như chào hỏi.
Lúc này, đạo sĩ cũng buông bàn tay đang túm lấy tôi ra, ngây người nhìn Lạc Xảo Vũ vừa xuất hiện.
Tôi đạt được tự do liền nhanh chóng chạy tới chỗ Lạc Hồng Huyên: “Hồng Huyên, anh có sao không? Không bị gì chứ?” Tôi thân thiết hỏi liên tục.
Lạc Hồng Huyên kéo tôi vào lòng, lắc lắc đầu, nở một nụ cười yếu ớt ý bảo mình không sao. Nhưng anh bị thương không nhẹ, gần như khó đứng thẳng, vô thức dựa nghiêng vào tôi.
Tôi miễn cưỡng dùng thân thể chống đỡ sức nặng toàn thân của anh, gian nan đỡ anh vào bàn đá trong viện ngồi xuống.
“Cô là ai?” Đạo sĩ chợt quát hỏi, ông ta cũng không thèm để ý Lạc Hồng Huyên đang trọng thương nữa, quay đầu nhìn Lạc Xảo Vũ ngoài cổng.
Lạc Xảo Vũ cười duyên, nhẹ nhàng đáp: “Tôi là vu nữ bảo vệ thôn Lạc Gia, đạo trưởng lại là ai? Vì sao muốn ra tay với anh Huyên nhà tôi?”
“Bần đạo tên Lăng Đường, trên đường đẫn đồ đệ đi lịch luyện ngang qua nơi này. Sáng nay thấy âm khí trong nhà nữ thí chủ quá nặng, biết rằng có lệ quỷ thường tới nên buổi tối canh sẵn ở đây. Quả nhiên có lệ quỷ đạp trăng mà đến nên mới ra tay tróc nã.” Đạo sĩ thấy người tới cũng là người trong giới nên nói rõ ngọn ngành, coi như tiền lễ hậu binh.
“Thì ra là đạo trưởng Lăng Đường, ngài hiểu lầm rồi, anh Huyên không phải lệ quỷ bình thường mà là chồng quỷ khế ước của chị Hoa, sẽ không hại người.” Lạc Xảo Vũ giải thích.
“Hừ? Không hại người cái gì? Thế sao đêm nay nó làm học trò bần đạo bị thương, ngay cả bần đạo cũng suýt trúng chiêu của nó!” Đạo sĩ không dễ bị lừa đi như vậy, nghe Lạc Xảo Vũ giải thích cũng không nhường một bước.
“Vậy hẳn là do ngài ra tay tổn thương anh ấy trước! Dưới tình huống bình thường anh ấy sẽ không chủ động gây hại cho con người!” Lạc Xảo Vũ thấy ông ta cường ngạnh thì cũng không nhẹ nhàng nữa.
“Lệ quỷ chính là lệ quỷ, các cô sao có thể nuôi dưỡng quỷ để lại hậu hoạn. Đêm nay bần đạo cần thu con lệ quỷ này!” Đạo sĩ không lại lý luận với Lạc Xảo Vũ nữa, bước lên muốn ra tay.
Lạc Xảo Vũ lại không phải người dễ chọc, thấy ông ta lại muốn ra tay thì cũng cướp thời cơ tấn công. Một lời không hợp liền đánh lên, hai người đánh thành một đoàn. Lạc Hồng Huyên thấy bọn họ đấu pháp thì cũng muốn tiến lên.
Tôi vội giữ chặt anh: “Hồng Huyên, anh bị thương, đừng đi!”
Tôi lo lắng nhìn anh, thấy anh lắc đầu cười với tôi: “Đừng lo, không sao đâu. Em ở đây chờ một lát, xong nhanh thôi!”
Dứt lời, anh gỡ bàn tay đang bám lấy anh của tôi, xoay người tham gia chiến đấu. Tôi chỉ có thể ở một bên lo lắng suông, hi vọng bọn họ mau dừng tay, nhưng bọn họ sao có thể dừng.
Đạo sĩ kia một đánh hai vẫn còn dư lực, một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay cầm chuông, một chém một đâm, lại rung chuông không ngừng, tôi thật rất sợ.
Lạc Hồng Huyên đã bị thương từ trước, lúc này vô cùng nguy hiểm, ngay cả tôi cũng cảm giác được động tác của anh chậm đi. May là có Lạc Xảo Vũ bên cạnh hỗ trợ, giúp anh chắn không ít đòn hiểm.
Chợt đạo sĩ kia nâng tay lên, dán một lá bùa vàng lên trán Lạc Hồng Huyên, anh lập tức đứng khựng lại không nhúc nhích.
“Ha ha, cuối cùng cũng định được mày, bần đạo chỉ chờ cơ hội này thôi!” Đạo sĩ cười to.
Tôi khẩn trương, đang định nhào lên cứu Lạc Hồng Huyên lại bị Lạc Xảo Vũ ngăn lại.
“Chị Hoa, mau thu anh Huyên vào tráp Tử Ngọc!” Lạc Xảo Vũ nhắc nhở.
Tôi nghe vậy mới giật mình tỉnh lại, vội vàng vào phòng lấy tráp Tử Ngọc.
Lúc này, Lạc Xảo Vũ và đạo sĩ đã đấu khó phân thắng bại, Lạc Hồng Huyên đứng đờ trong sân như đã mất ý thức, tôi vội chớp thời cơ, mở tráp Tử Ngọc ra niệm chú.
“Trò, mau ngăn cô ta lại!” Đạo sĩ thấy tráp Tử Ngọc trong tay tôi thì giật mình, nhìn tôi niệm chú liền vội gọi học trò bên cạnh ngăn tôi. Đạo sĩ trẻ kia nghe thầy nói thì lập tức chấp hành, xông về phía tôi. Tôi sao có thể để cậu ta tới gần, thoáng né sang một bên, không ngừng niệm chú.
Đạo sĩ trẻ kia muốn cắt ngang tôi, nhưng lúc này tôi đã niệm đến cuối, Lạc Hồng Huyên hóa thành một làn khói mỏng nhập vào tráp Tử Ngọc.
Tôi thấy tráp Tử Ngọc đã thu Lạc Hồng Huyên mới thở phào một hơi, đạo sĩ trẻ thấy thế cũng ngây người ra, có lẽ chưa từng gặp cảnh tượng như này bao giờ.
“Trò, đoạt cái tráp kia về!” Đạo sĩ vừa đánh vừa giục.
Mà ông ta phân thần bị Lạc Xảo Vũ thừa cơ đá trúng. Đạo sĩ trẻ bị ông ta nhắc nhở thì tỉnh ngộ, vọt về phía tôi.
Tôi thấy cậu ta chạy tới thì vội nhảy sáng một bên, ôm chặt tráp Tử Ngọc vào lòng. Nhưng đối phương tuy nhỏ tuổi lại linh hoạt vô cùng, nhanh chóng lách tới cạnh tôi, giơ tay muốn cướp.
Bỗng một tiếng mèo kêu vang lên, theo sát là bóng dáng màu đen từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng lên đầu đạo sĩ trẻ.
Là Tiểu Hắc. Tôi mừng rỡ nhìn nó vươn móng vuốt tát lên tay đạo sĩ trẻ, bàn tay cậu ta lập tức chảy máu. Đạo sĩ trẻ kêu thét lên, thả lỏng tay ra, từ bỏ cướp tráp Tử Ngọc của tôi.
Cậu ta lảo đảo lui lại vài bước mới đứng vững.
“Meo!” Tiểu Hắc đã nhảy xuống, đứng đối diện cậu ta nhe răng trợn mắt. Tôi cũng đầy vẻ đề phòng nhìn cậu ta, sợ cậu ta tới cướp tráp Tử Ngọc của tôi.



