Skip to main content

Trang chủ Lời Dối Trá Dai Dẳng Phần 2

Phần 2

8:16 chiều – 06/07/2025

Lần nữa tỉnh lại, mở mắt ra là trần nhà trắng xóa và chiếc đèn chùm pha lê quen thuộc.

Tôi ngồi dậy, nhận ra đây là phòng của mình. Đây là phòng của tôi trước khi kết hôn, do mẹ tôi tự tay trang trí.

Tôi đi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, đây là dáng vẻ của tôi lúc hai mươi hai tuổi.

Tóc nhuộm màu nâu, gương mặt căng tròn.

Bộ đồ ngủ này rất quen thuộc, nhưng tôi đã vứt nó đi từ lâu rồi.

“Nguyệt Nguyệt, con dậy chưa? Xuống ăn cơm nào!”

Ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc, đó là… giọng của mẹ!

Tôi chậm rãi đi về phía cửa, tôi không dám chắc mình có đang ở trên thiên đường hay không.

Mẹ tôi mất vào năm thứ tư sau khi tôi kết hôn. Sau khi bà mất, bố tôi không tái hôn, cũng chính vì vậy Trần Bách mới nảy sinh dã tâm, bởi vì tôi là con một.

Mở cửa, bên ngoài vẫn là khung cảnh quen thuộc. Trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa quế, đó là loại nước hoa mà mẹ đã dùng hơn mười năm, tôi lớn lên cùng với mùi hương này.

“Đừng lề mề nữa, xuống ăn cơm nào.”

Giọng mẹ lại vang lên từ dưới lầu, không khác gì trong ký ức.

Tôi sờ tay vịn gỗ quen thuộc, đi xuống lầu, bố tôi vẫn đang ngồi bên bàn ăn xem tin tức trên điện thoại, mẹ đang bận rộn trong bếp.

Tôi ngơ ngác ngồi vào bàn ăn, nhìn bố, ông trẻ hơn rất nhiều, vẫn tràn đầy năng lượng như trong ký ức của tôi.

“Nguyệt Nguyệt, bố nghĩ, hay là chúng ta hoãn đám cưới lại nhé?”

Bố nhìn tôi, ánh mắt đầy quan tâm.

Tôi mở điện thoại nhìn ngày tháng, thời gian hiển thị là ngày 17 tháng 9 năm 2014.

Là một tháng trước khi tôi kết hôn với Trần Bách, chúng tôi kết hôn vào ngày 20 tháng 10 năm đó.

Tôi véo đùi mình, nhìn người thân trước mặt. Cuối cùng tôi cũng xác định, tôi không chết, tôi đã sống lại.

“Nguyệt Nguyệt?”

Tôi kìm nén cảm giác tội lỗi và phẫn uất trong lòng, kiểm soát cảm xúc và biểu cảm trên khuôn mặt.

“Vâng ạ, con cũng thấy hơi vội.”

Nghe tôi nói vậy, mẹ liền đặt bát đũa xuống đi đến bên cạnh tôi, bà nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.

“Nguyệt Nguyệt, thật sao?”

Bố cũng không dám tin tôi lại đồng ý dễ dàng như thế.

“Bố, mẹ, con nghĩ kỹ rồi, dù sao con cũng còn trẻ, không vội.”

Câu trả lời chắc chắn của tôi khiến bố mẹ vui mừng khôn xiết.

Tôi cố gắng nhớ lại, lúc này tôi và Trần Bách đã chọn xong kiểu dáng váy cưới và nhẫn.

Kiếp trước, trước khi chết, Trần Bách đã nói rằng Khổng Thiến cũng thích bộ váy cưới đuôi cá đó. Điều này chứng tỏ trước khi chúng tôi kết hôn, anh ta và Khổng Thiến đã có gian tình.

Còn tôi, đến chết vẫn bị lừa dối không hay biết gì.

Kiếp này, tôi không thể đi vào vết xe đổ này nữa.

Ăn cơm xong, tôi ở bên bố mẹ, ngồi trên ghế sofa cùng xem tivi . Sau khi kết hôn, tôi đã bỏ bê bố mẹ rất nhiều.

Sự ấm áp đã lâu không gặp này khiến tôi rơi nước mắt.