Sắc mặt Tôn Khải bình tĩnh như bàn tay cầm dao của hắn vậy, kề nó vào cổ Ngưỡng Tuyết Phong, kéo dài khoảng cách với đám người còn chưa hoàn hồn, đối diện với Khương Xuy Vũ.
Khương Xuy Vũ hoang mang ngỡ ngàng, như thể vẫn chưa hiểu được chuyện gì vừa mới xảy ra trước mắt. Tôn Khải, dao, Ngưỡng Tuyết Phong, ba ý tưởng này mất cả một quãng thời gian thật dài để tổ hợp lại với nhau thành một hình ảnh đáng sợ, truyền tới trung khu thần kinh của Khương Xuy Vũ.
Ánh mắt Khương Xuy Vũ đầy hoảng loạn sợ hãi, run rẩy hô: “Ngưỡng Tuyết Phong?”
Ngưỡng Tuyết Phong vừa rơi vào hiểm cảnh lại trở thành kẻ trấn tĩnh nhất, nhẹ nhàng dùng khẩu hình nói một câu: “Đừng sợ.”
Sau khi tiếng gào thét sợ hãi ban đầu lắng xuống, đột nhiên không gian thật yên lặng, như thể vừa có một trận tuyết lở tràn qua, chôn vùi toàn bộ nguồn sống. Những người hâm mộ còn nhỏ tuổi đã run lên lẩy bẩy, sợ đến nước mắt ròng ròng, rúc vào một chỗ, không dám động đậy lấy một cái.
Ngô Tử Sơn và Chung Gia Văn hoàn hồn trước tiên, vô thức đi lên phía trước, nhìn thấy lưỡi dao của Tôn Khải kề sát vào cổ Ngưỡng Tuyết Phong bèn khẩn trương dừng lại.
Chung Gia Văn vừa sợ vừa giận, mắng: “Anh đang làm gì thế hả? Hành vi này là phạm pháp rồi đấy.”
Ngô Tử Sơn giơ hai tay lên tỏ ý trấn an: “Anh có yêu cầu gì không? Có lời gì chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói, yêu cầu nào trong khả năng của chúng tôi thì chúng tôi sẽ dốc hết sức làm anh hài lòng.”
Tôn Khải chẳng hề để ý đến bọn họ, chỉ nhìn về phía Khương Xuy Vũ, tự nói với chính mình: “Đó không phải là kết quả tốt nhất mà tôi muốn thấy. Tôi mong được thấy anh ta sợ đến tè ra quần, né ra thật xa cơ, như vậy cậu có thể thấy rõ bộ mặt thật của anh ta, sẽ không thích anh ta nữa. Có điều, thế này cũng không tính là quá tệ, tuy tôi sẽ không làm tổn thương cậu nhưng anh ta có thể chắn dao cho cậu, chí ít cũng chứng minh được con mắt nhìn người của cậu không tệ.”
Nói đoạn, Tôn Khải thở dài một hơi thật sâu: “Xuy Vũ, vì sao cậu lại muốn ở bên Ngưỡng Tuyết Phong?”
Trong đám người hâm mộ có một người khá gan dạ, nghe ra được đây đại khái là một fan only không thể chấp nhận fan CP, liền vội vàng nói: “Đại thần Khải à, giữa Xuy Vũ với giám đốc Ngưỡng chỉ là tạo tin đồn mà thôi, mọi người đều biết thế mà.”
Các cô có thể nổi bật lên giữa rừng người hâm mộ đông đúc, trở thành những fan lọt vào mắt Khương Xuy Vũ, được cậu nhớ tên thì cũng biết được ít nhiều thủ đoạn lăng xê trong giới giải trí này, chỉ có điều lòng yêu mến của các cô dành cho thần tượng khiến các cô không nói thẳng ra mà thôi.
“Các cô bị ngu à?” Tôn Khải nhìn những cô nữ sinh nhỏ tuổi, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, “Ngay từ đầu muốn lăng xê lấy độ hot thì cũng thôi, nhưng đã xem video kia mà các cô lại vẫn còn ấu trĩ như thế à? Rõ ràng đấy là trạng thái chung đụng của một đôi yêu nhau mà.”
“Có lẽ là cố ý diễn như thế thôi mà?” Một fan nữ sợ sệt nói. Hiển nhiên mấy cô đều rất có hiểu biết về những hành vi vì nổi danh mà có thể bất chấp mọi giới hạn của những thần tượng trong giới giải trí.
Tôn Khải càng thêm thất vọng, nói: “Các cô cũng xứng thích Xuy Vũ sao? Các cô căn bản không hiểu cậu ấy.”
Ngưỡng Tuyết Phong chậm rãi mở miệng: “Anh nghĩ nhiều rồi…”
“Thì liên quan gì đến anh hả?” Người nói chuyện với hắn là Khương Xuy Vũ, cậu nhìn chằm chằm vào Tôn Khải, mắt đỏ bừng, “Tôi thích ai, ở bên ai thì có liên quan gì đến anh?”
Tôn Khải đau lòng nói: “Xuy Vũ, tương lai của cậu đang hết sức tươi sáng, chỉ cần thêm một thời gian nữa nhất định có thể trở thành một siêu sao hàng đầu, nếu như bị tuôn ra scandal đồng tính, tương lai của cậu nhất định sẽ bị hủy hoại, tôi không thể nhìn cậu tự hủy tiền đồ của bản thân như thế. Xuy Vũ, cậu hãy thề đi, thề rằng cậu vĩnh viễn sẽ không ở bên Ngưỡng Tuyết Phong.”
Tôn Khải lần đầu thấy Khương Xuy Vũ diễn trong phim đã vô cùng thích cậu, cử chỉ linh động, phong thái tự do của cậu vô cùng có sức hút, khiến người ta cảm thấy lòng dễ chịu như gió xuân phất qua, chỉ cần nhìn cậu đã cảm thấy thật vui vẻ, thấy thế giới này thật là tốt đẹp.
Một Tôn Khải có cuộc sống bình thường nhưng trên thực tế lại thật trống rỗng và nhàm chán, trong một tích tắc nhìn thấy Khương Xuy Vũ đã bị cậu thu hút, hắn bắt đầu theo đuổi thần tượng một cách điên cuồng, dựa vào những món đồ liên quan đến Khương Xuy Vũ do chính tay hắn làm mà dần dần kiếm được chút danh tiếng trong làng fan, thậm chí còn có cơ hội nhìn thấy Khương Xuy Vũ ngoài đời thực. Một Khương Xuy Vũkhông thể thật hơn, sinh động ấm áp đứng ngay trước mặt hắn mà mỉm cười, vì thế, Tôn Khải càng thêm si mê.
Một Khương Xuy Vũ tốt đẹp như vậy tại sao cứ nhất định phải thuộc về một ai đó?
Tôn Khải chưa bao giờ muốn chiếm lấy Khương Xuy Vũ, hắn không xứng, không một ai xứng hết.
Tôn Khải thích dốc hết tâm lực để làm búp bê Khương Xuy Vũ, bằng đất, bằng vải, bằng gốm, thậm chí bằng kim loại, các thể loại búp bê Khương Xuy Vũ chất đầy trong phòng hắn.
Nhìn hình ảnh Khương Xuy Vũ nho nhỏ ở trên tay mình, Tôn Khải sẽ có cảm giác vui sướng như đang nuôi dạy một đứa con. Hắn dường như đã trút vào đó toàn bộ những yêu thương của một người mẹ, muốn nắm trong tay tất cả quá trình trưởng thành của đứa trẻ nhà mình một cách vô cùng cố chấp, muốn đứa trẻ ấy từng bước từng bước lớn lên theo đúng lộ trình mà mình đã thiết lập.
Khương Xuy Vũ hẳn nên lấy được giải thưởng lớn, hoàn thành tam kim. Thậm chí Tôn Khải đã làm khá nhiều món đồ handmade về cảnh tượng Khương Xuy Vũ nhận giải thưởng, hắn biết công khai những thứ này sẽ tạo thêm nhiều anti fan cho Khương Xuy Vũ, cho nên hắn chỉ lén bảo tồn, nhưng hắn vẫn đang đợi, đợi một ngày Khương Xuy Vũ thực sự lấy được giải thưởng.
Hắn tình nguyện hãm sâu vào một cuộc sống tĩnh lặng như làn nước chết, dồn hết những mộng tưởng kí thác lên người Khương Xuy Vũ.
Vốn nên là một fan sự nghiệp bình thường thôi, nhưng hiển nhiên thần kinh của Tôn Khải đã vặn vẹo lắm rồi, hắn điên cuồng đến mức muốn quét sạch những thứ mà hắn cho là trở ngại trên con đường thành công của Khương Xuy Vũ.
Ví dụ như Ngưỡng Tuyết Phong, cùng với scandal đồng tính có liên quan đến họ.
“Xuy Vũ, cậu thề tuyệt đối sẽ không ở bên Ngưỡng Tuyết Phong đi! Đừng để anh ta làm lỡ dở tiền đồ tương lai của cậu.” Tôn Khải lần thứ hai nghiêm túc nhấn mạnh.
Khương Xuy Vũ căm giận chất vấn: “Anh dựa vào cái gì mà muốn can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi?”
“Tôi làm thế là vì tốt cho cậu thôi.”
“Tôi không cần.” Khương Xuy Vũ trả lời hết sức quả quyết, “Anh là ai chứ? Có tư cách gì mà bảo là để tốt cho tôi?”
Tôn Khải nói bằng giọng cô đơn: “Xuy Vũ, có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được hành vi của tôi, có lẽ còn sẽ hận tôi, nhưng không sao, tôi đã chuẩn bị tâm lí cả rồi. Xuy Vũ, cậu thề đi, cậu thề rồi thì tôi sẽ thả anh ta ra, đi tự thú.”
Khương Xuy Vũ trầm mặc giằng co với hắn, sự căm hận lộ rõ trên mặt cậu khiến Tôn Khải thất vọng vô cùng.
Chung Gia Văn đã lén gọi điện báo cảnh sát, thành phố điện ảnh này cũng cách đồn cảnh sát không xa, chỉ vài phút nữa là cảnh sát tới hiện trường rồi.
“Cậu thề đi.” Tôn Khải cầm dao hung hăng cắt lên cổ Ngưỡng Tuyết Phong một vệt dài chừng ba cm, máu tươi chảy ròng trên cổ anh.
Ngưỡng Tuyết Phong bị đau nên hơi ngẩng đầu lên, cau mặt lại.
Đây là loại dao có răng cưa nhỏ, cắt vào thịt cảm giác đau nhức hơn bình thường.
Khương Xuy Vũ luống cuống lên, vội vàng nói: “Anh đừng có làm anh ấy bị thương.”
“Cậu thề đi.”
“Tôi thề!” Khương Xuy Vũ quả đoán giơ tay phải lên, “Tôi nhất định không ở bên Ngưỡng Tuyết Phong, nếu vi phạm lời thề, tôi sẽ không thể đóng phim được nữa, sẽ phải triệt để biến mất khỏi giới giải trí, vĩnh viễn không còn cơ hội làm lại.”
Tôn Khải rốt cuộc thả lỏng hơn, nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại, siết chặt Ngưỡng Tuyết Phong hơn nữa rồi lớn tiếng kêu lên: “Cậu lấy Ngưỡng Tuyết Phong ra thề! Nếu hai người mà còn ở bên nhau thì tiền đồ của Ngưỡng Tuyết Phong sẽ trở nên vô vọng, công ty phá sản, cuối cùng chết không có chỗ chôn.”
“Anh quá đáng rồi đấy.” Khương Xuy Vũ kêu lên.
Tôn Khải thản nhiên như không, nói: “Dù sao thì cũng không ở bên nhau, lấy anh ta để thề thì cũng chỉ là một câu nói mà thôi.”
Khương Xuy Vũ không nói gì, Tôn Khải cũng lẳng lặng chờ đợi.
Sau gần một phút tĩnh lặng, Tôn Khải lại nói: “Kéo dài thời gian chẳng có ý nghĩa gì đâu, Xuy Vũ à. Tôi biết các người đã báo cảnh sát, nếu quả thật sẽ phải rơi vào tình cảnh không còn đường lui, tôi sẽ giết chết Ngưỡng Tuyết Phong.”
Giọng hắn lạnh lẽo không còn chút tính người.
Khương Xuy Vũ siết chặt nắm tay, lần này cậu thực sự cảm nhận được nỗi sợ hãi và lạnh lẽo. Cậu thấy con dao lưỡi cưa kia cứa vào thịt Ngưỡng Tuyết Phong, dòng máu đỏ đến gai mắt cứ tuôn ra không ngớt.
“Tôi…” Trái tim Khương Xuy Vũ dội lên thật nhanh, bất lực nhìn về phía Ngưỡng Tuyết Phong, môi run rẩy lại không sao nói nên lời. Hiện tại cậu thật sự mong muốn Ngưỡng Tuyết Phong đang ở ngay bên cạnh cậu, ôm lấy cậu, bảo vệ cậu, nhưng mà không được, Ngưỡng Tuyết Phong bị người hâm mộ của cậu lấy dao kề cổ, cậu phải cứu Ngưỡng Tuyết Phong ra trước đã.
Ngưỡng Tuyết Phong không đành lòng nhìn cậu như vậy, nhẹ giọng dịu dàng nói: “Xuy Vũ, thề một tiếng thôi mà.”
“Không…” Khương Xuy Vũ lắc đầu, nghẹn ngào nói.
Trong nháy mắt, thế giới như mờ đi, nước mắt cứ tuôn ra liên miên từ viền mắt đã đỏ bừng của Khương Xuy Vũ, trái tim cậu cũng đau đớn vô cùng.
Cậu như thể đang rơi vào tình trạng không chốn nương thân.
Khương Xuy Vũ đang do dự, đang sợ hãi, cậu không dám thề, hổ thẹn trong thâm tâm, bởi cậu cũng muốn ở bên Ngưỡng Tuyết Phong.
Dù có phải vứt bỏ toàn bộ danh lợi và thành tựu trong giới giải trí này, cậu cũng muốn ở bên Ngưỡng Tuyết Phong, nhưng lúc này cậu không cách nào lấy tương lai của Ngưỡng Tuyết Phong ra mà thề.
Những người có mặt tại hiện trường đã bị dọa cho sợ chết khiếp, giờ này khắc này cũng có thể nhìn ra ý tưởng chân thật trong lòng Khương Xuy Vũ, chỉ có điều tình huống hiện tại quá nguy cấp, bọn họ không kịp ngạc nhiên.
Trên mặt Tôn Khải thoáng hiện nỗi buồn bã và thất vọng vì cậu: “Xuy Vũ, cậu thực sự không muốn lấy anh ta ra để thề sao? Cậu hẳn nên tin tưởng khả năng của tôi, tôi nghĩ tôi chỉ cần cứa một phát là cắt vỡ được động mạch của anh ta đó…”
“Tôi thề!” Khương Xuy Vũ cất giọng, cắ đứt lời hắn, cậu chăm chú nhìn Ngưỡng Tuyết Phong một cái, ngập ngừng, gian nan tuyệt vọng vô cùng nhưng vẫn mở miệng nói: “Tôi sẽ không bao giờ ở bên Ngưỡng Tuyết Phong… Nếu như vi phạm lời thề này, Ngưỡng Tuyết Phong sẽ…”
Tôn Khải hồi hộp nghe, vẻ mặt kích động như là sắp đạt được mục tiêu rồi.
Ngưỡng Tuyết Phong bỗng nhiên mỉm cười nháy mắt với Khương Xuy Vũ một cái.
Khương Xuy Vũ ngẩn ra, thì thào: “Sẽ, sẽ…”
Tiếng thét chói tai lại một lần nữa nổ ra, đầu óc Khương Xuy Vũ như ngây ngẩn, cảnh tượng trước mắt vỡ nát thành vô số điểm đen.
Khương Xuy Vũ suýt thì xụi lơ, được Ngưỡng Tuyết Phong ôm vào lòng vỗ vỗ lưng: “Không sao rồi.”
Ngưỡng Tuyết Phong bất chấp nguy hiểm bị dao cắt vào hầu họng, ngay khi Tôn Khải hơi phân tâm vì Khương Xuy Vũ, anh mạnh mẽ kéo bàn tay cầm dao của hắn ra. Ngưỡng Tuyết Phong chưa từng được huấn luyện võ đạo có bài bản đàng hoàng, nhưng để quay phim cũng đã tiếp xúc võ thuật rất nhiều lần, thể lực, khả năng phản ứng đều cực cao, tranh thủ được một cơ hội lập tức quật ngã Tôn Khải xuống đất.
Lúc này Tôn Khải đã bị đè ngã trên mặt đất, không thể động đậy, vẻ mặt hắn tràn ngập tuyệt vọng, nhìn về phía Khương Xuy Vũ, khàn giọng kêu lên: “Xuy Vũ, cậu sẽ phải hối hận!”
Thần trí Khương Xuy Vũ đã quay trở lại, cậu ôm chặt lấy Ngưỡng Tuyết Phong, chẳng rõ đang khóc hay đang cười: “Em sợ muốn chết.”
Ngô Tử Sơn vội vàng tách Ngưỡng Tuyết Phong và Khương Xuy Vũ ra, bảo người tiêu độc sơ qua và cầm máu vết thương cho Ngưỡng Tuyết Phong.
Chung Gia Văn chạy tới trấn an người hâm mộ, thuận tiện lén kiểm tra xem các cô ấy có chụp ảnh hay ghi hình lại tình cảnh lúc đó không.
Cảnh sát tới ngay sau đó, áp giải Tôn Khải đi, mọi người ở đó cũng bị mời đến để lấy khẩu cung.
Khương Xuy Vũ kiên quyết đi cùng Ngưỡng Tuyết Phong tới bệnh viện xử lí vết thương, cũng may kết quả kiểm tra rất ổn, đó chỉ là một vết thương nhỏ, không sâu lắm, chưa thương tổn đến động mạch.
Toàn bộ quá trình, Khương Xuy Vũ đều không nói một lời, vành mắt vẫn đỏ ửng như thế.
Đám người hâm mộ đã được lấy khẩu cung xong, còn chưa hoàn hồn nên bị Chung Gia Văn cố gắng giữ lại một hai ngày. Chuyện này có hơi khó lòng tưởng tượng nổi, nguy cơ trước mắt đã giải quyết rồi, nhưng phiền toái sau đó mới gọi là vô cùng vô tận, nếu bị bóc ra ngoài, không biết sẽ khiến dư luận nói gì.
Cũng may lúc đó không có quá nhiều người có mặt, mà tất cả lại đều là fan cực kì trung thành của Khương Xuy Vũ, Chung Gia Văn lấy tình cảm khuyên các cô nhất định phải bảo mật việc hôm nay thật nghiêm ngặt, không thể tiết lộ ra ngoài bất cứ tin gì.
Đoàn phim vốn định tổ chức sinh nhật vào tối nay cho Khương Xuy Vũ, xảy ra việc này, tất nhiên Khương Xuy Vũ không còn tâm trạng nào mà tham gia nữa. Nhưng nếu đoàn phim không bộc lộ động thái liên quan ra ngoài cho người ta xem thì có lẽ sẽ càng khiến cho người ngoài phỏng đoán vớ vẩn.
Rơi vào đường cùng, Khương Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong đành phải tới dự tiệc sinh nhật một chốc để làm tượng trưng, chụp vài tấm hình.
Khương Xuy Vũ ôm lấy Ngưỡng Tuyết Phong, bàn tay che đi vết thương đang bị dán băng vải kia.



