Mười một giờ đêm, chuẩn bị kết thúc công việc.
Ngô Tử Sơn đang kiểm tra cảnh quay cuối cùng của Cảnh Minh từ một máy quay góc xa, xác nhận Cảnh Minh không có hành động dư thừa, cũng xác nhận Cảnh Minh không lộn xộn khiến micrô lọt vào ống kính một lần nữa. Cảnh quay này có thể sử dụng! Ngô Tử Sơn lập tức vui sướng, cảm động đến rơi nước mắt.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, tự đáy lòng cảm thấy thoải mái, vui vẻ cười nói thu dọn hiện trường
Cảnh Minh bởi vì quá nhập tâm nên đã ôm chặt Khương Xuy Vũ, kiêu ngạo nói câu “Bạn của tôi ơi, chúc cậu hạnh phúc” xong, ngay trên đường lớn vội vã chạy đi tìm tự do xa xôi, giờ khắc này vẫn lao vào con đường khó khăn phía trước.
Khương Xuy Vũ đứng một mình dưới đèn đường, xung quanh là âm thanh ồn ào, ánh đèn nhấp nháy.
Một ngón tay búng vào bên tai cậu
Khương Xuy Vũ giật mình một chút, quay đầu nhìn thấy Ngưỡng Tuyết Phong.
“Quay xong rồi, Xuy Vũ.” Ngưỡng Tuyết Phong nói.
Khương Xuy Vũ túm túm tóc trên trán, nhiều ngày không để ý , đã dài che cả lông mi, vô tình che tầm mắt cậu: “Em cũng đâu có nhập vai đâu.”
Ngưỡng Tuyết Phong nghiêng đầu nhìn cậu, nở nụ cười, bỏ qua nói: “Anh đến nhà hàng thịt nướng ở đường bên cạnh mua một ít đồ ăn tối cho mọi người, em có muốn ăn chút gì không?”
Khương Xuy Vũ sao cũng được trả lời: “Ăn đại cái gì cũng được, à, anh Gia Văn lại nói em mất, thôi bỏ đi, không ăn thịt nữa, gọi món chay đi.”
Ngưỡng Tuyết Phong gật gật đầu, nhớ kỹ, bảo trợ lý Tiểu Mặc cùng đi mua đồ ăn khuya.
Khương Xuy Vũ nhìn thấy bóng lưng anh đi xa vào con phố rộng, như thể anh cứ một đường đi thẳng vào bóng tối, lại nhớ đến lúc quay, nhớ đến hình ảnh Ngưỡng Tuyết Phong nói với cậu “Nếu không bao giờ gặp lại nữa”
Cậu không hề nhập vai, Khương Xuy Vũ rất rõ ràng.
Cậu chỉ là không thể quên được cảm giác lúc đó mà Ngưỡng Tuyết Phong mang lại.
Có lẽ là vì diễn xuất của Ngưỡng Tuyết Phong quá tốt.
Trong phim ngắn này, Khương Xuy Vũ ngay từ đầu đã nói với anh: “Tôi với anh là bạn cùng lớp, bốn năm là bạn cùng lớp, sao anh lại không nhận ra tôi chứ!”
“Bạn cùng lớp?” Ngưỡng Tuyết Phong ngây mặt ra, sau đó mới thử hỏi: “Tiểu học ư?”
Chẳng có tí ấn tượng gì về bốn năm học chung, có lẽ phải nhớ về ký ức lúc học tiểu học.
Màn biểu diễn của Ngưỡng Tuyết Phong thể hiện cảm xúc rất tự nhiên, rất rõ ràng, thậm chí có thể làm cho người xem nhìn rõ được quá trình suy nghĩ của anh. Chỉ là sự thay đổi tinh tế đến mức khiến người ta cảm thấy chân thực đến hoảng sợ.
Khương Xuy Vũ lập tức rơi vào thế giới mà cậu đã bị Ngưỡng Tuyết Phong quên đi.
“Chào buổi sáng, buổi trưa và cả ngủ ngon luôn” theo sau đó thậm chí còn được anh nói nhẹ như nước, tĩnh lặng mà sâu thẳm, tựa như đã tồn tại từ lâu lắm rồi
Đó tuyệt đối không phải là linh cảm bộc phát khi diễn xuất, mà là quyết định đã được rèn luyện tinh thần vô số lần.
Khương Xuy Vũ đá đá vào thềm đá bên đường, bỗng nhiên đuổi theo Ngưỡng Tuyết Phong đang chuẩn bị rẽ vào con phố bên cạnh. Tiểu Mặc ngầm hiểu bước nhanh vài bước, tạo ra khoảng cách.
Khương Xuy Vũ nhỏ giọng hỏi: “Sau khi chia tay, có phải anh quyết định cắt đứt hoàn toàn, không bao giờ gặp lại em nữakhông?”
Ngưỡng Tuyết Phong quay đầu lại bình tĩnh nhìn cậu, còn chưa nói gì, Khương Xuy Vũ nhìn vào mắt anh cũng đã hiểu ra tất cả.
Ngưỡng Tuyết Phong anh cũng tuyệt tình thật đấy.
Khương Xuy Vũ ấm ức mà nghĩ, cho dù câu nói lúc chia tay “Anh đừng bao giờ gặp lại tôi nữa” nói ra vừa khẳng định, lại vừa tuyệt tình, nhưng cậu cũng không thật sự không muốn gặp Ngưỡng Tuyết Phong. Dù cho đã chia tay ba năm, trong lòng Khương Xuy Vũ vẫn vô cùng mong đợi rằng cậu và Ngưỡng Tuyết Phong sẽ không chấm dứt dễ dàng như vậy.
Cậu trước nay chưa từng nghĩ đến sẽ chẳng bao giờ gặp mặt anh nữa.
Nhưng mà sự thật là, nếu không có “Đại phú ông” phần hai, có lẽ bây giờ hai người họ vẫn sẽ tiếp tục ở trạng thái không liên quan gì đến nhau; có lẽ qua thêm một hai năm nữa, Khương Xuy Vũ sẽ chán việc diễn xuất, vì vậy mà sẽ rời khỏi giới giải trí, đi tìm một lĩnh vực khác kích thích hơn.
Đến lúc đó, cho dù Khương Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong vẫn cùng ở dưới một bầu trời, nhưng cũng chẳng khác gì ở tại hai vũ trụ song song
Thế giới này rộng lớn như vậy, thế nhưng liệu có bao nhiêu cơ hội để bọn họ tình cờ gặp lại, thậm chí là hòa hợp lại với nhau?
Khương Xuy Vũ vẫn ngây thơ chờ đợi nhưng vẫn không chủ động tiến tời, mà Ngưỡng Tuyết Phong thì lại càng tiêu cực hơn chấp nhận số phận.
Ngưỡng Tuyết Phong cũng không giải thích cặn kẽ việc này, anh chậm rãi cúi đầu thong thả bước đi, mãi đến khi Tiểu Mặc đã đến tiệm bán đồ nướng, gần như là quét sạch mọi thức ăn của cửa hàng người ta. Ngưỡng Tuyết Phong ngừng lại, nhìn Khương Xuy Vũ nói: “Thật ra sau đó anh đã nghĩ rất nhiều lần suy nghĩ, trong đêm đi Tây Ban Nha, anh vốn không cần phải đi ngay lập tức. Việc có gấp đến mấy cũng chẳng vội gì vài tiếng đồng hồ.”
Hàng mi của Khương Xuy Vũ run rẩy, xoay người nhìn thấy cửa hàng thịt nướng có rất nhiều người, cậu lấy từ túi quần ra một chiếc kính râm mang vào, chán nản hỏi: “Vậy anh việc gì phải đi?”
Ngưỡng Tuyết Phong rũ mắt trả lời: “Có lẽ là vì sự háo hức mong đợi được đi Tây Ban Nha cùng với người mình yêu, thế nên chỉ có vài tiếng đồng hồ mà anh cũng không đợi được.”
Cơ thể Khương Xuy Vũ lập tức cứng cả lại, sững người nhìn sang Ngưỡng Tuyết Phong, cặp kính râm đã che chắn rất kỹ ánh mắt thất thố lúc này của cậu.
“Bởi vì anh biết anh đi Tây Ban Nha sẽ giành được một kết quả tốt.” Ngưỡng Tuyết Phong tiếp tục nói, “Kiểu tâm trạng đợi chờ kết quả tốt đẹp thật sự là rất hưng phấn, làm cho người ta không muốn chờ đợi thêm dù chỉ một lúc. Mà đối với em. . . . . . Có lẽ anh cho rằng, cho dù có đi cùng anh, sẽ không tốt hơn những cũng chẳng tệ hơn được. Không chờ mong thì sẽ không quá sợ hãi, so với việc cùng đi Tây Ban Nha không cần phải suy nghĩ quá nhiều anh sẽ chọn vế sau.”
Ngưỡng Tuyết Phong trầm ngâm một hồi, dừng như đã thẳng thắn bộc bạch hết tâm tư: “Xuy Vũ, lúc đó anh chính là mang theo tâm trạng như vậy. Không phải anh không yêu em mà là so với thời điểm năm hai anh lại càng yêu em, nhưng trạng thái của anh khi mới yêu em quá tùy hứng, lười biếng, cũng quá tự ti, không hề thích hợp để yêu đương, nhất là đối với em, Xuy Vũ.”
Chiếc xe thể thao lướt nhanh trên đường phố phát ra tiếng động cơ xe.
Khương Xuy Vũ hướng mắt về phía đèn xe chợt lóe rồi biến mất ngay trước mặt, trong tiếng gầm rú không dứt của động cơ xe, thải ra bên ngoài thứ khí thải ô tô cực kỳ khó chịu, cậu khụt khịt mũi, xoay người lại, bình tĩnh cười: “Em tha thứ cho anh.”
Ngưỡng Tuyết Phong nhìn Khương Xuy Vũ thật lâu, nhưng chiếc kính râm bản lớn chỉ phản chiếu lên ánh đèn neon rực rỡ.
Thịt nướng đã gần xong, Ngưỡng Tuyết Phong nhanh chóng đi thanh toán.
Thức ăn thật sự quá nhiều, một mình Tiểu Mặc không đem đi nổi, mỗi người Ngưỡng Tuyết Phong và Khương Xuy Vũ đều phải vác bốn năm túi mới hết.
Những người trong đoàn kịch đều vô cùng hào hứng, trừ những nữ diễn viên luôn phải nghiêm túc duy trì vóc dáng, những người khác đều không hề khách khí mà nhào vào ăn uống, thùng rác ven đường đều nhanh chóng chất đầy vỏ hộp.
Về nhà thôi về nhà thôi, công việc xong cả rồi, ăn khuya cũng ăn xong rồi, bận rộn cả ngày chẳng có lúc nào vui hơn lúc này.
Chất mọi thiết bị lên xe, mọi người cũng theo đó lên xe
Xuyên qua đoàn xe, trở lại đứng trước chiếc xe BMW, Khương Xuy Vũ hỏi: “Chúng ta còn có thể tái hợp không?”
“Chỉ cần em muốn.” Ngưỡng Tuyết Phong trả lời.
Thái độ của anh bao dung như thế, bao dung tất cả những suy nghĩ nhu cầu và cả những điều không mong muốn của Xuy Vũ, em muốn tái hợp thì tái hợp, nếu không muốn vậy thì chia tay.
“Thế giới của Xuy Vũ”đã dùng thời gian nửa tháng nhanh chóng quay xong, bây giờ chỉ cần tăng cường điều chỉnh hậu kỳ thì có làm ra thành phẩm hoàn chỉnh trước sinh nhật của Khương Xuy Vũ một ngày.
Ngô Tử Sơn đang ở trong giai đoạn bận rộn nhất, phải dành tâm sức cho việc quay “Niệm Ương”, lại còn phải để ý đến công tác hậu kỳ của “Thế giới của Xuy Vũ”.
Ngày sinh nhật Khương Xuy Vũ càng tới gần, không khí trong đoàn làm phim lại càng thoải mái hẳn lên, bọn họ nhất định đang tổ chức sinh nhật cho diễn viên chính.
Bên phía Chung Gia Văn đang bận rộn với sinh nhật của Khương Xuy Vũ, bây giờ Khương Xuy Vũ đang quay phim, không thể công khai tổ chức sinh nhật, người hâm mộ đều có thể chấp nhận được, nhưng hy vọng có thể tự mình chúc mừng nói câu sinh nhật vui vẻ với Khương Xuy Vũ trong ngày sinh nhật của cậu.
Sau khi bàn bạc với đoàn làm phim, Chung Gia Văn và Bách Đông chủ yếu bận rộn sàng lọc những fan có thể tham gia họp fan, phải là những fan trung thành đã theo Khương Xuy Vũ vài năm, bỏ ra nhiều tiền vì cậu, không cực đoan, cũng không quá khích mới có thể có được suất tham gia.
Xác định xong một nhóm danh sách hai mươi người, Bách Đông đặc biệt đưa cho Khương Xuy Vũ xem qua.
Danh sách có không ít cái tên mà Khương Xuy Vũ quen thuộc, tiếp đón ở sân bay, các hoạt động kinh doanh, các hoạt động quay phim trước đây đều thường nhìn thấy bọn họ.
“Vậy thì là những người này đi.” Khương Xuy Vũ không có gì ý kiến gì, “Bách Đông, anh chọn chút thời gian đi mua vài món quà nhỏ, in những bức ảnh chưa từng công khai của tôi ra làm quà cho bọn họ, để bọn họ đem về, bọn họ đi một chuyến đến tham gia cũng chẳng dễ dàng gì.”
Bách Đông xác nhận danh sách những nam nữ tham gia: “Xuy Vũ, fan nam của cậu cũng nhiều quá này, trong danh sách có tận năm sáu người.”
“Nam nữ đều ăn, già trẻ không tha.” Khương Xuy Vũ tự đắc một trận.
Bách Đông dường như nhớ đến điều gì, chỉ vào một cái tên trong danh sách: “Đúng rồi, Xuy Vũ, cậu nhớ người này không?”
Khương Xuy Vũ xem qua, là một người đàn ông tên là Tôn Khải, nickname là”Áo giáp đã mặc xong”.
“Tôi nhớ, anh ta làm sao?” Khương Xuy Vũ có ấn tượng rất sâu sắc với cái tên Tôn Khải này, anh ấy là một nghệ nhân phóng khoáng lạc quan, hình như anh ấy cũng mở một cửa tiệm bán các mặt hàng thủ công, ba mươi tuổi, độc thân, vừa có tiền vừa có thời gian, rất thuận lợi để theo đuổi thần tượng. Rất nhiều lúc quà tặng cho Khương Xuy Vũ đều là thành phẩm thủ công mà anh ta chế tác, vừa đẹp lại vừa độc đáo, khiến những fan khác không khỏi ghen tị với kỹ năng này của anh ta, làm cho thần tượng nở mày nở mặt.
Bách Đông nói: “Tôi và anh Gia Văn đều khá do dự, không biết có nên để anh ta tham gia hay không.”
Khương Xuy Vũ kinh ngạc: “Anh ta không thể đến được à? Chẳng lẽ mười chín người còn lại lai lịch ghê gớm lắm sao?”
Bách Đông có chút khó xử: “Thật ra cũng không phải như thế. . . . . . Chỉ là hình như anh ta không thích CP cậu và giám đốc Ngưỡng.”
Nói xong, Bách Động lấy điện thoại ra, tìm Weibo của Tôn Khải, tìm ra vài bài cho Khương Xuy Vũ xem qua.
Tôn Khải khá trưởng thành, đăng Weibo cho dù có không hài lòng đến mẫy vẫn luôn kìm chế ngôn từ rất tốt.
Áo giáp đã mặc xong: Xuy Vũ vốn không cần xào CP với Ngưỡng Tuyết Phong, cậu ấy cần diễn xuất có diễn xuất, cần ngoại hình có ngoại hình, tuổi lại còn trẻ, tiền đồ vô hạn, bây giờ xào CP không thể nghi ngờ chỉ là tin vịt mà thôi.
Anh ta là một fan lớn, có rất nhiều fan của Khương Xuy Vũ chú ý đến anh ta, bởi vậy nên ở Weibo này có không ít người bảo vệ Khương Xuy Vũ: Áo giáp nghĩ nhiều quá rồi, Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần mà thôi.
Tôn Khải vẫn luôn tỏ ra ngây ngô trả lời thế này: Đúng thật cũng chỉ là bạn cùng lớp, là kiểu bạn tốt nghiệp ba bốn năm cũng chưa thấy chút giao lưu nào, bây giờ đột nhiên xào lên thế này có thể thấy anh ta chẳng tốt lành gì.
Sau đó cũng có ba bốn bình luận như vậy, không hề muốn Ngưỡng Tuyết Phong cọ nhiệt Khương Xuy Vũ,
Có điều những điều này đã từ lâu rồi, thời gian gần đây Tôn Khải hình như cũng nhận ra, nhất là từ sau sự cố video, Weibo của anh ta chỉ toàn là tượng đất nhỏ Khương Xuy Vũ phiên bản chibi dễ thương đang phơi nắng, hoặc là búp bê vải làm thủ công, không hề đề cập đến việc xào CP nữa.
Khương Xuy Vũ không quan tâm lắm: “Tâm tình của anh ta có lẽ cũng giống như việc fan nữ thấy tôi bị xào CP với sao nữ khác thôi mà.”



