“Vừa nãy gặp Bạch tỷ tỷ từ bên ngoài trở về, ta liền dẫn nàng cùng nhau đến gặp ngươi.” Tô Đát Kỷ cầm gà rừng trong tay, đi vào phòng, hướng Ôn Ngọc Nhuyễn cười nói.
Sau khi Bạch Tố Trinh vào phòng, ánh mắt rơi trên người Ôn Ngọc Nhuyễn mãi không thôi, ánh mắt trở nên vô cùng nóng, không khống chế được liền đem ý nghĩ trong lòng nói ra: “Lúc Nhuyễn Nhuyễn còn nhỏ lại đáng yêu như vậy sao?”
Nếu nàng không phải tận mắt nhìn thấy, thật đúng là không dám liên tưởng đến tiểu cô nương trước mặt này chính là mỹ nhân lạnh lùng Ôn Ngọc Nhuyễn kia.
Ôn Ngọc Nhuyễn sau khi trưởng thành, tuyệt đối thuộc loại vưu vật nóng bỏng, căn bản không dính vào hai chữ yếu đuối.
Ôn Ngọc Nhuyễn biết Bạch Tố Trinh không cưỡng lại được những thứ đáng yêu, dưới ánh mắt cực nóng của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm một tầng ửng đỏ nhàn nhạt: “Bạch tỷ tỷ, ngồi xuống nói chuyện đi”.
Bạch Tố Trinh cùng Tô Đát Kỷ cùng ngồi đối diện Ôn Ngọc Nhuyễn, Tô Đát Kỷ vội vàng nói với Ôn Ngọc Nhuyễn tình huống vừa rồi: “Con gà rừng này chính là Phì Điểu, hắn không sợ cửu vĩ hồ hỏa của ta, hơn nữa vừa rồi Bạch tỷ còn hỗ trợ kiểm tra nguyên thần của nó, nguyên thần trong gà rừng này quả thật thuộc về Phì Điểu.”
Ôn Ngọc Nhuyễn nghe xong, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vốn còn phát sầu không biết đi đâu tìm về Phì Điểu, hiện tại thật sự là không hề tốn công.
Trách không được nàng cảm thấy khí tức trên người con gà rừng này không đúng, Phì Điểu vốn không thuộc về yêu tộc, mà là thuộc về thánh thú nhất tộc, khí tức đặc biệt, chẳng qua lúc ấy nàng thật sự không nghĩ tới con gà rừng này là Phì Điểu, cho nên thật không ngờ khí tức kia thuộc về thánh thú.
Xác nhận gà rừng chính là Phì Điểu, Ôn Ngọc Nhuyễn lại nhìn bộ dáng của nó, trong lòng không khỏi sinh ra áy náy, lần này nàng xuống tay hơi nặng rồi.
Cùng Tô Đát Kỷ còn có Bạch Tố Trinh hàn huyên trong chốc lát, Ôn Ngọc Nhuyễn liền mang theo Phì Điểu từ trong khách Yêu Lâu đi ra.
Vết thương trên người Phì Điểu cần một thời gian khôi phục, Ôn Ngọc Nhuyễn cố ý từ chỗ Bạch Tố Trinh lấy một ít thuốc chữa thương, có những thuốc chữa thương kia, thương thế trên người Phì Điểu còn có thể khôi phục nhanh hơn một chút.
Cả đêm bận rộn, Ôn Ngọc Nhuyễn thật sự rất mệt mỏi, cho Phì Điểu đan dược xong liền nằm trên giường mà ngủ thiếp đi.
Sắc trời dần dần sáng lên, sáng sớm sau thu đã mang theo một luồng khí lạnh.
Sau khi Kiều thị làm xong điểm tâm, liền bảo Lam Yến Trầm đi gọi Ôn Ngọc Nhuyễn thức giấc.
Lam Yến Trầm đi tới ngoài cửa phòng Ôn Ngọc Nhuyễn, nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng đợi nửa ngày, cũng không thấy Ôn Ngọc Nhuyễn ra mở cửa.
Nghĩ đến tối hôm qua Ôn Ngọc Nhuyễn có lẽ là một đêm không ngủ, hắn liền xoay người rời đi.
Kiều thị vừa mới bưng cơm lên bàn cơm, thấy Lam Yến Trầm một mình trở về, liền hỏi: “Yến Trầm, Ngọc nhi đâu? Ngọc nhi dậy chưa?”
“Ngọc nhi nói tối hôm qua nàng không ngủ ngon, không muốn ăn điểm tâm, muốn ngủ thêm một chút.” Lam Yến Trầm nói.
Kiều thị nghe lời, bất đắc dĩ cười cười: “Ta dự định chốc lát mang theo ngươi và Ngọc nhi cùng đi lên trấn một chuyến.”
Lam Yến Trầm khó hiểu nhìn về phía Kiều thị.
“Trời lạnh rồi, ngươi và Ngọc nhi đều nên mua thêm quần áo.” Khóe môi Kiều thị lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Ta dẫn các ngươi đi trấn mua chút quần áo, thuận tiện lại mua chút muối, cùng những thứ thiếu khác.”
Thừa dịp bây giờ còn chưa vào đông, những thứ nên mua lại đều phải mua thêm. Nếu là chờ đến mùa đông, đến lúc đó tuyết rơi, trời rét đậm, mà lại đi vào trấn, so với hiện tại tốn nhiều công sức hơn.
Lam Yến Trầm gật gật đầu, nói: “Thẩm, không cần mua thêm quần áo cho ta, quần áo của ta đủ mặc.”
Kiều thị nghe Lam Yến Trầm nói như vậy, trong lòng không khỏi nghẹn ngào, ánh mắt nhìn Lam Yến Trầm cảm thấy đau lòng.
Đứa trẻ này, luôn rất hiểu chuyện.
Thậm chí, có rất nhiều lúc hiểu chuyện đến mức căn bản không giống một tiểu hài tử.



