“Yến Trầm, từ khi ngươi đến nhà của chúng ta, chúng ta đã là một gia đình.” Kiều thị đặt tay lên vai Lam Yến Trầm: “Ngươi cứ việc đem nơi này coi là nhà của chính mình, coi chúng ta là thân nhân của ngươi, không cần khách khí.”
Lam Yến Trầm rũ mắt che đi thần quang trong mắt, chậm rãi nói: “Yến Trầm hiểu rồi.”
“Ăn cơm trước đi, ta đi gọi thúc thúc ngươi cùng đại ca ngươi dậy.” Kiều thị vỗ vỗ bả vai Lam Yến Trầm, đi ra khỏi phòng bếp.
Ăn sáng xong, Ôn Tư Viễn cùng với Lý Trường đi lên trấn, vốn là Kiều Thị muốn nhân dịp cùng bọn họ cùng đi trên một chiếc xe bò, nhưng Ôn Ngọc Nhuyễn còn chưa tỉnh ngủ, bà lại không nỡ đánh thức Ôn Ngọc Nhuyễn, chỉ đành không đi nữa, đổi sang hôm sau.
Ôn Ngọc Nhuyễn ngủ một giấc, thậm chí ngủ đến chạng vạng.
Từ trong phòng bước ra, vừa vặn liền nhìn thấy Lam Yến Trầm đang ở trong sân thu gom thảo dược phơi nắng, Kiều thị thì đang thu quần áo phơi nắng
Ánh vàng hoàng hôn chiếu vào trong sân, chiếu lên sườn mặt Lam Yến Trầm, phác họa ra đường nét ôn nhu.
Trên người Lam Yến Trầm mặc một bộ trường bào màu lam đậm, bên hông thắt đai màu đen, tuy rằng quần áo có chút cũ kỹ, nhưng sạch sẽ gọn gàng, vẫn không cách nào che dấu được vẻ quý phái của hắn.
Lam Yến Trầm nhận thấy có người đang nhìn chằm chằm hắn, quay đầu nhìn về phía Ôn Ngọc Nhuyễn.
Ôn Ngọc Nhuyễn vội vàng dời tầm mắt, làm bộ chuyện gì cũng không có phát sinh, thần sắc tự nhiên đi về phía Kiều Thị.
Kiều Thị nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy Ôn Ngọc Nhuyễn, liền ôn nhu cười: “Con sâu lười rốt cục ngủ no rồi? Bây giờ đang đói phải không?”
Ôn Ngọc Nhuyễn mở to đôi mắt to như trai nho, nhìn Kiều thì cười ngây ngô, gật gật đầu.
Nàng đang rất đói.
Tuy rằng trước khi đi ngủ nàng nuốt sống yêu quái heo rừng, thế nhưng tu vi con yêu quái này thật đáng cười, hiện tại nàng cảm giác linh lực trong cơ thể mình rất dồi dào, thế nhưng dạ dày trống rỗng.
Dựa theo kinh nghiệm của Ôn Ngọc Nhuyễn, nàng nuốt con heo rừng kia, trong vòng bảy ngày tới, nàng hẳn là sẽ không khống chế được sự lười biếng, tham tham…
“Còn chưa tới lúc ăn cơm tối, cơm trưa mẫu thân còn giữ lại cho ngươi, ta đi hâm nóng cho ngươi.” Kiều thị nói.
“Thẩm, để ta.” Lam Yến Trầm còn chưa dứt lời, người đã chạy vào phòng bếp.
Bữa trưa là thịt thỏ còn sót lại của ngày hôm qua, và bắp cải xào, đồ ăn chính là bánh mì ngô. Lam Yến Trầm trước tiên đem bắp cải xào thịt thỏ cho nóng lên.
Ôn Ngọc Nhuyễn cũng đi tới phòng bếp, ngồi trên ghế, một tay nâng má, lắc lư chân, nhìn Lam Yến Trầm bận rộn.
Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lúc Lam Yến Trầm làm việc gì cũng mang tính cách điềm đạm, rõ ràng đang đứng trước bếp lò, nhưng lại làm một việc rất tao nhã, lại có vẻ rất điêu luyện.
Ôn Ngọc Nhuyễn không khỏi nghĩ đến Lam Yến Trầm lúc trước cũng là thiếu gia Lam gia, mà Lam gia là danh môn vọng tộc ở kinh thành, vậy thân phận của hắn tự nhiên là tôn quý, thật không ngờ hắn vậy mà cũng sẽ xuống bếp.
Hiện tại trong phòng bếp chỉ có hai người bọn họ, Kiều thị còn đang bận rộn ngoài sân.
Ôn Ngọc Nhuyễn tâm tư vừa động, liền mở miệng nói: “Lam Yến Trầm, hôn ước giữa ta và ngươi không tính toán nữa nhé?”
Điểm này, nàng cảm thấy Lam Yến Trầm hẳn là cũng nghĩ giống nàng.
Động tác Lam Yến Trầm cầm muôi chậm lại, cũng không thèm nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn, liền lạnh nhạt nói: “Ngươi bây giờ tuổi còn nhỏ, không thích hợp để nói chuyện này.”
Cái trán của Ôn Ngọc Nhuyễn hiện lên hai đường màu đen.
Nàng quên mất rằng nàng là một đứa trẻ bảy tuổi.
“Mặc kệ như thế nào, sau này ta lớn lên sẽ không gả cho ngươi.” Ôn Ngọc Nhuyễn hừ lạnh một tiếng, giọng nói mềm mại mà đầy chắc chắn.
Nàng cũng không biết làm sao, chỉ là nàng nhìn không vừa mắt Lam Yến Trầm, có lẽ do nàng trời sinh tính khí đã không tốt.



