Skip to main content

Trang chủ Phúc Thê Nuôi Trong Nhà Có Không Gian Chương 46: Nào, đến lượt ngươi rồi

Chương 46: Nào, đến lượt ngươi rồi

9:21 sáng – 08/06/2025

Quần yêu bỗng cảm thấy một trận hàn khí từ phía ngoài từ từ bước vào, khí tức lạnh thấu xương đạp thẳng sau lưng bọn chúng, toàn thể đều hướng ra phía ngoài nhìn với nét mặt sợ hãi.
Chỉ nhìn thấy hai búi tóc dễ thương trên đầu của Ôn Ngọc Nhuyễn, choàng trên thân là chiếc áo choàng lông thỏ màu hồng, ngay lúc này chỉ thấy nàng giơ ngón tay, phóng ra một cây trâm ngọc bích, tiến thẳng về phía hông sau của Lão Dương.
“A!!’ còn chưa thể động đến một sợi tóc Tô Đát Kỷ, lão Dương liền ôm eo già của mình nặng nề ngã trên mặt đất, rống từng tiếng rên đau đớn.
Ở bên này, khi Tô Đát Kỷ phát hiện là Ôn Ngọc Nhuyễn, liền chủ động thu đuôi.
Lão Hắc bị Tô Đát Kỷ hất lên không trung quất điên cuồng không có sức chống đỡ, ngã xuống đất cùng theo tiếng nổ lớn.
Lão Hắc bị ném xuống đất đầu váng mắt hoa, sau đó liền nhìn thấy Ôn Ngọc Nhuyễn đang rất nhanh tiến tới gần.
Cẩn thận kiểm tra một vòng Tô Đát Kỷ, Ôn Ngọc Nhuyễn ôn nhu hỏi: “Có sao không?”
“Có chứ, da hắn dày quá, quất đến nỗi đuôi của ta cũng đau theo.” Tô Đát Kỷ ủy khuất mà nói.
Sắc Mặt của Ôn Ngọc Nhuyễn liền trầm xuống, Lão Hắc chút nữa vì những lời này mà tức hộc máu.
“Nhãi ranh từ đâu, còn không cút về nhà bú sữa mẹ?” Lão Hắc khổ sở bò dậy, tức giận quát Ôn Ngọc Nhuyễn.
Hắn cho dù đánh không lại Tô Đát Kỷ chả lẽ lại còn sợ một con nhãi miệng còn hôi sữa.
Hừ, nực cười.
Tô Đắt kỷ dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lão Hắc, sau đó liền ghé sát vào tai Ôn Ngọc Nhuyễn nói nhỏ: “Nhuyễn Nhuyễn, ta đã giúp ngươi phế tu vi của con heo này rồi.”
Ngụ ý chính là, ta đã phế tu vi của hắn, ngươi ăn đi.
Ôn Ngọc Nhuyễn vui vẻ, nắm lấy bàn tay nõn nà của Tô Đát Kỷ: “Không hổ là người của ta, hiểu ý của ta lắm.”
Tô Đát Kỷ nghe xong cúi đầu ngượng ngùng, bộ dáng kiều mị kia khiến Lão Hắc thèm thuồng xanh cả mắt.
“Nha đầu chết tiệt, nàng ta là nữ nhân của ta!” Lão Hắc cực kỳ ghen tị, giận dữ lườm Ôn Ngọc Nhuyễn!
Hắn cũng muốn sờ bàn tay trắng nõn của hồ ly tinh, lại không ngờ bị một con nhãi choàng lông thú hớt tay trên.
Thấy Lão Hắc lại dám dùng loại từ ngữ không tôn trọng này nói Tô Đát Kỷ, ánh mắt của Tô Đát Kỷ lạnh dần: “Đầu heo chết tiệt, ngươi tìm chết! “
Lão Hắc khinh thường cười ha ha, móng heo vén lông heo trên đỉnh đầu, khuênh hoang hỏi: “Tiểu nha đầu ngươi có thể làm gì ta? Chẳng lẽ ngươi còn có thể ăn thịt ta sao?”
Nói xong, Lão Hắc và Lão Dương nhìn nhau cười.
Ánh hàn quang lưu chuyển trong mắt Ôn Ngọc Nhuyễn, mở ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn hướng về phía Lão Hắc.
Ngay lúc này, một trận cuồng phong vô hình rít lên, nhấn chìm thân thể Lão Hạc.
Lão Hắc chân đứng vững, sau đó cả thân thể bị cuồng phong cuốn lên không ngừng quay cuồng!
Trong phút chốc, cuồng phong giận dữ, một cỗ hấp xà lực cường đại làm cho Lão Hắc xoay tròn càng thêm lợi hại, thân thể mập mạp không khống chế được mà bay tới Ôn Ngọc Nhuyễn.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy! “Lão Hắc phát hiện mình càng tới gần Ôn Ngọc Nhuyễn, thân thể sẽ trở nên càng nhỏ bé, hơn nữa hắn dùng hết toàn thân ngăn cản, vẫn là tránh không thoát quấn lấy đoàn cuồng phong quấn lấy nó.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Ôn Ngọc Nhuyễn, trong lòng lão Hắc bỗng nhiên dâng lên dự cảm không tốt, sau đó kêu thảm thiết, bị Ôn Ngọc Nhuyễn nuốt vào!
Ầm!
Cùng lúc này, chúng yêu trong gian phòng náo động, đồng loạt lui về phía sau một bước.
Chúng yêu giống như gặp quỷ nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn, Ôn Ngọc Nhuyễn thì ở trước mắt bao người lại ợ lên rất kiêu ngạo trước mắt mọi người.
“Ợ, ăn no rồi.” Ôn Ngọc Nhuyễn sờ sờ cái bụng nhỏ, sau đó nheo mắt lại, mỉm cười nhìn về phía lão Dương đã bị biểu hiện của nàng dọa đến hiện nguyên hình: “Bây giờ, đến phiên ngươi…”