Cho dù Lam gia có thế lực, nhưng chứa không nổi một đứa nhỏ giỏi như vậy, sau khi cha mẹ Lam Yến Trầm qua đời, liền đuổi hắn ra khỏi Lam gia.
“Ta về phòng đây, ngươi nghỉ ngơi đi.” Lam Yến trầm mở lời, đánh gãy mạch suy nghĩ của Ôn Ngọc Nhuyễn.
Nói xong, hắn liền bước chân đi ra ngoài cửa.
Khi Lam Yến Trầm đi ngang qua Ôn Ngọc Nhuyễn, Ôn Ngọc Nhuyễn bỗng nhiên vươn tay, nắm lấy góc áo hắn.
Không thể không dừng bước, Lam Yến Trầm cúi xuống nghiêng mắt nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn.
“Ngươi đã ở trong phòng ta bao lâu rồi?” Ôn Ngọc Nhuyễn hỏi.
“Không lâu.” Lam Yến Trầm thản nhiên nói.
Hai người lúc này đang cách rất gần nhau, Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn quầng mắt thâm của Lam Yến Trầm cùng vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt mày, liền biết hắn đang nói dối, hắn rõ ràng là một đêm không ngủ, không chừng là ở chỗ này chờ nàng rất lâu.
“Khụ khụ… Chuyện ta đêm nay đi ra ngoài không được nói cho phụ mẫu ta biết.” Ôn Ngọc Nhuyễn trong nháy mắt liền bỏ đi ý định dùng thuật mị đồng đối với Lam Yến Trầm, khiến hắn quên đi chuyện hắn đến phòng nàng.
Thuật mị đồng là một kỹ năng truyền thừa sau khi nàng cắn nuốt một con hồ yêu ngàn năm trong kiếp trước. Nàng trời sinh bảy hồn sáu phách đều bất đồng với người thường, có thể sử dụng linh phệ thuật thôn phệ yêu tộc, sau đó hấp thu kỹ năng yêu tộc.
Đương nhiên, Linh Phệ Thuật cũng có nhược điểm. Ví dụ nàng chỉ có thể thôn phệ yêu tộc thực lực yếu hơn nàng, nếu không nàng sẽ có nguy cơ bạo thể mà chết. Bình thường thôn phệ qua một yêu tộc, nàng chỉ có thể nội trong bảy ngày tùy ý sử dụng tất cả kĩ năng của con yêu quái đó, hơn nữa trong vòng bảy ngày này, cơ thể nàng sẽ thừa hưởng thói quen sống của con quái vật đó một cách không kiểm soát.
Mà thuật mị đồng, là một kĩ năng mà Ôn Ngọc Nhuyễn truyền thừa vĩnh viễn, lúc trước nàng vì cứu Tô Đát Kỷ mà tiêu diệt con hồ yêu ngàn năm kia, Tô Đát Kỷ vì cảm tạ nàng, tặng cho nàng huyết linh, cho nên nàng có thể vĩnh viễn sử dụng các kỹ năng thiên tính của Hồ tộc.
Đúng như tên gọi của nó, thuật mị đồng, chính là thông qua ánh mắt, dùng mị thuật để mê hoặc tâm trí đối phương, khống chế tinh thần đối phương. Để thi triển cần hao phí linh lực và tinh thần lực.
Vừa rồi Ôn Ngọc Nhuyễn trước khi từ Giang gia trở về, có dùng qua thuật mị đồng lên Giang phu nhân.
Giang phu nhân chỉ người thường, không có tu vi, bị thi triển thuật mị đồng, sẽ gây ảnh hưởng cho thân thể nàng, khiến cho nàng bị đau đầu.
Trong mắt Ôn Ngọc Nhuyễn, Lam Yến Trầm cũng là một người bình thường, nhưng hiện tại, nàng bỗng nhiên không muốn sử dụng thuật mị đồng với hắn.
Lam Yến Trầm nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn, thấy vành tai nho nhỏ của nàng nhiễm ửng đỏ mỏng manh, rõ ràng là biểu hiện chột dạ, đáy mắt liền thoáng qua nhanh chóng hiện lên ý cười.
“Ta không có rảnh rỗi để mà đi cáo trạng ngươi. Nhưng nếu ngươi không muốn để cho phụ mẫu ngươi lo lắng, về sau vẫn buổi tối không nên lén chạy ra ngoài.” Lam Yến Trầm nói xong, đem bàn tay nhỏ bé của Ôn Ngọc Nhuyễn nắm lấy góc áo hắn ra, mở cửa phòng, bước chân đi ra ngoài.
Ôn Ngọc Nhuyễn quay đầu nhìn bóng lưng Lam Yến Trầm, bĩu môi.
Nhìn cái dáng vẻ nghiêm túc dạy dỗ người khác của tiểu gia hỏa này trông cũng không tệ.
Lười biếng mà ngáp một cái, Ôn Ngọc Nhuyễn khoá cửa phòng lại, sau đó liền niệm chú ngữ tiến vào Yêu Lâu.
Yêu Lâu nằm trên đỉnh Vạn Chi giáp ranh giữa nhân giới và yêu giới.
Trên đỉnh Vạn Chi quanh năm là một khung cảnh băng tuyết ngập trời, thời tiết vô cùng khắc nghiệt.
Nhưng trong băng thiên tuyết địa này, tiểu lâu ba tầng tinh xảo đứng sừng sững ở rìa vách núi, cửa tiểu lâu treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ lớn, ngói lưu ly tỏa ra ánh sáng dịu dàng và lộng lẫy lưu chuyển trong bóng đêm.



