Skip to main content

Trang chủ Trọng Sinh Quỷ Đồng Thiên Y Chương 93: Đội hành động đặc biệt

Chương 93: Đội hành động đặc biệt

10:02 sáng – 05/06/2025

Mồ hôi chảy đầy trên trán Lưu Thượng. Sao chuyện lại tới nước này chứ? Tại sao lại như vậy chứ? Những người bên trong chết hết rồi à, sao tới lúc này còn không mở cửa cho mình?
Ngay khi Lưu Thượng vô cùng nóng ruột ở trong đó, một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên. Lưu Thượng giật mình mà ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cục trưởng Lưu bố mình đang dẫn thị trưởng Uông bước nhanh tới.
Thấy con trai mình, cục trưởng Lưu vội vàng bước nhanh vài bước tới cạnh Lưu Thượng, khẽ hỏi: “Thằng nhóc, người đâu?”
Bây giờ Lưu Thượng cũng không dám nhìn vào mắt ông già mhà mình. Anh ta hơi yếu ớt nâng ngón tay chỉ về phía cửa phòng thẩm vấn: “Ở đây, ở đây, ở trong đó. Cửa bị khóa trái.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt cục trưởng Lưu thay đổi vài lần. Một khi phòng thẩm vấn bị khóa trái đã chứng tỏ cái gì, cục trưởng cục cảnh sát như ông ta đương nhiên rất rõ ràng. Vậy nói cách khác…
Lúc này thị trưởng Uông cũng đã đi tới đối diện. Mặt ông ta đen lại, lạnh lùng nhìn lướt qua cục trưởng Lưu và Lưu Thượng. Ông ta nghe thấy lời vừa rồi của Lưu Thượng nên trầm giọng quát: “Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đập khóa cho tôi!”
Lời thị trưởng Uông vừa dứt, một chiếc Jeep quân dụng, một chiếc xe chở quân nhân quân dụng dừng trong viện của cục cảnh sát, sau đó bố con Giang Hải và Giang Nguyệt Hàn trầm mặt bước xuống từ xe Jeep chuyên dụng. Có một đám quân nhân đang mặc đồ ngụy trang cũng bước trên chiếc xe chở quân nhân sau lưng họ xuống, đi theo hai người Giang Hải và Giang Nguyệt Hàn vào cục cảnh sát.
Vì vậy thị trưởng Uông và cục trưởng Lưu còn chưa kịp đập cửa thì đã thấy hai người Giang Hải và Giang Nguyệt Hàn dẫn một đội quân nhân gồm hơn năm mươi người võ trang đầy đủ bước vào.
Thị trưởng Uông từng gặp Giang Hải hai lần cho nên vừa thấy ông ấy tới đã qua nghênh đón: “Tư lệnh Giang, sao ông lại tới đây?”
Giang Hải liếc thị trưởng Uông, giọng điệu lạnh nhạt mà uy nghiêm đáng sợ: “Thị trưởng Uông, cậu ấm nhà cục trưởng Lưu của các vị mang theo người bắt người của chúng tôi vào cục cảnh sát, còn giữ một trăm nghìn tiền đặt cọc hai chiếc Land Rover và SUV của họ. Chuyện này tôi không tới nói rõ lí lẽ sao được?”
Lưu Thượng bên kia đã nhận ra Giang Nguyệt Hàn, vì vậy sắc mặt anh ta cũng trở nên không đẹp mắt. Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ thiếu niên và thiếu nữ này là quân nhân thật? Nhưng không đúng, tuổi của họ không đúng.
Lưu Thượng nghĩ trong lòng rồi mở miệng nói: “Họ còn chưa thành niên mà, sao lại…”
Nhưng Lưu Thượng còn chưa nói hết lời đã bị Giang Nguyệt Hàn cắt ngang: “Chưa thành niên thì làm sao? Họ là thành viên đội hành động đặc biệt của chúng tôi. Thằng nhóc cậu có biết đội hành động đặc biệt là gì không?”
Lưu Thượng chưa từng nghe danh từ đội hành động đặc biệt này nhưng thị trưởng Uông và bố của Lưu Thượng lại từng nghe. Rốt cuộc họ đã hiểu rõ vì sao bắt hai đứa bé này lại kinh động tới cả tư lệnh Giang.
Tuy đội hành động đặc biệt được sắp xếp tại quân khu nhưng do trung ương trực tiếp lãnh đạo. Hơn nữa mỗi thành viên đội hành động đặc biệt rất không tầm thường. Họ không chỉ thông thạo các loại súng ống, kỹ thuật giết người trong lúc đọ sức một cách khéo léo mà nghe nói từng người còn có lĩnh vực sở trường của mình. Hoặc nói chính xác hơn họ đều là sự tồn tại NO.1 trong lĩnh vực sở trường.
Cho nên quốc gia rất coi trọng đội hành động đặc biệt này. Lần này vậy mà Lưu Thượng lại chọc tới trên đầu đội hành động đặc biệt.
Cục trưởng Lưu tức giận trong lòng. Bây giờ ông ta rất hối hận vì sao mình vẫn luôn quá cưng chiều đứa con trai này. Tuy trước kia lúc con trai không có việc gì làm đều sẽ chọc phải chút chuyện nhưng ông ta là người làm bố vẫn có thể bảo vệ được. Thế nhưng lần này dù ông ta có muốn bao che cũng có lòng mà không có sức. Hơn nữa nếu làm chuyện này không tốt, vị trí dưới mông ông ta cũng khó mà giữ được.
Bây giờ Lưu Thượng đứng sau lưng bố mình nhưng không dám nói thêm cái gì. Anh ta đã hiểu lần này mình thực sự chơi hơi quá giới hạn.
“Thị trưởng Uông, bây giờ nói cho tôi biết người có bên trong không?” Giang Hải lạnh lùng hỏi.
Thị trưởng uông hơi khó xử mà nhìn về phía cửa phòng thẩm vấn. Ánh sáng lạnh bắt đầu chuyển động trong đáy mắt Giang Nguyệt Hàn. Anh ta bước vài bước tới trước cửa, nhấc chân đá mạnh lên đó. Vì vậy mọi người sợ hãi mà chứng kiến cánh cửa kia lại bị đá văng thẳng ra ngoài nhưng rất rõ ràng là dường như Giang Hải đã coi như không thấy gì chuyện này từ lâu rồi. Ông ấy nhấc chân bước vào nhưng lại hoảng hốt mà thấy từng cảnh sát mặt mũi bầm dập đang nằm đầy đất, còn thiếu nữ lại có vẻ mặt thư giãn thích ý mà ngồi trên ghế. Khi cô thấy ông ấy bước vào thì mỉm cười, sau đó nói: “Mai Trường Ca ở sát vách!”
Nghe thấy lời Tiêu Triết, Giang Nguyệt Hàn nói thẳng: “Đá cửa phòng sát vách cho tôi!”
Tiếng anh ta vừa chấm dứt thì một tiếng “rầm” vang lên, lập tức cánh cửa phòng sát vách cũng bị đá văng ra ngoài. Vậy nên Mai Trường Ca đi tới đối diện rất nhanh: “Tiểu Triết em không sao chứ?”
Tiêu Triết lắc đầu nhưng cô lại nhìn về phía Giang Hải và Giang Nguyệt Hàn, lắc lắc cái còng trên cổ tay mình: “Vị cậu ấm Lưu kia sai người còng hai chúng cháu lại. Hai chúng cháu rất phối hợp để đồng chí cảnh sát làm việc, nói muốn đối chất với cô Trương ở cửa hàng 4S kia. Vậy mà lại có nhiều cảnh sát cầm gậy cảnh sát tới định đánh chúng cháu. Nói gì thì chúng cháu cũng là người nộp thuế, nói khó nghe thì cục trưởng Lưu, các ông còn là do người nộp thuế chúng tôi nuôi đấy. Còn cả cậu cả Lưu Thượng của cục trưởng Lưu hẳn cũng không phải người trong ngành cảnh sát vậy mà lại có thể dẫn cảnh sát đi bắt người?”
Tiêu Triết dứt lời thì nhìn Giang Nguyệt Hàn: “Mời một luật sư cho em. Em cần luật sư giỏi!”
Giang Nguyệt Hàn gật đầu: “Biết rồi, yên tâm đi!”
Sắc mặt cục trưởng Lưu tối sầm nhưng thị trưởng Uông lại trừng ông ta một cái. Thị trưởng Uông đã nói với cục trưởng Lưu từ trước là phải ràng buộc Lưu Thượng cho tốt, không được để thằng nhóc này càn quấy tiếp, xem đi, bây giờ đã đá trúng tấm sắt rồi: “Nhanh đi mở còng tay ra.”
Cục trưởng Lưu vội vàng gật đầu: “Được, được!” Sau đó ông ta vừa lấy chìa khóa ra vừa đi tới cạnh Tiêu Triết nhưng thật không ngờ thiếu nữ này lại khoát tay, vốn không để ông ta mở còng tay ra: “Lúc đó tôi đã nói còng chúng tôi lại rất dễ dàng nhưng muốn mở ra thì rất khó. Sao, hẳn lời này anh Lưu còn chưa quên đúng không!”
Giang Hải bước vài bước tới cạnh Tiêu Triết, sao đó lạnh lùng nhìn thoáng qua cục trưởng Lưu và thị trưởng Uông: “Nếu hai vị không nhanh chóng cho tôi một câu trả lời thuyết phục thì e rằng tôi phải báo chuyện này lên rồi.”
Giang Nguyệt Hàn cúi đầu thấy hai cổ tay trắng nõn của Tiêu Triết đã bị cọ vào vừa đỏ vừa sưng, hơn nữa còn có chỗ bị xước da, thậm chí còn có máu tươi chảy ra thì giữa hai hàng mày anh ta cau chặt lại: “Ngay cả người bị tình nghi họ cũng không phải, các ông cứ độc ác như vậy à? Đi, Tiểu Triết, chúng ta đi giám định vết thương trước.”
Thị trưởng Uông vội vàng bày ra khuôn mặt tươi cười: “Tư lệnh Giang, ông thấy chuyện này phải giải quyết thế nào?”
Giang Hải không nói gì mà nhìn về phía Tiêu Triết: “Tiểu Triết, cháu nói đi.” Thái độ rất rõ ràng là tư lệnh Giang ông là hậu thuẫn vững chắc của Tiêu Triết.
Tiêu Triết mỉm cười: “Thị trưởng Uông, chuyện này chúng ta vẫn phải bàn bạc lại cho tốt. Hơn nữa bây giờ trước mặt thị trưởng Uông, tôi muốn báo cảnh sát. Một là cô Trương của cửa hàng 4S lừa đảo của tôi một trăm nghìn tiền mặt. Hai là cậu ấm Lưu Thượng và cô Trương cướp hai chiếc xe Land Rover và SUV của chúng tôi. Ba là những cảnh sát kia tùy tiện tới cửa hàng 4S bắt người. Bốn là những người trên đất này cố ý gây thương tích cho tôi. Còn nữa, vốn là họ muốn giết tôi nhưng không biết là thân là nhân viên cảnh sát cố tình phạm pháp thì tội có tăng thêm một bậc không.”
Bây giờ miệng cục trưởng Lưu đầy cay đắng. Ông ta đưa ánh mắt cầu cứu về phía thị trưởng Uông. Ông ta là người của thị trưởng Uông đó, cho nên bây giờ người có thể cứu ông ta chỉ có thị trưởng Uông. Nếu thị trưởng Uông không cứu ông ta thì ông ta và cả con trai cưng đều sẽ xong đời.
Ánh sáng chớp lóe trong đáy mắt Giang Nguyệt Hàn. Không biết sao thằng nhóc Giang Nguyệt Hiên kia còn chưa tới.
Giang Nguyệt Hiên mà Giang Nguyệt Hàn vừa nghĩ tới là đời thứ ba nhà họ Giang. Đời thứ ba nhà họ Giang chỉ có tổng cộng ba người. Giang Nguyệt Hàn vào quân giới, Giang Nguyệt Hiên vào chính giới, Giang Nguyệt Bạch vào y giới có điều anh ta cũng đặt kế hoạch cho mình là phát triển trong thương giới.
Bây giờ Giang Nguyệt Hiên là thư ký của Ban Kỷ luật thanh tra.
Khi thấy Giang Nguyệt Hiên dẫn người của ban Kỷ luật thanh tra tới, không chỉ cục trưởng Lưu mà ngay cả thị trưởng Uông cũng thay đổi sắc mặt.
Phải biết rằng trong lãnh đạo quốc gia bây giờ đang chia làm hai phe. Một phe là Tô, một phe là Hoàng. Mà thị trưởng Uông và cục trưởng Lưu là phe Hoàng. Về phần người nhà họ Giang đêu thuộc phe Tô.
Nếu chuyện này mà người ban Kỷ luật thanh tra không tới thì còn đỡ. Bây giờ họ tới, vậy đã chắc chắn là căng thẳng rồi.
Vẻ mặt Giang Nguyệt Hiên nghiêm túc, nhìn lướt qua mọi người ở đây rồi nói: “Ban Kỷ luật thanh tra nhận được tố cáo đồng chí Lưu Văn Thắng vậy mà lại nuông chiều con của ông ta là Lưu Thượng tác oai tác quái ở cục cảnh sát, chẳng những chiếm đoạt tiền của dân mà còn tùy tiện bắt người muốn tra tấn bức cung…”
Giang Nguyệt Hiên đọc một hàng dài tội danh rồi ném lại một câu: “Dẫn đi!”
Vì vậy, hai bố con Lưu Văn Thắng và Lưu Thượng bị người của Ban Kỷ luật thanh tra mang đi, những cảnh sát tham gia vào chuyện hôm nay cũng bị người của Ban Kỷ luật thanh tra khống chế.
“Tiểu Triết yên tâm, tiền và xe của các em sẽ được trả về rất nhanh.” Giang Nguyệt Hàn khẽ giải thích một câu với Tiêu Triết.
Tiêu Triết khẽ gật đầu rồi mới để Giang Nguyệt Hàn mở còng tay ra cho mình. Lần này xem ra cuối cùng Lưu Thượng đã hãm hại bố của mình, vô cùng hả lòng hả dạ.
Còn thị trưởng Uông bên cạnh tuy sắc mặt có vẻ không tốt nhưng vẫn thầm hạ quyết tâm tỏng lòng tuyệt đối không thể trêu chọc thiếu nam và thiếu nữ này. Hậu quả của việc trêu chọc quá nghiêm trọng.
Nhưng trận này còn chưa được trút giận xong. Giang Nguyệt Hàn lại dẫn năm mươi anh em xông về phía cửa hàng 4S, lần này hoàn toàn đập phá cửa hàng 4S một cách triệt để.
Sau đó ông chủ cửa hàng 4S trăm phương ngàn kế cầu xin ông nội, nói bà nội liên lạc với Giang Nguyệt Hàn, muốn cầu xin Giang Nguyệt Hàn buông tha cho họ. Giang Nguyệt Hàn nói: “Cầu xin buông tha thì có thể nhưng nhất định phải để bạn tôi nguôi giận. Vậy anh sửa sang cửa hàng 4S của anh lại cho tốt một chút. Nhớ là nguyên liệu gì đó đều phải dùng thứ tốt nhất rồi để bạn tôi đập ba lần. Chuyện này coi như xong!”