Skip to main content

Trang chủ Trọng Sinh Quỷ Đồng Thiên Y Chương 87: Coi thường lửa giận của Tiêu Triết

Chương 87: Coi thường lửa giận của Tiêu Triết

10:01 sáng – 05/06/2025

Mà đúng lúc hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca tiến lên, đã có một người bảo vệ ở bên trong mở cửa ra, hiển nhiên là ông ta không ngờ mình sẽ thấy hai gương mặt xa lạ, vì vậy làm hành động theo thói quen, rút súng bên hông ra ông ta rất nhanh nhắm vào Tiêu Triết: “Là ai?”
Hai người Giang Nguyệt Bạch và Lí Nghĩa đều kinh sợ, bảo vệ ở đây rất nghiêm ngặt, trách thì phải trách Giang Nguyệt Bạch bởi vì hôm nay anh ta tìm được thiên y Tiêu gia, rất kích động cộng với tình thế cấp bách anh ta liền quên mất một khi một dẫn người xa lạ tiến vào đại viện, như vậy phải gọi điện báo cho bảo vệ ở đây mới được, thế nhưng hiện tại rõ ràng là chậm rồi.
Mắt Mai Trường Ca hơi nheo lại, thế nhưng anh không ra tay, anh biết chắc chắn Tiêu Triết sẽ tự mình đối phó được.
Lúc này người bảo vệ kia cũng nhìn thấy Giang Nguyệt Bạch, lập tức mắt ông ta hơi chớp, mà giờ phút này Tiêu Triết hơi hơi cúi người, tiếp theo cơ thể cô xoay tròn, sau đó mọi người chưa kịp phản ứng thì cô đã đá một phát mạnh vào tay bảo vệ, nhanh, hiểm, chuẩn là ba điều để miêu tả cú đá hoàn mỹ của Tiêu Triết, phải nói rằng động tác của Tiêu Triết quá nhanh, lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng thì súng lục đá bị đá bay.
Người bảo vệ kia cũng rất ngạc nhiên, ông ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ rằng cô gái kia lại một phát đá bay súng lục của mình, vì vậy bảo vệ cũng không dám chần chừ, lập tức nắm chặt hai tay, muốn dùng chân đá vào đầu Tiêu Triết.
Vẻ mặt Giang Nguyệt Bạch thay đổi, anh ta vội quát: “Chú Trần dừng lại, cô Tiêu là khách cháu mời đến!”
Mà lúc này tay Tiêu Triết cũng đã nắm chặt tay chú Trần, mấy sợi tóc trên trán cô gái bị gió thổi bay, lộ ra cái trán trơn bóng, cô gái giương mắt nhìn chú Trần, khóe miệng cô nhếch lên trái lại để lộ hàm răng trắng, mà giây tiếp theo động tác của cô gái rất nhanh, hai nắm đấm của cô bỗng hướng về phía chú Trần, sau đó nắm đấm của cô gái hướng về bụng của chú Trần.
Vốn dĩ lúc chú Trần nghe thấy tiếng quát của Giang Nguyệt Bạch thì đã dừng tay, nhưng nhìn thấy cô gái này có thể nắm lấy nắm đấm của ông ta, trong khoảng thời gian ngắn cũng rất cao hứng, nếu cô gái này không dừng tay, như vậy ông ta cũng rất bằng lòng tiếp đón, vì thế hai người họ một già một trẻ, đánh nhau trước mặt ba người Giang Nguyệt Bạch, Lí Nghĩa và Mai Trường Ca.
Khóe miệng Lí Nghĩa giật giật, ông ta không nghĩ tới mục đích đến đây là như vậy, thì ra là đến để làm vai phụ trong màn đánh võ, Lí Nghĩa ông ta chính là một bác sĩ, thật đúng là ông ta không biết đánh nhau, nhìn hai bóng người một trắng một xanh bên kia, lại có thể đánh nhau ác liệt như thế, Lí Nghĩa không nhịn được lùi về sau hai bước, ông ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, không muốn bị một già một trẻ kia làm cho bị thương.
Vẻ mặt Giang Nguyệt Bạch hơi bất đắc dĩ nhìn Mai Trường Ca bên cạnh: “Cậu Mai, cậu xem…”
Mai Trường Ca cũng mỉm cười trái lại không để ý nói: “Yên tâm đi, anh Giang, Tiểu Triết sẽ không đả thương chú Trần kia đâu.”
Khóe miệng Giang Nguyệt Bạch giật giật, không phải anh ta sợ Tiêu Triết đả thương chú Trần được không, anh ta sợ với sức mạnh của chú Trần sẽ khiến Tiêu Triết bị thương, nếu như vậy thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Vốn đang muốn bảo Mai Trường Ca khuyên nhủ Tiêu Triết, làm cho cô dừng tay, vừa rồi Giang Nguyệt Bạch thấy rất rõ ràng, chú Trần có ý muốn dừng tay thế nhưng Tiêu Triết lại không chịu thôi.
Hơn nữa cái đó, Giang Nguyệt Bạch anh ta cũng không phải một người ngu ngốc, đã sớm nhìn ra quan hệ của Tiêu Triết và Mai Trường Ca là không bình thường, nghĩ Mai Trường Ca cũng không muốn Tiêu Triết bị thương, thế nhưng không ngờ rằng Mai Trường Ca không những không khuyên Tiêu Triết dừng tay mà còn nói Tiêu Triết sẽ không đả thương chú Trần.
Bản lĩnh của chú Trần thế nào, có một lần chính mắt Giang Nguyệt Bạch chứng kiến một mình chú Trần giết chết mười mấy tên muốn ám sát ông nội, mười mấy người đối thủ kia cũng đều là cao thủ, thế nhưng chú Trần đổi lấy mười mấy mạng người kia là một vết thương nhỏ.
Nói cách khác, nói một câu thì là chú Trần là cao thủ chân chính có kinh nghiệm từ những cuộc chém giết nhau.
Đương nhiên Mai Trường Ca nhìn thấy sự lo lắng của Giang Nguyệt Bạch, vì thế thiếu niên mỉm cười: “Yên tâm đi, có tôi ở đây chú Trần kia của anh sẽ không đả thương được Tiểu Triết đâu, với lại Tiểu Triết chưa từng so chiêu với cao thủ như vậy, cho nên điều này đối với cô ấy không có hại, dù sao một người phụ nữ có khả năng tự bảo vệ bản thân thì cũng tốt hơn.”
Giang Nguyệt Bạch âm thầm lè lưỡi, nếu là lúc này không phải đàn ông đều nói, bản thân đứng che mưa chắn gió cho phụ nữ sao, thế nhưng ý nghĩ của Mai Trường Ca thật ra cũng rất đặc biệt.
Mai Trường Ca giống như hiểu được tâm tư của Giang Nguyệt Bạch, anh mỉm cười nhìn Tiêu Triết: “Tiểu Triết không phải là một người cam tâm tình nguyện đứng sau lưng người khác và chờ người đó bảo vệ, cho nên thật ra tôi thích đứng phía sau cô ấy hơn, đợi đến khi cô ấy thật sự gặp nguy hiểm đúng lúc đó tôi sẽ tiến lên ngăn cản nguy hiểm đó cho cô ấy.”
Giang Nguyệt Bạch nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, ánh mặt trời chiếu xuống càng làm nổi bật một bên mặt vô cùng tuấn tú của thiếu niên, liếc mắt nhìn một cái thì ảo như tiên, thế nhưng giờ phút này trên khuôn mặt tuấn tú đó còn có cả sự kiên định.
Rất nhanh cuộc đấu giữa Tiêu Triết và chú Trần cũng kết thúc, bàn tay to lớn của chú Trần đưa ra rất nhanh, chưa đợi Tiêu Triết phản ứng thì tay đã đặt trên đầu cô.
“Tiểu nha đầu xong rồi!” Chú Trần cười ha ha, không thể không nói hôm nay đấu với nha đầu này một trận rất thích.
Thế nhưng Tiêu Triết không phải là người dễ dàng nhận thua, cô trợn mắt sau đó uốn ngón tay, vì thế một cây kim màu bạc lấp lánh xuất hiện giữa các ngón tay của cô, sau đó cô gái mỉm cười, cây kim màu bạc kia liền đâm về phía lòng bàn tay của chú Trần.
“Tiểu Triết!” Đúng lúc này giọng Mai Trường Ca vang lên, với lại lúc này thiếu niên cũng tiến lên, đã đi đến trước mặt Tiêu Triết, duỗi tay cầm lấy cổ tay cô gái.
Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, Tiêu Triết vẫn có chút không phục nói: “Thế nhưng tôi còn chưa thể hiện hết bản lĩnh của mình ra đâu.”
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không chịu thua trước mặt, Mai Trường Ca mỉm cười: “Em, em chưa thể hiện hết bản lĩnh ra, chú Trần người ta cũng vậy chưa thể hiện hết bản lĩnh ra đâu.”
Nghe được lời này, Tiêu Triết chớp chớp mắt nhìn về phía chú Trần, lúc này Giang Nguyệt Bạch cũng mỉm cười nói: “Đó là thật, kỹ năng bắn súng của chú Trần là hạng nhất, hơn nữa trên người chú ấy không phải chỉ có một khẩu thôi đâu! Hơn nữa nếu vừa rồi không phải chú Trần thấy anh, biết em là anh mời đến, em cũng không dễ dàng đá rơi súng lục trong tay chú ấy đâu.”
Tiêu Triết liếc mắt coi thường, sau đó cô còn thật sự đánh giá chú Trần trước mặt, đây là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, có làn da rất đen, bộ dáng rất bình thường, thế nhưng cơ thể cường tráng tràn đầy sức mạnh, người như vậy không phải cao thủ thì là cái gì.
Tiêu Triết rất nhanh cũng cười: “Chú Trần nếu về sau lúc rảnh rỗi, cháu sẽ đến xin chú dạy bảo, đến lúc đó chú Trần không cần nương tay đâu nhé!”
Chú Trần cũng rất yêu thích tiểu nha đầu xinh đẹp này, chú Trần lập tức gật đầu: “Được, chú Trần chờ.”
Lúc này Giang Nguyệt Bạch cũng bước lên: “Được rồi, cuối cùng hai người cũng đánh xong, bây giờ đi đến gặp ông nội tôi thôi.”
Chú Trần nhìn về phía Giang Nguyệt Bạch, tình hình hiện tại của ông cụ không thể gặp khách, Giang Nguyệt Bạch vội giải thích một câu: “Chú Trần không cần lo lắng, Tiểu Triết chính là người thiên y Tiêu gia, hôm nay cháu mời cô ấy đến đây để chữa bệnh cho ông nội.”
Nghe được lời này, bây giờ chú Trần mới biết cô gái trước mặt lại có thể là người của ẩn thế gia tộc, chú Trần đã nghe rất nhiều lần về thiên Tiêu gia từ ông cụ, thế nhưng vẫn chưa thấy người của nhà họ Tiêu, hơn nữa sau khi ông cụ sinh bệnh, Giang Nguyệt Bạch vẫn suy nghĩ các cách để tìm được thiên y Tiêu gia, thế nhưng ẩn thế gia tộc này rất khó tìm kiếm, thật không ngờ hôm nay Giang Nguyệt Bạch lại tìm được rồi.
Vì thế nụ cười trên mặt chú Trần cũng chân thành hơn, lập tức dẫn Tiêu Triết và Mai Trường Ca vào phòng.
Lúc này ông cụ Giang đang nằm trong phòng ngủ trong cùng, trên người ông cắm các ống, các máy móc tinh vi liên tục hoạt động, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh.
Một y tá đang ghi chép đủ thứ, nhìn thấy Giang Nguyệt Bạch đi đến, y tá vội đưa bản ghi chép trong tay cho anh ta: “Bác sĩ Giang, tất cả số liệu hôm nay của ông cụ Giang đều rất bình thường.”
Giang Nguyệt Bạch cầm lấy bản ghi chép rồi nhìn nhìn, sau đó mới đưa lại, thế nhưng anh ta cũng nhìn Tiêu Triết nói: “Tiểu Triết, em xem…”
Đương nhiên Tiêu Triết hiểu được ý tứ của Giang Nguyệt Bạch, cô cũng không từ chối, đi thẳng đến trước giường ông cụ Giang, nhẹ nhàng nhấc chăn lên, cầm tay ông cụ Giang, vì vậy hai ngón tay đặt ở cổ tay ông cụ Giang, bắt mạch cũng không lâu lắm, Tiêu Triết giơ tay lên kết thúc.
“Thế nào?” Giang Nguyệt Bạch cẩn thận mở miệng hỏi, mà chú Trần và viện trưởng Lí Nghĩa bên cạnh tuy hai người họ không hỏi nhưng vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Tiêu Triết, hiện tại bọn họ rất khẩn trương, bọn họ rất lo lắng sẽ nghe được rằng không thể cứu được ông cụ Giang từ miệng Tiêu Triết.
Tiêu Triết lại đặt hai tay của ông cụ Giang vào trong chăn, sau đó đè thấp giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài nói.”
Đi ra bên ngoài, Tiêu Triết cũng không đợi Giang Nguyệt Bạch hỏi thì đã nói thẳng: “Tình trạng của ông cụ Giang rất không tốt, kinh lạc trong cơ thể ông đã bị lấp kín, tuy rằng nghiêm trọng nhưng không phải không thể chữa được.”
Nghe được câu trước bọn họ cảm thấy không có hy vọng, thế nhưng không nghĩ đến câu sau đột nhiên bọn họ lại có hy vọng.
Giang Nguyệt Bạch vội vàng hỏi: “Cách gì, chúng tôi cần làm cái gì?”
Tiêu Triết nhướng mày: “Đầu tiên tôi cần mấy người tin tưởng tôi hoàn toàn, bởi vì muốn ông cụ Giang tỉnh lại, tôi sẽ sử dụng chút thủ đoạn không bình thường, mà thủ đoạn đó đối với bác sĩ là không thể chấp nhận được.”
Giang Nguyệt Bạch ngơ ngẩn, nhưng sau khi nghĩ nghĩ anh ta vẫn gật đầu: “Được.”
“Thứ hai, tôi cần anh chuẩn bị giúp tôi một ít dược liệu, dược liệu đó đươc chuẩn bị càng sớm càng tốt, để tôi làm thuốc cho ông cụ Giang, và thuốc tắm nữa.”
Giang Nguyệt Bạch gật đầu ngay lập tức.
Tiêu Triết nhìn thoáng qua Mai Trường Ca, sau đó ý cười trên mặt ngày càng đậm: “Thứ ba, tôi muốn nói về thù lao.”
Lí Nghĩa không ngờ tiểu nha đầu này khám bệnh cho ông cụ Giang còn đòi thù lao, phải biết rằng với địa vị thân phận của ông cụ Giang, ai được khám bệnh cho ông ấy đều cảm thấy đó là vinh hạnh của bản thân.
Lí Nghĩa khó tin nhìn Tiêu Triết hỏi: “Các người là thiên y Tiêu gia sao lại thu phí của thủ trưởng.”
Tiêu Triết nhíu mày: “Viện trưởng Lí chẳng nhẽ bệnh viện của các ông không thu tiền sao, cả phí nằm viện, tôi nghe nói chỉ cần tiếp nước thôi mà cũng phải trả tiền viện phí.”
Ý tứ của Tiêu Triết rất rõ ràng, đến bệnh viện của mấy người đều phải trả tiền, dựa vào đâu mà tôi phải khám bệnh miễn phí cho mấy người: “Với lại tuy nhà họ Tiêu đứng đầu về Y học, thế nhưng chúng tôi cũng là người bình thường, chúng tôi cũng không phải tiên, chúng tôi cũng cần ăn cơm uống nước.”
Giang Nguyệt Bạch vội đưa tay giữ chặt Lí Nghĩa, sau đó nói thẳng: “Vậy không biết Tiểu Triết cần nhiều tiền hay ít?”
Tiêu Triết không trực tiếp trả lời mà nhìn Lí Nghĩa hỏi: “Viện trưởng Lí chắc hẳn ông cũng tính được loại tình trạng giống như ông cụ Giang ở bệnh viện mấy người, hết bao nhiêu, còn có nếu bác sĩ Giang cũng là bác sĩ, như vậy trong lòng anh cũng có một mức giá đúng chứ.”
Đương nhiên Giang Nguyệt Bạch biết, từ khi ông cụ Giang bị bệnh, không nói đến tiền trong viện, chỉ riêng tiền chi phí ở nhà, tuy đều là nhà nước bỏ ra, thế nhưng cũng hơn 200000, nghĩ đến đây, trái lại Giang Nguyệt Bạch rất sảng khoái đưa ra một con số: “Tiền thu lao chữa bệnh là 1 triệu thì sao?”
Phải biết rằng 1 triệu đối với Tiêu Triết thực sự không cao, bởi vì cô rất rõ nếu hôm nay cô không đến đây, với tình huống thân thể ông cụ Giang như vậy cũng không duy trì được bao lâu, dùng 1 triệu để đổi lấy một mạng thực sự rất có lời.
Tiêu Triết nhìn về phía Mai Trường Ca: Gía này có thấp hay không?
Mai Trường Ca nhún vai, ý muốn nói loại chuyện này anh không trong nghề nên không rõ, vì vậy tự Tiêu Triết cân nhắc đi.
Tiêu Triết thuận theo sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt Bạch: “Giá cuối cùng, 1 triệu rưỡi, cho dù tôi là bạn của Giang Nguyệt Bạch anh, thế nhưng vị trí châm cứu của ông cụ Giang rất đặc biệt, nó rất tiêu hao sức lực trong cơ thể của tôi, ước chừng mất một năm hoặc hơn mới phục hồi được.”
Giang Nguyệt Bạch gật đầu, thật ra anh ta biết những người của ẩn thế gia tốc đều phải tu luyện từ khi còn nhỏ, mà hiện tại nghe Tiêu Triết nói vậy, nếu nói như vậy bọn họ tu luyện chắc hẳn cần rất nhiều sức lực như Tiêu Triết nói: “Được, vậy Tiểu Triết viết những đồ dùng cần thiết và dược liệu ra đi, anh sẽ đi tìm.”
Tiêu Triết gật gật đầu, không nói hai lời viết hết hai trang giấy trắng, sau đó nhét tờ giấy trắng đó vào trong tay Giang Nguyệt Bạch: “Tờ thứ nhất là dược liệu dùng để làm thuốc, tờ thứ hai chính là nguyên liệu làm thuốc tắm, tốt nhất là động tác của anh nhanh vào, nếu trong nửa tháng có thể tìm được hết những thứ trong hai tờ giấy, như vậy các người hãy liên hệ với tôi, nếu trong nửa tháng không tìm được, thì trong cuộc giao dịch này cả hai chúng ta đều không có lợi.”
Nghe được câu cuối cùng, lòng Giang Nguyệt Bạch cũng trầm xuống, giọng anh ta có chút run rẩy: “Ý của em là…”
Vừa thấy bộ dáng của Giang Nguyệt Bạch Tiêu Triết biết ngay là anh ta hiểu lầm: “Ý của tôi là hơn nửa tháng cho dù ông nội tôi, hay ông lớn của tôi đến đây thì đều bó tay, muốn ông cụ Giang tỉnh lại, thời gian chỉ có nửa tháng thôi.”
Ngón tay thon dài của Giang Nguyệt Bạch nắm chặt hai tờ giấy, sau đó nặng nề gật đầu: “Anh đã biết, trong nửa tháng anh nhất định sẽ tìm được hết các nguyên liệu này.”

Giang Nguyệt Bạch nói là nửa tháng, thế nhưng Tiêu Triết không ngờ tên nhóc này rất có bản lĩnh, lúc này vừa mới được một tuần Giang Nguyệt Bạch đã gọi điện thoại cho Tiêu Triết, nhận điện thoại cô nghe thấy giọng nói có chút hưng phấn của người đàn ông bên kia: “Tiểu Triết, tất cả dược liệu kia anh đều tìm thấy hết rồi, sáng mai anh sai người đến đón em?”
Tiêu Triết lên tiếng, vì thế đối phương lại hỏi Tiêu Triết hiện đang ở đâu, trái lại Tiêu Triết không giấu diếm lập tức nói địa chỉ của mình cho Giang Nguyệt Bạch.
Chẳng qua hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca không ngờ sáng hôm sau của Giang Nguyệt Bạch lại có thể sớm đến như vậy.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Mai Trường Ca đang tu luyện cũng phải tỉnh lại, thở ra một hơi, cơ thể di chuyển đi ra mở cửa, người ngoài của không ai khác mà chính là Giang Nguyệt Bạch.
Giang Nguyệt Bạch cũng không ngờ hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca còn chưa đến 20 tuổi mà đã ở cùng nhau. Thế nhưng đây là chuyện riêng của hai người họ, mà đương nhiên Giang Nguyệt Bạch sẽ không hỏi chuyện riêng của người khác, vì vậy anh ta cười nói: “Cậu Mai, không biết Tiểu Triết dậy chưa, tôi đến đây đón hai người.”
Mai Trường Ca cũng lé người ra mời Giang Nguyệt Bạch vào: “Anh cứ ngồi xuống trước đi, Tiểu Triết còn chưa dậy đâu.”
Nói xong Mai Trường Ca đi đến cửa phòng ngủ của Tiêu Triết, nhẹ nhàng gõ mấy cái, thế nhưng trong phòng không có động tĩnh gì, vì vậy tay Mai Trường Ca không khỏi gõ mạnh hơn, thế nhưng cho dù như vậy, ước chừng phải bốn đến năm phút sau mới nghe thấy tiếng gầm gừ của Tiêu Triết: “Mai Trường Ca anh muốn chết hả, không phải bà đây đã nói với anh rồi sao, quấy rầy khi người ta đang ngủ là một hành vi vô đạo đức, mẹ kiếp, anh có tin bà đây đá anh cút ra khỏi nhà tôi không!”
Rất nhanh giọng Mai Trường Ca cũng vang lên: “Hôm nay không phải tôi muốn làm phiền em, mà là một người khác!”
Trán Giang Nguyệt Bạch chảy mồ hôi, trực giác nói cho anh ta biết, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện không tốt.
Quả nhiên giọng nói trong phòng lại vang lên: “Được lắm anh nói cho tôi biết là tên khốn kiếp nào, chờ bà đây, một lát nữa bà cam đoan sẽ đánh chết nó.”
Khóe miệng Giang Nguyệt Bạch giật giật, trước mặt lại hiện ra cảnh Tiêu Triết và chú Trần đánh nhau.
Trong chốc lát Tiêu Triết mở cửa phòng ra, vẻ mặt cô gái không tốt vừa đi ra đã nhìn chằm chằm Giang Nguyệt Bạch một cách hung ác: “Bác sĩ Giang, tôi nhớ rõ anh nói là sáng nay, thế nhưng anh cũng là người rõ nhất hiện tại mới ba giờ rưỡi sáng, con mẹ nó, anh không muốn ngủ, thì cũng không để cho người khác ngủ sao, anh lại đây, bà đây cam đoan không đánh chết anh!”
Nói xong Tiêu Triết nhấc chân đi về phía Giang Nguyệt Bạch, khóe miệng Giang Nguyệt Bạch giật giật, làm sao anh ta tin được lời nói nghiến răng nghiến lợi đó của Tiêu Triết, được rồi, được rồi, đều do anh ta nóng vội, thế nhưng, thế nhưng vị đại tiểu thư này cũng không cần tức giận như vậy.
Ánh mắt Giang Nguyệt Bạch nhìn Mai Trường Ca cầu cứu, kỳ vọng Mai Trường Ca có thể làm người dập tắt lửa, thế nhưng lại khiến anh ta thất vọng, Mai Trường Ca ngồi ngay ngắn trên sô pha, khóe miệng cong lên, khóe mắt đầy vui vẻ, không nói gì, vị này căn bản là đang xem phim.
Mà lúc này Giang Nguyệt Bạch cũng không nghĩ nhiều nữa, bởi vì nắm đấm của Tiêu Triết đã đánh úp về phía mũi anh ta, tuy rằng anh ta là bác sĩ nhưng may khả năng đánh đấm của anh ta cũng tạm, vì vậy Giang Nguyệt Bạch trực tiếp dùng công phu Thiết Bản Kiều tránh khỏi nắm đấm của Tiêu Triết.
“Mẹ kiếp, tên tiểu tử anh còn dám trốn!” Không né thì không sao, thế nhưng anh ta lại né khiến Tiêu Triết càng tức giận hơn, rõ ràng tên tiểu tử này là người có văn hóa lại dám làm phiền giấc ngủ của mình, thế nhưng tên tiểu tử này lại không cho mình trút giận, sao Tiêu Triết có thể tha cho anh ta được. lập tức cũng không quan tâm Giang Nguyệt Bạch đã dùng hết Thiết Bản Kiều, bây giờ anh ta còn chưa kịp đứng dậy, đã trực tiếp nhấc chân đá vào bụng Giang Nguyệt Bạch.
“Ai ui!” Giang Nguyệt Bạch ăn đau, cơ thể chật vật ngã xuống mặt đất, anh ta ấn bụng, có chút dở khóc dở cười nhìn Tiêu Triết: “Bây giờ Tiểu Triết nguôi giận chưa?”
Tiêu Triết vẫn tức giận đứng đó nhìn chằm chằm Giang Nguyệt Bạch, nhưng ý tứ là không muốn nói chuyện cùng anh ta.
Giang Nguyệt Bạch cười khổ, được rồi, tính khí lúc tiểu nha đầu này rời giường thật đáng sợ, hơn nữa rất rõ ràng nếu bản thân mình không để tiểu nha đầu trút hết giận, chỉ sợ tiểu nha đầu cũng tự mình tìm cách, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không được thuận lơi, vì thế anh ta cắn răng: “Nếu em còn chưa hết giận, như vậy em đánh anh đi, anh cam đoan sẽ không đánh lại!”
Tiêu Triết liếc mắt nhìn Giang Nguyệt Bạch một cái: “Hừ, con gà yếu ớt, còn cam đoan không đánh lại, anh căn bản là không có cách nào đánh lại được!”
Giang Nguyệt Bạch hết chỗ nói, tuy lời Tiêu Triết nói là thật, thế nhưng cũng không cần thẳng thắn như vậy chứ, còn có Mai Trường Ca ở đây, như vậy anh ta rất mất thể diện.
Tiêu Triết tùy ý cầm chiếc túi xách màu đen, sau đó tiện tay vứt cho Mai Trường ca.
Sau khi đón được túi xách, người đó mới đứng lên, Tiêu Triết không quên liếc mắt ngờm Giang Nguyệt Bạch: “Đi!”
Đầu óc Giang Nguyệt Bạch hơi lơ mơ: “Đi? Đi đâu?”
Tiêu Triết giơ ngón giữa: “Không phải anh đến đây đón tôi?”
Giang Nguyệt Bạch giờ mới phản ứng được, vì vậy vội đứng dậy: “Đúng, đúng, là anh đến đây đón em!”
Lại đến đại viện kia, lúc này ở trong phòng của ngôi nhà ngói đỏ ngoài chú Trần, viện trưởng Lí Nghĩa còn có đôi vợ chồng trung niên và một ông già.
Nhìn đôi vợ chồng trung niên kia bộ dạng có vài phần giống với Giang Nguyệt Bạch, không cần hỏi cũng biết đó chắc chắc là con trai và con dâu của ông cụ Giang cũng chính là bố mẹ Giang Nguyệt Bạch, về phần ông già kia, trên người ông ta có mùi dược hương nhàn nhạt, Tiêu Triết bình tĩnh nhìn Giang Nguyệt Bạch, lại còn mời một lão Đông y đến, đây là có ý gì, lại nhìn biểu cảm trên mặt những người này, ba người này là muốn xét hỏi cô sao?
Giang Nguyệt Bạch cũng hơi xấu hổ, có một số việc anh ta không được làm chủ: “Tiểu Triết, Trường Ca đây là bố mẹ của tôi, vị này chính là bác sĩ Đông y nổi tiếng trong nước tiên sinh Tiền Hán Phương.”
Cảm giác được ánh mắt soi mói của Tiền Hán Phương dừng ở trên người mình, khóe miệng Tiêu Triết cũng cong lên: “Giang Nguyệt Bạch anh đây là có ý gì, nếu không tin tôi, trước đó tôi đã nói qua, giao dịch giữa chúng ta hủy bỏ.”
Nói xong hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca xoay người bỏ đi, ngày đó điều kiện đầu tiên của Tiêu Triết là phải hoàn toàn tin tưởng cô, nếu người nhà họ Giang không làm đươc, như vậy cô sẽ không chữa trị, Tiêu Triết cô cũng không phải người rảnh rỗi không có việc gì làm, mới chạy đến đây để chữa bệnh cứu người, tuy rằng địa vị thân phận của ông cụ Giang rất cao, thế nhưng đối với Tiêu Triết mà nói căn bản cô không có cảm giác gì, dù sao trời và đất mãi mãi không thể làm bạn được với nhau, hơn nữa ông lớn của mình còn cứu ông Bạch một mạng, cho nên nhà họ Tiêu cũng không nợ gì nhà họ Giang, nếu nói thì là nhà họ Giang vẫn thiếu nợ nhà họ Tiêu một mạng.
Giang Nguyệt Bạch vừa thấy đã thấy không tốt, hôm nay anh ta nhìn thấy tính khí khi rời giường của cô thì anh ta đã biết tính tình tiểu nha đầu này chắc chắn không tốt, lúc trước anh ta đã khuyên bố mẹ mình đừng làm gì, nhưng hai vị kia căn bản không nghe, đặc biệt vừa nghe Tiêu Triết là đứa nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi thì càng không yên tâm, thế nào cũng phải mời Tiền Hán Phương tiên sinh đến, tuy rằng danh tiếng của ông Tiền trong giới rất lớn, chắc chắn xứng đáng là một nhân vật được mọi người kính trọng, thế nhưng theo Giang Nguyệt Bạch được như vậy chẳng qua là bởi vì không có người nhà họ Tiêu thôi, không biết tại sao anh ta lại rất tín nhiệm thiên y Tiêu gia.
“Hừ, tuổi còn nhỏ mà đã liều lĩnh như vậy, đây là thiên y Tiêu gia?” Bố Giang Nguyệt Bạch là Giang Sơn hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Triết dừng chân, thế nhưng cô gái không có quay đầu lại: “Tôi liều lĩnh là vì tôi vốn đã liều lĩnh, không dựa vào nhà họ Tiêu, mà là dựa vào y thuật của tôi, chuyện vị tiên sinh kia làm không được thì tôi lại làm được.”
Giang Sơn bị phản bác, sắc mặt trầm xuống, Giang Nguyệt Bạch nhìn bố mẹ mình nặng nề dậm chân, xem ra hai vị này ngồi trên cao đã lâu, ngay cả nhờ vả người khác cũng không biết, hơn nữa Tiêu Triết cũng không phải là những người bọn họ gặp thường ngày, tìm mọi cách để nịnh bợ lấy lòng họ.
Giang Nguyệt Bạch đuổi theo Tiêu Triết và Mai Trường Ca, thế nhưng đôi khi đồng đội của mình ngu như heo là một chuyện không thể vui nổi, lúc này vị Tiền Hán Phương lại mở miệng: “Cô không nên đến đây vì ham muốn những dược liệu đó, cô cũng biết ông cụ Giang đối với đất nước quan trọng thế nào, cô cũng biết ông cụ Giang…”
Tiền Hán Phương còn chưa nói xong, hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca đã đẩy thẳng cửa đi ra ngoài.
Giang Nguyệt Bạch cũng chạy theo họ ra ngoài: “Tiểu Triết, Trường Ca, hai người đừng để ý đến bọn họ, tính tình bọn họ…”
Giang Nguyệt Bạch còn chưa nói xong, Tiêu Triết đã nói: “Ừ, tôi biết đó là tính tình của bọn họ, được rồi, bọn họ có tính tình bản cô nương đây cũng có tính tình, bản cô nương đến đây chưa bệnh, không phải đến đây để bị khinh bỉ, hơn nữa Giang Nguyệt Bạch anh không làm được chuyện đã đồng ý với tôi, như vậy cho dù.”
Nói cũng thấy rất trùng hợp, Tiêu Triết đang nói thì điện theo kêu, người gọi đến lại có thể là Vương Tùng, thì ra là bố của ông chủ Vương Tùng bị ung thư gan giai đoạn cuối, mấy ngày nay vừa mới kiểm tra ra, đã khuếch tán khắp, hiện tại cả nhà ông chủ đều tìm cách chữa bệnh, cho nên Vương Tùng gọi điện thoại hỏi Tiêu Triết có thể chữa được không.
Trái lại Tiêu Triết không từ chối: “Có thể chữa được, thế nhưng chi phí điều trị không nhỏ, anh nói rõ ràng với ông chủ của anh đi.”
Lúc này bên kia điện thoại vang lên một giọng rất khẩn trương, rất rõ ràng là điện thoại trong tay Vương Tùng đã bị người khác cướp mất: “Cô Tiêu, bao nhiêu tiền tôi đều trả, chỉ cần cô có thể cứu được bố tôi.”
Một người rất thẳng thắn, Tiêu Triết thích hợp tác với những người như vậy, vì thế cô nói: “Thứ nhất tin tưởng tôi, thứ hai là hai triệu tiền chữa trị, nếu ông đồng ý với tôi, bây giờ tôi sẽ đến đó, tôi cam đoan trong bảy ngày bố ông sẽ khỏi bệnh.”
Ông chủ của Vương Tùng bên kia không ngờ Tiêu Triết lại nói vậy ông ta vui vẻ đồng ý, vì vậy ông ta nói liên tục không dừng: “Được, hiện tại cô Tiêu ở đâu tôi lập tức phái xe đến đón, tôi sẽ chuẩn bị xong hai triệu trước khi cô đến.”
Vì vậy sau khi Tiêu Triết nói ra địa chỉ thì cúp điện thoại.
Cả người Giang Nguyệt Bạch đều thấy không ổn, anh ta nhớ rõ Tiêu Triết nói thân thể ông nội chỉ chống đỡ được nửa tháng, mà hiện tại đã hết một tuần…
Mà, mà hiện tại nếu Tiêu Triết lại chữa trị cho người kia, anh ta nghe được là mất một tuần, vậy chẳng phải là nói…
Giang Nguyệt Bạch mặc kệ, vì vậy anh ta chạy nhanh chắn trước mặt hai người Tiêu Triết và mai Trường Ca: “Tiểu Triết, em làm ơn cho anh chút thời gian, bây giờ anh sẽ đi nói rõ với mọi người.”
Tiêu Triết cũng lạnh giọng nói: “Không cần, nhà anh thà nghe một tên lang băm căn bản không biết chữa thế nào, như vậy tôi cũng không có vấn đề gì, nếu ông cụ Giang xảy ra chuyện gì thì đều là do mấy người gọi là người thân của anh tiếp tay cho tên lang băm kia làm hại ông ấy, với lại không phải anh Giang cũng nghe thấy sao, bây giờ còn có người chờ tôi cứu mạng, trong mắt một bác sĩ, tất cả bệnh nhân đều giống nhau, tôi sẽ không coi trọng người này mà bỏ người kia.”
Nói đến cũng khéo khi thấy Giang Nguyệt Bạch đuổi theo, vì vậy Tiền Hán Phương và vợ chồng Giang Sơn cũng đi theo ra, vì vậy ba người nghe rất rõ ràng Tiêu Triết nói Tiền Hán Phương là lang băm, còn nói là bọn họ tiếp tay, ba người họ lập tức tức giận, mẹ Giang Nguyệt Bạch, Mộ Tân Hoa không kiểm soát được hét lên: “Bảo vệ, bảo vệ mau bắt lấy bọn họ cho tôi.”
Mắt Tiêu Triết và Mai Trường Ca phát lạnh, ánh mắt châm chọc không thèm che dấu nhìn về phái Giang Nguyệt Bạch: “Ha ha, Giang Nguyệt Bạch anh mời chúng tôi đến đây để trình diễn một trò hề?”
Miệng Giang Nguyệt Bạch có hơi chua sót, anh ta lắc đầu: “Không phải, không phải…”
Tiêu Triết lạnh lùng nhìn bảo vệ nghe được lời Mộ Tân Hoa đang xúm lại, lạnh lùng nói: “Tất cả những chuyện này tôi đều nhớ kỹ, nhà họ Tiêu chúng tôi cũng ghi nhớ, thế nhưng Giang Nguyệt Bạch anh cũng hãy nhớ nhà họ Giang các anh nợ ông lớn tôi một mạng.”
Nghe được lời này, trong lòng Giang Nguyệt Bạch run rẩy, anh ta còn muốn nói tiếp thì Mai Trường Ca cũng lạnh lùng mở miệng: “Chuyện này là Tiểu Triết sai, ẩn thế gia tộc vốn không liên quan đến hai giới quân sự và chính trị, Tiểu Triết ngã một lần, lần sau đừng làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa là được rồi.”
Nói xong Giang Nguyệt Bạch chỉ nhìn thấy bàn tay Mai Trường Ca nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Triết, vì vậy thân thể đôi trai gái này bay lên trời, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Chú Trần giật mình khi nhìn thấy một màn này, hiện tại ông ta đã biết nếu lần trước tiểu nha đầu dùng hết con át chủ bài mà cô bảo chưa kịp dùng đến thì cho dù là tay súng thần cũng không phải đối thủ của tiểu nha đầu.
Lí Nghĩa nặng nề thở dài, ông ta có chút đau lòng nhìn thoáng qua vợ chồng Giang Sơn, nhưng không nói gì.
Tiền Hán Phương cũng giật mình há hốc miệng, thực sự ông ta một tiểu nha đầu ít tuổi như Tiêu Triết mà lại có y thuật cao hơn ông ta, trong mắt ông ta cho dù gia chủ thiên y Tiêu gia đứng đây, y thuật của ông ta cũng không kém hơn.
Mà hai người Giang Sơn và Mộ Tân Hoa liếc nhìn nhau, không ngờ rằng hai đứa trẻ kia lại là người của ẩn thế gia tộc.
Giang Nguyệt Bạch nhìn chằm chằm bố mẹ mình, một lúc lâu mới lộ ra sự mệt mỏi và nụ cười miễn cưỡng: “Được rồi, được rồi, bây giờ hai người vừa lòng chưa, tất cả mọi chuyện đều bị hai người làm hỏng, hai người vui vẻ chưa!”
Giang Sơn trừng mắt nhìn Giang Nguyệt Bạch một cái: “Đứa nhỏ này nói gì vậy.”
Mộ Tân Hoa cũng rất nhanh phục hồi tinh thần: “Chuyện này thì có sao, nếu hai bọn họ đi rồi như vậy tìm trở về là được.”
Giang Nguyệt Bạch cười khổ: “Tìm trở về, ha ha, tìm trở về, hai người nói thật dễ, hai người biết con mất bao lâu mới tìm được người của thiên y Tiêu gia không, hai người nghĩ chuyện này có thể chỉ cần dùng mồm mép mà được sao? Thiên y, bọn họ là thiên y, bọn họ có thái độ kiêu ngạo là vì bọn họ có bản lĩnh để kiêu ngạo , các người nghĩ thân phận mình rất cao quý, có thể gọi họ đến rồi lại đuổi đi sao, con nói cho hai người biết, bọn họ căn bản không phải là người thường, bọn họ là người của ẩn thế gia tộc, hai người thấy khi nào thì người của ẩn thế gia tộc đến nịnh bợ hai người…”
Nghe được giọng nói căm uất của con trai, cuối cùng hai người Giang Sơn và Mộ Tân Hoa mới ý thức được hình như chuyện ồn ào hôm nay rất lớn, vì thế hai người liếc nhìn nhau, sau đó Mộ Tân Hoa nói: “Nếu không gọi anh cả đến bàn bạc một chút.”
Lúc này Giang Nguyệt Bạch đi đến trước mặt Tiền Hán Phương, anh ta rất tôn trọng vị bác sĩ Đông y này, thế nhưng hôm nay, anh cũng bị chọc tức: “Ông Tiền, tôi rất tôn trọng ông, thế nhưng Đông y quá uyên bác, đừng nói là một người,, cho dù trăm người, nghìn người, trăm đời, trăm kiếp e rằng cũng không nghiên cứu được, thế nhưng chuyện mình không làm được, cũng không phải tất cả mọi người đều không làm được, kể cả là người lớn tuổi, cảm thấy tất cả mọi người trên đời đều phải mời ông! Ông có biết không, ông nội tôi chỉ còn thời gian một tháng để chũa trị, bây giờ đã một tuần trôi qua, còn có một tuần nữa, ai đến chữa, ông sao?” Lúc nói đến câu cuối Giang Nguyệt Bạch đã gào lên.
Giang Nguyệt Bạch biết những lời mình nói cực kỳ không tốt, khuôn mặt già nua của Tiền Hán Phương đỏ bừng vì tức giận, nhưng ông ta không còn gì để nói lên lời, bởi vì ông ta rất rõ ràng nếu hôm nay không phải ông ta nói nhiều với Giang Sơn và Mộ Tân Hoa như vậy, như vậy có lẽ chuyện sẽ không ồn òa đến mức này.
Cắn chặt răng, Tiền Hán Phương nói: “Tất cả mọi người đều trách tôi vì chuyện này, như vậy đưa địa chỉ của bọn họ cho tôi, tôi tự đến cửa mời bọn họ trở về.”
“A!” Giang Nguyệt Bạch nở nụ cười: “Mời trở về? Người ta vừa mới nhận một bệnh nhân ung thư gan giai đoạn cuối, vừa rồi Tiêu Triết nói sẽ chữa khỏi trong vòng một tuần, cho nên mời, ông đi đâu mời?”
Nghe được lời này, mọi người cũng ngây ngốc, chuyện này là sao, viện trưởng Lí Nghĩa lẩm bẩm: “Ung thư gan giai đoạn cuối đã khuếch tán khắp, lại có thể chữa khỏi, trời ơi, quả không hổ là thiên y, Tiểu Giang cháu có biết bây giờ bệnh nhân kia đang nằm ở bệnh viện nào không?” Ông ta muốn đi xem, ông ta muốn chứng kiến kỳ tích ung thư gan giai đoạn cuối được chữa khỏi.
Ánh mắt lạnh lùng của chú Trần lướt qua mọi người, đặc biệt dừng ở trên người hai vợ chồng Giang Sơn một lúc, ông ta cảm thấy rất bất mãn đối với hành động của hai vợ chồng này hôm nay, nếu bọn họ không phải là con trai, con dâu của ông cụ Giang, ông ta thật sự rất muốn đánh hai người này, đầu tiên cho dù y thuật của Tiêu Triết thế nào nhưng họ vẫn phải gọi ông lớn Tiêu Triết là Tiêu Thiên Cương một tiếng ông, nhà họ Giang phải tiếp đãi chu đáo đứa nhỏ kia, thế nhưng bọn họ lại bảo bảo vệ bắt Tiêu Triết lại, phải biết rằng bảo vệ ở đây có quyền bắn chết những người lạ xâm nhập vào đây.
Giang Sơn nhìn thoáng qua vẻ mặt giận giữ của con trai, cũng nghĩ nghĩ nói: “Nếu hiện tại cô ta phải chữa bệnh cho người khác, như vậy chúng ta cứ từ từ, nếu cô ta thật sự có bản lĩnh chữa khỏi được cho người bị ung thư giai đoạn cuối thì chúng ta lại mời đến chữa bệnh cho ông cụ.”
Giang Nguyệt Bạch cười lạnh: “Bố, con đã nói rất rõ ràng, ông nội chỉ còn nửa tháng để điều trị, mà con vì tìm kiếm dược liệu đã mất một tuần, người bị ung thư gan giai đoạn cuối kia cũng cần một tuần để chữa khỏi.”
Nói xong câu này, Giang Nguyệt Bạch không để ý sắc mặt khó coi của mấy người này, vung ống tay áo đi theo chú Trần vào trong phòng.
Mà đương nhiên chuyện này rất nhanh truyền đến tai anh trai Giang Sơn là Giang Hải, vị tư lệnh quân khu A lập tức tạm gác hết công việc trong tay, trực tiếp đến thẳng đây hỏi tội, sau khi ông ấy nghe hết toàn bộ sự việc mà Giang Nguyệt Bạch kể, Giang Hải vỗ mạnh một phát vào bàn, đôi mắt hộ giận dữ nhìn Giang Sơn và Mộ Tân Hoa: “Hồ nháo, hai người lớn như vậy rồi mà còn hồ nháo như vậy, không để cho người có y thuật, vậy bây giờ hai người đi tìm thần y có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ đi, hơn nữa ông nội người ta còn là ân nhân cứu mạng của bố hai người, thế nhưng hai người lại đối xử với con cháu của ân nhân như vậy…”
Trong nhà họ Giang, Giang Sơn và Mộ Tân Hoa sợ nhất hai người, một người chính là ông cụ Giang, người còn lại chính là anh cả Giang Hải.
“Ông đây mặc kệ, cho hai người ba ngày, trong vòng 3 ngày phải mời được Tiêu Triết về đây cho tôi!”