Quán bar Quỷ Uyển bị đốt cháy thành tro như vậy, sáng ngày hôm sau đội trưởng Hình, Tiểu Hồ, và những người khác đều tỉnh lại, thế nhưng một đám bọn họ nghĩ mãi cũng nghĩ ra rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Vương Tùng trong số bọn họ thì vẻ mặt trắng như tờ giấy, rất rõ ràng là cơ thể anh ta có vấn đề.
Thế nhưng đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì kết luận cơ thể anh ta không bị gì hết, bởi vì tất cả số liệu kiểm tra chức năng sinh lý đều bình thường.
Bác sĩ nói Vương Tùng căn bản cũng không cần ở lại bệnh viện quan sát, thế nhưng đúng lúc bác sĩ đưa ra kết luận này, Vương Tùng liên tiếp nôn ra mấy ngụm máu, hơn nữa dưới da anh ta cũng có máu tươi chảy ra, vì vậy một đám bọn họ nhìn bác sĩ, tuy rằng tất cả mọi người không nói gì, thế nhưng bác sĩ cũng hiểu được những người này muốn nói gì, bác sĩ tự ông nhìn xem, bây giờ tự ông nhìn cho tốt đi, mẹ kiếp, đây là người ông bảo bình thường, đây là người mà ông bảo không bị gì hết.
Vì vậy bác sĩ bất đắc dĩ bảo y tá làm thủ tục nhập viện cho Vương Tùng, nhưng kết quả xét nghiệm máu sau đó càng làm bác sĩ nghẹn họng trân trối, bởi vì máu Vương Tùng phun ra và máu dưới tay Vương Tùng chảy ra không phải là nhóm máu giống nhau, không thể không nói kết quả này khiến nhóm bác sĩ đều hoảng sợ, điều này hoàn toàn vô lý, làm sao có thể có kết quả như vậy được, nếu không thì là khoa kiểm tra bên kia nhầm, hơn nữa bọn họ còn xét nghiệm được máu Vương Tùng nôn ra là thuộc nhiều nhóm máu, dường như máu Vương Tùng nôn ra là hỗn hợp máu của rất nhiều người.
Vì vậy vấn đề vô lý kia không những không được giải quyết mà ngược lại vấn đề vô lý này càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Đội trưởng Hồ nhăn mày nhìn tờ xét nghiệm của bác sĩ, giờ phút này vị bác sĩ đang ngây người, mà trực giác của đội trưởng Hình cho thấy cơ thể Vương Tùng xuất hiện tình huống kì lạ như vậy chắc chắn có liên quan đến chuyện xảy ra vào đêm qua, thế nhưng rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao mình lại không có chút ấn tượng nào, mà càng không có ấn tượng gì thì càng chắc chắn chuyện đêm qua không đơn giản.
Đặc biệt là loại mất trí nhớ tập thể này, mà sáng nay tất cả bọn họ đều đến bệnh viện khám toàn thân thế nhưng kết luận mọi thứ đều khỏe mạnh, không có vấn đề gì hết.
Đội trưởng Hồ nhìn thoáng qua bác sĩ đang cười gượng gạo kia, thì xoay người trở về phòng bệnh của Vương Tùng, vẻ mặt và môi người đàn ông tái nhọt nhìn không có một chút huyết sắc nào, mà lông mày người đàn ông nhíu chặt, dường như là muốn tâm sự..
Vì vậy đội trưởng Hồ đồng cảm: “Vương Tùng, cậu suy nghĩ gì vậy?”
Vương Tùng có hơi mờ mịt nhìn về phía đội trưởng Hồ, sau đó anh ta lắc đầu, ngay cả bản thân anh ta cũng không biết hiện tại anh ta suy nghĩ gì, anh ta chỉ cảm thấy trái tim rất đau. Thế nhưng tại sao lại đau, anh ta lại không biết, hơn nữa tình huống của anh ta khác với mọi người, dường như anh ta đã quên rất nhiều thứ.
Thật ra lúc Mai Trường Ca phù phép, không phải mỗi người đều giống nhau, anh khiến bọn họ quên hết chuyện đêm đó và quên hết mọi thứ về Bạch Linh.
Đặc biệt là Vương Tùng, nếu anh ta muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới, như vậy anh ta phải quên Bạch Linh mới được, thế nhưng đối với việc Vương Tùng quên Bạch Linh mà nói chẳng hẳn cũng chẳng thoải mái, cho nên Mai Trường Ca mới chiếu cố một chút như vậy.
Khi trời gần tối, bác sĩ đã tan tầm về nhà, Vương Tùng cười gượng nhìn đội trưởng Hồ vẫn ngồi yên trong phòng bệnh của mình: “Đội trưởng Hồ, anh nên về nhà đi.”
Đội trưởng Hồ cầm một quyển tạp chí, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Cậu không cần để ý đến tôi, tôi cũng sẽ không làm phiền cậu.”
Vương Tùng không nói nên lời, đội trưởng Hồ đã ngồi trong phòng bệnh của anh ta cả một ngày, thế nhưng hai người bọn họ nói với nhau lại chưa đến được năm câu.
Đương nhiên là đội trưởng Hồ có lý do của mình, anh ta sẽ ở lại chỗ này, bởi vì trực giác của cảnh sát nói cho anh ta biết, ở lại đây sẽ có thu hoạch.
Qủa nhiên chưa đến nửa giờ sau, cửa phòng bệnh của Vương Tùng bị người từ từ đẩy ra, nghe được tiếng mở cửa, hai người Vương Tùng và đội trưởng Hồ cùng quay đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy một đôi trai gái đi vào, Vương Tùng chớp mắt vài cái, anh ta cũng không nhớ rõ hai người kia, hoặc là nói vốn dĩ anh ta chưa từng gặp hai người này, thế nhưng không biết tại sao khi nhìn thấy hai người họ, anh ta lại cảm thấy rất yên tâm.
Mà đội trưởng Hồ cũng híp mắt nhìn đôi trai gái này, hai người họ căn bản là hai trẻ vị thành niên, bọn họ là người thân của Vương Tùng? Thế nhưng nhìn vẻ mặt Vương Tùng, đội trưởng Hồ biết mình đã đoán sai, nói vậy Vương Tùng cũng không quen hai người này.
Vì vậy đội trưởng Hồ mở miệng hỏi: “Hai người là ai?”
Tiêu Tiết cười tủm tỉm nhìn đội trưởng Hồ, nói thật cô có ấn tượng tốt với vị đội trưởng Hồ này, dù sao tình huống đêm qua, vị cảnh sát này đối đầu với một đám đại quỷ tiểu quỷ như vậy mà cũng không chùn bước, như vậy đã đủ để Tiêu Triết khen anh ta ba mươi hai lần.
“Chào hai người, tôi là Tiêu Triết thiên y nhà họ Tiêu, bệnh của Vương Tùng tôi có thể chữa.” Giọng Tiêu Triết rất ấm áp.
Vương Tùng ngẩn ngơ, đội trưởng Hồ cũng ngẩn ngơ, thiên y nhà họ Tiêu, được rồi, thuật ngữ này căn bản bọn họ chưa nghe qua, thế nhưng tiểu nha đầu mới tí tuổi, đã đứng ở đây nói với bọn họ bệnh của Vương Tùng, cô chữa được, phải biết rằng bác sĩ nghiên cứu một ngày còn chưa tìm được manh mối nào.
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt hai người này, vẻ mặt Tiêu Triết cười nói: “Không phải bác sĩ không có cách nào sao, như vậy tại sao không cho tôi thử, nhỡ đâu tôi có thể chữa khỏi được cho Vương Tùng.”
Đội trưởng Hồ và Vương Tùng liếc nhìn nhau một cái, Vương Tùng gật đầu: “Nếu đã như vậy, tôi cảm ơn trước!”
Tuy rằng không biết tại sao, thế nhưng trong lòng mình lại có cảm giác an tâm, Vương Tùng cũng rất bằng lòng để cho Tiêu Triết thử xem.
Mà đội trưởng Hồ cũng không nói ngăn cản, bởi vì khi đôi trai gái này xuất hiện ở đấy, ngay cả anh ta cũng không biết tại sao, trong lòng anh ta cũng vô cùng an tâm, có lẽ trời sinh hai đứa trẻ này có khả năng khiến người ta bình tĩnh, đội trưởng Hồ rất nhanh tìm được một lý do rất chính đáng cho mình.
Tiêu Triết lấy một gói kim châm bằng bạc ra, không nói hai lời đã cởi quần áo trên người Tiêu Triết, sau đó đội trưởng Hồ cảm thấy cô gái này còn không thèm liếc nhìn một cái, nắm hai tay, Vương Tùng chỉ mới hít vào thở ra mấy cái nhưng trên người anh ta đã bị đầy kim châm màu bạc lập lánh đâm vào.
Không thể không nói khi nhìn thấy toàn bộ chuyện này, đội trưởng Hồ đã ngạc nhiên đến mức há to miệng, trời ơi, trời ơi, không phải anh ta chưa từng nhìn qua bác sĩ Đông y châm cứu, thế nhưng chưa gặp bác sĩ nào dám châm cứu giống như cô gái này, chẳng lẽ tiểu nha đầu không biết trước mắt cô là con người, thế nhưng đội trưởng Hồ cảm thấy cô coi người sống trước mắt thành một miếng thịt lợn.
Nuốt nước miệng có hơi khó khan, đội trưởng Hồ nhìn Tiêu Triết còn có vẻ mặt lạnh nhạt của Mai Trường Ca, anh ta thực sự rất muốn hỏi cô gái tên Tiêu Triết này, chẳng lẽ cô không biết khi châm cứu nếu sai một li thì đi nghìn dặm sao, hơn nữa đó là một sinh mạng, một khi đâm nhầm huyệt vị thì làm sao bây giờ?
Mặc dù đội trưởng Hồ không nói những lời này ra, thế nhưng Mai Trường Ca lại nhàn nhạt nhìn anh ta: “Yên tâm đi, Tiểu Triết chưa bao giờ làm những chuyện mình không nắm chắc, hơn nữa anh ta còn được con cháu của thiên y nhà họ Tiêu chữa bệnh cho, vận khí của Vương Tùng thật tốt.”
Đội trưởng Hồ nhìn Mai Trường Ca rồi nói thầm, vừa rồi dường như mình chưa nói gì, thế nhưng tên nhóc này lại như con giun trọng bụng mình, cậu ta lại biết được suy nghĩ của mình.
Vì vậy đội trưởng Hồ nuốt nước miếng, sau đó hỏi: “Cô ấy là Tiêu Triết người của thiên y Mai gia, vậy cậu cũng là người của nhà họ Tiêu sao?”
Khuôn mặt đẹp trai của Mai Trường Ca tươi cười: “Tôi là Mai Trường Ca, người của thiên đạo Mai gia.”
Đội trưởng Hồ nghĩ nghĩ, lại là một thuật ngữ chưa nghe thấy bao giờ, thế nhưng anh ta lại ghi nhớ kĩ hai cái tên thiên y Tiêu gia Tiêu Triết, thiên đạo Mai gia Mai Trường Ca.
Mai Trường Ca cũng không quên ngày hôm qua Tiêu Triết nói, hai người bọn họ phải cùng ngau kiếm tiền, sau đó mua xe, như vậy lúc đi ra ngoài sẽ thuận tiện hơn, dù sao hai bọn họ cũng không không phải lúc nào cũng cưỡi Đại Bạch và Đại Hắc được, cũng không thể đi xe đạp ở vùng núi được, thứ nhất là tốc độ chậm, thứ hai nếu khoảng cách xa thì sẽ không đi được.
Nếu đã quyết định tự mình kiếm tiền, không tiêu tiền của nhà, như vậy Mai Trường Ca cũng có quyết định của chính mình, anh nghĩ nghĩ lấy tấm danh thiếp ra đưa cho đội trưởng Hồ: “Đây là danh thiếp của tôi, nếu cần gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Đội trưởng Hồ nhận lấy tấm danh thiếp Mai Trường Ca đưa, anh ta có chút hoài nghi nhìn thoáng qua thiếu niên này, không hiểu tại sao đột nhiên anh ta lại có cảm giác hai người này là bán thuốc giả, đây là đang chào hang, với lại thiên y Tiêu gia, thiên đạo Mai gia, tuy anh ta chưa từng nghe qua, thế nhưng nghe có vẻ khiến người ta mê mẩn, chính là đang chào hang…
Được rồi, đội trưởng Hồ vẫn miễn cưỡng nhận lấy tấm danh thiếp kia, sau đó cất đi.
Mà bên kia Tiêu Triết đang rút kim châm ra cho Vương Tùng, thuận tiện cho anh ta uống một viên thuốc màu đen, sau đó cô gái này cũng có hành động giống như Mai Trường Ca ban nãy, đưa danh thiếp vào tay Vương Tùng.
Đến khi hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca rời khỏi phòng bệnh, khóe miệng đội trưởng Hồ giật giật nhìn cánh cửa phòng bệnh trống trơn, sau đó nhìn Vương Tùng nói: “Hai người kia là lừa đảo đúng không?”
Vương Tùng tỏ vẻ mình không biết: “Cho dù là lừa đảo, thế nhưng vừa rồi bọn họ lừa chúng ta cái gì, chúng ta không bị lừa tiền, cũng không bị lừa sắc.”
Lừa sắc…
Đội trưởng Hồ cảm thấy mình không cần tiếp tục cái vấn đề này nữa! Thế nhưng hai người đội trưởng Hồ và Vương Tùng đều cất hai tấm danh thiếp kia đi.
Vương Tùng giương mắt nhìn đội trưởng Hồ, phát hiện anh trai này lúc này vẫn chưa có ý tứ muốn rời đi, anh ta há miệng thở dốc, vốn muốn khuyên nhủ đội trưởng Hồ, đã trễ thế này rồi, chẳng lẽ anh không cần về nhà thật sao, đêm qua đã kỳ diệu ngủ ở ngoài một đêm, đêm nay nếu anh vẫn tiếp tục không trở về nhà, đêm không về nhà, loại vấn đề này chắc chắn là rất nghiêm trọng.
Thế nhưng nghĩ nghĩ, Vương Tùng cuối cùng vẫn từ bỏ vấn đề này, vì thế anh ta lại nhìn đội trưởng Hồ, nhìn đối phương cũng không muốn nói chuyện với mình, vì vậy anh ta trực tiếp kéo chăn lên người, sau đó nhắm mắt ngủ.
Còn đội trưởng Hồ, vẫn tiếp tục đọc sách, đúng, chính là tiếp tục đọc sách, tuy rằng cả nửa ngày cũng không lật sang trang khác, thế nhưng vị đội trưởng này vẫn cảm thấy đấy là một người thú vị, không thể không nói chắc chắn đây là một trải nghiệm hiếm có.
Đến sáng ngày hôm sau, bệnh viện vừa bắt đầu làm việc, tất cả các chủ nhiệm đều tập hợp ở phòng bệnh của Vương Tùng, một đám bác sĩ, thế nhưng khi bọn họ nhìn thấy thần sắc của Vương Tùng, tất cả đều ngây ngốc, hôm qua không những mặt Vương Tùng mà cả môi cũng không có màu sắc gì, thế nhưng nhìn Vương Tùng lúc này, tinh thần cũng rất tốt, thế này sao có thể là một người bệnh được, đây căn bản là một người bình thường khỏe mạnh được không.
Vương Tùng nhìn các bác sĩ, cũng mỉm cười: “Cái đó, cơ thể của tôi không có việc gì đúng không, cho nên cho tôi làm thủ tục xuất viện đi.”
Một đám bác sĩ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tuy rằng trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị, thế nhưng bọn họ không thể không cho Vương Tùng xuất viện, dù sao tất cả kiểm tra của người ta đều cho thấy rất bình thường.
Đôi mắt đen láy của đội trưởng Hồ nhìn mấy bác sĩ, y tá đứng đầy trong phòng, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: “Cái đó Vương Tùng, đưa đồ cho tôi, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho cậu.”
Nhìn thấy vẻ mặt hai người kiên định muốn xuất viện, vì vậy một bác sĩ trẻ đưa mắt, sau đó dẫn đầu rời khỏi phòng bệnh.
Tốc độ của đội trưởng Hồ cũng không chậm, thế nhưng khi anh ta đi ra khỏi phòng bệnh đã không nhìn thấy bóng dáng cuat vị bác sĩ trẻ kia, sau đó đội trưởng Hồ còn lẩm bẩm nói: “Thật sự là kỳ lạ quá, người đó đâu, sao lại chạy nhanh như vậy.”
Thủ tục xuất viện nhanh chóng được hoàn thành, thế nhưng lúc đội trưởng Hồ trở lại phòng bệnh, tuy rằng các bác sĩ y tá đều đi hết rồi, thế nhưng trong phòng bệnh lại xuất hiện pho tượng đại thần, mà vị đại thần này không phải ai khác mà chính là viện trưởng bệnh viện này Lí Nghĩa, lại nói đội trưởng Hồ và Lí Nghĩa cũng được coi là người quen, lần trước bọn họ bắt kẻ bắt cóc, một người anh em bị thương nặng, lúc ấy đưa đến bệnh viện chính là vị viện trưởng Lí Nghĩa này đích thân mổ chính cứu sống người an hem kia.
Thế nhưng hôm nay bên cạnh ông ta còn một người trẻ tuổi, đó là một chàng trai anh tuấn khoảng 25, 26 tuổi, trên người mặc một bộ quần áo bác sĩ màu trắng, cặp kính mắt viền vàng trên sống mũi, thoạt nhìn là bộ dáng của người có văn hóa, thế nhưng lúc này người thanh niên lại sốt ruột hỏi: “Vương Tùng, hôm qua lúc anh được đưa tới, tôi thấy rồi, tình huống của anh chắc chắn không thể ngủ một đêm sẽ khỏi, anh nói cho tôi biết, có phải đêm qua có người đến, có phải đêm qua có người đến chữa bệnh cho anh đúng không?”
Mặc dù người đàn ông nói rất nhanh, nhưng ý khẩn cầu cấp bách trong lời nói thì mọi người nghe thấy rõ rành rành.
Vương Tùng cuối cùng cũng gật đầu trong ánh mắt chờ mong của người đàn ông, gật đầu: “Đúng vậy, đêm qua có người chữa bệnh cho tôi.”
Nghe được câu này, trong mắt Lí Nghĩa và người đàn ông trẻ tuổi đều lộ ra sự vui mừng, vì vậy hai người đồng thanh hỏi: “Là ai, là ai chữa cho anh?”
Vương Tùng nghĩ nghĩ lúc này mới nói: “Đó là một cô gái, cô ấy nói cô ấy tên Tiêu Triết người của thiên y Tiêu gia.”
“Cái gì? Thiên y Tiêu gia?” Viện trưởng Lí Nghĩa và người đàn ông trẻ tuổi đồng thời hét một tiếng kinh hãi.
Sau đó hai người liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Mà đội trưởng Hồ thấy phản ứng của hai người đó có gì đó, vì thế anh ta tiến lên hai bước hỏi: “Viện trưởng Lí, có phải hai người đã nghe qua thiên y Tiêu gia?”
Lúc này Lí Nghĩa mới chú ý đến đội trưởng Hồ, vì thế ông ta gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi biết thiên y Tiêu gia, bọn họ là Thượng Cổ thế gia, y thuật của bọn họ rất cao siêu, thế nhưng mấy năm gần đây mới có hậu duệ vào đời, thế nhưng muốn tìm được hậu duệ đó cũng hết sức khó khắn, không ngờ cậu Vương lại may mắn như vậy còn quen biết người thiên y Tiêu gia!”
Trong giọng nói của Lí Nghĩa tràn ngập sự hâm mộ.
Trong lòng đội trưởng Hồ khẽ động, sau đó anh ta tiếp tục hỏi: “Như vậy thiên đạo Mai gia thì sao, hai người có biết không?”
Người trẻ tuổi biến sắc: “Làm sao, hai người còn quen biết thiên đạo Mai gia?”
Người trẻ tuổi có chút không thể tin được, bởi vì hai người trước mắt cho dù là Vương Tùng hay đội trưởng Hồ, bọn họ đều là người thường, với lại thân phận cũng không cao, loại Thượng Cổ thế gia này không phải ai cũng có trình độ hiểu rõ.
Đội trưởng Hồ nhìn khuôn mặt sợ hãi của hai người kia, cũng gật gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì hôm qua có hai người đến đây, cũng chỉ mười mấy tuổi, cô gái kia nói cô ấy là Tiêu Triết của thiên y Tiêu gia, còn chàng trai kia nói anh ấy là Mai Trường Ca của thiên đạo Mai gia, còn bảo chúng tôi gặp việc gì thì tìm bọn họ, bọn họ có để lại danh thiếp cho chúng tôi.
Vừa nghe đến hai từ danh thiếp, ánh mắt Lí Nghĩa và người trẻ tuổi kia lập tức sáng lên, vì vậy hai người xoa xoa tay, sau đó đôi mắt tha thiết nhìn đội trưởng Hồ và Vương Tùng: “Vậy không biết hai người có thể cho chúng tôi nhìn thử danh thiếp được không?”
Nhìn thử…Nói này hai người muốn cách liên hệ vói bọn họ, thì sao phải nói như vậy làm gì, tại sao bây giờ lại rụt rè như vậy.
Hai người Vương Tùng và đội trưởng Hồ liếc nhìn nhau một cái, thực ra hai người cùng nghĩ nếu Mai Trường Ca đã đưa cho bọn họ, bảo có việc gì cần giúp đỡ thì gọi cho họ, như vây nói cách khác chắc hẳn bọn họ được cho hai người trước mặt này số điện thoại của Tiêu Triết và Mai Trường Ca.
Thế nhưng mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đội trưởng Hồ vẫn hỏi thêm một câu: “Viện trưởng Lí, hai người muốn số điện thoại của bọn họ là để…”
Lí Nghĩa nhìn thoáng qua người trẻ tuổi bên cạnh, sau đó thở dài một hơi: “Là trong nhà cậu ấy có trưởng bố, hiện tại tình hình không tốt lắm, các chuyên gia trong nước đều không có biện pháp gì, vừa rồi nghe nói thân thể Vương Tùng khỏe sau một đêm nên lúc này chúng tôi mới chạy đến đây.”
Đôi mắt người trẻ tuổi kia cũng đỏ lên: “Hãy giúp tôi, tôi biết thiên y Tiêu gia, thế nhưng tôi tìm mọi cách cùng không tìm được người thiên y Tiêu gia.”
Thiên y Tiêu gia cũng không phải dễ tìm như thế, tuy biết mọi người trong gia tộc đó họ Tiêu, nhưng chắc chắn không phải tất cả người họ Tiêu đều là người của gia tộc đó, tìm như mò kim đáy bể, không biết tại sao, thế nhưng hôm nay anh ta lại có gặp gỡ bất ngờ đầy kì diệu, làm sao anh ta có thể từ bỏ được.
Hai người Vương Tùng và đội trưởng Hồ lại liếc nhìn nhau một cái, sau đó mỗi người lấy ra một tấm danh thiếp, người thanh niên và viện trưởng Lí lập tức lấy điện thoại lưu số điện thoại hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca, mà đội trưởng Hồ cũng vậy cũng ghi nhớ số điện thoại của Tiêu Triết.
Người trẻ tuổi là người nôn nóng, anh ta nhìn ba người rồi nhanh chóng nói: “Trưa nay tôi mời ba người ăn cơm.”
Miệng nói vậy, nhưng tay đã bấm gọi cho Tiêu Triết.
Rất nhanh kết nối được với bên kia, truyền đến giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô gái, người trẻ tuổi rất kích động đè tháp giọng: “Xin hỏi là cô Tiêu người của thiên y Tiêu gia đúng không?”
“Tôi là Tiêu Triết, anh là…”
“Xin chào, cô Tiêu, anh họ Giang, gọi là Giang Nguyệt Bạch, chuyện là như vậy hiện tại thân thể ông nội tôi cực kỳ không tốt, hơn nữa chuyên gia trong nước đều hết cách, đã nghe đại danh thiên y Tiêu gia từ lâu, cho nên…”
Bên kia điện thoại Tiêu Triết cũng hết sức vui vẻ: “Nói thẳng đi, bác sĩ nói thế nào?”
Người đàn ông trẻ tuổi khó khăn nói ra mấy chữ: “Người sống đời sống thực vật.”
Nghe được mấy chữ sống đời sống thực vật này, hai người Vương Tùng và đội trưởng Hồ có chút khó tin nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi, bọn họ cảm thấy dường như mình đã khiến Tiêu Triết gặp phiền toái lớn.
Người trẻ tuổi thấy Tiêu Triết bên kia điện thoại không nói gì, anh ta có hơi khẩn trương há miệng thở dốc, đang muốn nói tiếp thì giọng Tiêu Triết lại vang lên: “Thời gian, địa điểm.”
Bốn chữ đơn giản, Giang Nguyệt Bạch cảm thấy bản thân mình không hiểu được: “Cái gì?”
Tiêu Triết cầm điện thoại không nói gì hỏi ông trờ, ý tứ của mình thực sự rất dễ hiểu rồi mà, vì vậy cô lại nhắc lại một lần nữa: “Hiện tại ông nội anh ở đâu, khi nào tiện tôi sẽ đến xem tình trạng của ông ấy.”
Đây là đồng ý rồi…
Bàn tay cầm điện thoại của Giang Nguyệt Bạch không nhịn được bắt đầu run rẩy, vốn dĩ anh ta nghĩ mình phải tốn nước bọt thế nhưng không ngờ cô Tiêu Triết này lại đồng ý sảng khoái như vậy, anh ta kích động nên giọng hơi run run: “Vậy, chiều nay đi, anh, trưa anh mời cô Tiêu và cậu Mai cùng nhau ăn cơm, a, còn có viện trưởng Lí Nghĩa, cậu Vương Tùng, đội trưởng Hồ, sau khi ăn cơm xong, anh dẫn hai người đến gặp ông nội của anh.”
Tiêu Triết liếc nhìn thịt dê xiên nướng trong tay mình, sau đó lại nhìn lạp xưởng nướng của Mai Trường Ca, cảm thấy cả người mình đều không tốt, bạn nói thử xem vừa rồi cô rất đói bụng, cô đói nên muốn ăn, hiện tại bụng no căng rồi, thế nhưng lại có người mời cô ăn cơm.
Làm mặt quỷ với cái điện thoại, sau đó Tiêu Triết nói: “Như vậy đi, anh nói cho chúng tôi biết địa chỉ, hai chúng tôi sẽ tự đến, chúng tôi đã ăn rồi nên bốn người các anh hãy ăn đi!”
Tuy rằng trong lòng vẫn hơi tiếc nuối, nhưng rất nhanh người đàn ông trẻ tuổi đã nói cho Tiêu Triết và Mai Trường Ca thời gian và địa điểm, đến lúc đó anh ta sẽ lái xe đến đây đón Tiêu Triết và Mai Trường ca.
Tuy rằng hai nhân vật chính không có mặt nhưng bữa trưa này Giang Nguyệt Bạch vẫn mời, dù sao nếu không có Vương Tùng và đội trưởng Hồ, anh ta cũng không lấy được số điện thoại của Tiêu Triết.
Mà thân phận của Giang Nguyệt Bạch, Lí Nghĩa cũng giải thích, Giang Nguyệt Bạch là bác sĩ y khoa mới được phân đến bệnh viện năm nay.
Lại nói đến hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca, hai người họ vốn đã ở gần chỗ hẹn, vì vậy hai người loanh quanh vài vòng đã thấy sắp đến giờ hẹn, vì vậy lúc này hai người họ mới quyết định đến phía ghế dài ở ven đường.
Thế nhưng không ngờ, một người phụ nữ trang điểm rất đậm nằm trên ghế không có chút hình tượng nào.
Tiêu Triết chớp mắt nhìn người phụ nữ kia, sau đó kéo kéo cánh tay Mai Trường Ca: “Chúng ta quan bên kia ngồi đi.”
Ghế dài thứ ba không có ai ngồi, vì vậy hai người thong dong ngồi xuống.
Không lâu sau, một chiếc xe việt dã BMW màu trắng đậu ở ven đường, cửa kính được hạ xuống lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú, sáng sửa.
Giang Nguyệt Bạch nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp kia qua cửa kính, nhíu nhíu mày, lúc trước nghe giọng qua điện thoại, trực giác anh ta cho rằng đó là một cô gái trong trẻ nhưng hơi lạnh lùng, thế nhưng không ngờ nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô gái khác xa tưởng tượng của mình.
Mà người phụ nữ xinh đẹp kia lúc này cũng phát hiện có một anh trai nhỏ đẹp trai đi BMW nhìn chằm chằm mình, vì thế vẻ mặt cô ta vui vẻ. vội ngồi dậy, cô ta vội vàng vuốt tóc mình, sau khi xác định bản thân mình xem ra cũng không tệ lắm, lúc này mới nhấc chân đi đôi giày cao gót lắc lư đi đến, giọng người phụ nữ vang lên: “Chào, anh chàng đẹp trai, muốn hẹn tôi?”
Giang Nguyệt Bạch đã biết bản thân chắc chắn nhận nhầm người, mà lúc này Lí Nghĩa ngồi ở ghế phó lái thấy đôi trai gái đang ngồi trên cái ghế dài thứ ba, vì vậy ông ta vội nhắc nhở Giang Nguyệt Bạch: “Tiểu Giang, cháu nhìn bên kia.”
Theo hướng ngón tay Lí Nghĩa chỉ, Giang Nguyệt Bạch thấy Tiêu Triết và Mai Trường Ca, hơn nữa bọn họ còn đang cười khanh khách, rất rõ ràng là bọn họ đang xem kịch.
Vì vật Giang Nguyệt Bạch khởi động xe, không để ý đến người phụ nữ xinh đẹp kia đang mời chào.
Nhìn thấy xe từ từ dừng lại, hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca cũng vội ăn hết thịt dê xiên nướng trên tay.
Giang Nguyệt Bạch có hơi buồn cười nhìn động tác của hai người, thì ra hai người họ từ chối lời mời ăn cơm trưa của mình để ăn thịt dê xiên nướng.
Thế nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười đúng mực: “Xin hỏi là cô Tiêu Triết và cậu Mai Trường Ca đúng không?”
Tiêu Triết và Mai Trường ca gật đầu, sau đó hai người không nói thêm gì, trực tiếp mở cửa lên xe.
Nhìn thấy anh chàng đẹp trai lúc nãy nhìn chằm chằm mình mà giờ lại chở người khác rời đi, người phụ nữ xinh đẹp cũng không quan tâm giày cao gót dưới chân cao hay không, trực tiếp chạy đến đây, vỗ cửa xe Giang Nguyệt Bạch hô lớn: “Này, anh đẹp trai đây là có ý gì, đứa nhỏ kia căn bản còn chưa dậy thì đâu, anh sẽ không có cảm giác gì đâu, nếu muốn thoải mái, thì phải giống như tôi, anh đẹp trai, tôi chắc chắn tôi sẽ khiến anh…”
Vì vậy Giang Nguyệt Bạch cảm thấy hiện tại mình không biết nên nói gì, người phụ nữ này chắc chắn là một người điên, ừ, đúng vậy, chắc chắn là một người điên hang thật giá thật.
Vì vậy Giang Nguyệt Bạch kéo cửa xe lên, một ánh mắt cũng không cho người phụ nữ xinh đẹp này, trực tiếp đạp chân ga, nghênh ngang rời đi.
“Mẹ kiếp, tiểu bạch kiểm, anh dám làm vậy với bà đây, con mẹ nó, bà đây nhớ mặt anh rồi, anh cứ đợi đấy, mẹ nó, nếu không phải cái xe anh đang lái thì còn lâu bà đây mới để ý đến anh, hừ…”
Cùng với tiếng chửi bậy của người phụ nữ xinh đẹp thì đúng lúc đó cũng có một đồ vật bị quăng mạnh vào phía sau xe.
Tiêu Triết lè lưỡi: “Giày cao gót!”
Giang Nguyệt Bạch nhìn qua gương chiếu hậu thấy người phụ nữ kia đi chân đất, vừa nhảy vừa lớn tiếng mắng.
Vì thế khóe miệng Giang Nguyệt Bạch giật giật, được giáo dục từ nhỏ nên anh ta thực sự không dùng những từ thô tục như vậy để mắng chửi người.
Nhưng vẻ mặt Tiêu Triết lại hứng thú hỏi một câu: “Giang Nguyệt Bạch tại sao anh không cho cô ta lên xe, không phải đàn ông các anh đều thích cái giọng đó sao?”
Trên trán hai người Lí Nghĩa và Giang Nguyệt Bạch cùng chảy mồ hôi.
Mai Trường Ca vẫn vân đạm phong khinh, vì vậy Giang Nguyệt Bạch không khỏi lên tiếng nhắc nhỏ cô gái nhỏ mới gặp lầ đầu tiên này: “Người bạn bên cạnh em cũng là đàn ông.”
Tiêu Triết trợn mắt: “Anh ấy là trẻ vị thành viên, cho nên không thể gọi là đàn ông.”
Được rồi, lời này ngầm chứng tỏ những lời Tiêu Triết nói ban nãy là để cho Giang Nguyệt Bạch và Tiêu Triết nghe.
Lí Nghĩa mỉm cười nghiêng đầu nhìn Tiêu Triết: “Nhưng cũng không phải tất cả đàn ông đều thích giọng đó.”
Tiêu Triết cười ngọt ngào: “Điển hình là viện trưởng Lí.”
Lí Nghĩa gật đầu, nhìn cô gái cười hồn nhiên, hảo cảm cũng tăng lên.
Giang Nguyệt Bạch cũng hỏi một câu: “Sao em biết ông ấy là viện trưởng Lí Nghĩa?”
Tiêu Triết liếc nhìn Mai Trường Ca, Mai Trường Ca hiểu ánh mắt đó, cô gái này hỏi anh, có phải đầu óc Giang Nguyệt Bạch này có vấn đề không.
Thế nhưng ngoài miệng Tiêu Triết vẫn nói: “Không phải vừa rồi anh bàn bạc qua điện thoại rồi sao, đương nhiên anh sẽ không dẫn Vương Tùng và đội trưởng Hồ đến, mà anh còn rất quen thuộc với viện trưởng Lí Nghĩa, hơn nữa hai người đều là bác sĩ, cho nên buổi chiều chỉ cần viện trưởng Lí không bận gì, vậy đương nhiên anh sẽ dẫn ông ấy theo.”
Giang Nguyệt Bạch giơ ngón tay cái lên: “Được cô gái thông minh!”
Tiêu Triết khinh thường: “Đó là do anh ngu dốt, vấn đề ngớ ngẩn như vậy mà anh cũng hỏi được.”
Vì vậy Giang Nguyệt Bạch hết lời để nói, đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt Bạch găp hai người Tiêu Triết, mà Tiêu Triết lại đánh giá Giang Nguyệt Bạch là người có vấn đề về đầu óc, hỏi những vấn đề tầm thường, cho nên nhìn chung người này là một người kém cỏi.
Xe chạy hết một đường, rẽ trái rồi lại rẽ phải, cuối cùng rẽ vào một cái ngõ nhỏ thoạt nhìn rất hẻo lánh, cuối ngõ nhỏ này chỉ có một nhà, thoạt nhìn cái cổng vừa dày vừa nặng lại vừa cũ, lúc xe Giang Nguyệt Bạch tới gần thì nó từ từ mở ra hai bên.
Xe chạy nhanh qua cổng chính sau đó cổng lại đóng lại.
Nhìn phía trước sạch sẽ, hai bên là quân nhân vác súng thật, hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca liếc nhau, hai người đều ngạc nhiên, bọn họ chỉ muốn kiếm ít tiền, nhưng không ngờ đây là lần đầu tiên gặp được khách hang lớn, không ngờ cái tên Giang Nguyệt Bạch này lại có lai lịch lớn như vậy.
Hai người Giang Nguyệt Bạch và Lí Nghĩa liên tục quan sát phản ứng của hai người Tiêu Triết và Mai Trường ca qua gương chiếu hậu, phải biết rằng khi người bình thường tiến vào đây đều rất khẩn trương, dù sao quân nhân canh gác ở đây chắc chắn không phải để trang trí, những người quân nhân này đều được rèn luyện và trải qua các cuộc sinh tử.
Thế nhưng hiện tại nhìn Tiêu Triết và Mai Trường Ca, vẻ mặt cả hai người đều bình tĩnh.
Trong lòng Giang Nguyệt Bạch thầm khen ngọi, quả nhiên là hậu duệ của Thượng Cổ thế gia có khác.
Không chỉ trong lòng Giang Nguyệt Bạch nghĩ vậy mà ngoài miệng anh ta cũng nói vậy.
Tiêu Triết chớp đôi mắt to: “Vậy theo ý anh người Thượng Cổ thế gia là dạng gì, chắc hẳn là cao cao tại thượng, lãnh khốc vô tình hay là không có nhân tính?”
Giang Nguyệt Bạch há miệng thở dốc, nhanh chóng sắp xếp lời nói: “Anh vẫn nghĩ chắc hẳn người của Thượng Cổ thế gia tồn tại giống như tiên.”
Tiêu Triết nghiêng đầu nhìn Mai Trường Ca, trên người tên nhóc này luôn có mùi độc lập, ừm, chắc hẳn là mùi vị của tiên, thế nhưng gần đây tên nhóc này vì dạy dỗ mình nên dường như mùi còn hơn mùi tiên.
Dọc đường đi qua rất nhiều ngôi nhà ngói đỏ và trắng, đến khi xe đến trung tâm, lúc này Giang Nguyệt Bạch mới từ từ dừng xe lại: “Chúng ta đến rồi!”
Thế nhưng hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca lại không xuống xen gay, Mai Trường Ca mở miệng nói: “Giang Nguyệt Bạch, với thân phận của anh chắc chắn anh biết, Thượng Cổ thế gia chúng tôi không dính dáng gì đến hai giới quân sự và chính trị, thế nhưng anh lại không nói rõ thân phận của ông nội anh mà bây giờ lại đưa hai chúng tôi đến nơi này.”
Giang Nguyệt Bạch cười gượng, theo như lời Mai Trường Ca anh ta biết, thế nhưng biết thì sao, anh ta chỉ quan tâm đến ông nội mình, chỉ cần ông nội tỉnh dậy anh ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Thế nhưng hiện tại hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca lựa chọn không xuống xe, anh ta sợ nếu mình trả lời không đúng, hai người này sẽ trực tiếp rời đi, có lẽ không cần mình đưa, hai người bọn họ cũng có thể rời khỏi nơi này mà không mất một sợi tóc, dù sao thiên đạo Mai gia làm gì, người khác không biết không có nghĩa là Giang Nguyệt Bạch không biết.
Vì thế Giang Nguyệt Bạch hít sâu một hơi: “Mặc kệ đại viện này đại diện cho cái gì, mặc kệ thân phận của ông nội tôi như thế nào, tôi chỉ biết đây là nhà tôi, người nằm trên giường bệnh là ông nội tôi, cậu Mai, cô Tiêu, tôi cũng là một bác sĩ, thế nhưng tôi không có cách nào để chữa khỏi bệnh của ông nội, cho nên tôi muốn thỉnh cầu cô Tiêu, xin cô hãy nhìn bệnh nhân dưới góc độ của một bác sĩ. Đây là thỉnh cầu của một người nhà bệnh nhân.”
Lí Nghĩa không nói gì, tuy ông ta biết thiên y Tiêu gia, thế nhưng quy củ của Thượng Cổ thế gia thì ông ta không biết, cho nên ông ta không thể nói giúp Giang Nguyệt Bạch khuyên hai người Tiêu Triết.
Có đôi khi làm không tốt sẽ trở thành phiền toái chứ không phải giúp.
Sau khi Giang Nguyệt Bạch hạ giọng nói xong, Tiêu Triết và Mai Trường Ca đều không nói chuyện, vì thế bên trong xe rơi vào sự im lặng kì dị, một lúc sau Tiêu Triết mới dẫn đầu lên tiếng: “Giang Nguyệt Bạch, tại sao Vương Tùng nói tôi là người của thiên y Tiêu gia anh lại tin, anh không lo lắng…”
Giang Nguyệt Bạch có chút tự tin đối với điều này: “Tình trạng của Vương Tùng ở bệnh viện hôm qua tôi rất rõ ràng, bởi vì hôm qua tôi ở đó, mà Vương Tùng chỉ trong một đêm mà đã được chữa khỏi, như vậy ngoại trừ thiên y Tiêu gia ra thì tôi thực sự không tin còn có người làm được như vậy. Còn lo lắng mà em nói, căn bản là không có…bởi vì theo những gì tôi biết, mọi người Thượng Cổ gia tộc sẽ không bán đứng quốc gia dân tộc của họ, hơn nữa chiến tranh năm đó, cũng có rất nhiều con cháu của Thượng Cổ gia tộc đi lính, cuối cùng đều đổ máu trên chiến trường, mà có những người trong họ may mắn không hy sinh thế nhưng không nhận được vinh dự gì từ quốc gia, lặng lẽ trở về gia tộc của mình, cho nên ở trong mắt tôi ẩn thế gia tộc chính là anh hùng dân tộc, tôi tin tưởng hai người! Hơn nữa một lần ông nội tôi chiến đấu bị thương rất nghiêm trọng, lúc đó bác sĩ đều nói không cứu được, thế nhưng một người con của thiên y Tiêu gia lại nói ông ấy có thể cứu được, mà cuối cùng ông ấy cũng thật sự làm được. Đến bây giờ mọi người nhà họ Giang chúng tôi vẫn nhớ tên người đó, tên ông ấy là Tiêu Thiên Cương!”
Cơ thể Tiêu Triết chấn động, Tiêu Thiên Cương, tất nhiên cô không xa lạ, đó chính là anh cả của ông nội Tiêu Thiên Tứ của cô, cũng là ông lớn của cô, ông ấy cả đời không lập gia đình, dưới gối cũng không có con cháu, cho nên ông ấy yêu thương con cháu của em trai như con cháu của mình, mà trong những người đồng trang lứa, Tiêu Triết chính là người Tiêu Thiên Cương thích nhất.
Nếu không phải hiện tại ông ấy đang bế quan, chỉ sợ với chuyện ồn ào của Tiêu Linh Linh lần trước, ông lớn sẽ trực tiếp đánh chết Tiêu Linh Linh, chắc chắn không đơn giản như đuổi ra khỏi gia tộc là xong.
Ánh mắt Tiêu Triết hơi trốn tránh, cô không nói quan hệ của mình với Tiêu Thiên Cương ra, mà từ từ nói: “Tôi là một bác sĩ, thân phận đó của tôi là để cứu người!”
Nghe được lời này, hai người Giang Nguyệt Bạch và Lí Nghĩa đồng thời thở phào nhẹ nhõm, bọn họ hiểu thế này là Tiêu Triết đồng ý rồi, thật tốt quá, thật tốt quá!
Trong lịch sử ghi rất nhiều công lao của thiên y Tiêu gia, cho dù hiện tại y học hiện đại kết luận ông cụ Giang không thể tỉnh lạị, không thể điều trị được, nhưng hai người Giang Nguyệt Bạch và Lí Nghĩa tin chỉ cần người của thiên y Tiêu gia ra tay là ông cụ Giang có cơ hội tỉnh dậy.
Bốn người bước xuống chiếc xe địa hình BMW, Giang Nguyệt Bạch làm động tác tay mời hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca.
Mà đúng lúc hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca tiến lên, đã có một người bảo vệ ở bên trong mở cửa ra, hiển nhiên là ông ta không ngờ mình sẽ thấy hai gương mặt xa lạ, vì vậy làm hành động theo thói quen, rút súng bên hông ra ông ta rất nhanh nhắm vào Tiêu Triết: “Là ai?”



