Skip to main content

Trang chủ Trọng Sinh Quỷ Đồng Thiên Y Chương 91: Đập tiệm đẹp lắm

Chương 91: Đập tiệm đẹp lắm

10:01 sáng – 05/06/2025

Ba người Tiêu Triết, Giang Hải và Mai Trường Ca không ở lâu trong bệnh viện, dù sao hôm nay Tiêu Triết còn phải trị liệu cho ông cụ Giang. Hơn nữa bởi vì trong khoảng thời gian này Giang Hải nắm được các tư liệu bí mật liên quan đến gia tộc lánh đời, ông ta đã lật xem vài lần, đặc biệt chú ý Thiên Y Tiêu gia và Thiên Đạo Mai gia nên bây giờ ông ta rất tin vào lời của Mai Trường Ca.
Nếu Mai Trường Ca đã nói ba người đó không có chuyện gì, chỉ là thời gian hôn mê lâu một chút, cứ cho là như thế đi. Ngoài ra Giang Hải vẫn chưa nói hết ra, không biết vì sao ông luôn có cảm giác việc ba người kia bị tai nạn xe cộ dù ít hay nhiều cũng có liên quan với Mai Trường Ca.
Nhưng chuyện này ông ta chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, tuyệt đối không thể làm trò nói ra trước mặt Tiêu Triết và Mai Trường Ca.
Lúc này Tiêu Triết trị liệu cho ông cụ Giang, tốc độ nhanh hơn hôm qua không ít. Châm cứu xong, cô đút mấy viên thuốc cho ông cụ Giang uống, sau đó lại cho ông ta ngâm thuốc tắm.
Làm xong tất cả, Tiêu Triết và Mai Trường Ca vô cùng thong thả thản nhiên rời đi.
Mà trong bệnh viện, sau khi Tiêu Triết và Mai Trường Ca rời đi, sắc mặt của cháu trai Tiền Hán Phương hơi âm trầm. Phải biết rằng anh ta chính là bác sĩ trung y trẻ tuổi nối tiếng nhất hiện nay, vừa đẹp trai vừa nhiều tiền. Đặc biệt Tiền Hán Phương còn có quan hệ với nhà họ Mộ và nhà họ Giang cho nên anh vẫn luôn kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì, cũng rất ít khi bị người ta cự tuyệt. Có điều hôm nay anh ta thật sự không nghĩ đến bản thân đã khẩn thiết cầu xin Tiêu Triết như vậy, nhưng thiếu nữ chẳng cho anh ta chút mặt mũi, điều này làm anh ta khó chịu tới cực điểm, mà việc khiến anh ta tức giận là lý do Tiêu Triết đưa ra, cô ta thế nhưng chướng mắt ông nội mình.
“Nguyệt Bạch, con nhóc kia thật sự là người của Thiên Y Tiêu gia hả?” Tiền Bách Thảo mở miệng hỏi.
Giang Nguyệt Bạch nhướng mày nhìn thoáng qua Tiền Bách Thảo, mặc dù anh ta và Tiền Bách Thảo không xem là bạn bè nhưng thời gian hai người quen biết cũng không ngắn, vì thế anh tự nhiên hiểu được tính tình của thằng nhãi này, anh lên tiếng nhắc nhở ngay: “Tiền Bách Thảo, tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng làm gì cả, nếu không cậu sẽ hối hận. Hơn nữa ban nãy thầy Mai đã nói qua ông nội của anh và bố mẹ tôi đều không sao, chẳng qua nằm ở bệnh viện một thời gian là không sao!”
“Hừ, lời ấy mà anh cũng tin, cái tên họ Mai kia là ngày đó ông nội tôi trở về mắng Thiên Đạo Mai gia chó má gì đấy nhỉ. Hừ, nói dễ nghe thì là Thiên Đạo, còn nói thật thì là cả nhà thần côn mà thôi. Năm đó phản đối phong kiến, phản đối mê tín sao không giết sạch người nhà họ Mai đi!”
Giang Nguyệt Bạch thật không ngờ Tiền Bách Thảo sẽ phản ứng mạnh như thế, anh ta lập tức đứng dậy rồi duỗi ra tay túm lấy cổ áo của Tiền Bách Thảo, chỉ vào mũi Tiền Bách Thảo nói: “Tiền Bách Thảo tôi nói cho anh biết, nếu anh đủ thông minh vậy con mẹ nó tốt nhất đừng trêu chọc Tiêu Triết và Mai Trường Ca. Nếu anh dám trêu chọc hai người họ, thế anh chờ hối hận đi, hai người đó không phải là người mà chúng ta có thể động vào.”
Tiền Bách Thảo ngẩn người, có thể nói từ khi anh ta quen biết Giang Nguyệt Bạch cho tới nay, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Giang Nguyệt Bạch phát bực như vậy, thật sự vượt sức tưởng tượng của Tiền Bách Thảo.
Nhưng Giang Nguyệt Bạch không để ý tới Tiền Bách Thảo, anh ta buông cổ áo Tiền Bách Thảo ra, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi. Nếu Tiền Bách Thảo không nghe lời khuyên của anh ta thì cứ đợi xui xẻo đi, là cái dạng rất xui ấy.
Đối với những lời anh ta vừa nói thì loại người như Tiền Bách Thảo nghe được bao nhiêu, hơn nữa có để tâm hay không cũng chẳng phải việc Giang Nguyệt Bạch quan tâm.
Xả stress một trận, đầu óc của Giang Nguyệt Bạch đã bình tĩnh, mà sau khi bình tĩnh lại anh ta cũng ý thức được chuyện ba mẹ mình bị tai nạn xe cộ có lẽ thật sự là do số mệnh sắp đặt. Lại nghĩ đến bộ dáng lạnh nhạt đầy chắc chắn kia của Mai Trường Ca, anh ta dám cá là Mai Trường Ca cũng cắm một chân vào chuyện này, hơn nữa có lẽ là Mai Trường Ca xả giận cho Tiêu Triết.
Nhưng nếu đặt vào vị trí của anh ta mà nghĩ, nếu người con gái Giang Nguyệt Bạch anh thích bị người khác bắt nạt, anh ta cũng sẽ nghĩ cách xả giận.
Nhưng bây giờ anh cần phải nghĩ cách tốt nhất để hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca nguôi giận mới có thể làm bố mẹ của mình nhanh chóng tỉnh lại.
Nhưng chuyện này lại không thể sốt ruột, dù sao trước đó cũng phải để bố mẹ mình nằm ở trong bệnh viện một đoạn thời gian. Giang Nguyệt Bạch dám khẳng định nếu bây giờ mình mà dám đi tìm Tiêu Triết và Mai Trường Ca nói chuyện này, lấy tính cách của Tiêu Triết chỉ sợ thật sự sẽ trực tiếp đuổi anh ta đi. Con nhóc không sợ trời không sợ đất đó, nhất định làm được chuyện như vậy.
Vì thế những ngày tháng về sau của Tiêu Triết và Mai Trường Ca yên tĩnh lại, mỗi ngày bọn họ chỉ cần đi tới hai nơi, giúp hai ông cụ điều trị vậy nên rất nhanh đã đến cuối tuần, mà hôm nay Tiêu Triết cũng nhận được cuộc gọi từ cửa hàng 4S, nói rằng xe bọn họ đặt đã tới, kêu hai người đi đến lấy xe, tất nhiên còn phải thanh toán nốt số tiền còn lại mới được lấy.
Tiêu Triết cười tủm tỉm kéo Mai Trường Ca đến cửa hàng 4S kia, nhưng không ngờ họ vừa vào đã nhìn thấy cô Trương kia, còn nhân viên tiếp đón họ hôm đó, theo như lời của cô Trương thì cô gái đó đã từ chức chạy lấy người.
Tiêu Triết lười nói chuyện cùng cô Trương này, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: “Vừa rồi các người gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đến lấy xe, thế xe tôi đang ở đâu?”
Từ lúc tiến vào cô và Mai Trường Ca cả hai người đều không nhìn thấy xe mình ở đâu, chỉ có duy nhất một chiếc xe việt dã Land Rover nguyên mẫu khi trước họ từng nhìn thấy.
Cô Trương này cười cười, sau đó kéo dài âm điệu nói: “Không sai, đúng là trước đó thật sự đã gọi điện thoại cho hai vị, bảo các người đến đây lấy xe. Nhưng không ngờ gọi điện thoại lâu đến vậy mà hai người vẫn chưa đến đây, cho nên tôi đã cho rằng các người không muốn chiếc xe kia nữa. Vừa hay lại có hai vị khách cũ tới đây mua xe, cũng thích hai chiếc xe việt dã Land Rover đó, còn trả bằng chi phiếu tiền mặt. Dù sao chúng tôi cũng mở cửa tiệm buôn bán nên không thể áp hàng lại, hai chiếc xe việt dã Land Rover áp giá giá cũng đến hàng triệu ấy…”
Tiêu Triết đã mặc kệ cô Trương muốn nói gì nữa, bởi vì bây giờ cô chỉ biết một điều đó là chiếc xe việt dã Land Rover của cô và Mai Trường Ca đã bị bán cho người khác.
Vì thế Tiêu Triết lạnh lùng cười: “Tốt, vậy thì đem tiền cọc lúc trước trả lại cho chúng tôi đi. Tôi trả tiền đặt cọc một lần cả triệu đấy”
Cô Trương vẫn giữ nguyên dáng vẻ tủm tỉm cười: “Ôi, khó lắm, tiền đặt cọc lúc trước của hai người không phải tiền trả trước, hơn nữa ở đây có quy định, nếu do nguyên nhân nào đó mà khách hàng không thể hoàn thành giao dịch thì sẽ không trả tiền cọc!”
Lúc này Tiêu Triết cũng cười, mặc dù cô không phải một người hay tức giận, nhưng bây giờ cô biết bản thân bây giờ đang giận đến tức cười. Đậu má gặp qua phụ nữ vô liêm sỉ nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại nữ nhân vô liêm sỉ như thế này. Đậu má, da mặt của tất cả con gái trên thế giới này chồng lại cũng không dày bằng cô Trương này. Đệch, gọi cô ta một tiếng cô Trương quả nhiên vẫn không gọi sai, cô gái này vẫn nên đi làm “tiểu thư” đi, nhìn dáng vẻ cô ta cũng có phong cách của “tiểu thư” đấy.
“Một khi đã như vậy, mau gọi trưởng cửa tiệm của các người tới đây!” Tiêu Triết quát.
Mai Trường Ca mặc dù vẫn luôn im lặng, nhưng ánh mắt anh nhìn về phía vị cô Trương này lại có hơi rét lạnh. Cô gái này, cằm rất nhọn, hơn nữa đôi mắt kia nhìn qua sẽ cảm thấy khá đẹp. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ cảm thấy đôi mắt đó có chút giống tam giác ngược, ngoài ra trước mắt cô ta hiện lên một tia xanh đen.
Người như vậy có thể nói một câu là dương khí quá yếu, âm khí quá nặng. Ồ, đây là thuật ngữ chuyên nghiệp của Thiên Đạo Mai gia, nếu nói trắng ra thì cô gái này có thể chất gọi quỷ, một khi cô ta đi đêm quá nhiều, vậy chắc chắn sẽ gặp được quỷ.
Nhưng khi cô Trương này nghe thấy Tiêu Triết muốn gặp ông chủ thì lộ ra vẻ mặt đắc ý: “À, trưởng cửa tiệm của cửa tiệm chúng tôi đi công tác, nửa tháng sau mới trở về. Vì vậy nếu cô muốn tìm ông ấy, nửa tháng sau hãy quay lại!”
Lúc cô Trương vừa dứt lời thì điện thoại Tiêu Triết vang lên. Tiêu Triết cắn môi, hầm hừ lấy điện thoại ra, tên khốn kiếp nào dám gọi điện đúng lúc cô đang chuẩn bị mắng người, đây là có ý gì, không phải nói rõ muốn ngăn cô mắng chửi người khác à.
Nhưng khi nhìn thấy cái tên Giang Nguyệt Bạch hiện trên phần điện báo, nghĩ nghĩ rồi Tiêu Triết vẫn bắt máy. Thật ra Giang Nguyệt Bạch gọi điện thoại tới cũng hơi lo lắng, anh ta chính là sống một ngày bằng một năm mà phải đợi suốt cả tuần cho nên anh ta nghĩ hôm nay hẳn là có thể cầu xin Tiêu Triết, nói cô ta giúp đỡ nói vài lời tốt trước mặt Mai Trường Ca để giúp đỡ bố mẹ anh ta tỉnh lại.
Nhưng dù sao hai người đó đều có địa vị cao, nếu trong thời gian dài mà không nói, như vậy không chừng phía trên sẽ cho người tới thay.
Vốn dĩ Giang Nguyệt đang suy nghĩ bản thân cần phải nói bao lâu mới có thể làm Tiêu Triết đáp ứng, nhưng ngay lúc này anh ta thật sự không ngờ mọi việc lại thuận lợi như thế. Anh ta vừa mới mở miệng nói một câu bên này thì Tiêu Triết đã trực tiếp hỏi: “Giang Nguyệt Bạch, có phải anh muốn bố mẹ anh tỉnh lại ngay không?”
Đầu tiên Giang Nguyệt Bạch ngẩn ra, từ khi nào Tiêu Triết lại dễ nói chuyện như vậy nhưng anh ta lập tức đáp: “Đúng vậy!”
“Được rồi, nếu chuyện ngày hôm nay anh làm bà hài lòng thì bà sẽ khiến Mai Trường Ca giúp bố mẹ anh tỉnh lại. Thế nào?”
Giang Nguyệt Bạch tất nhiên là đồng ý: “Được, không thành vấn đề, cô nói đi rốt cuộc là chuyện gì?”
Sau đó Tiêu Triết kể lại mọi chuyện qua điện thoại.
Vừa nghe là chuyện bên cửa tiệm 4S, Giang Nguyệt Bạch lập tức nói: “Vẫn là cái cửa tiệm 4S ngày ngày đó tôi đi đón các người? Bọn họ định không tiếp tục mở cửa buôn bán nữa à?”
Tiêu Triết mỉm cười: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết bọn họ là lừa đảo, hơn nữa số tiền phạm tội bây giờ là một triệu, vậy cũng đủ lập án được nhỉ!”
Giang Nguyệt Bạch cười, tất nhiên là đủ lập án rồi, vì vậy anh nói ngay: “Được, Tiêu Triết cô cứ yên tâm đi, tôi lập tức đưa người đến!”
Vì thế Tiêu Triết cúp máy. Giang Nguyệt Bạch nhanh chóng gọi điện cho anh họ cả của mình: “Alo, hôm nay anh cả anh có nghỉ không, vậy cho em mượn vài người dùng nhé. Khà khà, dùng để làm gì? Nói với các người cũng không sao, đi đập tiệm thôi.”
Vì vậy Giang Nguyệt Bạch chỉ cần nói dăm ba câu đã kể hết chuyện của Tiêu Triết và Mai Trường Ca.
Sau đó anh ta lập tức nghe thấy giọng điệu hưng phấn của anh họ cả mình vang lên: “Ha ha ha, thật đúng là trời cũng giúp tao rồi. Anh mày đã sớm muốn quen biết cái tiểu thần y kia, nếu mấy anh em của tao có thể làm bạn với tiểu thần y đó, vậy sau này họ làm nhiệm vụ sẽ ít bị thương…”
Nói đến phần sau giọng nói bên đầu dây bên kia hơi trầm xuống, khóe miệng Giang Nguyệt Bạch giật giật, định an ủi anh cả của mình một chút, nhưng lại cảm thấy giọng nói của mình khô khan: “Anh cả…”
Chỉ hai chữ như vậy, Giang Nguyệt Bạch rốt cuộc cũng không nói ra được nữa, nhưng âm thanh bên đầu dây bên kia rất nhanh trở lại bình thường: “Được, mày mau nói đấy ở đâu đi. Nếu tiểu thần y ở đó, anh em bọn tao nhất định sẽ đập tiệm kia đập đến xinh đẹp!”
Sau đó Giang Nguyệt Bạch nói địa chỉ của cửa tiệm 4S, còn nói thêm một tiếng: “Vậy em đi trước nhé anh cả!”
“Ha ha, thằng nhóc anh của mày nhất định sẽ đến trước. Ha ha, mấy anh em đang uống rượu ở gần đây đâu rồi!” Đang nói thì điện thoại bị ngắt máy.
Giang Nguyệt Bạch dâng lên sự đồng cảm với cửa tiệm 4S từ dưới đáy lòng, nếu anh cả của anh ta đã nói hôm nay sẽ đập cửa tiệm kia đến xinh đẹp thì nhất định sẽ đập cho thật đẹp. Anh ta tin chắc Tiêu Triết sẽ hài lòng.
Vì thế hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca nhanh chóng phát hiện Giang Nguyệt Bạch còn chưa tới nhưng lại có một đám đàn ông cao to lực lưỡng ở ngoài cửa đi tới, người cầm đầu nhìn qua có vẻ trắng hơn những người khác, hơn nữa lại rất giống Giang Nguyệt Bạch. Chẳng qua trên người Giang Nguyệt Bạch có khí chất thư sinh văn nhã, mà khí chất của người đàn ông này lại là một khí chất thẳng thắn ngang ngược. Anh ta mới vừa tiến vào đã đi nhanh tới trước mặt Tiêu Triết và Mai Trường Ca, sau đó ánh mắt dừng trên người Tiêu Triết rồi cười lộ ra một hàm răng trắng: “Cô chính là tiểu thần y mà Nguyệt Bạch nói à? Tôi tên Giang Nguyệt Hàn là anh cả của Nguyệt Bạch, đã sớm muốn quen biết cô một chút nhưng lại bận bịu quá, hôm nay vừa hay có chút thời gian, quả nhiên là gặp được!”
Đối với người đàn ông tên Giang Nguyệt Hàn này, không thể không nói ấn tượng đầu tiên của Tiêu Triết về anh ta khá tốt. Tiêu Triết gật gật đầu, vươn tay nắm chặt lấy bàn tay to của Giang Nguyệt Hàn trước mặt mình: “Xin chào, tôi là Tiêu Triết!”
“Ha ha, nghe Nguyệt Bạch kể các người gặp một chút phiền phức nhỏ, yên tâm hôm nay các anh em của tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện này. Hừ, dám đụng đến người của bọn tôi, cái cửa tiệm 4S này thật đúng là không sợ chuyện lớn!”
Nghe Giang Nguyệt Hàn nói, Tiêu Triết trợn trắng mắt, cô cũng không biết mình thành người của bọn họ từ khi nào.
Lúc này Giang Nguyệt Hàn quay đầu nhìn về phía mấy người đàn ông lực lưỡng anh mang tới, sau đó hỏi: “Các anh em, các cậu có người bắt nạt anh em của chúng ta ở bên ngoài thì phải làm sao?”
Những người đàn ông đó đồng thời trả lời: “Làm thịt con mẹ nó!”
Được rồi, lần đầu tiên cô phát hiện hóa ra chửi người cũng có thể nói ra êm tai dễ nghe như vậy.
Nghe mọi người đồng thanh trả lời, Giang Nguyệt Hàn vung tay lên: “Vậy đập, nhất định phải đập thật đẹp cho ông, để khiến em gái Tiêu Triết và anh Mai hài lòng!”
“Được!” Sau đó những người đàn ông to lớn kia lại đồng thời lên tiếng, tiếp đó toàn bộ cửa tiệm 4S loạn thành nồi cháo. Ai có thể ngăn cản được mấy người đàn ông to lớn đó chứ. Lúc cô Trương kia nhìn một đám đàn ông to lớn hùng hổ tiến vào lập tức sợ tới mức lén lút chạy đến góc tường gọi một cuộc điện thoại bên ngoài, chẳng qua là rất rõ ràng sau khi nói chuyện điện thoại xong sắc mặt cô ta tốt hơn không ít.
“Này, các người còn coi pháp luật ra gì không, giữa ban ngày ban mặt dám tự nhiên xông vào đập phá cửa tiệm 4S. Tôi nói cho các người biết tôi đã gọi cảnh sát rồi. Hừ, lát nữa cảnh sát sẽ tới đây thôi, có muốn biết hai chiếc xe việt dã Land Rover tôi đã bán cho ai không? Chính là cậu Lưu con của Cục Công An thành phố. Hừ, thế nào biết sợ rồi à, biết sợ thì các người mau chóng bồi thường tổn thất của cửa tiệm 4S cho chúng tôi!”
Nhìn gương mặt cô Trương kia khá đắc ý, Giang Nguyệt Hàn vỗ mạnh lên cái bàn trước mặt cô ta nói: “Hừ, người của Cục Công An tới thì làm sao, hai chiếc xe kia vốn là em gái chúng tôi đặt, cô có biết nó đại biểu cho cái gì không!”
Cô Trương lạnh run lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng người đàn ông này thật đáng sợ.
Sau đó còn hy vọng cậu Lưu nhanh chóng mang người tới.
Nhưng câu nói tiếp theo làm cô Trương kinh sợ, cô chỉ nghe được Giang Nguyệt Hàn gằn từng chữ một nói: “Hai chiếc xe kia đại diện cho hai chiếc xe quân đội, các người ngang nhiên dám bán xe quân đội cho người ngoài. Hừ, đủ để xử bắn rồi!”
Cô Trương lập tức ngây người. Cái gì, cái gì. Cô ta bây giờ không dám nghĩ tiếp, xe quân đội, đó là hai chiếc xe quân đội. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Cô ta, cô ta chỉ muốn cho hai người đó một chút giáo huấn nhỏ, thuận tiện kiếm một triệu từ bọn họ thôi. Nhưng mà nhưng mà cô ta sao có thể gây ra họa lớn như vậy được?