Cuối cùng tháng tám đã nhẹ nhàng trôi qua, Vưu Lâm phải trở lại trường học.
Cuối tuần, Hà Phồn đi cùng cậu ta trở về Phong Dương, hai vợ chồng Trương Huệ Mẫn cùng Vưu Sơn Hải đứng đợi bên ngoài nhà ga, khi thấy hình bóng của hai chị em xuất hiện ở cửa, mừng rỡ chạy về phía đó. Trương Huệ Mẫn đưa tay cầm lấy chiếc vali của con trai, tay vuốt nhẹ trên trán Vưu Lâm: “Tại sao lại đổ nhiều mồ hôi như thế này? Nhìn con đi, mẹ đã nói rồi khó khăn lắm mới có được hai tháng để nghỉ ngơi, làm việc gì chứ, cứ đòi đi, cả người cũng ốm luôn rồi?”
Vưu Lâm đã lớn rồi, còn bị mẹ sờ sờ cơ thể mình, cảm thấy không thoải mái, tránh xa nói: “Công việc đó đơn giản lắm, lại không khó, chỉ cần đứng đó, chân thấy khó chịu thôi.”
“Mau nhanh chóng về nhà đi, mẹ đã nấu những món con thích ăn nhất rồi, còn vài ngày nữa mới đi học, phải bồi bổ thật tốt.”
“Mẹ hãy bồi bổ cho chị cả đi, chị ấy mới là người ốm đi.”
Chiếc xe dừng bên lề đường, chỉ qua nửa tiếng, dưới ánh nắng chiếu chói như lửa rực, ngồi thôi cũng thấy như là đang được đun sôi. Vưu Sơn Hải lái xe, Trương Mẫn Huệ ngồi ở ghế sau với Vưu Lâm, Hà Phồn thuận thế ngồi ở ghế phó lái.
Thắt chặt dây an toàn, Trương Huệ Mẫn tiếp tục vấn đề trước đó: “Những món chị cả con thích ở nhà cũng có nấu, mẹ còn kho thêm một ít chân giò, để khi Phồn Phồn đi, có thể đem qua cho Ny Ny một ít.”
Sau một giờ xe chạy trên đường mới về đến nhà, nhà của bọn họ ở khu chung cư cũ, căn nhà không lớn, chỉ có khoảng một trăm mét vuông. Vưu Sơn Hải dạy học ở trường tiểu học, Trương Huệ Mẫn không có công việc chính thức, đôi khi giúp việc nhà, hoặc làm công nhân tạm thời ở nhà máy, phần lớn thời gian chỉ ở nhà chăm sóc ba đứa nhỏ.
Nhà nhỏ, bên ngoài ba phòng ngủ có ban công khá rộng, đơn giản là dùng ván ghép để chặn cửa sắt, để tạo ra một phòng nhỏ, đó là phòng ngủ của Hà Phồn. Bên tường có một chiếc giường sắt, từ khi học trung học, dưới giường và trên bàn chất đầy tài liệu và đề thi thử.
Sau khi cô đỗ đại học, Trương Huệ Mẫn đã bán hết sách trong nhà, căn phòng nhỏ cũng bị gỡ bỏ. Hà Phồn ít khi về nhà, khi về thì ngủ chung một phòng với Vưu Ny.
Trương Huệ Mẫn đã cắt một đĩa dưa hấu và gọi Vưu Lâm ăn nhưng không thấy hình bóng của Hà Phồn: “Chị con đâu rồi?”
“Chị ở trong phòng đó.”
“Trong phòng có gì hay để xem chứ?” Trương Huệ Mẫn lau tay trên cái tạp dề, đi đến bên cửa, gọi Hà Phồn bưng đồ ăn cơm, nói: “Phòng trong nhà của chúng ta có hơi nhỏ, các con giờ đã lớn rồi, sau này cùng nhau trở về nhà căn bản là không đủ ở.”
Trên bàn ăn, Trương Huệ Mẫn gắp đồ ăn cho con trai và con gái: “Mẹ và bố con dự tính bán căn nhà này đi, cô hai của Ny Ny muốn ở trường tiểu học Thành Bắc chăm sóc Tuấn Tuấn, nói là có thể mua căn nhà này của chúng ta. Đúng lúc chúng ta sẽ đổi một căn lớn hơn.”
Căn nhà này nói đúng hơn chỉ thuộc về Vưu Sơn Hải, không liên quan gì đến Trương Huệ Mẫn, bà chỉ là người tạm trú, ý kiến của bà không quan trọng.
“Giá nhà đã tăng trong vài năm qua, mẹ và bố con đã chọn một vài nơi, rẻ nhất là ở gần vườn hoa Xuân Hoà. Tầm 150 mét vuông, chỉ cần khoảng tám mươi mấy vạn, có ba phòng ngủ và một phòng khách. Chúng ta dự định chuyển đến đó.”
“Căn nhà này hiện tại nhiều nhất cũng có giá chừng mười mấy vạn, chênh lệch nhiều quá, hai đứa nhỏ thì vẫn còn đi học, trong nhà chỉ có con đang đi làm, chỉ có thể tìm con để thương lượng.”
Hà Phồn đặt muỗng canh xuống, Trương Mẫn Huệ nói đến đây, lại nói: “Con cũng thật là, làm việc ở nơi xa quá. Sau khi tốt nghiệp thì thi vào sư phạm, giống như bố con vậy, dạy học ở trong huyện tốt biết bao. Vừa ổn định vừa gần nhà , tìm một người bản địa để kết hôn thì bố mẹ còn có thể giúp con trông con.”
Vưu Sơn Hải không có gì để nói với con riêng cả, ngay cả nếu có gì để nói, cũng là thông qua Trương Huệ Mẫn truyền đạt. Khi ăn xong, Vưu Lâm ra ngoài chơi. Hà Phồn cũng không muốn cảm thấy cứ lúng ta lúng túng vậy ở trong nhà.
Hà Phồn có một người bạn ở đối diện nhà, từ nhỏ đã cùng nhau chơi đến lớn. Khi cô vừa gõ cửa, cửa đã được mở từ bên trong. Trên tay Đỗ Văn Quyên cầm một túi rác, ngạc nhiên nhìn về phía cô: “Ồ, cậu đã trở về rồi à? Mau vào trong ngồi đi.”
“Con của cậu đâu rồi?”
“Mẹ tớ dẫn đi ra ngoài rồi, một chút nữa sẽ về thôi.” Đỗ Văn Quyên dẫn Hà Phồn đi đến sô pha: “Đã rất lâu rồi cậu không trở về đúng không?”
“Vưu Lâm đã đi làm ở chỗ tớ trong kỳ nghỉ hè, sắp khai giảng rồi nên tớ đưa nó về.”
Đỗ Văn Quyên bưng một đĩa trái cây ra, và chuẩn bị một ly trà hoa cúc đường phèn: “Khi nào cậu chuyển nhà?”
“Làm sao mà cậu biết vậy?” Nhà vẫn còn chưa mua, việc chuyển nhà còn sớm lắm.
“Cái này thì có gì mà không biết, nhà cậu tính mua căn ở vườn hoa Xuân Hoà phải không, tớ nghe nói là mua trả hết một lần đó? Nhưng ba phòng ngủ và một phòng khách cũng không đủ ở, đến khi họ chuyển qua đó, cậu hãy ở lại đây đi, vừa đúng có thể bầu bạn với tớ.”
“Nhà bên đó có giá bảy mươi mấy tám mươi vạn cơ, nhà tớ không có nhiều tiền như vậy đâu.”
“Gì mà không có nhiều tiền như vậy, bố mẹ cậu cộng thêm cậu nữa, mẹ tớ đã tính thử cho nhà cậu, bố mẹ cậu chắc chắn có thể mua nhà trả hết. Cậu không thử nghĩ mà xem, gia đình cậu vài năm qua cơ bản không hề tiêu xài gì nhiều, năm ngoái mẹ cậu đi làm việc, tay bị thương, người ta đã đền đến bảy vạn. Bố cậu không phải bị người ta đụng trúng vào đầu năm nay sao? Lại đền đến năm vạn nữa.”
Mẹ của Đỗ Văn Quyên còn biết rõ tình hình gia đình nhà họ Vưu hơn cả Hà Phồn. Mẹ cậu ấy cũng là giáo viên tiểu học, cùng một lứa với Vưu Sơn Hải. Gần đây nhà ai xảy ra chuyện gì, hàng xóm đều biết rõ mồn một, bà ấy cũng tự dựa vào tình hình gia đình mình để suy đoán, cho nên Đỗ Văn Quyên rất chắc chắn.
Đỗ Văn Quyên liếc nhìn sắc mặt của cô: “Cậu không tin đúng không? Đồ ngốc, bố cậu không phải bố ruột, ông ta sẽ chịu chia sẻ về tình hình kinh tế trong nhà với cậu sao? Nói với cậu thì chắc chắn phải nói rằng không đủ tiền.”
Vưu Sơn Hải không thích cô, điều này đã rất rõ ràng kể từ khi Hà Phồn còn nhỏ, mỗi lần đưa tiền đóng học phí cho cô khuôn mặt ông đều trở nên đen như mực. Hà Phồn lớn hơn một chút, có thể hiểu được sắc mặt của ông, cũng có thể tự mình giấu những tâm sự rồi, cho nên ông ta cũng tự kiềm chế hơn.
“Vài ngày trước, tớ nghe thấy bố mẹ cậu cãi nhau, không phải là cậu mượn tiền họ hàng để đi học đại học sao? Bố cậu nói rồi, những việc này ông ta không quan tâm.” Đỗ Văn Quyên ngày hôm đó vừa đúng về nhà mẹ mình, khi đi ngang qua cửa chính cậu ấy vô tình nghe thấy những tranh cãi gay gắt đó.
Không quan tâm đến việc cô mượn tiền để đóng học phí, quả thật giống hệt phong cách của Vưu Sơn Hải. Hà Phồn không có gì để nói. Thậm chí nếu nhà cô chỉ mua một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, không có phần của cô, điều đó cũng rất bình thường, cô có thể hiểu được. Dù sao cô và Vưu Sơn Hải không có mối quan hệ huyết thống, mang theo cô là tình cảm không mang theo cô là bổn phận. Trong nhà nhiều người như vậy, chỉ dựa vào một mình ông ta, áp lực thực sự rất lớn, cô ít lấy từ nhà này một chút, có lẽ mẹ cô cũng sẽ có cuộc sống tốt hơn một chút.
Hà Phồn ngủ một đêm ở nhà, ngày thứ hai là trở về rồi. Trước khi đi ra khỏi nhà, Trương Huệ Mẫn đưa cho cô bốn, năm gói giò heo kho đã được hút chân không, bảo cô khi ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Hà Phồn gật đầu, rồi rời đi.
Khi quay trở lại thành phố W, Hà Phồn đem đồ đến cho Vưu Ny. Vưu Ny không chú ý, suýt chút nữa không cầm vững suýt rơi xuống đất: “Sao lại nặng thế?”
“Tất cả đều là mẹ làm cho em, em hãy gọi điện về nhà đi.” Những đứa con đi học đại học, thường không thích liên lạc với cha mẹ, quan niệm khác nhau, thói quen khác nhau, không thích nghe càm ràm. Vưu Ny cũng vậy, có thể trốn được thì trốn, trừ khi cần tiền, nếu không thì mỗi tháng không gọi một cuộc điện thoại.
“Em biết rồi.”
Từ Phong Dương trở về, ngày đầu tiên đi làm, bên trên giao nhiệm vụ xuống, nhóm văn phòng của bọn họ phải đi về quê thu thập dữ liệu, Hà Phồn cũng có trong danh sách đi công tác.
Sau khi hoàn thành công việc, thời gian cũng đã đến cuối tháng chín. Khi tới giờ tan làm, Hà Phồn nhìn ánh mặt trời bên ngoài, bây giờ mặt trời lặn sớm hơn, chỉ mới 5 giờ, mà đã có cảm giác buổi tối bắt đầu ập đến.
Khi đi vào cổng tiểu khu, nhân viên bảo vệ trong phòng bảo vệ thấy cô, kêu cô mau cất xe đi, nhà nào không mua chỗ đậu xe sẽ không được phép đậu xe. Chiếc xe đó là của Vương Lương, không biết là không nhận được tin nhắn, hay là anh ấy đã quên mất, Hà Phồn thuận tay gọi điện cho anh ấy.
Sau khi tan làm Vương Lương đến lái chiếc xe ra khỏi đó, nhìn thấy Hà Phồn xinh đẹp động lòng người đứng dưới tòa nhà, bất ngờ nói: “Cùng nhau đi ăn cơm đi, có một quán thịt nướng đang khuyến mãi, chị tôi cho tôi vài tấm phiếu giảm giá, một mình tôi đi thì chán lắm.”
Hà Phồn suy nghĩ trong 2 giây, về nhà cũng không có gì làm, Lý Văn mới thi xong đã đi ra ngoài chơi, Trương Hiểu Quân cũng bận, cả tháng nay cô không có hoạt động gì. Cứ tiếp tục ở nhà, thì cả người cũng hỏng mất.
Tới nơi, Vương Lương xuống xe trước, Hà Phồn nhìn thấy anh ấy đi vòng qua xe có vẻ như muốn giúp cô mở cửa xe, cô nhanh chóng tự mình xuống xe, giơ giơ điện thoại: “Anh vào trước đi, tôi trả lời tin nhắn đã.”
Trương Huệ Mẫn không rành điện thoại thông minh lắm, chỉ biết chơi WeChat và xem video ngắn, hàng xóm khoe khoang mua được những món đồ tốt trên mạng, trong lòng bà khó chịu, gửi liên kết cho Hà Phồn. Trong khoảng thời gian này vừa mua một căn nhà mới, đồ cần thiết quá nhiều, mỗi ngày đều gửi Hà Phồn rất nhiều liên kết mua sắm.
Bà cần có đồ mà cũng cần rất gấp, sau một lúc không trả lời, điện thoại liền gọi đến.
Vào ngày hôm sau sau khi ăn tối Vương Lương lại gửi tin nhắn cho cô, nói rằng một người bạn đã tặng cho anh ấy hai vé xem phim, hỏi cô có muốn đi không, “Bộ phim này gồm hai phần, phần một rất hay, bạn của tôi đều chưa xem qua, chị gái của tôi nói rằng chị đã xem rồi, thấy sao nào? Cùng nhau đi nha.”
Trong sảnh của rạp chiếu phim rất đông người, Hà Phồn không có thói quen ăn khi xem phim, Vương Lương mua một xô bỏng ngô cỡ lớn và hai ly coca-cola. Cả hai ngồi đợi ở bên tường, Vương Lương chỉ sang một bên và nói: “Chị đi gắp thú bông không?”
“Tôi không gắp, tay tôi không may mắn nên gắp không được.” Chủ yếu là cô không hứng thú với thú bông. Hà Phồn không hứng thú với rất nhiều sở thích tinh tế của các cô gái như làm móng làm đẹp các thứ và cũng không thích những thứ sang trọng. Ham muốn vật chất của cô vẫn luôn rất thấp, mức sống của cô chỉ dao động trên dưới mức sống thoải mái.
“Tôi lại tưởng rằng các cô gái đều thích cơ, bạn gái cũ của tôi thích gắp thú bông lắm, rất là thích. Mỗi lần đi chơi với cô ấy, lúc đi thì hai tay trống không, nhưng khi về thì luôn tay xách nách mang túi to túi nhỏ.”
Vương Lương nói: “Tôi luôn cảm thấy chị và cô ấy rất giống nhau, khi tôi mới quen biết cô ấy cũng như vậy, không bao giờ nợ ai cái gì, giữ khoảng cách với tất cả mọi người.”
“Tôi có sao?”
“Mặc dù nhìn vào có vẻ xa cách, nhưng thật ra rất tinh tế và chu đáo, luôn chú ý đến hoàn cảnh của người khác.”
Hà Phồn cảm thấy hơi ngượng ngùng, may mắn là phim bắt đầu rồi, kiểm tra vé và vào rạp, không còn nói gì thêm.
Vào đầu tháng mười sắp đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, đồng nghiệp có gia đình trong văn phòng có kế hoạch về nhà với gia đình, những người không có gia đình thì lên kế hoạch đi du lịch. Trong lúc ăn cơm, Kiều Lộ chạy đến đối diện Hà Phồn, xác nhận cô không về Phong Dương, mời cô nói: “Vậy đi cùng tôi đến Cam Túc đi, thời tiết bây giờ rất phù hợp để đi đến đó, dù sao cũng không có việc gì bận.”
“Có những ai sẽ đi?”
“Khá nhiều đó, có một vài người bạn của tôi, còn có Vương Lương, rủ anh ta đi với cô, sẽ không cảm thấy lạc lõng đâu.”
Thực ra cũng không có bạn để hẹn đi, Vương Lương làm người bạn ăn cơm chung thì được nhưng đi du lịch mấy ngày mấy đêm như này, đi cùng với nhau, Hà Phần cảm thấy có chút kháng cự.


