Hà Phồn thực sự không có hứng thú với trang sức và kim cương, cô chưa bao giờ đeo chúng, nhưng Lý Văn cùng Trương Hiểu Quân lại tranh nhau, nghe cô nói không mua, lại năn nỉ năn nỉ ỉ ôi, lì lợm la liếm.
Sau khi dành nửa giờ trên WeChat, Lý Văn nói: “Hôm nay tớ rảnh, chúng ta cùng đi đi, không cần mua đi dạo thôi cũng được. @ Hà Phồn, cậu ở nhà đợi đi, tớ qua đón cậu!”
Thế này còn có thể nói gì? Trả lời rằng cô đã biết, Hà Phồn vào phòng tắm gội đầu tắm rửa, thay đổi một bộ quần áo. Nóng bức không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh, không mặc quá nhiều, không thể ăn đồ lạnh.
Ra khỏi nhà, trên đường gặp Trương Hiểu Quân, lại gọi điện thoại báo cho Trình Anh, bên kia nói trực tiếp đến công ty Cao Thận. Trương Hiểu Quân im lặng nhìn hai người kia, Lý Văn vừa lái xe vừa hóng chuyện: “Tớ luôn nghĩ rằng hai người này sẽ quay lại, các cậu cũng biết con nhỏ Trình Anh đó, không có hứng thú thì chắc chắn là lừa tình, hiện tại rõ ràng là như vậy.”
Trương Hiểu Quân nhún vai, kiên định với suy nghĩ của mình: “Tớ không nghĩ như vậy.”
“Vì sao?”
“Cảm giác thôi, không nói rõ được.”
Nhận thấy được ý tứ của Trình Anh, thật ra Trương Hiểu Quân cũng đã liên lạc với Giang Khúc, tuy rằng đối phương không nói rõ, nhưng ý tứ hình như là Cao Thận rất thích bạn gái hiện tại, đã quen nhau nhiều năm, đều đã sắp xếp xong chuyện cầu hôn rồi.
“Nhưng tôi vẫn hy vọng hai người bọn họ quay lại với nhau, bọn họ thật sự rất xứng đôi. Đúng rồi, các cô có theo dõi tài khoản của Trình Anh không, cô ấy quay video cũng khá đẹp.”
“Cậu ấy cũng là người nổi tiếng trên mạng?” Trương Hiểu Quân ngạc nhiên, có vẻ như khá phổ biến trên mạng xã hội, ai cũng tranh nhau lập tài khoản.
“Không phải, chỉ là chia sẻ cuộc sống hằng ngày thôi, hiện tại theo dõi cô ấy đều là đám người đại học kia.”
“Tên là gì, tôi đi tìm thử.”
Hà Phồn ngồi ở phía sau, cố gắng ngồi yên, ghế dựa nồng mùi nhựa, có hơi buồn nôn, uống một ngụm nước mới đỡ một chút, thấy đường đi có chút quen mắt, hỏi: “Không phải chúng ta đến trung tâm thương mại sao?”
“Đúng vậy, đến công ty Cao Thận trước để lấy phiếu giảm giá nội bộ của bọn họ. Trình Anh cũng ở đó, chúng ta cùng nhau đón cậu ấy.” Trương Hiểu Quân trả lời trong khi nhìn chằm chằm điện thoại.
Công ty Cao Thận, Lý Văn và Trương Hiểu Quân lần đầu tiên đến đây. Giang Khúc đứng ở cạnh cửa chờ, đi lên tiếp đón, cố ý hỏi thăm Hà Phồn một câu, Lý Văn chỉ lo xem tòa nhà, Trương Hiểu Quân cũng khá để ý.
Nghe nói Cao Thận đang ở văn phòng, Lý Văn đi vào cùng Trương Hiểu Quân, Hà Phồn không đi, lấy lý do là không thoải mái, vì vậy đợi ở phòng chờ dành cho khách. Giang Khúc đưa hai người đi vào, không lâu sau đã quay lại, bưng cho cô một cốc nước: “Thế nào?”
“Tôi bị cảm nhẹ, phải uống thuốc.”
“Mùa hè mà bị cảm cũng hay thật.”
“Trên đường đến đây tôi còn nghĩ là mình nôn luôn rồi chứ, may là còn nhịn được, nếu không nôn trên xe Lý Văn thì cậu ấy sẽ điên lên mất.” Hà Phồn cười cười: “Anh bận thì đi trước đi, tôi ở đây đợi bọn họ.”
Tầng lầu rất cao, nhìn ra tất cả đều là cao ốc, xe cộ qua lại tấp nập, xung quanh rất yên tĩnh.
“Tôi không vội, tốt xấu gì cô cũng là khách, tôi ngồi đợi với cô.” Giang Khúc ngồi đối diện Hà Phồn, do dự muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nói: “Thật ra đại ngôn của DW lần này vốn phải thật vang dội, kế hoạch ban đầu của Cao Thận nhận nhẫn ghép đôi, thậm chí kế hoạch đã gần hoàn thành rồi. Ngày hôm qua đột nhiên lại thay đổi chủ ý, hôm nay liền vội vàng tuyên truyền.”
Hả? Hà Phồn ngơ ngác ngẩng đầu.
“Hai người cãi nhau hả?”
“Không phải, là chia tay.”
Trước mặt một người quen như Giang Khúc, nói không có quan hệ là nói dối.
Ngồi một lúc lâu, mấy người kia vẫn chưa ra. Giang Khúc đi rồi, cô đi loanh quanh dãy cửa sổ cao từ trần đến sàn, đi qua một vài cây xanh cao lớn, đi lang thang đến một nơi không có người, sau đó cô đi về phía lối đi an toàn. Cô định đứng đó một lúc thì đột nhiên từ phía sau góc tường vang lên tiếng bước chân, một người đàn ông cao lớn trong nháy mắt đi tới trước mặt cô.
Hà Phồn sửng sốt, sau đó cúi đầu, bước sang một bên. Cao Thận dừng bước. Mắt cô rời khỏi đôi giày của anh, qua khóe mắt cô có thể nhìn thấy đôi chân thẳng tắp của anh đang bước một bước về phía cô.
Một đôi tay lạnh lẽo đột nhiên phủ lên trán cô, cảm giác thoải mái mang đến lại khiến cô choáng váng, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Em chạy lung tung ở đây làm gì, không biết là mình bị sốt sao?”
Chỉ là sốt nhẹ thôi, cô rất tỉnh táo, Hà Phồn tránh tay anh, nói cho có lệ: “Không biết.”
“Em có muốn anh tìm cho em cái gương để xem thử miệng em khô thế nào hay không?” Giọng nói của anh có chút nặng nề mang ý châm biếm rõ ràng, còn có chút bực bội.
Cô có tật xấu như vậy, lúc nào bị bệnh cũng hiện rõ trên mặt, nhưng chia tay ngày đầu tiên lại gặp anh, còn là ở chỗ của anh nữa, thật sự là việc cô không thể nào đoán trước được. Hà Phồn hơi nuốt nước miếng, cổ họng có hơi khô.
“Vội vàng muốn chia tay, muốn dọn ra ngoài, mới dọn ra ngoài có một ngày mà đã khiến mình thân tàn ma dại. Hà Phồn, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy?” Dấu vết khó chịu ngày càng nghiêm trọng.
Cô không có sức cãi nhau với anh, xoay người muốn chạy, lại bị nắm lấy cánh tay: “Chạy cái gì? Anh còn chưa nói xong đâu. Vì sao em không dám nhìn anh?”
Hà Phồn ngẩng đầu theo phản xạ có điều kiện, thấy rõ sắc mặt mệt mỏi của anh cùng quầng thâm trước mắt. Chuyện Giang Khúc vừa mới nói hiện lên trong đầu: “Cậu ấy vốn dĩ muốn cầu hôn cô, cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Lần này hai người cãi nhau, tổn thất rất lớn.”
Có chỗ nào là chuẩn bị cầu hôn cô chứ? Nhất định là hiểu lầm rồi, nhưng Giang Khúc lại chắc chắn như vậy, cô nghi ngờ thì có vẻ hơi vô lương tâm.
“Nói đi, hỏi em đó, anh không biết rằng bị sốt cũng có thế khiến người ta bị câm.”
Trong mắt anh như có một ngọn lửa, miệng nói ra những việc mình không thể nào tưởng tượng nổi.
“Ngọn lửa trong lồng ngực Cao Thần không có chỗ phát tiết dịu đi, anh hít sâu hai hơi, mới bình tĩnh lại: “Uống thuốc chưa?”
“Uống rồi.”
“Bệnh từ khi nào?”
“Tối hôm qua.”
“Có phải em uống thuốc không có tác dụng không, khiến cho bệnh ngày càng nặng hơn.”
“Đã mua đủ những loại cần uống.”
“Mặc kệ dùng nên đổi, em quản nó lãng phí làm gì, có đáng tiếc không. Đầu óc em như thế làm sao lớn lên được vậy? Còn ra dáng nhà giáo hay không.” Chưa kịp nói gì, anh lại nói tiếp. Cả đêm không ngủ mệt mỏi ập đến thần kinh, não đau nhói, một lúc sau mới nói: “Em nghĩ sao mà lại đi mua nhẫn? Anh nhớ rõ em chưa bao giờ đeo.”
Trước kia anh đưa cho cô không ít châu báu, một đống vòng cổ lắc tay, cô cũng không hiếm lạ gì, chuyển nhà cũng chẳng mang theo.
“Bọn họ nói mua theo nhóm có ưu đãi, càng nhiều người càng có lời, kêu em đi theo cho đủ mặt.”
“Khó trách.” Anh lẩm bẩm một câu, muốn đưa bọn họ đi, nhưng nghĩ đến thái độ kiêu ngạo hôm qua của cô, chắc chắn sẽ không vui.
“Em thích gì, khi thanh toán gửi mã thanh toán cho anh.”
“Không cần.”
“Mấy người không cần phiếu giảm giá kia đâu, anh không muốn bốn người các em đóng góp vào doanh số.” Anh lập tức trở nên cứng rắn.
Thật muốn hỏi anh một câu: “Anh như vậy là có ý gì?” Tạm thời cô không có sức để làm việc đó, Hà Phồn lặng lẽ đứng đó cũng phần nào hiểu được tại sao anh lại nổi lên cơn giận dữ khó chịu, quên đi, bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện.
Trở lại phòng chờ, đã có vài người ở đó. Hà Phồn mỉm cười đi tới, nhưng những người khác lại đưa mắt nhìn về phía sau cô, sắc mặt Lý Văn cùng Giang Khúc vẫn như thường, nhưng Trương Hiểu Quân cùng Trình Anh lại nhạy cảm mà đánh giá mấy lần.
Dạo xong trung tâm thương mại, bọn người Lý Văn đi uống cà phê, Hà Phồn tự đi về nhà.
Trên xe về nhà, cô giơ hai bàn tay lên phơi nắng, những ngón tay gầy guộc, móng tay sạch bóng. Chiếc nhẫn bạch kim đeo ở ngón giữa, cả bàn tay như tỏa sáng.
Hà Phồn ngay từ đầu mạnh miệng nói không cần, nhưng khi thực sự cầm đồ trên tay, người ta không khỏi thích họa tiết đơn giản mà tinh tế, bề mặt cong nhẵn bóng, họa tiết sang trọng.
Trương Hiểu Quân nhắn ở trong nhóm: “Ngay cả khi không ai mua nhẫn cho mình, mình phải tự mua nó!”
Thấy vậy, Hà Phồn khẽ mỉm cười, đúng vậy, con gái nên tự mua thứ mình thích.
Lý Văn kêu rên: “Hai tháng tiền lương đó, đau nhưng mà hạnh phúc, khóc.”
Vẫn là loại thuốc trước đó, Hà Phồn lại uống thêm một gói, có lẽ trúng miệng quạ, một chút tác dụng cũng không có, cảm giác ngày càng chóng mặt. Giữa trưa ra ngoài là một cực hình, cô không muốn động đậy, liền uống một cốc nước nóng, ôm đầu ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ này khiến mọi thứ điên đảo, ngày đêm không phân biệt được.
Mặt trời lặn xuống đường chân trời, màu sắc tươi sáng bên ngoài cửa sổ chìm dần, Hà Phồn đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi chảy đầm đìa, cơ thể suy nhược. Chứng nghẹt mũi đã được cải thiện một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hết. Lấy điện thoại ra xem thời gian, Vưu Lâm gửi cho cô một tin nhắn, sau khi tan làm đi chơi với bạn, trở về trễ chút.
Căn phòng tối đen như mực, không có một chút âm thanh nào, tiếng còi xe từ xa xuyên qua tấm kính phát ra như bị bóp nghẹt. Bầu trời đêm dày đặc, có cảm giác cô đơn bị thế giới bỏ rơi. Hà Phồn ngồi ở trên giường một lúc, xuống lầu, mở TV, cũng mặc kệ nó chiếu tiết mục gì, lập tức đi rửa mặt.
Một ngày chưa ăn gì, bụng đói cồn cào, lên lầu tìm điện thoại, định kêu Vưu Lâm mang đồ ăn về.
Nhưng tên miệng quạ đen nào đó lại gọi đến, âm thanh bên phía anh có hơi ồn: “Em đang làm gì? Tin nhắn cũng không trả lời, gọi điện cũng không nghe.”
Người này không chỉ có miệng quạ đen mà còn có chứng hay quên, Hà Phồn dựa vào tường, lãnh đạm mà trả lời: “Làm gì?”
Anh im lặng một lát, tựa hồ không thích ứng được việc cô lạnh lùng như vậy, ngay sau đó dường như không có chuyện gì nói: “Em hết bệnh chưa?”
“Ổn.”
“Em tự nghe lại giọng của mình trước khi nói lời này với anh đi, em đang ở đâu?”
“Không liên quan đến anh.”
“Anh đi hỏi bọn Lý Văn, nhất định sẽ biết.”
“… Đừng.”
Hôm nay Cao Thận mới cẩn thận suy nghĩ lại, vì sao cô vẫn luôn không đưa anh cùng đi gặp bạn bè, trước kia có lẽ anh không để ý, khi anh đề nghị gặp mặt sau, bị cô lừa dối cho qua chứ tuyệt đối không có ý định cho anh gặp họ. Cô đã sớm bắt đầu kế hoạch chia tay, nghĩ đến đây anh liền hoảng sợ, vừa tức giận lại vừa hoảng loạn không biết nên làm thế nào.
Cao Thận lái xe trên đường với khuôn mặt ủ rũ, nhập địa chỉ Hà Phồn gửi vào bản đồ, đi theo sự chỉ dẫn của máy móc. Nói thật, cho đến bây giờ anh ấy vẫn chưa vượt qua được việc Hà Phồn đột ngột chia tay, anh không tin được, có một số việc, nếu không tìm ra nguyên nhân, cả đời này anh sẽ không thể nào quên được.
Nghe thấy tiếng đập cửa, Hà Phồn đi dép lê chậm rãi đi ra. Cả người Cao Thận giống như một bức tường, đứng ở cửa nhà cô. Đột nhiên Hà Phồn bắt đầu hoài nghi, cửa nhà cô có phải hơi nhỏ rồi không? Sắc mặt anh khó coi, giọng nói yếu ớt: “Biết là ai sao? Em mở cửa ngay lập tức, một chút ý thức an toàn cũng không có, cũng dám ra ngoài sống một mình ra.”
Hà Phồn khẽ đảo mắt, tránh khỏi cửa, nhưng anh không chịu, quát lớn: “Nghe thấy chưa? Lần sau hỏi ai trước rồi mới mở cửa, lỡ là người xấu thì sao?”
“Nghe rồi.”
Lúc này anh mới hài lòng bước vào trong, vừa đi vừa bình luận: “Vào cửa chính là phòng bếp, nhà thiết kế tốt nghiệp trường thể thao.”
“WC nhỏ như vậy, có thể xoay người sao?”
“Không phải cầu thang dốc quá hả?”
“Quần áo trên sô pha này là của ai?” Nhớ tới hiện tại em trai cô đang ở cùng cô, anh không nói nữa, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị. Hà Phồn đứng ở cầu thang: “Anh có chuyện gì?”
“Bệnh của em thế nào rồi?” Cô hỏi một đằng anh trả lời một nẻo.
“Em đợi Vưu Lâm trở về rồi khám.”
“Chờ nó trở về, chắc em bệnh đến choáng váng luôn rồi.”
“Cao Thận, chuyện này không hề thú vị chút nào, chúng ta đã chia tay rồi.” Cô thả lỏng đôi tay, một bộ dạng không có sức lực.
Anh lập tức lạnh lùng trừng mắt, trả lời lại một cách mỉa mai: “Anh đồng ý khi nào? Em nói chúng ta không xác định quan hệ, vậy tại sao lần đầu tiên ngủ cùng nhau em lại không nói, lúc anh kêu em đến Hồ Nam tìm anh em cũng không chịu nói. Lúc em tốt nghiệp dọn đến ở nhà anh vì sao không nói, hiện tại là yêu hay là ghét, ở chỗ này cùng anh phân cao thấp, em có ý gì?”
Hà Phồn hoàn toàn lạnh lùng: “Vì vậy em nói chúng ta chia tay, chưa nói chia tay. Giống như bạn tình chia tay, còn phải xác định quan hệ sao?”
Sắc mặt Cao Thận thay đổi trong nháy mắt, hàm răng cắn chặt, ngữ điệu đều thay đổi: “Em nghĩ như vậy sao? Chúng ta là bạn…tình? Em chỉ muốn chia tay thôi mà, em có cần làm đến mức này không…”


