Đột nhiên trong đầu của Cố Tiểu Khả trống rỗng vài giây, hai tay siết quá chặt khiến cả người khẽ run rẩy, sau khi thả lỏng tay ra, lòng bàn tay đầy mồ hôi, đầu ngón tay trắng bệch.
Đột nhiên nam thần tỏ tình, trong lòng cô rất hoảng.
Bỗng dưng Cố Tiểu Khả nhớ đến mình đã dùng sức gạt tay của Mạc Thần Trạch ra, lúc đó nét mặt của anh vừa ngạc nhiên vừa ảo não, trong lòng cô mâu thuẫn đến tột cùng, cảm giác mình sắp làm rối tung mọi việc.
“Lần trước… tôi không phải cố tình gạt tay của anh ra…”
Miệng cô khô khốc, không quan tâm đến việc uống trà để làm ẩm cổ họng mà là cố gắng giải thích rõ vấn đề của mình.
“Tôi… tôi… không thể trực tiếp chạm vào người khác. Không, không phải nhắm vào anh mà là tất cả mọi người…”
Tốc độ nói của Cố Tiểu Khả bất giác theo nhịp tim đập trở nên ngày càng nhanh, cô tiếp tục ra sức giải thích: “Không phải tôi không thích, hy vọng anh đừng hiểu lầm, tôi muốn giải thích với anh…”
“Nhưng mãi vẫn không nói nên lời…”
Trong lòng Cố Tiểu Khả thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng hỏi tới cùng, đừng hỏi tại sao cô không thể trực tiếp chạm vào người khác, cô không muốn nói dối!
Dùng sức quá mức dẫn đến trán rịn mồ hôi.
Muốn ăn thịt người gì đó… cô không cách nào để Mạc Thần Trạch biết về căn bệnh khủng khiếp này.
Giọng của Cố Tiểu Khả ngày càng thấp, càng nói càng không có tự tin.
Lý do như vậy, ai sẽ tin chứ, chẳng qua đều là cái cớ mà thôi.
“Tôi tin em.”
Mạc Thần Trạch thở phào một hơi, Cố Tiểu Khả có thể giải thích đến mức này đã rất không dễ dàng, anh cũng không muốn ép cô hơn.
Để đánh lạc hướng sự chú ý của Cố Tiểu Khả, Mạc Thần Trạch cười với cô, cố tình chiếm lợi thế bằng lời nói, trêu ghẹo cô: “Nếu đã không phải không thích cái ôm bất ngờ đó… vậy có nghĩa là, rất thích?”
Cố Tiểu Khả còn chưa bước ra khỏi sự cảm động từ câu nói ‘Tôi tin em’ của nam thần, đột nhiên cô nghe thấy lời trêu chọc, mồ hôi trên trán cô chợt bốc hơi, gò má đỏ cả lên.
Mạc Thần Trạch nhớ tới câu nói ‘tuyệt đối đừng làm bừa’ của bác sĩ, anh thở dài, không trêu đùa Cố Tiểu Khả nữa, mà nhẹ nhàng cười: “Tôi dẫn em đi ăn cá, cũng không phải là để tra tấn, em căng thẳng làm gì?”
Cố Tiểu Khả ngượng ngùng, vội uống ngụm trà và thở hổn hển.
Mạc Thần Trạch giơ tay rót trà cho cô, nhàn nhã cười nói: “Tôi hy vọng em nhớ, mặc kệ có thể nắm tay, ôm nhau hay không, tôi đều là thật lòng với em.”
“Năm xưa thích, bây giờ cũng thích.”
Đồng tử của Cố Tiểu Khả co rút, khóe mắt đỏ hoe, trái tim giống như bị một một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến tột cùng.
“Đương nhiên, ý của tôi cũng không phải nói là… không có hứng thú với em.” Mạc Thần Trạch ngước mắt nhìn cơ thể của Cố Tiểu Khả, cố hết sức kiềm chế, vẫn dụ dỗ cô nhưng không tới mức đi quá xa, anh cười hỏi: “Em hiểu ý tôi chứ?”
Hai má của Cố Tiểu Khả nóng ran, ngay cả thở cũng có chút khó khăn, đầu ngón tay run rẩy, xấu hổ muốn lập tức trốn ngay.
“Món cá cuộn uyên ương này ngon lắm, em nếm thử xem.”
Mạc Thần Trạch phát giác cảm xúc của ai kia đã đến giới hạn lâm trận chạy trốn, anh không tiếp tục trêu chọc cô nữa, mà chuyển đề tài nói về cá.
Không lâu sau, hai người ăn tối xong, đã nói là muốn cảm ơn nam thần cung cấp tình báo của Bánh Đậu, Cố Tiểu Khả vừa móc túi tiền ra, Mạc Thần Trạch đã cười và dẫn cô ra ngoài.
“Chúng ta… hình như vẫn chưa thanh toán?”
“Tôi có cổ phần trong cửa tiệm này, chi tiêu đều trực tiếp ghi sổ.” Mạc Thần Trạch thản nhiên nói: “Nếu cảm thấy ngại thì lần sau mời tôi bữa khác đi.”
Có qua có lại, không phải sẽ càng có nhiều cớ để hai người đi ăn chung à?
Cố Tiểu Khả vội giải thích: “Anh không cần giúp tôi tiết kiệm đâu, tôi có tiền mà.”
“Được, tôi biết, chi tiêu lần sau…” Mạc Thần Trạch không kiềm được mà cười xấu xa: “Bảo đảm khiến em vui vẻ.”
“Hả?”
“Ý tôi là, tiêu tiền đến mức sảng khoái.”
Cố Tiểu Khả không hiểu rõ ý của Mạc Thần Trạch, không muốn để lộ mình quá dế nhũi, nên cô không hỏi nhiều, nhưng chưa bao lâu thì cô đã hiểu rồi.
Ngày hôm sau, tin tức Cố Tiểu Khả thuần được bé hổ Đông Bắc đã lan truyền trong ngành. Chu Xuyên cố tình gọi điện tâng bốc cô, vô cùng kích động, giống như anh ấy là người kết bạn với bé hổ Đông Bắc vậy.
“Tiểu Khả, chuyên môn này của cô, có thể yêu cầu tăng giá khi bàn hợp đồng với viện trưởng Tăng.”
Chu Xuyên xoa tay, dự định gửi số tiền đã sửa đổi trong hợp đồng cho Cố Tiểu Khả.
“Cô xem thử đi, có điều khoản nào muốn thay đổi không?”
Sau khi Cố Tiểu Khả xem kỹ hợp đồng, không nhịn được thấp giọng nói: “Sao chiết khấu của dự án lại nhiều như vậy…”
“Nhiều sao? Nhưng lão Mạc nói cô xứng đáng với mức giá này!” Chu Xuyên cười, lúc nào cũng trung thành nói đỡ cho lãnh đạo.
“Cô có biết thu nhập mỗi năm của lão Mạc là bao nhiêu không? Không tính mấy cổ phần trong mấy cái cửa hàng kỳ lạ kia, chỉ riêng lợi nhuận của công ty này dưới tay cậu ấy đã có thể lên đến trên chín con số rồi.”
“Cho nên Tiểu Khả à, chỗ này của cô thì có là bao, còn không tính là mưa phùn nữa, cứ yên tâm tăng giá đi, viện trưởng Tăng có thể hợp tác với cô là phúc của ông ấy rồi.”
Người nghèo như Cố Tiểu Khả xém chút sặc nước miếng của mình, tiếp tục cúi đầu nghiêm chỉnh nhìn bản hợp đồng, cuối cùng tăng thêm một mục. Nếu điều kiện cho phép, cô hy vọng có thể đề nghị giúp đỡ thông qua gọi video, dù gì bên nhà trẻ có lúc cũng không thể rời đi dễ dàng.
Sau khi bàn hợp đồng xong, Cố Tiểu Khả cho các em cún nghỉ một ngày, cô lại đến gõ cửa nhà của Bánh Đậu, nhưng vẫn không có ai lên tiếng.
Lúc cô quay người định rời đi, đột nhiên cửa chính mở ra.
Một cô bé bị mù cả hai mắt dẫn theo một chú chó dẫn đường Labrador màu be đi ra, phía sau có một người phụ nữ trẻ tuổi.
Labrador theo thói quen đứng ở phía sau cô bé, yên lặng quan sát Cố Tiểu Khả, không nhịn được thấp giọng ho khan.
Người phụ nữ trẻ hỏi: “Xin hỏi… cô có chuyện gì sao?”
Cố Tiểu Khả tự giới thiệu bản thân: “Tôi là viện trưởng của nhà trẻ thú cưng ở khu 3, xin hỏi một chút, chú Labrador nhà cô có phải tên là Bánh Đậu không?”
Người phụ nữ ngơ ngác, gật đầu: “Đúng là Bánh Đậu, có vấn đề gì sao?”
“Ồ, chuyện là vầy, tôi…” Cố Tiểu Khả nhất thời không nói nên lời, không biết nên giải thích thế nào về lời thỉnh cầu muốn một mình trò chuyện riêng với Bánh Đậu.
Trong lúc cô đang ngập ngừng ấp úng tìm cớ, đột nhiên Labrador chậm rãi nằm dưới đất, cơ thể cuộn tròn, mở to hai mắt, nhưng mặc kệ chủ nhân có hét gọi thế nào thì nó cũng không phản ứng.
Cô gái nhỏ ngồi xổm xuống, vuốt ve và ôm bé cún, khóc nấc lên.
Cố Tiểu Khả lập tức tiến lên kiểm tra cho chú cún, rồi nghiêm mặt nói với chủ của chú: “Cần phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện, nó đã bị ngất rồi.”
“Tôi có thẻ giảm giá 50% của Bệnh viện thú cưng Vân Đài, nếu cô không ngại, tôi có thể giúp đưa chú chó tới bệnh viện.”
‘Con sen’ kéo tay của con gái nhà mình, hoảng đến luống cuống tay chân, nghe vậy thì vội vàng gật đầu: “Vậy thì cảm ơn cô nha.”
Cố Tiểu Khả cúi người, nhẹ nhàng ôm chú chó chạy xuống lầu, bắt taxi đến thẳng bệnh viện.
Bệnh viện thú cưng Vân Đài, từ tầng một đến tầng bốn là khoa điều trị thông thường, tầng năm là khoa hội chẩn các chứng bệnh khó trị.
Cố Tiểu Khả ôm chú chó đến quầy lễ tân và đăng ký điều trị gấp, đúng lúc gặp viện trưởng Tăng đi làm, ông ấy còn tưởng Cố Tiểu Khả tới để ký hợp đồng, không ngờ người ta đến cầu thầy chữa bệnh.
Viện trưởng Tăng lặng lẽ đi theo phía sau Cố Tiểu Khả, muốn xem thử cô giao tiếp với động vật như thế nào.
Bánh Đậu ngoan ngoãn nằm yên trên chiếc xe đẩy mini, trải qua cấp cứu, nó đã tỉnh lại, cái chân nhỏ run rẩy vươn ra, được cô chủ nhỏ nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.
Cô chủ nhỏ của nó tên là Đa Đa, một cô bé 6 tuổi bị mù hoàn toàn.
Suốt đường đi, Cố Tiểu Khả và Đa Đa luôn ở bên cạnh Bánh Đậu, không ngừng nhẹ nhàng an ủi bé cưng, để nó buông lỏng cảnh giác, nảy sinh cảm giác tin cậy.
Cô đã xem bệnh án của Bánh Đậu, có triệu chứng sốt, ho, phát ban, huyết áp thấp và buồn nôn.
Vì bác sĩ thú y không cách nào tiến hành khám bệnh cho chú chó, cho nên Cố Tiểu Khả đích thân ra tay, đặc biệt dịu dàng hỏi Bánh Đậu: “Chỗ này có đau không? Chỗ này thì sao? Bên này có đau không?”
Sau khi bắt mạch và khám bệnh kỹ càng, cô nói với bác sĩ thú y phụ trách Bánh Đậu: “Nó còn mắc chứng đau bụng kéo dài nữa.”
Bác sĩ thú y họ Trang là bác sĩ trẻ hai mươi mấy tuổi, nghe Cố Tiểu Khả nói xong thì rất ngạc nhiên.
“Làm sao cô biết?”
Cố Tiểu Khả không biết giải thích thế nào, giả bộ hơi ngẩng đầu lên, dùng giọng không nghi ngờ mà trả lời: “Vì tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này.”
Bánh Đậu cần tiến hành truyền dịch qua tĩnh mạch, nhưng nó là một bé cún trầm tính, khi nhìn thấy kim tiêm thì lập tức tỏ ra sợ hãi, nằm xuống và lén giấu cả bốn chân xuống dưới bụng, gào thét thê thảm liều chết không chịu theo, làm bác sĩ Trang giằng co đến đầu toát cả mồ hôi.
Cố Tiểu Khả tiến lên, nhẹ nhàng vuốt lưng bé chó, trò chuyện câu được câu chăng, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu bác sĩ Trang ra tay.
Bất giác kim tiêm đẩy thuận lợi vào chân của chú chó, bắt đầu truyền dịch, đôi mắt của nó mở to, vẻ mặt ngốc nghếch, còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Bác sĩ Trang chưa bao giờ trải qua chuyện truyền dịch cho thú cưng nhẹ nhàng như thế.
Việc truyền dịch kéo dài khá lâu, Đa Đa được mẹ đưa đi học, còn Cố Tiểu Khả luôn túc trực bên cạnh Bánh Đậu, nghe giọng nghẹn ngào của bé chó đáng thương:
‘Có phải tui sắp chết rồi không?’
“Không đâu.” Giọng của Cố Tiểu Khả hơi run, không chắc chắn cho lắm.
‘Tui chỉ là chú chó dẫn đường vô dụng…’
Cố Tiểu Khả vuốt nhẹ lưng, vuốt lông nó an ủi.
Bánh Đậu lén giấu đầu mình vào trong chăn lông, bất an cuộn tròn người lại, nhỏ giọng hỏi: ‘Đa Đa đâu rồi? Có phải Đa Đa không cần tôi nữa rồi không?’
“Cô bé đi học rồi, sau khi tan học thì sẽ tới thăm cậu ngay.”
Chú chó trốn trong chăn lén khóc: ‘Tui sợ… không chờ được tới lúc đó…’
“Cậu đừng lo, cậu nhất định sẽ khoẻ lên mà.”
Cố Tiểu Khả quan sát chỉ số huyết áp trên màn hình và mím môi.
Tình hình có chút không ổn lắm.



