Skip to main content

Trang chủ Tiểu quả phụ đạp gió rẽ sóng Chương 16: 016

Chương 16: 016

9:54 sáng – 24/05/2025

Trận động đất này Thi Niệm trải qua hai mươi mấy năm cuộc đời rồi còn chưa từng được trải nghiệm qua, cô thấy vô cùng xa lạ.
Lúc cô vừa ý thức đã xảy ra động đất, tất cả tri thức muốn thoát thân trong đầu đều trong trạng thái chân không, con người đột nhiên bị tai nạn, đa số não đều trống rỗng, theo bản năng tìm lấy một vật nào đó bên cạnh để giữ cân bằng.
Nhưng thứ sóng âm ấy làm cho thân thể cô khó chịu vô cùng, không thể đứng thẳng dậy, thấy tủ quần áo đang rung chuyển không ngừng, lúc ấy trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, làm ơn đừng rồi ngã xuống, làm ơn đừng rồi ngã xuống, nếu ngã xuống, căn bản cô không thể nào tránh được, trong lúc hỗn loạn cô như theo bản năng bò đến phía dưới cái ghế.
Tuyệt vọng hơn là cô ở một mình trong phòng, không có ai khác, vừa rồi cô đi vào bằng cửa sau cũng không nói cho nhân viên, nói cách khác, người bên ngoài rất có thể không hề biết cô đang ở trong phòng thay quần áo.
Cứ như vậy trong một khoảng thời gian, Thi Niệm cảm nhận được trời đất quay cuồng, cả người bị một cảm giác sợ hãi cắn nuốt, cô thậm chí đoán chừng có khi nào mình phải bỏ mạng nơi đất khách quê người này không.
Lúc ý tưởng này vừa lóe lên, ánh đèn trong phòng chớp tắt, sau đó tắt hẳn luôn, thế giới rơi vào màn đêm tối mịt, nhất thời trái tim cô như rời vào đáy khoảng không.
“Ầm” tiếng đập cửa vang lên, sau đó một trận đau đớn xuyên màng nhĩ cô, đột nhiên cô bị ù tai, tất cả tiếng động biến mất trong phút chốc, cô thấy có người đang phá cửa, thấy một bóng hình xông vào, nhưng cô không nghe thấy gì cả, thế giới trong cô đột nhiên trở nên tĩnh lặng, nỗi sợ vô hạn công kích cô từ bốn phía.
Cô cảm giác có người kéo lấy eo của mình kéo ra khỏi ghế, cô nhìn kỹ lại là Quan Minh, anh đang không ngừng nói chuyện với cô, cô không nghe được cái gì, chỉ có thể lắc đầu.
Quan Minh dứt khoát ôm cô ngồi lên bàn, Thi Niệm căn bản không kịp phản ứng thì cơ thể đã bay lên không, cô theo bản năng túm lấy áo của Quan Minh không để mình ngã xuống, chỉ vào tủ quần áo hô to: “Đồ, đồ ở trong đó.”
Quan Minh thuận tay kéo cô vào trong lòng ngực rồi xông ra ngoài, quá trình rất hỗn loạn, như đang lẩn trốn số mệnh, vừa xông ra tới bên ngoài xém nữa hai người té ngã vì sàn nhà rung lắc, cũng may Quan Minh không buông cô ra, cô bám chặt vào vai Quan Minh, chưa bao giờ thấy được có một người đàn ông có thể mạnh mẽ cứng rắn như thế.
Sau khi Quan Minh ôm cô ra ngoài, Thi Niệm mới thấy có rất nhiều người đứng bên ngoài, ngoài sân của bọn họ ra, xung quanh phòng nước nóng người chạy ra bên ngoài không ngớt, sau khi chính thức chạy ra độ rung cũng đã ở giảm bớt, Quan Minh thả cô xuông một chỗ vắng vẻ.
Lúc này âm thanh mơ hồ trong tai Thi Niệm đột nhiên phóng to ra, tiếng thét chói tai liên tục không ngừng, tiếng Nhật tiếng Anh tiếng Trung lẫn lộn, tình hình vô cùng hỗn loạn.
Quan Minh nhanh chóng cởi áo khoác đắp cho cô hỏi: “Chân bị đập trúng sao?”
Cuối cùng Thi Niệm cũng có thể nghe rõ anh nói, trả lời: “Cái gì? Tôi không bị đập vào chân.”
Sau đó Quan Minh lại còn có thể nở nụ cười: “Vậy là bị dọa sao? Lúc nãy tôi hỏi cô có đi được không, cô lại lắc đầu.”
“Không phải, vừa nãy là tôi bị ù tai, không nghe thấy chú nói gì.”
Lúc này Thi Niệm mới phản ứng lại sao Quan Minh lại đột nhiên ôm cô chạy ra ngoài, thì ra là nghĩ đến cái chân đau của cô.
Sau khi Quan Minh xác định chân cô không có vấn đề gì, ngẩng đầu nhìn ra sau lưng cô, hô: “Khương Côn.”
Khương Côn lập tức chạy bộ đến: “Không sao chứ? Mẹ nó làm tôi sợ chết đi được, anh đang ở đây tự nhiên chạy đi đâu vậy?”
Quan Minh ngoắc tay anh ta: “Đưa khăn quàng cổ cho tôi.”
Khương Côn cởi khăn quàng từ trên cổ xuống đưa cho Quan Minh, Quan Minh trực tiếp quàng lên cổ Thi Niệm hai vòng, sau đó kéo lên trên che nửa khuôn mặt cô.
Thi Niệm đã bị trận động đất này làm cho ngơ ngác, sớm đã không nhớ đến cái này, mọi người lại không ngừng chạy loạn, may mà Quan Minh không bị rối, không thì cô đã gặp phiền phức rồi.
Vài phút sau, chấn động hoàn toàn biến mất, nhưng tất cả mọi người đứng ở bên ngoài, có người thì ngây ra, có người không ngừng hỏi tình hình, hơn nữa là lúc đang nhìn nhau không biết làm gì, bởi vì sợ hậu chấn nên không có ai dám trở về, mưa bay lất phất, nhân viên của khu nghỉ dưỡng đến giữ trật tự, bảo mọi người tạm thời di chuyển đến bãi đỗ xe phía đông, ở đó có lều trú tạm.
Người Trung Quốc bên cạnh không biết tiếng Nhật, còn có vài người ngoại quốc đang hỏi nhân viên gì đó, Quan Minh sang bên kia kiểm tra tình hình đoàn đại biểu và người trên thuyền, Thi Niệm đứng trong đại bộ đội, đảm đương công việc phiên dịch, chuyển lời của nhân viên cho mọi người.
Sau khi những người này nghe hiểu lần lượt thì tập trung đi đến bãi đỗ xe, trên đường đi mới nhận ra một số người trong khu nghỉ mát đang di chuyển theo cùng một hướng, phần lớn mọi người cau mày, vẻ mặt cứng lại, cũng có một số người vẻ mặt chả hiểu gì, chỉ là cơ giới hoá đi theo sau mọi người.
Mưa càng lúc càng lớn, bầu trời tối đen làm người ta khiếp sợ, vì thân phận của bọn họ đặc biệt, được ưu tiên sắp xếp vào phòng chống động đất, đại khái có thể chứa hai mươi ba mươi người, đoàn đại biểu và những sếp tổng trên thuyền, còn có Sa Sa Bạch Tuyết những cô gái này đều tụ họp lại với nhau.
Những người đàn ông có người đang nói chuyện, có người đang gọi điện thoại, phụ nữ đa số đều rất im lặng.
Vừa rồi nhóm người Bạch Tuyết đi theo mấy ông sếp tổng ra người trước, tận mắt thấy ở xa xa Quan Minh ôm người phụ nữ này chạy ra, lúc này một mình Thi Niệm đứng trong góc, cúi đầu quấn áo khoác của Quan Minh lại, Quan Minh kia chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, trong lòng ai cũng đang đánh giá.
Trong lúc đó, Quan Minh đang gọi điện thoại liên tục, anh nhắm chặt mắt, không biết có phải tín hiệu bị yếu hay không, không gọi được điện thoại.
Ngoài đôi mắt ra toàn bộ gương mặt của Thi Niệm đều giấu trong khăn quàng cổ, cô có thể cảm giác được không ít ánh mắt đang lặng lẽ quan sát mình, nhưng cô không thể đáp lại.
Có lẽ trải qua được vài phút, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, ngay lập tức trong đám người la lên, người già đang cầu nguyện, phụ nữ thì la thét chói tai, có đứa trẻ đang khóc lớn.
Quan Minh vội vàng cúp máy quay về lều, Thi Niệm thấy anh hỏi thăm đoàn đại biểu Nhật Bản, có điều những người đó cũng khá bình tĩnh, có thể đã quen với việc này.
Ngược lại những cô gái người Trung Quốc đi theo thì khá sợ hãi, căn bản chưa từng trải qua động đất, có người bị dọa đến khóc lên.
Lúc Thi Niệm ở một mình trong phòng thay quần áo cũng hoảng sợ, nhưng lúc nhìn thấy phản ứng của họ, cô trái lại bình tĩnh, không phải cô không sợ, cảm thấy nhiều người ngoại quốc ở đây, khóc tới mất hết mặt mũi.
Quan Minh đến trước mặt trấn an họ vài câu, bên đó cảm xúc dịu đi một chút, anh quay đầu lại nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Thi Niệm, quay người đi tới chỗ cô, đứng trước mặt cô, cúi mắt giọng nói thấp đi vài phần: “Sợ không?”
Thi Niệm ánh mắt rung động nhìn anh, gật đầu, lại lắc đầu, Quan Minh nở nụ cười, theo bản năng đưa tay muốn xoa đầu cô, nghĩ lại vẫn là không thích hợp, kiềm chế thu tay ra sau, nói với cô: “Không ngờ lại xảy ra chuyện này, sớm biết đã không nên đưa cô ra đây, cô hãy nhận lời xin lỗi này, sau này tôi đền bù lại cho cô.”
Thi Niệm rất muốn hỏi anh đền bù là sao, nhưng có lẽ anh còn có việc khác, nhanh chóng thu lại ánh mắt đi tìm người phụ trách, từ lúc động đất đến bây giờ, dường như anh không có nghỉ ngơi qua, lúc này Thi Niệm mới phát hiện tiếng Nhật của anh rất tốt, giọng nói nhẹ nhàng rất êm tai.
Khương Côn đi tới nói với Thi Niệm: “Vừa rồi lần động đất đầu tiên là 5.5 độ, tâm chấn ở bên Kumamoto, hiện tại Thương Hải đang ở bên đó, sư ca không gọi được cho anh ta.”
Thi Niệm lúc này mới nhớ lúc nãy Quan Minh liên tục gọi điện thoại, lúc Quan Thương Hải rời thuyền quả thực có nói với cô anh ta có việc, sau đó thì không đi cùng bọn họ, không ngờ lại trùng hợp như vậy, trong lòng Thi Niệm cũng nặng trĩu theo, thấy Quan Minh vừa hỏi thăm tình hình bên phía Kumamoto, vừa liên hệ bên tàu biển, vừa phải thu xếp nơi này, cái áo khoác duy nhất còn cởi ra đưa cho cô, áo sơmi phong phanh trên người anh bị nước mưa rơi ướt nhẹp, Thi Niệm nghĩ đến hai ngày trước anh mới vừa bị cảm lạnh trong lòng liền căng thẳng, định trả lại áo lại cho anh, Ngô Pháp nhanh chân hơn cô khoác áo lên vai Quan Minh.
Quan Minh tiện tay vừa kéo vừa đi, sau đó bóng dánh anh bị người khác chặn lại.
Lúc này tiếng khóc của đứa trẻ kia lại khiến cho Thi Niệm chú ý, số lượng lều có hạn, còn có rất nhiều người không chen được chỉ có thể đứng chịu mưa, tuy rằng hậu chấn ngừng rồi, nhưng mưa lại càng lúc càng lớn.
Đứa bé đang khóc kia là một đứa bé người Trung Quốc khoảng ba tuổi, bà nội của nó liên tục nói bằng tiếng Trung với người Nhật Bản bên cạnh tìm kiếm trợ giúp: “Cháu tôi còn đang sốt, cô cậu có biết ai là nhân viên không? Giúp tôi tìm mẹ thằng bé với, cứ để ồn ào như vậy cũng không được…”
Người Nhật Bản kia căn bản cũng chả hiểu gì, Thi Niệm nhìn không được nữa, lúc Quan Minh quay lại thấy cô đẩy cái rào chắn ra xông vào giữa trời mưa to.
Khương Côn vừa hô to gọi cô: “Này, cô đi đâu vậy?”
Quan Minh ngoái đầu nhìn tình hình bên dưới vỗ vỗ Khương Côn: “Đồng bào, để cô ấy đi.”
Khương Côn không nói thêm gì nữa, lúc này những người ở trong lều cũng đều quay đầu lại, toàn thân Thi Niệm giấu trong áo khoác, cảm giác cô càng thêm nhỏ bé, bước đi cũng rất kiên định.
Vội vàng tiến lên hỏi người bà kia xem mẹ đứa bé tên gì, có điểm gì đặc biệt, người bà cuối cùng cũng thấy có người nói được tiếng Trung, quá kích động, vội vàng nói rõ ngọn ngành với cô, nói cha mẹ đứa bé đi trượt tuyết, thằng nhỏ sốt nên một mình bà đưa nó về phòng trước, đột nhiên xảy ra động đất giờ nên không tìm được cha mẹ đứa bé.
Thi Niệm kéo lấy một người Nhật Bản hỏi vài câu, lại chạy đi tìm nhân viên, thuật lại lời của bà cho nhân viên, nhờ cô ấy hỗ trợ để ý cha mẹ của bé, nếu tìm được nói cho họ biết đứa bé và bà nội hiện đã an toàn, nhân viên lập tức thông báo với đồng nghiệp khác qua bộ đàm.
Cô lại đi đến trước mặt bà lão kia và đứa bé, không biết nói nhỏ cái gì, bà lão gật đầu, cô ngồi xuống ôm lấy đứa bé đi về phía lều, còn chưa đi tới, Quan Minh đã mở rào chắn ra đưa tay ôm lấy đứa bé trong lòng cô, bà lão cũng đi theo sau, nói cảm ơn cô.
Thi Niệm trấn an nói: “Không cần khách sáo, đều là người Trung Quốc cả mà.”
Sau khi nói xong cô lén nhìn Quan Minh, Quan Minh cũng đúng lúc ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của cô, trong đôi mắt đen láy của anh lóe sáng, dừng lại trong ánh mắt cô, âm thầm hội tụ.
Đứa bé còn hơi sốt nhẹ trong người đổ mồ hôi khó chịu, nhìn Quan Minh khóc òa, anh nhanh chóng thu lại ánh mắt dỗ dành: “Cậu nhóc, dũng cảm nào.”
Thi Niệm thấy đứa bé ấy mặc quần áo thu đông, người bà cũng không mặc áo khoác, có lẽ là vội chạy ra ngoài, đứa bé có lẽ bị lạnh.
Cô vội vàng đi qua nói với Quan Minh: “Để tôi thử xem.”
Thi Niệm kéo áo khoác ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Quan Minh, Quan Minh đưa đứa nhỏ cho cô, cô đặt đứa nhỏ lên đùi, sau đó trùm áo khoác lên cho nó, đột nhiên nhớ tới gì đó, lấy kẹo Kanro trong túi quần ra, không lâu sau đứa bé cũng đã nín khóc, tựa vào ngực Thi Niệm ngậm kẹo, đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ của cô.
Quan Minh ngồi xuống bật cười nói: “Không ngờ que kẹo này còn phát huy được tác dụng.”
Thi Niệm lên tiếng hỏi anh: “Có tin tức của Quan Thương Hải chưa?”
Quan Minh lắc đầu: “Chân còn đau không?”
“Cũng đỡ rồi.”
Hai người tuy đang ngồi xổm nói chuyện, nhưng người khác nhìn thấy xem cũng khá thân mật, lúc này tất cả mọi người nhìn Thi Niệm lại càng suy nghĩ.
Từ dư chấn vừa rồi, những người phụ nữ đi theo xuống tàu đều nhốn nháo, Thi Niệm còn lao ra khỏi lều phiên dịch cho hai người đồng hương này, cô như rất xứng với Quan Minh.
Lúc này cô gái bên cạnh cũng rơi vào trầm mặc, nếu lúc trước còn đang suy đoán thân phận của Thi Niệm, hiện tại đã không còn ai suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Quan Minh mới nói với cô vài câu lại bị người khác gọi đi, Thi Niệm ngồi không lâu thì chân cũng có cảm giác tê tê, Sa Sa từ trong đám người đi đến trước mặt cô hỏi: “Có cần giúp gì không?”
Thi Niệm ngẩng đầu liếc nhìn cô ấy một cái, thì cô ấy đã ngồi đưa tay ôm lấy đứa bé, nói với Thi Niệm: “Xin lỗi nha, tôi không biết cô đi theo anh Quan đến.”
Thi Niệm sợ Sa Sa hiểu lầm, định lên tiếng giải thích, nhưng dường như cô ấy cũng không nói sai, đúng thật là cô đi đến cùng với Quan Minh, cũng không biết phải giải thích thế nào.
Mấy chục phút sau có đôi nam nữ tìm đến đây, cuối cùng sau khi nhìn thấy bà lão và đứa nhỏ, cả nhà ôm lấy nhau, Thi Niệm xúc động trước niềm vui khi giành được mạng sống, khóe mắt cũng đã ươn ướt.
Khương Côn đi lên nói với cô: “Đi thôi, tôi thu xếp cho cô đi trước, sư ca bảo tôi nói cô đêm nay chắc không đi được, vừa rồi nhận được tin tức ở bến tàu, hôm nay phải ngừng đi.”
“Chú ấy đâu rồi?” Lúc này Thi Niệm mới đảo mắt tìm một vòng, không nhìn thấy Quan Minh.
Khương Côn cứng mặt lại nói: “Thương Hải có thể bị kẹt ở lại Kumamoto, sư ca đi đón anh ta về.”
“Điên rồi sao?” Thi Niệm dừng bước bất ngờ nói.
Khương Côn hơi bất đắc dĩ mà nói: “Từ trước đến nay sư ca chỉ làm những việc mà anh ấy cho là đúng, đừng lo lắng, anh ấy có mang theo người, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, anh ấy bảo tôi bảo vệ an toàn cho cô, nếu cô rụng cọng tóc nào, sư ca trở về sẽ tính sổ với tôi.”
Thi Niệm không thèm nói lại, chỉ đành đi theo Khương Côn đến một chỗ nghỉ chân tạm thời, căn phòng rất gần cửa chính, có lẽ lo rằng còn có dư chấn.
Hiện tại trong khu du lịch rất hỗn loạn, cũng không ai có thể giúp bọn họ, may mắn cô đi theo Khương Côn mới có thể tìm được chỗ này, về phần khác chỉ có thể tự mình lo liệu.
Thi Niệm đun một ấm trà nóng, Khương Côn lấy một bộ ki-mô-nô từ trong tủ ra đưa cho cô: “Chỉ có cái này thôi, tôi đi ra ngoài, cô thay trước đi, đừng để bị ướt dễ cảm lạnh.”
Thi Niệm gật đầu, Khương Côn ở bên ngoài hút hết hai điếu thuốc, lúc quay lại, Thi Niệm đã mặc ki-mô-nô, màu sắc thanh nhã, tôn lên vẻ mặt của cô càng thêm nhu hòa thanh lệ, đến gần xem mới phát hiện cô lấy một cây chiếc đũa búi tóc lên, vừa thấy thật đúng là rất có phong cách của người Nhật Bản.
Khương Côn không tránh khỏi nhìn trộm cô vài lần, phát hiện cô gái này tuy không thuộc loại người tuyệt sắc, nhưng càng nhìn lại càng bị cuốn hút.
Thi Niệm đưa anh ta cốc trà nóng, Khương Côn nói lời “Cám ơn” rồi đi đến bên cửa sổ mở miệng nói: “Trận động đất lúc nãy, chúng tôi đều chạy ra bên ngoài, sư ca như không muốn sống mà chạy vào trong làm tôi sợ chết khiếp, cô và anh ấy thực sự không phải?”
Thi Niệm rũ mắt hơi hơi rung rung, cô theo bản năng sờ sờ đồi mồi trên cổ tay nói: “Không phải.”
Đương sự cũng đã phủ nhận, Khương Côn đương nhiên cũng không hỏi nhiều, Thi Niệm cương quyết nói với anh ta: “Anh Khương vẫn luôn ở lại Nhật Bản phát triển sao?”
Khương Côn nói với cô: “Nói ra thì dài lắm, lúc ấy tốt nghiệp xong một lòng muốn về nước, muốn theo sư ca làm việc, sư ca nói trong nhà anh ấy có chút chuyện, phải chuyên tâm kiếm tiền vài năm, tôi học ngành công trình cơ giới đi theo anh ấy không có triển vọng, nếu tôi không muốn đi Đức, thì tới Nhật Bản, haiz, ngay từ đầu tôi còn khá mâu thuẫn.”
“Tại sao?”
“Cô không biết tôi và sư ca quen nhau thế nào rồi, lúc tôi học năm nhất, anh ấy học năm ba, không cùng một ngành, khi đó du học sinh của các quốc gia ở cùng nhau rất ít bàn luận chính trị với nhau. Lập trường của mỗi người khác nên bình thường sẽ tránh loại đề tài nhạy cảm này. Có hôm thấy có người đánh nhau trong trường, lại còn là người Trung Quốc, du học sinh có chung một tâm lý, không thể nhìn đồng hương bị bắt nạt nên lập tức đi lên xem, sau đó mới biết được một du học sinh Châu Âu hỏi một học sinh Nhật Bản về sự tồn tại của đền thờ Thần Đạo, lúc người học sinh Nhật Bản đang giải thích mang theo sắc thái chủ quan, sư ca ở bên cạnh vẫn nghe không nói gì, sau đó có thể là không nhịn được nữa, cũng không biết làm sao lại tức giận đến đánh người Nhật Bản kia một cái. Lúc ấy cảm thấy anh ấy thật bản lĩnh nên muốn kết bạn, du học sinh đều có bàn bè của mình, bởi vì sự kiện còn trẻ bừng bừng khí thế lần đó chúng tôi đều có chút không thích người Nhật. Thực ra sau khi tốt nghiệp về nước tìm sư ca uống rượu, anh ấy bảo tôi đến Nhật Bản phát triển, chúng tôi nói về chuyện năm đó, tôi hỏi sư ca nếu được quay lại có còn đánh người Nhật Bản kia không, anh ấy nói lúc ấy tuổi trẻ kích động khó tránh làm chuyện hoang đường, được quay lại tuyệt đối sẽ không đánh người, nhưng sẽ đưa anh ta đến Nam Kinh học một khóa lịch sử.”
Thi Niệm và Khương Côn đều nở nụ cười, Khương Côn nói tiếp: “Lúc ở nhà cảm thấy mình thật đỉnh, ra nước ngoài mới biết được, nhiều lúc gặp phải những đãi ngộ không công bằng cũng không thể đi tìm người khác để tâm sự, có một số việc không nói được, chúng tôi đều thuộc loại người mạnh mẽ, cho nên những năm đi du học cũng đắc tội không ít người, sau khi trở về, lúc sư ca nói vài câu bảo tôi tới Nhật Bản, đã thuyết phục được tôi.”
“Câu đầu tiên đến bây giờ tôi còn nhớ rõ, không có bạn bè mãi mãi, cũng không có kẻ thù mãi mãi, càng không có thế giới mãi mãi không thay đổi, nếu cảm thấy có một số việc không công bằng, tự nhủ chính mình trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành một người đưa ra quy tắc.”
“Câu thứ hai anh ấy nói công nghệ gia công cơ khí chính xác là công nghệ tiên tiến của quốc gia, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của công nghiệp quốc phòng, bảo tôi ra bên ngoài mò mẫm, cực khổ đưa tôi đến được Nhật Bản, lần này mới có thể giúp cho sư ca.”
Ngoài cửa sổ cơn mưa nhỏ dần, bầu trời hoàn toàn tối sầm lại, Thi Niệm nhìn thấy bóng Khương Côn phản chiếu trên kính, có một cảm giác gợn tóc gáy.
Đây lần đầu tiên cô biết về chuyện thời trẻ của Quan Minh qua lời của bạn thân anh, rất chân thựcs.
Trên đường đi Nhật Bản, giấy chứng nhận của chủ tịch thương hội đột nhiên bị mất, lúc Quan Minh bôn ba từ Nagasaki đến Tokyo, biến khó khăn thành biện pháp, cô từng hỏi anh nếu không tìm được giấy chứng nhận thì làm sao đây? Anh chỉ nhẹ nhàng nói hơi phức tạp, anh nỗ lực vất vả trong mười tiếng đồng hồ không ai biết, người ngoài chỉ thấy anh sống an nhàn sung sướng, còn không biết anh bôn ba mắc mưa bị bệnh.
Ai cũng nói anh kiếm tiền không sạch sẽ, ngay cả những người nhà họ Quan ở thành Đông và thành Tây đều xem thường, sau lưng chê việc làm ăn của anh không vẻ vang, nhưng anh có thể kiếm được tiền, dù cho thế nào thì thời đại bây giờ người có tiền mới có được nơi sống yên ổn, mới có năng lực làm những việc mà người khác không làm được.
Nếu theo cô nghe được Quan Minh là thương nhân làm vì lợi ích, nhưng qua mấy ngày ngắn ngủi ở chung với nhau, tâm trí cô ghép lại mặt khác của anh, một người không muốn người khác biết được vẻ mặt khác của mình.
Cho đến giờ khắc này, Thi Niệm như bắt đầu hiểu về người đàn ông này lần nữa, một thương nhân có tâm huyết, nhà đầu cơ có chủ nghĩa đặc biệt này.
Cô lập tức nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong mắt lại thêm lo lắng, không biết anh bây giờ thế nào, trên đường có thuận lợi hay không?
Khương Côn đi ra ngoài lấy ít sushi về, hai người ăn qua loa lót dạ, Khương Côn bảo cô nghỉ ngơi trước, dù sao đêm nay cũng chưa lên thuyền được, dù sao cũng phải qua đêm trong này, anh ta ở bên ngoài, khi nào sư ca về sẽ gọi cô.
Sau khi Khương Côn rời khỏi đây, Thi Niệm lấy chăn trong tủ ra, lên giường chợp mắt một lát, thực ra cô ngủ không quá sâu, cả đầu óc đều là những lời nói lúc chiều của Quan Minh, cái gì mà EVFTA, cái gì mà phát triển công nghiệp hệ thống, cái gì mà quan hệ cạnh tranh.
Ý thức trong cô trở nên mông lung, Quan Minh quả thật có rất nhiều sức sống, ra vẻ đạo mạo phán xét nói, không quá vẻ vang, nhưng này không phải sự nghiệp chân chính mà anh làm, hoặc là nói, đây chính là một cách, một con đường, mà việc chân chính anh đang làm có lẽ cô không thể tưởng tượng được.
Thế giới rốt cuộc lớn bao nhiêu, cô không biết, nơi cô đi qua có hạn, nhưng thế giới trong đầu Quan Minh là một thể, anh có thể nghĩ đến chuyện tương lai xa, mà chuyện này Thi Niệm sống hai mươi mấy năm qua chưa bao giờ nghĩ đến, là điều mà phần lớn không ai nghĩ đến.
Theo như lời Quan Minh nói, không ai có thể tưởng tượng được những thứ này sẽ diễn ra như thế nào trên đấu trường thế giới mười hay hai mươi năm nữa, nhưng anh chỉ làm những việc mình cho là đúng, rất nhiều người vì thế mà cố gắng, lại là lĩnh vực mà cô không biết.
Cảm giác mông lung trong lòng Thi Niệm đang nóng lên, đang thiêu đốt, một loại tro tàn lại cháy sục sôi, đối với tương lai, có một cái nhìn mới về cuộc sống của mình.
Trong lúc nằm xuống, trong đầu cô vẫn không ngừng xoay chuyển, cô đang tiêu hóa những việc mà Quan Minh nói, tự hỏi cuộc sống sau này của mình, còn đang trong tiềm thức chờ tin tức của Quan Minh và Quan Thương Hải.
Lúc trong người mệt mỏi thường sẽ như vậy, rõ ràng cảm thấy trong phòng có động tĩnh, nhiều lần kêu mình mau tỉnh dậy, nhưng tiềm thức và cơ thể lại không thể nhúc nhích, mí mắt nặng trĩu không thể tỉnh lại.
Không biết là mơ hay là thật, trạng thái không biết đang ngủ hay đã tỉnh không ngừng tra tấn cô, khiến cô đau khổ vùng vẫy hồi lâu mới bừng tỉnh dậy được.
Lúc cô ý thức lại được, thấy Quan Minh ngồi bên cửa sổ uống trà gần với cô, anh đã thay bộ quần áo mới, mặc một chiếc áo len cổ lọ màu nâu, nhất thời có hơi hoảng hốt, chớp mắt vài lần lập tức ngồi dậy nói: “Mexico từng là thuộc địa của Tây Ban Nha, phần lớn người Mexico nói tiếng Tây Ban Nha, một số người cũng nói tiếng Ấn Độ, tên trộm nói tiếng Tây Ban Nha có lẽ là người Mexico, mà không phải là người Tây Ban Nha, có lẽ chú nên điều tra từ manh mối này.”
Quan Minh ngước mặt lên, quan sát cô một lượt, tay đang cầm tách trà ngừng lại, trong mắt đột nhiên hiện lên ý cười: “Cô đang nói mớ sao?”
Thi Niệm vén chăn bước xuống: “Không phải, tôi không ngủ, vừa nhắm mắt thì tôi chợt nhớ đến cái này.”
Quan Minh lại nhìn cô lần nữa, ý vị thâm trường nói: “Ừ, không ngủ, tôi vào nửa tiếng rồi cô cũng không nhúc nhích?”
Hai má Thi Niệm hơi đỏ, không biết nên giải thích thế nào, trạng thái hôn mê thì hơi kì lạ.
Quan Minh thấy cô không nói gì, đặt tách trà trước mặt cô, thế là Thi Niệm ngồi xuống nâng tách trà lên uống, là trà Ô Long, đối với cô mà nói, dễ uống hơn tách trà lúc chiều.
Cô lại vội vàng buông tách trà hỏi: “Chú về khi nào vậy? Quan Thương Hải đâu rồi? Tìm được anh ấy chưa?”
Quan Minh hoàn toàn nở nụ cười, đưa tay ra sau lưng một cách lười biếng: “Bây giờ thì đã tỉnh thật rồi.”
Thi Niệm biết anh đang cười mình, cô mím môi không nói nữa..
Quan Minh lại nói với cô: “Tìm được rồi, người không sao, chỉ là bị thất tình, kéo Khương Côn đi ra ngoài uống rượu rồi, muốn mượn rượu giải sầu.”
“….” Thi Niệm không tin được Quan Thương Hải còn bị thất tình.
Quan Minh ngước lên hỏi cô: “Cô học ngoại ngữ lúc nào vậy?”
“Trong nhà sắp xếp cho học, mẹ tôi là nhà phiên dịch, lúc học tiểu học đã biết nói tiếng Anh, Hàn, Nhật, sau khi tôi vào trung học mẹ yêu cầu thêm về ngôn ngữ, muốn tôi học thêm một môn ngôn ngữ, cô giáo dạy tiếng Tây Ban Nha biết nói tiếng Ấn Độ, cho nên bảo tôi đi theo học một ít, câu đơn giản còn có thể hiểu được, câu khó thì không được.”
Về mặt ngôn ngữ, Quan Minh và cả Quan Thương Hải và những người khác có thể nói tiếng Anh, tiếng Nhật và tiếng Pháp một cách lưu loát, họ không chỉ được gia đình bồi dưỡng khi còn là sinh viên, nhiều ngôn ngữ khác được học thêm bằng cách lang thang bên ngoài, hiển nhiên không như Thi Niệm phải khổ công học tập, đứa trẻ mới lớn, mất một năm để thành thạo một ngôn ngữ, không cần phải nói, về cơ bản có thể hình dung được, một cuộc sống như vậy tương đương với việc hy sinh tất cả thời gian vui chơi.
“Không thấy mệt sao?” Quan Minh hỏi.
Thi Niệm cúi đầu: “Quen rồi.”
Từ nhỏ cô đã được bồi dưỡng như vậy, gia đình gần như đã hy sinh tất cả điều kiện vật chất, dốc toàn bộ để bồi dưỡng cô, nhưng cô không muốn nói đến điều này, Quan Minh cũng không hỏi lại.
Lúc này ánh mắt của Quan Minh nhìn chiếc túi màu đen trên bàn, đó là thứ mà Thi Niệm muốn lấy khi họ trốn khỏi phòng thay đồ trong trận động đất chiều qua, anh không nhịn được mà hỏi: “Cái gì vậy, quý báu như vậy sao?”
Thi Niệm nhìn anh một cái, mang cái túi đó đến, mở khóa lấy chứng minh của anh ra trước mặt: “Quan Thương Hải đưa cho tôi, tôi sợ làm mất thì chú sẽ gặp phiền phức.”
Quan Minh nhìn chằm chằm vào chứng minh của mình, đột nhiên khóe miệng cong lên: “Đúng là một cô gái bướng bỉnh.”
Thi Niệm vừa nghe anh nói trong lòng bàn tay chợt nóng lên, hỏi tiếp: “Chú nhỏ, ngày mai chúng ta có thể lên thuyền không?”
“Không chắc lắm, còn phải xem tình hình thế nào đã.”
Nói xong Quan Minh quay sang nhìn cô, hé cười nói: “Tôi không có đứa cháu nào lớn như cô, cô gọi thế làm tôi nghe thật là gì, đổi cách xưng hô đi.”
Thi Niệm đã gọi như vậy được vài ngày rồi, đột nhiên bị anh nói như vậy có hơi ngượng ngùng, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì những lần gọi anh là chú nhỏ, anh cũng không hề phản ứng lại, dường như không thích cô gọi anh như thế.
Cô lại thấy gọi thẳng tên thì không hợp lắm, theo bối phận mà nói cô phải gọi là chú nhỏ, nhưng theo tuổi cũng có thể gọi bằng anh.
Cô thử nói: “Vậy… anh Minh?”
Quan Minh im lặng vài giây, nói: “Gọi anh Sênh.”
Lúc Thi Niệm rời thuyền nghe Quan Thương Hải nói Quan Minh không để cho người khác gọi tự bối của anh, đây là quy tắc, cho nên lúc anh ngẩng đầu chợt giật mình mà theo dõi anh.
Quan Minh dáng vẻ thoải mái của một công tử, lười biếng pha chút vui tươi: “Thế nào? Không gọi được sao?”
Thi Niệm đang mím chặt môi, khẽ mở miệng: “Anh Sênh.”
Khóe miệng của Quan Minh cong lên, khóe mắt cong nhẹ ẩn chứa chiều sâu vô tận, chỉ cần anh muốn, mỗi biểu cảm của anh, mỗi một động tác đều có thể khiến người ta không thể chống đỡ được.
Trái tim của Thi Niệm bị anh làm rối loạn mà chưa được báo trước, cô cúi đầu vừa định nâng tách trà lên, lúc này cảm giác được cánh tay đau, cô dừng tay lại, Quan Minh ngước mắt hỏi cô: “Bị thương lúc trượt tuyết sao?”
“Không nặng lắm, chủ yếu là bị ngã trong trận động đất lúc chiều.”
“Chậc.”
Quan Minh đứng dậy đi ra ngoài, không lâu sau anh lấy ra một bình thuốc nhỏ: “Kéo tay áo lên tôi xem.”
Thi Niệm đặt tay lên bàn, kéo tay áo lên một tí, lúc nhìn thấy vết sưng đấy, vẻ mặt Quan Minh ngưng lại, giọng nói trầm xuống: “Lần này đi cùng anh Sênh phải chịu khổ rồi, là tại tôi không chăm sóc tốt cho cô.”
Thực ra cũng không phải chuyện lớn, hơn nữa chuyện thiên tai ai mà biết trước được, nhưng Quan Minh nói như vậy, trong lòng Thi Niệm dịu nhẹ đi, sao cô có thể trách anh được, nếu không có anh, lúc xảy ra động đất ai sẽ chạy tới kéo cô ra khỏi ghế.
Cô lắc đầu: “Vết thương nhỏ mà thôi, không liên quan đến anh.”
Quan Minh mở bình thuốc ra nói với cô: “Thuốc mỡ này có tác dụng rất hay đối với các vết bầm tím, nhưng vừa thoa vào sẽ hơi rát, cô ráng chịu một chút.”
Nói xong miệng anh lại cong lên: “Nếu nhịn không được, thì cắn vào tay tôi.”
Thi Niệm biết anh đang nói giỡn, đau đến mức nào đi nữa sao cô có thể cắn anh được, chỉ là anh vừa nói như vậy cũng làm cô thả lỏng hơn, lúc cô vừa cảm nhận được cái đau, thuốc mỡ trong tay Quan Minh đã thoa lên tay cô, căn bản không cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý.
Điều này Thi Niệm bỗng nhiên nhớ tới lúc trước đi bệnh viện chích ngừa, bác sĩ cũng sẽ như vậy, đầu tiên lừa cô nói với cô một nhân vật hoạt hình nào đó để cô quên đi, thừa dịp lúc cô không chú ý đã tiêm vào tay.
Đau thật là đau, cảm giác nhức nhối, đầu mũi chua xót, tay Quan Minh nhẹ nhàng xoa nắn, trong không khí yên tĩnh, mỗi một động tác của anh, mỗi một hô hấp đều tác động đến thần kinh của Thi Niệm, thậm chí cô có thể cảm nhận được từng đường chỉ tay của anh.
Rõ ràng bên ngoài còn đang mưa nhỏ, thời tiết ẩm ướt, nhưng cơ thể của Thi Niệm vẫn tiết ra mồ hôi lạnh, khoảng cách giữa cô và anh rất gần, cô không dám nhìn vào mắt của anh, Quan Minh lại đưa mắt nhìn cô một cái, cô vốn là vẻ đẹp mỹ nhân cổ điển, dáng vẻ nhuần nhã sạch sẽ, gương mặt cũng rất nhỏ, mặc bộ ki-mô-nô này khí chất điềm tĩnh thanh lịch, tuy rằng rất kín đáo, nhưng xương quai xanh cũng rất tinh xảo.
Nhưng lúc này mặt cô ửng đỏ, lông mi rũ xuống, ánh mắt có hơi né tránh.
Quan Minh không phải là người trẻ, ở độ tuổi này rất nhiều chuyện liếc mắt một cái anh cũng có thể hiểu được, nếu thân phận của Thi Niệm khác đi, cho dù là đã kết hôn, cô muốn ở bên anh, Quan Minh có khi sẽ có cách giữ cô lại bên người.
Nhưng cô là người của nhà bên thành Đông, không thể nào bỏ qua quyền lợi của hai bên gia đình và những tác động phức tạp khác, lúc này đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, việc rút giây động rừng một khi đã đụng vào, anh sẽ bị coi là nhỏ tuổi làm càn, rất nhiều người đi theo anh làm việc đã bị liên lụy và cô lập, đến cả hoàn cảnh của Thi Niệm cũng sẽ xấu đi.
Tay của Quan Minh đột nhiên khựng lại, Thi Niệm nhíu mày di chuyển tầm mắt, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Quan Minh thu tay lại rồi mở miệng: “Vào đi.”
Sự thôi thúc thoáng qua đó biến mất khi Quan Thương Hải và Khương Côn bước vào.
Quan Thương Hải thấy cánh tay của Thi Niệm, giật mình nói: “Sao lại bị thương thành như vậy?”
Thi Niệm chậm rãi buông tay áo: “Chưa từng gặp động đất, ngay từ đầu cũng chưa phản ứng kịp, đứng không vững nên bị ngã.”
Khương Côn thả chai rượu xuống nói: “Vậy sao cô không nói? Chiều nay còn bế đứa bé kia cả buổi.”
Quan Thương Hải hỏi đứa bé nào, lúc này Khương Côn mới kể lại chuyện lúc chiều, Quan Thương Hải cũng có hơi kinh ngạc, hỏi cô: “Cô không đau sao?”
“Bây giờ mới thấy đau, lúc chiều không biết.” Thi Niệm nói chi tiết cho anh.
Quan Thương Hải lắc đầu: “Cái cô này thật là.”
Sau đó bắt đầu rót rượu, anh ta uống thật sự rất nhanh, bên kia mới vừa cầm lấy ly rượu lên, Khương Côn và Quan Minh còn chưa đụng vào ly rượu, anh ta đã uống cạn, cứ như vậy uống ba bốn ly, không ngừng la lên: “Độ cồn quá thấp, không ngon.”
Khương Côn cười nói: “Anh Thương Hải à, chuyến đi Kumamoto lần này đã bị kích thích gì rồi? Có thể nói ra nghe một chút không?”
Quan Thương Hải lại nốc thêm một ly: “Cho nên mới nói mối tình đầu để ở trong lòng là đẹp nhất, không thể gặp, tôi cũng không muốn làm gì, chỉ là đơn thuần muốn cùng cô ấy ăn một bữa cơm, kết quả cô ấy lại dắt theo một đứa trẻ.”
Quan Minh tựa bên cửa sổ, ngón tay nhấc ly rượu lên, trong mắt lộ ý cười: “Lúc tôi chạy đến, không ngờ cậu lại bảo vệ đứa bé rất tốt.”
Quan Thương Hải cười khổ nói: “Tôi có thể làm sao bây giờ? Cây cà phê trước nhà ngã đổ nát ô tô, đứa bé rất sợ hãi, nếu nói tôi và cô ấy không duyên phận, thật khó khăn mới có một cơ hội để gặp lại bị một trận động đất phá hỏng.”
Khương Côn: “Sau đó thế nào?”
Quan Minh không nhanh không chậm nói: “Sau đó tôi cho người đưa Trang Tĩnh và con của cô ấy trở về, chồng của Trang Tĩnh còn bắt tay cảm ơn người anh em Thương Hải nữa.”
Khương Côn không dừng cười ha hả: “Tôi nói chứ Thương Hải này, chuyện quái quỷ gì vậy? Vượt xa ngàn dặm đến làm quen với chồng người ta à?”
Thi Niệm cũng cười theo, nói tới câu này Quan Thương Hải cả bụng tức: “Anh ta còn gọi tôi là người anh em, tôi thấy chắc tôi phải gọi anh ta là chú quá, tóc cũng hói gần hết rồi.”
Khương Côn nói: “Thôi… Uống rượu uống rượu.”
Giọng nói của Quan Minh không thoải mái, tuy ly rượu để trước mặt, nhưng không uống được, rửa tay xong mang theo hạt dẻ cười đặt ra trước mặt, thờ ơ bóc vỏ, cũng không ăn, bóc được một đống thì nắm lấy, nhét vào tay Thi Niệm.
Cô cúi đầu tiếp nhận, lại ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh bình tĩnh, cũng không liếc sang nhìn cô dù chỉ một lần, vẫn ngồi đó nói chuyện với Khương Côn.
Thi Niệm không uống rượu, Quan Thương Hải cầm một đống quả hạch về, tay cô đau cũng không thể ăn, vẫn cứ ngồi đó, lúc này cuối cùng trên tay cũng có đồ ăn vặt để giết thời gian.
Cô vừa ăn hạt dẻ cười vừa nghe bọn họ nói chuyện, Khương Côn trêu ghẹo nói: “Chúng ta từng tuổi này rồi, đều đã hơn ba mươi tuổi, hồi đó đáng lẽ cũng phải cưới, nên sinh con, có gì hay để xem đâu. Sư ca, mấy năm nay anh có gặp Trác Phi sư tỷ không?”
“Bịch” một tiếng, âm thanh của hạt dẻ cười trong tay Quan Minh vang lên, anh giương mắt nhìn chăm chú vào Khương Côn: “Không có.”
Thi Niệm không ngẩng đầu, chuyên tâm đập vỏ hạt dẻ cười.
Khương Côn nói tiếp: “Em cũng chưa nói cho anh, năm ngoái em có từng gặp một lần, hiện tại việc làm ăn của sư tỷ ở phố Wall rất tốt, cũng coi như là nữ cường của thời đại này. Lúc em và chị ấy nói chuyện có nhắc tới anh, chị ấy nói anh biết tháng 12 hàng năm chị sẽ đi Pioneer Mountain trượt tuyết, cho nên cố ý đi theo chị ấy hai tháng, lỡ gặp mặt nhau có khi sẽ nối lại tình xưa.”
“Hừ.” Quan Minh lạnh lùng phát ra một tiếng, mang số hạt dẻ cười còn lại để trước mặt Thi Niệm, sau đó phủi tay dựa vào tường, không trả lời câu nói của Khương Côn.
Ánh mắt Khương Côn nhìn về phía hạt dẻ cười đã được bóc vỏ trước mặt Thi Niệm, đột nhiên im bặt.
Lúc nãy Quan Minh chỉ lén đưa nhân hạt dẻ cười cho Thi Niệm, nhưng giờ lại để thẳng xuống mặt bàn, không cần phải nói gì Khương Côn cũng biết là ý gì.
Năm đó cụ thể chuyện của Trác Phi và Quan Minh là thế nào anh ta cũng không rõ lắm, chỉ biết lúc Trác Phi hồi đi học cũng rất nổi tiếng, từng công khai tỏ thái độ ngoài Quan Minh ra thì sẽ không lấy ai, nữ theo đuổi nam rất nhiệt tình.
Chẳng qua khi đó sư ca còn trẻ nông nổi, đi ngoài đường rất ngầu, đi học rất nhiều người theo đuổi, lúc nào cũng có cả đám cô em vây quanh, cũng không để mắt tới Trác Phi.
Có lần mọi người cùng nhau đi chơi bóng bàn, chính mắt anh ta từng thấy sư ca vừa nói muốn uống cà phê, Trác Phi sư tỷ đã ngay lập tức đội tuyết chạy đi mua, còn có một lần mọi người ra ngoài đi ăn, sư ca thuận miệng nói đồ ăn Trung Quốc ở đây không chính gốc, ngày hôm sau Trác Phi sư tỷ đã tìm một quán theo kiểu cơm nhà mời mọi người đi ăn.
Trong ấn tượng của Khương Côn, tuy sư ca đối đãi với con gái nho nhã lễ độ, nhưng cũng chỉ là phép lịch sự, bình thường đều là con gái chăm sóc anh, muốn để anh chiều lòng cô gái nào, đặc biệt là việc giúp bóc vỏ hạt dẻ, tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng hiện tại quả thực anh ta đã nhìn thấy sư ca chăm sóc cô Thi như thế nào, tuy bọn họ đều nói giữa họ không có gì, chính cô Thi cũng phủ nhận, nhưng giờ phút này Khương Côn cũng biết mình nên câm miệng rồi.
Quan Thương Hải vỗ vai anh ta: “Uống rượu.”
Khương Côn cùng anh ta uống, chuyển đề tài: “Alex nói sang năm có thời gian thì tụ tập sinh viên Trung Quốc của Stanford lại với nhau, còn chỉ đích danh anh phải đi, nói giờ anh làm ăn lên, đừng cảm thấy không hãnh diện.”
Quan Thương Hải không ngờ Khương Côn lại đột nhiên nhắc tới trường cũ của Quan Minh, Stanford ở San Francisco, Thi Niệm biết Quan Minh từng học đại học ở California, có nghĩ đến chuyện đó không?
Cho nên Khương Côn vừa dứt lời, Quan Thương Hải đã theo bản năng nhìn Thi Niệm, nhưng trên mặt Thi Niệm vẫn không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu ăn hạt dẻ cười.
Những ngón tay của Quan Minh gõ vào vành ly rượu một cách bất thường, nhắm hờ mắt không lên tiếng, bầu không khí đột nhiên im lặng, Khương Côn cũng không biết cuối cùng mình đã nói gì, sao ba người tự nhiên trở nên lặng im lạ thường, anh ta tuy cảm giác được một tia quỷ dị, nhưng căn bản không biết có phải mình ảo giác, cho nên cũng lờ đi.
Người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên lặng là Quan Minh, anh nói với Thi Niệm: “Phòng bên cạnh sạch sẽ, tôi cho người lót dày chỗ cô nằm một tí, không biết họ muốn uống tới khi nào, cô mệt thì đi ngủ trước đi.”
Thi Niệm nhẹ nhàng thở ra, gật đầu đứng dậy, lúc đi tới cửa chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại, ba người đã nói sang chủ đề khác không chú ý đến cô, cô đang định chuẩn bị gọi chú nhỏ, lời đến miệng lại đổi thành: “Anh Sênh.”
Câu xưng hô này khiến hai người kia không kịp phản ứng lại là Thi Niệm đang gọi ai.
Lập tức Quan Minh ngước mắt nhìn về phía cô, cô chỉ vào chứng minh của Quan Minh trên bàn hỏi: “Có cần tôi cầm giúp anh không?”
Quan Minh cười như không cười mà nói: “Tôi tự cầm được.”
“Được rồi.” Thi Niệm trả lời xong thì đi ra khỏi cửa.
Cô đi rồi, một căn phòng im lặng, Khương Côn và Quan Thương Hải đều hơi khó tin mà nhìn Quan Minh.
Tuy không biết tại sao anh lại ghét người khác gọi tên lót của mình, nhưng người thân của Quan Minh đều biết điều này là kiêng kị của anh, lúc trước Trác Phi cố ý gọi anh là Sênh trước mặt mọi người, mặt Quan Minh cứng lại, từ đó, không ai dám đi vào vết xe đổ.
Hôm nay Thi Niệm xưng hô như vậy có trọng lượng như thế nào, Quan Thương Hải và Khương Côn không cần hỏi lại, cũng đã có thể phát giác ra.
Quan Thương Hải vốn uống không ít rượu, hơn nữa hôm nay tâm trạng không tốt, trong đầu đột nhiên nói ra: “Cậu Khương này, không phải cậu muốn biết cô Thi là ai sao? Tôi nói cho cậu biết, cô ấy là cháu dâu cả của nhà họ Quan ở thành Đông.”
Khương Côn bưng ly rượu dừng lại giữa không trung, mắt bỗng trừng lên: “Anh nói giỡn gì vậy?”
“Tôi giống đang nói giỡn lắm hả?”
Khương Côn lập tức buông chén rượu nhìn Quan Minh, Quan Minh vẫn đang tựa bên cửa sổ, hững hờ như không có chuyện gì.
Khương Côn khựng lại vài giây, thở dài: “Sư ca à, anh đừng xằng bậy.”
Quan Minh không nói chuyện, vẻ mặt lạnh lùng, Khương Côn lo lắng nói: “Bây giờ biết bao nhiêu người làm việc với anh, nếu điều này xảy ra cũng không chỉ là vấn đề danh tiếng, mấy lão già kia không quen với phương pháp của anh, đến lúc đó tên của anh đứng đầu của sự băng hoại đạo đức và vô đạo đức, uy tín của anh sẽ đi về đâu, hơn nữa chuỗi kinh doanh bên phía thành Đông không thể phá vỡ, nếu không, làm thế nào chúng ta có thể quay lại và nhập tài nguyên sau này?”
Quan Minh cầm ly rượu trước mặt lên nhấp một ngụm, ném lên trên bàn: “Nếu tôi muốn làm càn, các cậu nghĩ sẽ có cơ hội khuyên tôi sao?”