Ngôn phu nhân gật đầu, mềm giọng: “Là một hài tử ngoan… Tam Lang nhà bà thật có phúc khí.”
Tần lão phu nhân thấy cảm xúc của bà ấy có chút tốt lên, liền dứt khoát nói: “Muội muội, kỳ thật chuyện của A Dật cùng Chi Tâm tuy rằng đã qua lâu rồi, nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy áy náy với nhà muội. Ta là mẫu thân mà không thể thúc ép A Dật thực hiện lời hứa, là ta vô năng. Nếu như Chi Tâm có thể tìm được người tốt mà gả, cả nhà chúng ta thật tâm chúc phúc cho nàng…”
Ngôn phu nhân lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Nhưng nha đầu ngu ngốc nhà ta, thực sự vẫn chưa hết hy vọng.”
Lúc trước Ngôn phu nhân cùng Tần lão phu nhân giao hảo nhiều năm, trong lòng cũng rõ ràng việc này không thể hoàn toàn trách bà. Tần lão phu nhân thấp giọng thở dài: “Từ ba năm trước, A Dật ở trong nhà không muốn ra cửa, trên mặt như không có việc gì xảy ra nhưng chỉ sợ đến nay trong lòng vẫn chưa buông bỏ được cái chết của phụ thân, huynh trưởng cùng vết thương của mình. Hắn không chịu cùng Chi Tâm thành thân, cũng là sợ liên lụy đến Chi Tâm.”
Ngôn phu nhân im lặng không lên tiếng, bà hồi tưởng lại mấy hài tử đó.
Đại công tử của Trấn Quốc tướng quân phủ là Tần Tu Thệ, hắn làm trưởng tử. Vẫn luôn được dạy dỗ nghiêm khắc nên tuổi còn nhỏ nhưng đã có một bộ dáng thành thục, nữ nhi đối với vị đại ca này có chút kính sợ.
Chỉ có Nhị công tử Tần Tu Dật tính cách vui vẻ, đối đãi với người khác ấm áp thân thiện, từ nhỏ đã dẫn nữ nhi cùng chơi, cho nên tình cảm của hai người rất sâu đậm.
Lúc đó thấy Tần Tu Dật bị thương cánh tay trên chiến trường, trong lòng bà cũng vô cùng tiếc hận.
Một võ tướng, trọng thương đến nước này, tiền đồ cơ bản là mất hết.
Sau đó Tần Tu Dật từ hôn, thậm chí bà còn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nữ nhi có cơ hội gả cho người tốt hơn… Nhưng bà đã đánh giá thấp tình cảm của nữ nhi mình dành cho nam tử ấy.
Ngôn Chi Tâm chẳng những chủ động đến phủ Trấn Quốc tướng quân đợi một ngày, còn công khai thề: Phi quân không gả*.
Trong lúc nhất thời ồn ào huyên náo, chuyện này đã trở thành trò bàn bạc trong những trà quán, tửu lâu trong giới quan sai gia quyến.
Ngay từ đầu Ngôn phu nhân cũng tận tình khuyên nhủ nữ nhi, nhưng Ngôn tiểu thư cũng là người có tính tình mạnh mẽ, nói nếu còn bức nàng gả chồng, nàng liền xuất gia làm ni cô. Ngôn đại nhân cùng Ngôn phu nhân cũng vô pháp, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở tùy ý nàng.
Dần dà, Ngôn phu nhân chuyển toàn bộ đau lòng cùng bất đắc dĩ thành hận ý đối với phủ Trấn Quốc tướng quân, mỗi lần gặp mặt đều phải cố ý khiêu khích vài câu. Nhưng vừa rồi thành thật với nhau mấy câu, chợt làm cho bà thanh tỉnh.
… Con rể tương lai bị thương, vốn đã rất bất hạnh.
Đổi lại là nhà khác, trong lúc gia tộc gặp khó khăn, có ai không tìm cho mình một cọng rơm cứu mạng? Nghĩ đến Ngôn gia bọn họ nhiều đời làm quan, Ngôn đại nhân làm tới chức Chỉ huy sứ Tuần Phòng doanh đế đô, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Ba năm trước Tần gia gặp đại nạn, Tần Tu Dật hoàn toàn có thể tiếp tục thực hiện hôn ước, đường đường chính chính cưới Ngôn tiểu thư vào cửa.
Ngôn đại nhân kia cũng sẽ cùng Tần gia đứng về một phe, bảo vệ Trấn Quốc tướng quân phủ bình an vô sự. Nhưng hắn không có làm như vậy, còn chủ động từ hôn, để cho Ngôn tiểu thư được quyền lựa chọn…
Giờ phút này bà nhìn khuôn mặt chân thành của Tần lão phu nhân, lại cúi đầu nhìn bỏng ngô trong tay mình, từng viên đầy đặn ngọt ngào giòn tan, là thứ trước kia bà chưa từng nếm qua… Tần lão phu nhân vẫn giống như trước kia, có thứ gì tốt, đều cam tâm cùng mình chia sẻ.
Trong lòng bà đột nhiên sinh ra không ít áy náy. Bà lặng lẽ nói: “Tỷ tỷ, ta cũng là sốt ruột cho ái nữ, đôi lúc nói lời quá đáng, tỷ đừng để trong lòng.”
Tần lão phu nhân nhìn bà, kinh ngạc vì thái độ của bà vừa chuyển biến, nhưng cũng không nghi ngờ mà lập tức vui mừng nói: “Muội đừng trách ta là được, về phần A Dật cùng Chi Tâm, con cháu đều có phúc con cháu… Bây giờ, ta không cầu xin bất cứ điều gì, chỉ hy vọng mấy hài tử được bình an.”
Tần lão phu nhân nói đều là sự thật, một năm sau khi trượng phu cùng đại nhi tử qua đời, lòng bà cũng như tro tàn, mãi cho đến khi phát hiện Tần gia lớn như vậy mà chỉ có tiểu nhi tử một lực chống đỡ thì bà mới phản ứng lại, cho nên phải quý trọng những gì có được ngay lập tức.
Ngôn phu nhân đồng ý nói: “Đúng vậy… Cần gì quan tâm người khác nói thế nào.”
Bây giờ Ngôn tiểu thư cũng đã mười chín tuổi, nếu nói tìm thêm một người để nàng thích, lại giống Tần Tu Dật thật lòng đối xử tốt với nàng, vậy dường như là không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Ngôn phu nhân không khỏi liếc mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái, dịu dàng nói: “Bỏng ngô này do tức phụ Tam lang nhà tỷ làm, thật sự là rất ngon, nếu như Chi Tâm nhà ta cũng có thể hiền tuệ như vậy là được rồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng khiêm tốn nói: “Phu nhân quá khen, đây đều là tiểu kỹ qua mắt, làm sao so sánh được với Ngôn tiểu thư…”
Tần lão phu nhân nhiệt tình nói: “Nếu muội thích, vậy hãy thường đến phủ ta ăn là được rồi.”
“Nếu Chi Tâm có thể đến học một chút với Nguyễn Nguyễn, vậy thì tốt nhất.” Bà nháy mắt với Tần lão phu nhân.
Tần lão phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ý nói: “Nói chí phải, Chi Tâm rất thông minh, khẳng định vừa học sẽ… Ồ, không, không, từ từ học thì tốt hơn, tới nhiều một chút làm bạn với chúng ta.”
Hai người ăn nhịp với nhau, sáng tỏ thông suốt. Đường Nguyễn Nguyễn cũng không biết trong hồ lô hai người bán dược gì, đành phải cười cùng.
“Ngôn phu nhân, mẫu thân, đây là trà hoa quả con mới nấu, hai vị đến nếm thử đi.” Đường Nguyễn Nguyễn dứt lời, Thải Bình liền dâng lên hai chén trà trái cây.
Hai người vừa mới trò chuyện một hồi, lại ăn bỏng ngô, lúc này cũng thấy có chút khô miệng, thấy trà hoa quả trong chén lưu ly này thì vô cùng cao hứng.
Đường phèn đã sớm nấu cùng các loại hoa quả rồi hòa làm một thể, nhìn không ra đã dùng hoa quả gì, nhưng ngửi một cái đã cảm giác được vị tươi ngọt. Ngôn phu nhân bưng chén lưu ly lên, khẽ nhấp một ngụm, trà hoa quả vừa ngọt vừa ấm thấm vào cổ họng, trong thời tiết mùa xuân lạnh lẽo này, trà theo cổ họng vào bên trong như hoa nở ấm áp.
Ngôn phu nhân nhắm mắt thưởng thức một hồi lâu mới nói với Tần lão phu nhân: “Cái này…”
“Cũng phải để cho Chi Tâm học!”
Tần lão phu nhân bưng chén lưu ly lên, nhẹ nhàng chạm vào chén của Ngôn phu nhân một chút, lộ ra nụ cười đã rõ.
“Ôi, hai tỷ muội đang uống gì vậy? Hương thơm như thế?” Lý phu nhân cùng Trương phu nhân thấy tâm tư của hai người bên cạnh đã không còn đặt ở vở kịch, liền quay đầu nhìn.
Vì thế, Đường Nguyễn Nguyễn lại dâng trà trái cây cho Trương phu nhân và Lý phu nhân.
Trương phu nhân nếm một ngụm, nói: “Ôi! Cho dù là rượu quý trong yến hội trong cung cũng không so được với cái này!”
Tần lão phu nhân che miệng cười nói: “Nào có khoa trương như vậy, chỉ là Nguyễn Nguyễn tùy tiện làm thôi.” Kỳ thật trong lòng bà biết rõ, Trương phu nhân đã biết chuyện gì, đồng nghĩa với việc cả nửa cái kinh thành đều sẽ biết, tiếp tục như vậy, e rằng đức hạnh cùng tài năng của con dâu sẽ được truyền ra ngoài.
Lý phu nhân cũng uống một ngụm, lúc này trà hoa quả đã không còn nóng như lúc trước, ngược lại còn có mùi trái cây ngọt ngào xông thẳng vào lòng người, bà chưa từng uống qua loại trà nào tốt như vậy!
Tần lão phu nhân hỏi: “Lý phu nhân, cảm giác thế nào?”
Lý phu nhân xưa nay thích khoe khoang nhi tử cùng tức phụ nhất, vừa rồi còn chưa uống đã nghĩ làm thế nào để khiêu khích, nhưng uống một chén này, hơn nửa ngày mới nói ra hai chữ: “Bình thường.”
Tần lão phu nhân thu lại tươi cười: “Thải Bình, lại thêm chút trà cho Trương phu nhân cùng Ngôn phu nhân, Lý phu nhân uống không quen, vậy không thêm nữa.”
Lý phu nhân: “Ai nha…Đừng…”
…
“Đa tạ Lý phu nhân hôm nay chiêu đãi, chờ thời tiết ấm áp hơn một chút, mọi người cùng đến phủ của ta tụ họp, chúng ta làm một yến tiệc ngày xuân”. Trương phu nhân đứng ở trước xe ngựa, cáo từ với ba vị phu nhân khác.
Lý phu nhân cười như không cười nói: “Trương phu nhân khách khí rồi, tứ ty lục cục* trong phủ bà quả thực không tồi.” Dừng một chút, trong giọng nói của bà ta lại mang theo một tia chế giễu: “Thế nhưng, ta càng muốn đi đến phủ Trấn Quốc tướng quân nếm thử xem, hiện giờ Tần lão phu nhân đã cưới tức phụ có năng lực như vậy vào cửa, cũng không thể giấu diếm, bà nói đúng không?”
*Không phải nam nhân đó thì không gả.
*Tứ ty lục cục: Nhà Tống lập ra bốn ty sáu cục để phục vụ đại tiệc. Bốn ty bao gồm: kế toán, nấu nướng, trà và rượu, đồ dùng. Sáu cục bao gồm: hoa quả, mứt bánh, rau, dầu nến, dầu thơm, sắp xếp.



